Tình cảm liệu đã thay đổi [Full]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Taehyung anh đang làm gì đấy"

"Đang ở cty làm việc, gọi có gì không nói nhanh đi" - hắn nghe cuộc điện thoại có vẻ không vui vì người gọi là người hắn ghét chăng.

"Anh có chắc không?Đừng nói dối em"

"Em bớt nghi ngờ lung tung đi, anh nai lưng ra làm việc để lo cho tương lai 2 đứa. Còn em thì sao? Ngày ngày nghi ngờ anh, làm ơn cho anh chút không gian riêng tư đi Jeon Jungkook. Anh đi làm đã rất mệt rồi vậy nên xin em đấy đừng tạo cho anh cảm giác khó thở mỗi khi nhìn em nữa."

"Được rồi...anh làm việc đi. Em chỉ là quan tâm anh thôi nhưng hóa ra lại khiến anh chán ghét đến như vậy.em xin lỗi, em cúp máy đây."

Tút....tút....

Từng giọt nước mắt của em thi nhau rơi xuống, trước mắt em là hình ảnh người chồng mà em hết lòng yêu thương đang âu yếm với một cô gái trẻ trong một tiệm trang sức nổi tiếng. Nếu không tận mắt chứng kiến thì có lẽ em sẽ không tin đâu, giờ đây sự thật trước mắt khiến em không thể trốn tránh được nữa. Em đang trốn ở một góc để nhìn 2 con người kia tình chàng ý thiếp, nhìn họ rất đẹp đôi.

"Sao ở cạnh em không thấy anh cười nhiều đến vậy? Anh luôn trưng bộ mặt lạnh nhạt thờ ơ với em, còn giờ bên cạnh cô gái kia anh cười nhiều không khép được miệng lại luôn. Ở cạnh em khiến anh mệt mỏi áp lực nhưng ở cạnh người con gái anh yêu chắc có lẽ được là chính anh đúng không? Em là người ngăn cách anh đến với tình yêu của mình...cũng chính là người chia rẽ hạnh phúc của anh. Em tồi tệ quá...thế mà em chẳng biết gì cả, vẫn vui vẻ cười nói sống cùng anh trong khi em đã cướp mất hạnh phúc đáng lí ra là của cô gái kia."

Em suy nghĩ rất nhiều, tự biên tự diễn trong đầu. Tự đúc kết một truyện tình thảm thiết rồi nghĩ bản thân là người xen vào phá hoại chia rẽ. Nhưng em nào biết được hắn chỉ mới gặp cô gái kia hôm nay mà thôi, còn mọi truyện không như em nghĩ đâu...nhưng ai sẽ giải thích cho em được đây trong khi em không chia sẻ bất kì truyện gì cho một ai cả.

Em khóc chán đến sưng mắt thì ngừng, vì em biết em có khóc lâu một chút thì cũng chẳng ai quan tâm đâu. Với cả em cũng biết đứa trẻ hư thì sẽ không có kẹo ăn nên em sẽ ngoan ngoãn hiểu chuyện để có kẹo ăn. Dù cho sự thật là dù em có khóc đến mù mắt cũng chẳng có ai tới dỗ đâu, vì trên thế giới này chẳng có ai yêu thương em cả.

Sáng hôm nay em dậy rất sớm vì hôm nay là sinh nhật em. Nhưng vì em là trẻ mồ côi nên thường thì đón sinh nhật một mình,tuy có chồng rồi nhưng cũng như không có nhưng em chưa khi nào tủi thân cả vì em luôn nghĩ "anh ấy còn phải đi làm thời gian đâu quan tâm cái sinh nhật cỏn con của mình"

Em dậy sớm đi chợ để chuẩn bị bữa tiệc nhỏ để tự an ủi thân. Nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn trên bàn em cười tít mắt, em lấy bánh kem ra cắm nến lên rồi tự hát chúc mừng.

"Happy Birthday to me" - nói xong em thổi nén rồi tự vỗ tay, nước mắt không kìm được lại chảy xuống nhưng trên môi em vẫn nở nụ cười.

