Chap 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thay vì ngồi ở quán cafe, Jimin hẹn anh đến nhà mình còn bảo cả Hoseok đến. Ba người ba phía ai cũng bồn chồn, lo lắng, lẫn tò mò về người mình gặp ngày hôm đó. Cả hai người kia đều đã có mặt ở nhà cậu, không khí rất nặng nề, thật sự chỉ nhìn vào mắt nhau cũng hiểu ai đang muốn nói gì. Cậu đi lấy hộp cứu thương để sát trùng cho anh vì hồi nãy bị đánh, hỏi lý do thì anh lại không nói. Cuối cùng lại phải quay về chuyện chính, lý do cả ba tụ họp tại đây. Anh kể về lần đầu gặp lại em như thế nào nhìn em ra sao, cứ tưởng là cậu và Y không biết cho đến khi hai người cũng nói rằng đã từng gặp em lúc giúp Y/n

- Sao cậu chắc đó là JungKook ?

Chính mắt cậu đã trực tiếp thấy em nhưng mọi chuyện trên đời này không có gì là chắc chắn. Đáng ra cậu không tin người đó là em đâu, nhưng xâu chuỗi mọi thứ nó lại rất hợp lí và khả năng cao em vẫn còn sống và đang hiện hữu ở đây.

- Tay em ấy, lần tự tử nhớ chứ ?

- À phải rồi !! Nhưng hôm trước Minie và mình gặp cậu ta thì cô gái say rượu đó gọi cậu ta là JeiKey.

- Cũng có thể em ấy đã đổi tên của mình. Tôi sẽ cho người điều tra, lần này tôi xin hai người giúp tôi.

- Ừm, chúng ta cứ cầu nguyện đó là cậu ấy.

------

- Hức...hức...

Tiếng khóc nấc đủ nghe ở trong chiếc xe của JungKook và Suga. Đây là lần hiếm hoi em khóc sau lần tai nạn đó. Cứng rắn, mạnh mẽ từ bên ngoài mọi người nhìn đã quen, nhưng cốt cách vẫn là thứ quyết định. Bản năng của em khi nhìn thấy người thân mình tức giận chỉ có một cảm xúc: sợ. Nó bám riết trong đầu em không một lý do. Suga chẳng biết làm thế nào, đành chạy thật nhanh về nhà đưa em lên phòng. Giờ này Jin ra ngoài đi chơi, NamJoon phải lên công ty sớm rồi, Y/n chắc đang ở một mình trong phòng.

Em ngồi trên nệm, tay không rời đôi mắt đang ướt đẫm. Suga ngồi bên cạnh ôm lấy em vào lòng vỗ vỗ lưng em.

- Anh xin lỗi, em đừng sợ JungKookie, không sao, không sao đâu.

- Hức...em không biết, nhìn anh lúc đánh anh ta em rất sợ.

- Được rồi, anh không vậy nữa được chứ, nín đi.

Bản thân Suga đã rất kiềm chế khi phải tha cho Taehyung. Là vô tình thôi nhưng lúc thấy em bị người khác lao vào mà hôn lấy, Suga chỉ muốn đến đánh chết TaeHyung. Người con trai mà Suga này đem lòng yêu thương hết mực còn chưa một lần được nắm tay tử tế. Một người qua đường như anh lại dám đụng chạm tới em. Đó là theo cách nhìn của Suga, vì vốn dĩ chưa hiểu rõ mọi chuyện, chưa biết nguồn gốc lý do sao anh lại làm vậy. Nhưng nếu biết được thì sao, đó là quá khứ, hiện tại người đang ở cạnh em là Suga không phải Taehyung gì đó. Liệu chỉ nghĩ vậy thôi thì nó có đơn giản hơn không ?

Sau một hồi hai anh em nói chuyện JungKook ổn định tinh thần hơn rồi đi ngủ. Suga ra ngoài cho em thoải mái dễ ngủ vì chỉ cần một tiếng động đủ nghe thôi là em bật dậy liền. Suga chầm chậm đóng cánh cửa lại, vừa quay ra bị giật mình bởi Y/n đã đứng đó từ lúc nào.

- Anh về phòng em có chuyện muốn nói

Với khuôn mặt không mấy vui vẻ cô đi về phòng mình trước. Suga khó hiểu đi theo sau.

- Chuyện gì phải gọi anh qua đây.

- Không có gì, em muốn xin lỗi chuyện hôm trước.

- Hả ? À ra chuyện đó, anh cũng không để ý nó lắm, hết chuyện rồi đúng không anh ra ngoài.

