Chương 44: Thánh chỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống ở Vương phủ những ngày này trôi qua vô cùng an yên bình lặng, nhưng Chính Quốc tự cảm nhận được, tất cả chỉ là bề mặt mà thôi. Năm Bình Nguyên thứ hai mươi bảy, Hiên Đế sau một lần nhiễm phong hàn thì sức khỏe ngày càng suy yếu, đương kim Thái tử và Tam Hoàng tử cùng nhau đảm nhận trọng trách giám quốc. Cuộc chiến tranh giành Hoàng vị chỉ sợ đã sắp đến hồi kết rồi.

Đúng vào lúc này, rất nhiều quân thần dâng sớ tố cáo Kim Tại Hưởng làm việc thất trách, kiêu căng ngạo mạn, ỷ vào thân phận Thế tử mà hống hách hoang đường. Chính Quốc khi nghe được những lời này chỉ biết bật cười, quan lại trong triều giỏi nhất là múa bút thành văn, không phải ngươi làm thì sao chứ? Có một vạn tám ngàn cách để gán những tội danh đó lên đầu ngươi, lời của đám đông chính là lẽ phải.

Hắn chẳng buồn cự cãi, trực tiếp giao ra toàn bộ quyền hành trong tay, an phận trở về làm một Thế tử hữu danh vô thực. Điều này làm không ít người vừa lòng hả dạ, nhất là đám quan lại ủng hộ tam hoàng tử, cũng là những người dẫn đầu trong công cuộc chèn ép hắn. Thế nhưng phần quyền hành còn trống vẫn cần người nắm lấy, Vinh Vương không còn cách nào khác đành đề bạt đứa con trai thứ hai của ông, Kim Vân Triệt.

Trong kỳ thi vừa rồi biểu hiện của y vô cùng nổi bật, còn lọt vào Tam giáp. Thám hoa lang tuổi trẻ tuấn mỹ lại tài hoa hơn người, có sự giúp đỡ của tam hoàng tử trên quan trường càng như cá gặp nước, vô cùng thuận lợi. Giang gia tiền tài như nước, không tiếc dành vào việc trải đường cho đứa con rể này, Kim Vân Triệt nhờ vậy mà một đường thăng tiến, chẳng mấy chốc đã lên đến chức Lại bộ thị lang.

Dạo gần đây, Chính Quốc thường xuyên bắt gặp được ánh nhìn ảm đạm đồng tình của hạ nhân. Những ngày vinh quang của cậu chỉ sợ sắp sửa kết thúc rồi, Vương phủ chẳng mấy chốc nữa mà đổi chủ.

Chính Quốc ngược lại chẳng có nửa phần bận tâm, chỉ hướng hắn tủm tỉm cười. "Vậy cũng tốt, mấy đứa nhỏ chỉ sợ anh không có thời gian chơi cùng, suốt ngày kêu la đến đau đầu nhức óc."

Tại Hưởng đang ngồi cùng con gái làm diều giấy, nghe thấy lời này bèn ngẩng đầu, khóe miệng cong cong. Ngũ quan ôn hòa tuấn lãng của hắn sáng ngời dưới ánh nắng, nhìn thôi cũng đủ làm tâm can rung động.

"Quốc nhi không chê vi phu làm người rảnh rỗi, ta thật chẳng còn gì phải mong cầu nữa."

Cậu hừ một tiếng, lôi sổ sách ra tính lại một hồi. "Anh tưởng em không lường trước được ngày này chắc? Những năm qua ở Vương phủ đã sớm thu mua không ít cửa tiệm rồi, sau này chúng ta kinh doanh, cũng chẳng chết đói được."

Hắn thở dài, hôn lên trán con gái. "Hoan Hoan à, sau này cả nhà chúng ta đành phải dựa vào ba ba con rồi."

Hoan Hoan mắt hạnh tròn xoe, gật gật đầu.

"Ba ba lợi hại nhất."