"Hức...đồ ăn nhiều quá trời món nào nhìn cũng ngon nên vui mới phải khóc cái gì mà khóc....hức năm nào cũng đón sinh nhật một mình sao còn chưa quen được vậy"

Em vừa ăn vừa khóc, miệng phùng to vì em cứ nhét hết món này đến món khác vào miệng đến khi không còn chỗ miệng phồng to thì mới ngừng lại. Em chạy vội vào wc nôn thốc nôn tháo đống đồ ăn trong miệng ra, em ngồi luôn dưới sàn trong wc òa khóc. Những uất ức trong lòng cứ thế được giải tỏa, chuyện chồng ngoại tình ngày hôm qua còn có hôm nay phải đón sinh nhật 1 mình. Bao nhiêu truyện xúi quẩy cứ ập tới, em giả vờ vui vẻ cũng chẳng được nữa.

Khóc xong thì tự lau khô nước mắt thôi, đến 7h tối em qua cty muốn rủ hắn đi ăn tối tiện nói rõ mọi chuyện luôn. Em cũng suy nghĩ rất kỹ rồi 5 năm bên nhau như vậy đủ rồi, em muốn có cuộc sống mới không muốn làm khổ nhau nữa. Đến phòng hắn thì được thông báo hiện tại hắn đang họp với đối tác còn chưa kết thúc nên em phải đợi hắn ở phòng chờ cho khách.

Em đang ngồi đợi hắn thì đột nhiên cửa phòng mở ra. Cô thư kí bưng trên tay tách cà phê mang vào, em thoáng chợt khựng người lại vì em nhận ra cô gái này.

"Mời cậu uống cafe nhé, Taehyung đang họp lúc nữa mới xong được"

Cô thản nhiên đặt ly cafe xuống bàn, không chút câu nệ ngồi xuống đối diện với em, ánh mắt cô ta nhìn em đầy vẻ thách thức.

"Gọi thẳng tên thân mật như vậy, cô gái này cũng không phải người tốt lành gì. Trônh thì cũng đẹp mà cái nết kì quá." - em ngồi nhìn cô ta một lượt đánh giá, không nghĩ gu chồng mình lại mặn như vậy.

"Ừm không sao đâu tôi chờ được" - cậu không thèm nhìn cô gái kia nữa mà cầm ly cafe nhấp môi nhẹ.

"Xin tự giới thiệu tôi tên Min Nayoon thư kí mới Taehyung."

Nayoon thấy em không chút chú ý đến mình thì rất tức giận muốn thị uy em trước.

"Ừ chào cô" - Em vẫn thái độ thờ ơ càng khiến cô ta thẹn quá hóa giận.

"Tôi cũng chính là người mà Taehyung, tôi đề nghị cậu tránh xa Taehyung ra một chút. Đừng ngày ngày lấy danh phận chồng nhỏ mà đeo bám Taehyung của tôi. Cậu chắc cũng tự nhận ra được anh ấy không còn yêu cậu nữa rồi, trái tim anh ấy giờ đang do tôi nắm giữ. Cậu nên biết thân phận mà ly hôn sớm đi để Taehyung còn danh chính ngôn thuận lấy tôi về làm Kim phu nhân."

Cô ta kiêu ngạo nói, Nayoon cười mỉa mia nhìn cậu. Vì cô ta nghĩ bản thân đã thắng nên rất cao ngạo trước mặt chính thất.

"Cô không có lòng tự trọng à? Cô dù sao cũng là tiểu tam...dám ở trước mặt tôi tranh danh phận? Chỉ có chồng tôi mới có quyền bắt tôi ly hôn. Cô có tư cách ngang hàng nói chuyện với tôi à? Ngậm miệng lại và cút ra khỏi đây đi. Tôi không nghĩ cô trơ trẽn đến vậy luôn...thật nực cười mà sao cô dám trước mặt tôi nói cái thái độ khinh khỉnh đấy?"

Nayoon nghe em nói thì tức đến nghẹn, vì nói đúng quá biết đáp trả sao giờ. Vì sự thật cô ta là kẻ thứ 3 chen chân vào phá hoại thật mà. Cô nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài ngày một gần, cô đánh liều đứng dậy giật ly cafe trên tay cậu đổ hết lên người mình rồi hết ré lên.