- Em...em thích anh Yoongi

"Thịch" Tim cô đập nhanh như ba hồi chuông trống, nó y như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nhỏ bé kia. Thật ra cô suy nghĩ rất lâu, cô biết Suga yêu JungKook và chắc chắn không có tình cảm gì với cô hết. Những lần phân biệt chiều chuộng, cách Suga quan tâm đặc biệt đến em cô đều nhìn rõ. Những lần anh ngầm khẳng định tình cảm của mình cho JungKook cô là người duy nhất hiểu anh đang muốn nói gì. Vậy mà từ lúc đó cô lại học cách lừa dối bản thân, cô xem như chưa thấy gì, chưa nghe gì, vẫn tiếp tục làm một người bạn thân, một người nối gần hai người họ với nhau dù nó không đang kể. Cô nhớ hết mọi thứ về Suga nhưng ngược lại Suga luôn quên đi mất cô là người bên cạnh mình từ rất lâu về trước chỉ chăm chăm vào em vì đó là người mình yêu. Biết đến như vậy rồi mà cô vẫn muốn thử, muốn một lần Suga quan tâm cảm xúc của mình, cô không muốn im lặng để rồi tuột mất cơ hội hiếm có.

Trái với Y/n, Suga chẳng thể tin vào tai mình. Cô bé ương bướng này lí nào lại thích một người như vậy. "Tình cảm đó bắt đầu từ lúc nào ? Mình đã làm gì khiến em ấy có suy nghĩ xa đến vậy ?" Mọi câu hỏi vô thức hiện rõ trong đầu của Suga.

- Lại chơi trò "Thật với Thách" đúng không, chứ sao có thể được chứ

-...

Trả lời lại Suga lại là một khoảng im lặng, lúc này nụ cười gượng của Suga chợt tắt tin những gì tai mình đang nghe. Vẻ mặt anh chuyển sang nghiêm túc, nhìn rất băng lãnh như một khối đá cứng cáp không ai đụng vào được.

- Hai chúng ta không hợp

- Em biết, em biết em rất bướng, không giỏi giang, không xinh đẹp nhưng em sẵn sàng thay đổi nếu như anh đồng ý. Em hứa em sẽ ngoan, không cãi lời mọi người nữa.

- Không được, anh chỉ xem em là em gái của anh thôi.

"Em gái" ? Quả thật lần thử này vô cùng liều lĩnh. Sau tất cả thứ cô nhận về chỉ là tình cảm anh trai em gái bình thường. Suga nói gượng ép, có nghĩa là dù chỉ một rung động nhỏ cũng không có đúng không. Cố hít một hơi thật sâu, tránh bản thân rơi nước mắt trước mặt Suga. Cô học từ JungKook đấy giỏi không, để không ai thấy được cô yếu lòng cả.

- Em biết rồi, anh...đi được rồi

- Y/n...

- Haha em có sao đâu, chỉ là tỏ tình thất bại thôi mà, anh không đồng ý là việc của anh em thích anh là việc của em.

- Thật sự là...

- Thôi em có việc bận phải làm, anh ra được rồi đó.

Cô gắng gượng đẩy anh ra khỏi phòng mình rồi đóng cửa sầm lại. Ngày chính khoảnh khắc hai người cách nhau một cánh cửa, người con gái kia ngồi thụp xuống đất ôm gối khóc nức nở. Cô bấu tay mình ngậm miệng lại tránh tiếng khóc phát ra ngoài. Phải, làm đúng lắm, Y/n đã rất mạnh mẽ rồi. Cứ khóc đi, khóc cho hết nỗi lòng của mình, chuyện buông bỏ hay giữ lấy chúng ta tính sau được mà.

-------

Hơn tám giờ tối, em ngủ khá nhiều nên giờ bụng thì đói, mắt thì mờ mà mọi người lại đi đâu hết. Em xuống lầu kiếm gì đó để ăn thì may quá, mùi thức ăn nóng hổi bay xộc lên mũi. Nghe cái mùi này là biết Jin nấu rồi. Thì ra mọi người đã về nhà hết rồi chuẩn bị ăn tối.

- Em dậy rồi à, vậy là còn thiếu Y/n thôi. Yoongi em lên kêu con bé xuống đi.

- V...vâng

Suga đi lên lầu đứng trước cửa phòng Y/n chần chừ mình có nên trực tiếp gọi hay không. Đứng suy nghĩ một lúc cuối cùng anh cũng quyết định gõ cửa, dù sao cũng sống chung một nhà chẳng nhẽ lại tránh mặt hoài sao.

- Y/n...Y/n xuống ăn cơm này

-...

- Y/n...

Không nhận lại được phản hồi, Suga nghĩ rằng Y/n muốn tránh mặt mình chuyện lúc sáng. Không làm phiền nữa mà đi xuống lại.

- Sao rồi, con bé đâu ?

- Hình như em ấy đang ngủ

*Ting*

*Ting*
*Ting*
Điện thoại mọi người đồng loạt reo lên trừ Suga, bỗng mọi người đọc tin nhắn xong thì thay đổi sắc mặt.

"Em có việc nên tự đặt vé về Mĩ rồi, mọi người giữ gìn sức khoẻ"

UyenMin1110


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net