Chính Quốc hiếm khi thỏa mãn thế này, khúc khích cười. "Cho dù anh bị tước vị đi nữa thì Hoan Hoan vẫn là Quận chúa, vẫn có bổng lộc. Số tiền này dư sức nuôi được đệ đệ muội muội."

Con bé nhìn sang hai hài tử nho nhỏ đang bò ra sàn chơi xếp gỗ, bĩu môi. "Nuôi muội muội... không nuôi đệ đệ... Hiên nhi hắn ăn rất nhiều..." Còn thường xuyên cướp đồ chơi của ta, hừ, mới không thèm nuôi ngươi.

Cậu nhìn đại nữ nhi của mình keo kiệt với đệ đệ, trong lòng lại âm thầm phì cười, nghiêm túc nói. "Được, vậy Hoan Hoan nuôi A Nguyệt, ba ba nuôi Hiên nhi, đuổi phụ thân các con ra đường. Có chịu không?"

Tại Hưởng bày ra vẻ mặt đau khổ không thể tin nói. "Quốc nhi, em quả thực quá tàn nhẫn rồi."

"Không được, không cho người đuổi phụ thân đi!" Hoan Hoan khóc ré lên, ôm chầm lấy hắn, hai đứa còn lại thấy tỷ tỷ khóc thì cũng khóc, vội vàng bò đến người hắn vừa la vừa hét.

Tại Hưởng cảm động nhìn mấy đứa nhỏ, ôn nhu vỗ lưng tụi nó. "Không sao, ba ba con có đuổi thì ta cũng không đi."

Chính Quốc nhìn một màn hỗn độn trước mắt, chính thức cạn lời.

.

Tin đồn được truyền ra càng ngày càng nhiều, không ít người nhân cơ hội hắn thất thế mà thuận tiện mượn gió bẻ măng, gió chiều nào theo chiều ấy, quay sang bợ đỡ Kim Vân Triệt. Rất nhiều ý kiến cho rằng hắn từ nhỏ lưu lạc bên ngoài là loại mãng phu thô tục không hiểu biết, kém xa so với Nhị thiếu gia am hiểu văn chương thông thạo lễ nghi, để y làm Thế tử mới hợp lý. Xét cho cùng, Kim Tại Hưởng cũng chỉ hơn được cái danh con vợ cả mà thôi.

Ngoài ra còn có một số lượng không nhỏ công kích Chính Quốc, nói rằng cậu nhỏ nhen đố kị, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, chính vì vậy mà đến giờ hắn vẫn chưa có một người thiếp nào. Người như vậy xứng đáng trở thành Vương phi sao? Hầu hết thế gia trong kinh đều hậu viện đông đúc, điều này quả thực khác thường. Nếu cậu là hiền thê thì nên thay phu quân nạp vào tiểu thiếp, giúp Vương phủ khai chi tán diệp mới đúng.

Chính Quốc đối với những lời này chỉ như gió thoảng bên tai, nhờ vậy mà cậu có thể nhìn thấu được lòng người không ít. Một khi ngươi đã sa chân, ai cũng muốn nhân tiện đạp một cái.

Giải pháp đơn giản nhất để giải quyết tiếng xấu của cậu là đón thiếp thất vào cửa cho hắn, nhưng Chính Quốc cố nhiên không làm. Kim Ỷ Viên sau khi nghe được chuyện này đã vừa châm chọc vừa khuyên nhủ nói.

"Địa vị của Tiểu Quốc ở trong lòng ca ca lớn như vậy, sẽ không vì nạp vài thị thiếp mà suy chuyển. Lùi một bước là trời cao biển rộng, ngươi hà cớ gì phải cố chấp như thế?"

Bên ngoài gió thổi làm những bông hoa lê rơi lộp bộp, Chính Quốc ngẩn ngơ ngắm nhìn một chút, sau cùng chỉ cười nhạt.

"Trong chuyện tình cảm, lùi một bước, đã là thua rồi."

.