*aaaaaaaa*

Cô ta kêu lên rồi tự động nằm lăn ra sàn, em cũng đơ ra không hiểu cô ta tính làm trò gì. Hắn thì mở cửa phòng ra chỉ kịp thấy Nayoon nằm ở sàn nhà, cả người cô toàn cafe. Còn em cứ đứng đơ ra nhìn bằng ánh mắt hoang mang. Hắn vội chạy lại đỡ cô ta dậy, hắn hằn học nhìn em khi nghe cô ta kể tội.

"RỐT CUỘC CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA"

"HUHU đừng trách Jungkook, có trách thì trách em trọc giận cậu ấy, khiến cậu ấy không vui nên mới đổ cafe nóng lên người em."

Cô khóc ủy khuất dựa hẳn người vào lòng hắn, hắn nhìn cậu bằng ánh mắt thất vọng.

"Em quá đáng rồi đấy Jeon Jungkook. Cafe nóng như thế sao lại đổ lên người cô ấy, mau xin lỗi Nayoon ngay đi"

"Thôi em không sao, em cũng không trách gì Jungkook đâu. Cậu ấy tính trẻ con quá ghen tuông vớ vẩn nên mới thế. Em hiểu mà em không trách đâu"

Cậu thật sự nể khả năng diễn xuất của ả ta, đùng một phát giả nạn nhân ngay lập tức được trong khi giây trước còn hống hách đe dọa cậu. Còn hắn thì tin những gì cô ấy nói 100%, hắn đang rất tức giận vì cậu có thái độ như một kẻ "vô học". Làm hắn thật sự quá xấu hổ cùng hổ thẹn với cô.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng đấy, giờ tôi có một trăm cái miệng cũng chẳng cãi được. Để Người tình nhỏ của anh khóc là tôi đã sai rồi. Nhưng tôi làm tôi nhận còn việc tôi không làm đừng đổ điêu cho tôi. Phòng này có camera tự kiểm tra đi chứ đừng ngu hơn con lợn mà chỉ tin mồm của ả tình nhân."

Cô ta đang khóc nghe em nói thì hết hồn nín luôn. Cô ta quên mất phòng này có camera, cô ta đang rất lo lắng nhưng cũng bỏ qua vì cô tin Taehyung sẽ bỏ qua cho cô thôi vì hắn yêu cô mà coi như đây là cái cớ để hắn bỏ chồng nhỏ của mình.

"Em ngang ngược quá rồi đấy jungkook. Làm sai không xin lỗi mà còn vu vạ anh ngoại tình. Càng ngày em càng chẳng ra sao, con người em tàn nhẫn không còn tình người luôn rồi. Em làm anh thấy thất vọng quá, em về nhà trước đi tối chúng ta nói chuyện"

Hắn chán nản nhìn em, hắn không hiểu sao em càng ngày càng quá quắt khó bảo. Không giống lúc trước luôn làm theo ý hắn.

"Khỏi nói chuyện, tôi đến chỉ để thông báo rằng tôi sẽ dọn ra ngoài sống. Chúng ta ly hôn đi, giải thoát cho nhau anh muốn lấy anh cứ thoái mải từ nay tôi sẽ trả tự do cho anh. Đơn ly hôn tôi đã kí rồi tôi để ở phòng ngủ, tối về rảnh đọc rồi kí vào. Bao giờ ra tòa thì gọi cho tôi, vậy nhé tôi đi để cho anh có không gian riêng để mà tâm tình với bồ nhí chứ nhỉ."

Không đợi hắn phản ứng em đã đi thẳng ra ngoài một cách hết sức tiêu soái. Cô thì cười nhếch mép vì đã đạt được mục đích, hắn nghe cậu nói mà hoảng loạng, hắn đẩy cô ra định chạy theo cậu. Nhưng cô đã nhìn ra ý định của hắn nên đã cố gắng bám như sam vào người hắn không cho đi.

