Phiên ngoại 2: Nếu phu quân lúc nhỏ chưa từng bị trộm mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc mạc danh kỳ diệu trọng sinh về năm cậu mới mười bảy tuổi.

Điều này quả thực rất hoang đường, chỉ nhớ là sau khi tổ chức xong tiệc đầy năm cho con gái út Kiều Kiều, cậu mệt mỏi tựa vào nhuyễn tháp thiếp đi một lát liền xuyên đến đây. Hết thảy mọi chuyện đều giống y như ký ức thời niên thiếu, chỉ có duy nhất một thứ thay đổi.

Ở thế giới này hoàn toàn không có người nào tên là Kim Tại Hưởng.

Chính Quốc nắm bàn tay chặt đến phát đau, lồng ngực bức bách không chịu nổi. Chẳng nhẽ ông trời cảm thấy cuộc sống của cậu viên mãn quá, cố ý bày ra trò này? Chính Quốc sau khi phát hiện bản thân trọng sinh liền tận lực trấn tĩnh, dù sao kiếp trước cậu cũng sống đến ba mươi tuổi nha, làm một Quận Vương phi nền nã ổn trọng. Nhưng từ qua đến giờ tận lực dò hỏi truy xét, cả thôn này không ai biết đến phu quân nhà cậu, giống như từ trước đến giờ không hề có người tên Kim Tại Hưởng tồn tại.

Chính Quốc chính thức suy sụp.

Không có hắn, cậu sống thế nào được đây? Liệu bây giờ đâm đầu xuống giếng có thể xuyên về thế giới cũ không?

Đúng lúc này, Phác Chí Mẫn xô cửa bước vào, nhìn thấy vẻ mặt ảo não như sắp chết của cậu tức thì lo lắng.

"Tiểu Quốc, có phải vẫn chưa hết sốt không? Đang yên đang lành lại đổ bệnh như vậy, mới xuống được giường liền lao ra ngoài làm chuyện bát nháo, còn muốn dọa mọi người sợ chết khiếp?"

"Không sao, em khỏi hẳn rồi." Chính Quốc khóe miệng trắng bệch phất phất tay, muốn cười nhưng không tài nào cười nổi.

Chợt một tia sét xẹt ngang qua đầu cậu, ý nghĩ đáng sợ lóe lên. Chính Quốc hít vào một ngụm khí, vội vã mở miệng. "Ca, anh có biết Vinh Vương gia không?"

Phác Chí Mẫn không thể tin trợn mắt. "Đừng nói sau khi bị bệnh não của em liền không dùng được, khắp Đại Hạ này có ai là không biết Nhiếp Chính Vương?"

Cậu tức thì lao ra khỏi ghế, nắm lấy tay y. "Vương gia cùng Vương phi có một người con trai?"

Chí Mẫn gật gật đầu. "Em nói Vinh Thế tử?"

"Tên của hắn có phải Kim Thái Hanh không?" Trái tim cậu kích động đến mức có thể nhảy khỏi ngực.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, y liền xác nhận. "Hình như đúng là như thế." Phải nói là ngày thường cũng không có ai gan lớn mà gọi thẳng tên tự của Thế tử nha.

Chính Quốc thở ra một hơi, xúc động đến hai mắt nhòe đi, giống như kể từ khi trọng sinh đến nay trái tim cậu mới chân chính đập. Tốt quá, vậy là trong thế giới này hắn vẫn tồn tại, chỉ là phu quân cậu lúc nhỏ không hề bị trộm mang ra ngoài, mà vẫn yên ổn làm một Thế tử cao cao tại thượng lớn lên.

Lúc này lại đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng, cậu khựng lại, gắt gao nhìn chằm chằm Phác Chí Mẫn, dọa cho y nhảy dựng một phen.

"Ca, hắn đã thành thân chưa?"

"Chưa, còn chưa có hôn phối."

Nhận được câu trả lời của người kia, tinh thần của Chính Quốc mới thật sự thả lỏng. Nhưng không hổ là Phác đâm bang, cậu mới thở được vài hơi liền thấy y tiếc hận lầm bầm.

"Ôi, nghĩ lại mới thấy, sinh ra làm Thế tử đúng là số hưởng mà! Muốn loại người nào thì có loại người đấy! Nữ nhân muốn gả cho hắn sợ là xếp mấy vòng quanh tường thành chưa hết đi?"

Chính Quốc nghĩ đến đời này hắn hẳn là có vô số người thèm muốn, lồng ngực liền tức đến độ muốn bốc cháy. Được lắm, Kim Tại Hưởng, a không đúng, Kim Thái Hanh, nếu anh có năng lực làm phản, thì tốt nhất nên trốn cho kỹ chút.

Cậu hung hăng siết chặt nắm đấm, cố gắng ổn định tâm tình. Dù gì kiếp trước cũng ở bên nhau mười mấy năm, mê hoặc hắn đến thần hồn điên đảo, cậu không tin ở thế giới này không thu phục được người. Chỉ hi vọng hắn từ nhỏ sống trong nhung lụa không bị biến chất, không còn là phu quân thuần thiện đáng yêu mà cậu thích.