Thế lực của Kim Doãn Khởi ngày càng bành trướng, còn thường xuyên chèn ép các đại thần ủng hộ Thái tử trên triều, cán cân tưởng chừng cân bằng đã dần ngả về một phía. Bệnh tình của Hiên Đế thì lại ngày càng nặng, đại cuộc sắp định, cung biến chẳng mấy chốc nữa mà đến.

Cho đến một ngày khi Chính Quốc mới ngủ trưa dậy, trong phủ bỗng dưng đón tiếp một vị khách không mời mà đến. Cậu cúi đầu kính cẩn quỳ xuống, nghe vị công công từ trong cung ra tuyên đọc thánh chỉ.

Đại loại là thái hậu tuổi cao nhiều tâm bệnh, muốn cậu mang mấy đứa nhỏ cùng vào cung phụng bồi.

"Thái hậu nương nương nhớ nhung con cháu, phiền Thế tử phi mau chóng thu dọn khởi hành vào cung mấy ngày. Chuyện này gấp gáp, mong người đừng trì hoãn nữa."

Chính Quốc hiểu rõ lúc này muốn cậu vào cung là ý gì, nhưng thánh chỉ có thể trái sao?

"Phiền công công đợi một lát, ta chuẩn bị xong cho bọn nhỏ liền lập tức lên đường." Cậu ôn nhu nở nụ cười, trong lòng lại âm thầm rét lạnh.

"Các ngươi đi pha trà cho công công."

"Thế tử phi khách khí." Lưu công công là lão nhân trong cung đã lâu, mỗi một cử chỉ đều thận trọng lưu loát.

Chính Quốc đi nhanh vào tẩm điện, lòng bàn tay từ khi nào đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Lúc này muốn cậu đưa bọn nhỏ vào cung, chẳng qua là muốn giữ làm con tin mà thôi. Kim Doãn Khởi, ngươi cũng thật tàn độc, đến lúc này rồi mà vẫn không yên tâm về Hưởng như thế.

Ai cũng biết hắn sủng thê như mạng, tuyệt đối sẽ không đánh đổi sự an nguy của cậu làm liều. Hiên nhi lại là đích tôn duy nhất của Vinh Vương, dĩ nhiên là ngàn kiều vạn quý. Nắm được điểm yếu này, coi như có thể khống chế Vương phủ trong lòng bàn tay. Mặc dù đã tính toán trước được, Chính Quốc vẫn thấy tim mình đập mạnh.

Cung biến sắp sửa diễn ra rồi, mang theo mấy đứa nhỏ ở trong tâm của của vòng xoáy có lẽ sẽ thay đổi cả triều đại này, nói cậu không khẩn trương là nói dối.

Tại Hưởng vốn đang nghị sự cùng Vinh Vương, lúc này đã nhanh chóng xuất hiện. Hắn ôm cậu vào lòng, hai mắt tối đen như mực, mảnh giấy nhỏ vô thanh vô thức truyền vào ống tay áo Chính Quốc.

Bởi vì thời gian gấp gáp, hắn có vô vàn lời muốn nói, cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.

"Trong cung có sẵn nội ứng, những người này có thể dùng. Mọi chuyện rất nhanh sẽ kết thúc."

Trong lòng hắn cũng như có lửa đốt, chỉ hận không thể liều mạng đi theo bảo vệ cậu, nhưng bây giờ không phải là lúc yếu mềm. Quốc nhi của hắn thông minh mẫn tuệ, nhất định có thể tùy cơ ứng biến.

"Em sẽ bảo vệ bọn nhỏ. Anh cũng phải hứa với em cẩn trọng giữ mình."

Tại Hưởng gật đầu, hôn lên trán thê tử, trong mắt là ngàn vạn lưu luyến. Cậu nhìn mấy tiểu bảo bối của hai người vẫn đang yên tĩnh ngủ trong nôi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.


----
Ngày mai có lẽ sẽ là cột mốc quan trọng với nhiều người, 2k3 cố lên nào, chị tin ở các em \(≧▽≦)/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net