"Huhu anh đi đâu, em còn đang bỏng khắp người do chồng nhỏ của anh gây ra đây nài. Anh phải đưa em đến bệnh viện, huhu em đang rất đau đấy mà anh còn định đi đâu"

"Được rồi bỏ tôi ra, tôi đưa cô đến bệnh viện là được chứ gì"

Hắn khó chịu dìu cô ra xe đưa đến bệnh viện. Còn em thì đã về nhà thu dọn đồ đạc bỏ vào vali, em thu dọn nhanh gọn chỉ lấy những đồ cần thiết còn lại em bỏ lại.  Em nhìn lại căn nhà thân quen một lượt, nhìn đâu cũng toàn là những kí ức của hắn và em, vui có buồn có nhưng giờ đây phải quên thôi vì em muốn buông bỏ quá khứ để bắt đầu một cuộc sống mới.

Hắn bỏ cô ta lại bệnh viện để phi về nhà tìm em. Nhưng căn nhà im ắng chẳng còn hình bóng nào của em cả, em đã bỏ hắn lại rồi cùng với thanh xuân của mình. Hắn như người mất hồn chạy khắp ngôi nhà tìm kiếm em.

"J-u-n-g-k-o-o-k àhhhhh"

Tiếng kêu gào thảm thiết của hắn nhưng đáp lại hắn là khoảng không yên ắng. Hắn sợ hãi, chạy đi tìm em, chồng nhỏ của hắn...người mà hắn yêu. Hắn chạy đến vấp ngã rách cả đầu gối, máu chảy ra nhưng hắn không có cảm giác gì, trong đầu toàn là hình ảnh của em. Lúc em còn bên cạnh thì hắn thờ ơ đến khi em đi mất rồi thì hắn mới cuống lên đi tìm.

Hắn tìm em suốt cả một đêm không ăn không ngủ nhưng bù lại chẳng có chút thông tin nào của em nhỏ cả. Em như bốc hơi khỏi trái đất vậy, hắn mệt mỏi lê từng bước chân nặng nhọc về lại căn nhà mà em và hắn từng chung sống.

"Jungkook đừng chơi trốn tìm nữa,anh tìm em đến kiệt sức luôn rồi sao chẳng thấy em đâu cả. Em nhỏ ơi sao chưa nghe anh giải thích mà đã sách vali đi rồi. Giờ anh biết tìm em ở đâu đây... em nhỏ mau xuất hiện đi để nhận quà sinh nhật của em. Tự tay anh đã chuẩn bị mọi thứ nhưng em đâu rồi"

Hắn cứ ngồi ở giữa phòng khách nói nhảm, trên tay hắn còn cầm hộp quà màu tim được gói rất cẩn thận để tặng cho chồng nhỏ của hắn. Nhưng có lẽ muộn mất rồi sẽ chẳng có ai nhận quà của hắn nữa đâu.

"Anh đã rất trông chờ vào ngày này đấy Jungkook, 2 tuần qua anh đã rất tâm huyết tìm chỗ để đặt món quà này tặng em. Bộ vòng do chính tay anh thiết kế dành tặng cho em đấy Jungkook, anh biết bản thân không biết cách thể hiện tình cảm trước mặt em. Nên anh cố gắng quan tâm em bằng những hành động âm thầm, anh rất ngại nói lời ngọt ngào với em thế nên anh chỉ có thể quan tâm em bằng những cử chỉ hành động thôi. Nhưng anh không ngờ em lại hiểu lầm và nghĩ anh không yêu em. "

Hắn nghẹn ngào thỏ thẻ tâm sự trước bức ảnh của em và hắn. Hắn đau lòng lắm vì đã không trải lòng với em, cho em thấy những suy nghĩ thật sự trong lòng hắn. Giờ thì muộn mất rồi hắn chỉ có thể nói với khoảng lặng kia thôi, sẽ không còn ai đáp lại những gì hắn tâm sự cả. Hắn nhớ em tha thiết, nhớ từng nụ cười ấm áp, nhớ người con trai bé nhỏ ngồi ở phòng khách đến 2 giờ sáng chờ hắn tan làm chỉ để hỏi hắn" ngày hôm nay của anh sao rồi? Em hâm đồ nóng lại cho anh ăn nhé? Nước ấm em chuẩn bị rồi đấy lên tắm đi để còn ăn cơm nữa."