Đêm dài lắm mộng, để tránh việc hắn bị hồ ly mị hoặc, cần phải nhanh chóng hành động. Quyết định xong liền lập tức thu gom đồ đạc. "Lần này em về nhà cũng lâu quá rồi, chúng ta sáng mai lên đường đi kinh thành, việc bái sư không thể chậm trễ."

Cậu nhớ rõ, đời trước vào năm mình mười bảy tuổi cũng bệnh một trận như thế này, hai tuần không xuống được giường, vì vậy lỡ mất việc bái phỏng đệ nhất học giả Tư Vân Đồ. Lão học giả vô cùng khó tính, mỗi năm chỉ nhận dạy vài người, đến trễ liền không còn chỗ.

Phác Chí Mẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn tiểu đệ tay chân nhanh nhẹn trước mặt, hoàn toàn không giống với bộ dạng hồn lìa khỏi xác ban nãy. Y lắp bắp. "Em vừa mới khỏi bệnh, lên đường lúc này cũng quá vội vàng rồi?"

Chính Quốc đương nhiên không thể thừa nhận là mình vội vàng truy phu, đành mím môi bày ra dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. "Việc học với em là trọng yếu nhất, là lẽ sống cả đời. Nếu để lỡ thời gian bái phỏng thầy tốt, vậy em thà chết còn hơn."

Phác Chí Mẫn. "..."

Mặc dù sau khi tỉnh dậy trí tuệ của tiểu đệ có phần giảm sút, nhưng bản lĩnh trợn mắt nói dối vẫn là có một không hai.

.

Đến kinh thành một tháng, dựa vào thế lực hùng mạnh của Phác gia và trí nhớ kiếp trước, Chính Quốc nhanh chóng dò ra tin tức của hắn, thậm chí thuộc cả lịch trình đi lại hàng ngày. Kim Thái Hanh vốn là huyết mạch hoàng thất, lưu lạc ra ngoài còn không bào mòn đi khí độ của hắn, đừng nói là từ nhỏ được cẩn thận nuôi dưỡng trong Vương phủ. Từ ngày đầu đến đây Chính Quốc đã nhanh chóng tìm được người, tuyệt thế nam tử mỹ mạo vô song, toàn thân đều là quý khí lạnh nhạt xa cách, đi trên phố hấp dẫn một đống sự chú ý, không nhận ra mới lạ.

Sau khi xác định hắn không có đối tượng yêu đương hay thầm mến, cả ngày chỉ vùi đầu vào việc công, Chính Quốc mới yên tâm hơn chút. Nhưng lại không nhịn được ảo não nghĩ, đời trước hắn thích cậu, nhưng đời này cũng không nhất định như vậy nha? Sở thích của con người còn có thể thay đổi theo thời gian, đừng nói đến hắn không có bất luận trí nhớ gì về tiền kiếp.

Chính Quốc tận lực lên kế hoạch theo đuổi phu quân, trong thời gian này dựa vào kinh nghiệm ở thế giới kia mà thuận lợi thân cận với Thái tử phi Hạ Uyển Ninh, còn giống như đời trước cơ duyên xảo hợp mà cứu nàng một mạng. Phải nói bây giờ cậu mới mười bảy tuổi, còn kém thời điểm Thái tử phi "thất sủng" ba năm, hiện tại nàng ấy mới vừa gả vào Đông cung, cùng Thái tử phu thê ân ái, nhà mẹ đẻ đức cao vọng trọng, ở kinh thành này không ai không dám nể mặt. Có núi dựa vững chắc sau lưng này, cho dù cậu muốn làm vài chuyện "đại nghịch bất đạo" với hắn, người kia cũng không thể một đao chém chết.

Tính toán xong đường lùi, Chính Quốc nhàn nhã ở gian cao nhất trong tòa lầu chậm rãi thổi trà. Tuyên Thành Lầu là trà lâu vô cùng nổi tiếng, bài trí thanh nhã, ngồi ở gian cao có thể nhìn xuống toàn cảnh phía dưới, hôm nay hắn nhất định sẽ đi ngang qua đây.

Phác Chí Mẫn không tình nguyện lên tiếng. "Tiểu Quốc, hôm nay chúng ta không đi nghe giảng sao?"

Cậu nhét cho y một khối ngọc quế cao, bình thản nhướng mày. "Học tập là chuyện cả đời, hà cớ gì phải chấp nhất việc trước mắt?"

"..."

Phác Chí Mẫn khép mắt hung hăng mắng, được rồi, tiểu đệ nói cái gì thì là cái đấy. Y là bị quỷ ám nên mới nghe lời dụ dỗ, chạy ngàn dặm xa xôi lên kinh thành chỉ để thưởng ngoạn uống trà.

Chính Quốc đứng dậy, tựa vào lan can trên thành lầu, nhìn thấy nam tử xuất chúng cưỡi ngựa bên dưới khóe môi liền cong lên thành một đường đẹp mắt.

"Tới rồi."