Trong lòng hắn thổn thức nhớ về cậu trai ngốc nghếch đó, em nhỏ của hắn rất ngoan chưa từng đòi hỏi phải mua này mua kia cho mình, nếu hắn mua đồ cho em thì em nhận thôi. Nếu thấy đồ đắt em sẽ trả lại hắn và luôn miệng quở trách hắn không biết tiết kiệm. Em chưa từng mua đồ cho bản thân, em đi làm kiếm tiền nhưng người đầu tiên em nghĩ đến khi nhận tháng lương đầu chính là hắn người chồng mà em hết mực yêu thương.

Còn hắn thì sao? Hắn là một người chồng vô tâm, hắn đã nghĩ bản thân quá vô tâm nên em mới bỏ hắn mà đi. Nhưng hắn không chỉ vô tâm còn rất ích kỉ nữa, hắn chẳng hiểu gì về chồng nhỏ của mình cả. Hắn luôn mồm nói bản thân yêu em nhưng nếu ai hỏi hắn em thích ăn gì hay ghét gì thì hắn bó tay. Vì em luôn chiều theo sở thích của hắn thôi, em từ sau khi lấy hắn thì em đã xem hắn như mặt trời của mình, em sống vì hắn mục tiêu duy nhất của đời em.

Em hết lòng yêu hắn, móc tim móc phổi ra cho hắn để rồi em nhận lại sự thờ ơ cùng lạnh nhạt. Mà mọi người biết rồi đấy trong một mối quan hệ mà sự níu giữ nỗ lực từ một phía thì liệu gia đình đó có kéo dài được hạnh phúc không đây. Câu trả lời là không nhé! Nỗ lực từ một phía thì ắt sẽ toang thôi, không sớm thì muộn mái ấm mà em hết lòng vun đắp sẽ sụp đổ thôi.

Ấy vậy mà hắn vẫn chưa nhận ra cái sai của bản thân, sai lầm lớn nhất của hắn chính là quá yêu bản thân. Hắn đâu yêu ai bằng bản thân hắn, nên mới gây ra tổn thương không thể chữa lành dành cho em. Em hy sinh quá nhiều rồi nên đã đến lúc em rời đi nhưng để lại khoảng trống trong hắn quá lớn.

Đôi khi, trong cuộc đời này, điều tiếc nuối nhất có lẽ chính là đến lời tạm biệt cũng chẳng thể nói với nhau một cách tử tế. Nhìn lại những đoạn đường cũ, hai người từng xem nhau như cả thế giới, từng vì nhau mà vui vẻ, vì nhau mà hạnh phúc.

Thường vì yêu quá nhiều nên khi rời xa cũng đau đến tê dại. Càng về sau, chúng ta càng nhận ra, hai người có duyên gặp gỡ nhưng chưa chắc đã đủ phận để đi hết cuộc đời với nhau. Vậy nên khi còn ở cạnh nhau thì hãy trân trọng mọi khoảnh khắc quý giá ấy đừng để mất đi rồi mới vội vã chạy đi tìm về.

Đêm xuống là khoảng thời gian hắn cảm thấy cô đơn nhất. Hắn nhớ mọi kí ức về em, từ lần đầu tiên gặp em và cả lúc hôn lễ rực rỡ hoa lệ của hắn và em. Được sự chúc phúc của cả thế giới và lời hứa hẹn của hắn dành cho em vậy mà trong một phút yếu lòng hắn đã có những suy nghĩ không nên có với cô gái khác. Hắn biết hắn sai rồi nhưng sửa sai kiểu gì đây, hắn đã mất em thật rồi.

"Jungkookie ơi anh nhớ em lắm, anh nhận ra cái sai của anh rồi, anh không nên im lặng mỗi khi ta cãi nhau, anh cũng không nên ôm suy nghĩ trong lòng mà không chia sẻ bất cứ điều gì cho em. Anh cứ nghĩ em sẽ hiểu cho anh nhưng anh không nói ra thì sao em hiểu được lòng anh chứ? Anh ngu ngốc quá em ơi, anh suy nghĩ bảo thủ quá nên mới đánh mất em. Nhưng anh xin thề trong tim anh chỉ có mỗi em thôi trước nay đều như vậy." 