Phác Chí Mẫn lớn lên bên cậu từ nhỏ, nhìn thấy biểu cảm này nhanh nhạy phát hiện ra bất ổn, nhưng y chưa kịp lên tiếng thì đã trợn mắt há mồm, trái tim như muốn văng ra khỏi ngực.

Chỉ thấy tiểu đệ nhẹ như lông vũ xoay mình nhảy xuống, một đường từ tòa lầu cao ngất rơi thẳng xuống dưới.

Kim Thái Hanh vốn đang bàn luận cùng thủ hạ, thấy có người ngã xuống liền nhanh như chớp giục ngựa lên trước, thấy chết không cứu thật không phải người. Thân thủ hắn được rèn luyện từ nhỏ, trong nháy mắt đã gọn gàng ôm lấy thân hình mềm mại trước ngực.

Chính Quốc hai mắt trong suốt cong lên, cười khẽ.

"Phu quân, đoán chắc anh sẽ bắt được em."

Đời trước đã được hắn dạy qua khinh công, nếu ban nãy không được đón lấy, cậu cũng sẽ không thật sự ngã chết. Trong lòng lại không nhịn được sinh ra một tia ủy khuất, hơn một tháng rời khỏi vòng tay hắn, còn tưởng đời này không cách nào gặp lại, bây giờ lại được bao trùm bởi cơ thể và mùi hương quen thuộc, đầu quả tim không nhịn được run lên.

Kim Thái Hanh thấy thiếu niên lạ mặt lưu loát gọi mấy tiếng phu quân vô cùng tự nhiên, hai tai bất giác đỏ bừng. Eo người ta nhỏ vô cùng, một vòng tay của hắn liền có thể ôm hết, một khối tròn xoe nhỏ nhỏ mềm mềm tựa vào trước ngực, hai mắt giống như thủy linh lung nhẹ nhàng lay động, đẹp đến khuynh tâm.

Phác Chí Mẫn mới vì hoảng sợ mà ngất đi một lần, chạy xuống đây vừa kịp nghe thấy lời đại nghịch bất đạo này liền muốn ôm tim ngất thêm lần nữa. Thiên a, Điền Chính Quốc, đệ muốn chết một mình thì cứ việc, nhưng đừng kéo cả ta theo chứ!

"Ngươi... ngươi... không biết liêm sỉ!"

Thế tử gia cao cao tại thượng lần đầu bị người ta khi dễ, lắp bắp đến không nói nên lời, nhưng lại không thể vứt cái khối rất mềm trong ngực xuống đất, đành phải quay mặt sang một bên hung hăng mắng.

Không hiểu rốt cuộc hắn bị trúng phải dược gì, vừa mới đụng vào người này tim liền đập muốn lao khỏi ngực, còn không đủ can đảm nhìn thẳng vào mâu quang trong trẻo của cậu.

Hộ vệ phía sau hít vào từng ngụm khí lạnh, phải nói rằng ngày thường có rất nhiều người muốn lao vào lòng Thế tử nhà họ, nhưng cũng chưa có ai gan to bằng trời lại mặt dày như vậy, cư nhiên gọi người mới gặp lần đầu là phu quân. Cái tình tiết chó má này còn cẩu huyết hơn cả trong thoại bản rồi!

Nhưng Thế tử ngược lại không có đẩy cậu ra nha.

Chính Quốc nằm trong lòng hắn đắc ý thở dài. "Phu quân, em biết chuyện này có hơi đường đột. Nhưng đằng nào đời này anh cũng chỉ có thể lấy em, không bằng chúng ta tranh thủ trước khi thành thân bồi dưỡng tình cảm một chút."

Kim Thái Hanh quả thật chưa từng nghe những lời trần trụi như thế này ngoài đời, một bên sườn mặt hắn hồng rực, vừa bực bội vừa xấu hổ, muốn nổi giận nhưng giọng nói của thiếu niên quả thật quá mức dễ nghe, thanh triệt uyển chuyển đánh vào lòng hắn.

Tim đập loạn xạ trong lồng ngực, lại nhận ra tư thế ám muội lúc này của hai người, hắn đưa tay lên che mắt, khàn giọng quát. "Đi xuống!"

Trong lòng hung hăng mắng bản thân không có tiền đồ.

Chính Quốc đương nhiên biết cảm xúc của người kia bị tác động, vô cùng thỏa mãn, phu quân có cái ưu điểm là đời trước đời này đều không thoát khỏi mị lực của cậu.

Lúc này bỏ cuộc thì mới không phải là Điền Chính Quốc, cậu cười thầm, khẽ nhíu mi. "Ban nãy em trượt chân ngã từ trên tòa lầu, kinh hoảng quá độ, chỉ sợ xương cốt hiện giờ không cử động được nữa."

"..."

Phác Chí Mẫn đứng ngoài nghe cậu trắng trợn nói dối ngượng đến cháy mặt, y lâu nay lại không nhận ra, kỹ thuật diễn cùng độ vô sỉ mặt dày của tiểu đệ phải nói là đệ nhất thiên hạ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net