Hắn tìm đến rượu để giải tỏa căng thẳng, hắn uống đến say mèn. Ôm lấy tầm hình của em, gọi tên em một cách đầy thương nhớ. Nayoon gọi rất nhiều cuộc gọi cho hắn nhưng đều không có ai bắt máy. Cô ả rất tức giận , không chịu bỏ cuộc cô tìm tới nhà hắn nhưng ấn chuông cửa đến mỏi cả tay cũng không có bóng dáng một ai ra.

"Hừ nhà gì mà như cái chùa hoang, bấm chuông muốn gãy tay cũng không ai ra. Tức thật đấy, mãi mới loại được tên khốn họ Jeon đấy đi mà giờ coi như công cốc rồi."

Cô tức giận đá mấy cái thật mạnh vào cửa nhà hắn nhưng không may cho cô là cửa sắt khá cưng khiến chân cô ả bị đau hét toáng lên. Cô nhỏ mấy bãi nước bọt vào trước cửa cho bỏ tức rồi cắp đuôi về mất. Rất không may cho cô là mọi hành động từ đến cuối của cô ta đã bị hắn nhìn thấy hết, hắn nhíu mày âm thầm đánh giá cô ả.

"Cô ta bị gì vậy? Phát điên còn đứng trước cổng nhà người ta làm trò, không ra thể thổng gì cả...phải đuổi việc cô ta mới được. Tưởng cô ta bình thường nhưng không ngờ lại có bệnh trong người. Trong cty của mình không thể có loại phụ nữ điên này được."

Hắn nhanh tay gọi cho thư kí trưởng để sa thải cô ả kia ngay lập tức. Còn hôm trước sao em Jungkoo lại thấy được hắn và cô ả Nayoon trong tiệm trang sức tình tứ, là do em kook chỉ đứng từ xa nhìn nên mới nhìn ra hắn và ả có tình ý. Sự thật là tay của ả và jungkook bằng nhau, hắn lôi ả đi chỉ để thử vòng hắn đã đặt tặng em để tặng vào tối hôm sinh nhật. Nhưng quà còn chưa đến tay thì em bỏ đi rồi.

Hôm đó hắn bênh ả chỉ vì muốn tạo 1 buổi sinh nhật kịch tính bất ngờ dành cho em thôi, hắn tin em sẽ không đổ cafe lên ả nhưng do bản tính muốn trêu ghẹo em nhỏ nhưng hắn không nghĩ em nhậy cảm đến vậy. (Do anh kim chưa biết Nayoon lươn lẹo đã thách thức em kook trước cũng như dàn dựng rất chính xác để 2 người hiểu lầm nhau)

Hắn không nghĩ em ly hôn thật, trong đầu hắn nghĩ em giận dỗi nên mới nói mấy câu kiểu vậy. Chút nữa về hắn dỗ mấy câu em sẽ tha thứ và 2 người làm lành lại thôi nhưng kế hoạch của hắn đã tan thành mây khói khi mà chào đón hắn trở về là một ngôi nhà vắng vẻ không còn ai chào đón.

Hiểu lầm càng ngày càng nhiều thêm truyện hắn bênh Nayoon bắt em xin lỗi đã đẩy em xa hắn luôn. Mất chồng nhỏ bằng thực lực nhé Kim Taehyung, không ai cứu nổi anh đâu.

Hắn đi tìm em ở mọi ngóc ngách nhưng chẳng có một chút tin tức. Hắn lo đến bệnh luôn rồi, cơ thể hắn mệt mỏi. Quầng thâm mắt thấy rõ do hắn thiếu ngủ, thực ra là hắn đã không ngủ 2 hôm rồi. Công việc bỏ bê, hắn không thể tập chung làm gì được, trong tâm trí của hắn chỉ có người con trai mang tên Jeon Jungkook. Mỗi ngày hắn cố chợp mắt khoảng 1-2 tiếng để lấy sức đi tìm em, đến cả trong mơ hắn cũng gặp em. Hắn ám ảnh với việc tìm kiếm em, hắn sợ những việc xấu sẽ đến với chồng nhỏ của mình.

7 ngày em rời xa hắn - 7 ngày hắn chẳng thể ăn ngủ. Hắn cảm giác như 7 năm trôi qua vậy, thời gian xa em là khoảng thời gian kinh khủng đối với hắn. Hắn cứ như kẻ điên chạy ngoài đường cầm tấm ảnh của em trên tay, gặp ai cũng hỏi

"Xin hỏi có ai đã từng gặp chàng trai trong ảnh chưa ạ? Xin hãy nhìn kỹ giúp tôi, em ấy bỏ tôi đi hơn 7 hôm nay rồi. Làm ơn ai thấy chồng nhỏ của tôi ở đâu xin hãy thông báo cho tôi"

Hắn giống như là khẩn cầu mọi người qua đường luôn rồi. Ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, nhiều người còn nghĩ hắn bị điên. Nhưng khi nghe hắn kể rõ ngọn ngành nhiều cô gái nghe xong muốn chửi thề, đa số là nghĩ hắn đáng đời. Nhưng hắn nào quan tâm ai nghĩ gì về mình, cái hắn để tâm là việc tìm kiếm em không thể chậm trễ.

"Jungkookie đừng để bị thương nhé, em mà đau ốm gì thì anh sót chết mất, không sống nổi đâu. Chờ anh một chút nữa thôi anh sẽ tìm được em về."

Hắn đang lang thang ngoài đường thì nghe một tin dữ, hắn nghe mà muốn đăng xuất khỏi trái đất.

"Trời ơi thương quá trẻ vậy mà suy nghĩ dại dột quá. Tội chàng trai trẻ đấy quá, cuộc đời còn dài vậy mà sao lại nhẩy cầu t.ự t.ử cơ chứ."

Một bác gái mặc váy đỏ vừa đi vừa nói với bác váy tím. Hắn đang ngồi ở ngoài công viên ăn tạm mẩu bánh mì vì đã quá đói. Nghe được câu chuyện kia hắn bủn rủn hết cả tay chân vất vội mẩu bánh mì xuống đất chạy lại chỗ bác gái kia để hỏi chuyện.

"Bác ơi cho cháu hỏi vụ chàng trai trẻ nhẩy c.ầ.u bác vừa kể kia hiện tại ra sao rồi ạ. Với cả ở cây cầu nào thế bác."

Mắt hắn đỏ ngầu túm lấy bác gái váy đỏ khiến bà hoảng sợ.

"Cậu trai cứ bình tĩnh trước đã, cậu trai trẻ kia thì đã m.ấ.t rồi hiện xác thì đã được cảnh sát đưa đi rồi. Tôi có mặt ở hiện trường mà, nhìn cậu bé kia mà thấy tội lắm, nhìn khoảng 23-24 tuổi thôi. Ở cây cầu gần đây luôn nè cách có 1km thôi"

Hắn nghe bác gái nói xong cả người như mất hết sức lực, hắn sợ người con trai đó là em lắm. Hắn cố gắng bình tĩnh lại cảm ơn bác gái kia rồi chạy đến sở cảnh sát gần đấy để hỏi thăm. Vừa chạy vừa khóc, hắn không ngăn được những giọt nước mắt nóng hổi. Tim hắn như muốn vỡ nát thành từng mảnh, đau lắm em ơi.

Lúc xác nhận thi thể kia hắn run lẩy bẩy sắp ngất đến nơi rồi. Nhưng may sao lúc mở tấm khăn trắng kia ra người nằm trong đấy không phải em nhỏ của hắn. Hắn ngã quỵ xuống nền đất òa khóc. Hắn khóc không phải đau lòng mà là vỡ òa hạnh phúc.

"Hức may quá không phải em rồi...anh không dám nghĩ đến trường hợp đây chính là em đâu. Lúc chạy đến đây anh thở thôi cũng cảm thấy khó rồi. Ngực anh đau thắt lại, cơ thể anh nó đau nhức khắp nơi nhưng anh vẫn cố gắng chạy thật nhanh chỉ để

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net