12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jimin được nhấc bổng đặt ngay lên trên bàn làm việc. Taehyung xấu xa đứng sát vào giữa hai chân cậu, hai cánh tay anh chống hai bên, khóa chặt Jimin lại không cho cậu có cơ hội thoát ra.

"Em không phục?"

Không những Jimin bị ép sát, mà Taehyung còn kéo gần khoảng cách giữa hai người bằng cách áp mặt mình sát vào mặt cậu, rất gần. Gần đến nỗi Jimin có thể cảm nhận được nơi nhạy cảm bên dưới của anh không biết vô tình hay cố ý mà va chạm vào đùi cậu.

Jimin bối rối nghiêng mặt qua một bên tránh đi hơi thở nóng bỏng gần chạm đến môi mình. "Anh có thể cách xa ra chút được không? Đây là công ty".

Nhìn biểu cảm ngại ngùng của Jimin, Taehyung càng không muốn bỏ qua. Xem như trêu chọc cũng được, vờ như không để ý đến mấy lời Jimin vừa nói. Trong lòng đang cười thầm, anh là chủ ở đây, anh còn chưa lên tiếng. Anh muốn giữ hoặc đuổi đi một ai dễ dàng như trở bàn tay.

"Thế nào? Em tránh cái gì? Đâu phải chúng ta chưa từng thân mật".

Taehyung nói một cách rất tự nhiên, những lời mang ý nghĩa không đứng đắn này càng khiến Jimin nghĩ nhiều. Tim cậu đập kịch liệt, nghĩ đến chuyện không nên nghĩ.

"Nghiêm túc bàn công việc được không?" Jimin ủy khuất, cậu là trưởng phòng, chuyện này bất công với cả một nhóm không riêng gì bản thân cậu. Nếu chịu thiệt thòi, cậu không có mặt mũi nhìn họ.

"Tôi đang nghiêm túc với em đó".

Câu nói này của Taehyung không biết là ý tứ gì. Jimin chỉ biết mình đang ở trong vòng tay của anh, muốn đấu cũng đấu không lại, đành im lặng.

"Jimin!"

Đột nhiên Taehyung nhỏ giọng. Không biết anh lại muốn gì? Nhưng ánh mắt dịu dàng ôn nhu khiến phản ứng của Jimin khẽ đáp lời: "Vâng".

"Em thật sự không nhớ đến anh? Một chút cũng không?". Chất giọng trầm khàn, Taehyung còn kéo dài ở những âm cuối, mang theo chút mong chờ.

Jimin vô thức cắn môi dưới của mình. Trái với những gì cậu từng trải qua. Nhớ? Nhớ, nhớ đến trong lúc con tim mình đang chơi vơi, anh xuất hiện trước mặt quàng chiếc khăn vào cổ mình, cảm giác thật ấm lòng. Nhớ, nhớ đến trong lúc đang cô đơn, lẻ loi... ong bướm vây quanh, anh như vị cứu tinh xuất hiện ở bên cạnh làm bờ vai vững chắc. Nhớ, nhớ đến lúc anh từ chối nhặt cái gói vuông ấy ở trong thùng rác, gương mặt của anh lúc đó rất hung dữ. Nhớ, nhớ đến những giọt nước mắt đau đớn xen lẫn hạnh phúc đối mặt với anh tận hưởng những giây phút lạ lẫm của lần đầu tiên trong cuộc đời vì một người mà rung động. Nhớ rất nhiều...

Jimin muốn quên cũng chẳng thể nào quên được.

Càng nghĩ Jimin càng muốn tránh né, mặc dù Taehyung còn chưa làm gì.

Hành động càng tránh né, Jimin càng ngã ra phía sau, cậu cảm thấy tư thế này không đúng lắm, không khéo lại bị đè xuống hôn như lần trước. Bị thất thế, chới với, đôi bàn tay buộc phải bám vào hai cánh tay của Taehyung để khỏi bị ngã.

Jimin khẩu thị tâm phi: "Chỉ biết mỗi cái tên, thì có gì để nhớ".

Ánh mắt Taehyung hơi cụp xuống, anh nghe tim mình nhói đau. Lần nào cũng đoán được câu trả lời, vẫn cố hỏi. Hít một hơi thật sâu. Ánh mắt vu vơ dời đi nơi khác, lời nói mang nhiều tiếc nuối cũng như nhắc nhở bản thân. "Em yêu người khác, sao lại nhớ đến tôi được chứ!"

Jimin bỗng cảm giác bực mình. " Vậy anh còn không mau tránh ra. Anh đừng có quá đáng".

Taehyung cười khẩy, Jimin chắc là đang lo lắng, sợ anh lại cưỡng hôn cậu như lần trước. Mặc dù anh cũng rất muốn. Nhưng lần này là khác.

"Tôi quá đáng chỗ nào? Tôi đâu có làm gì em".

Hơi thở nóng hổi kế bên tai Jimin, cậu nghèn nghẹn nuốt nước bọt xuống.

Taehyung vẫn giữ yên tư thế chưa chịu buông tha. Trong lòng Jimin tự biết, lúc cậu nhìn thấy anh Jin ở chỗ của Jungkook, cậu cũng không có cảm giác khó chịu bằng việc anh Jin mang thuốc đến cho Taehyung. Trong lòng vẫn mang nỗi ấm ức từ lúc ấy đến giờ, cảm thấy bức bối lại không thể nói thành lời.

"Anh có bệnh sao?".

Có bệnh? Trong tình huống này nghe cách nào cũng không ra là đang quan tâm đến anh. Taehyung nghiêng qua, ép cậu đón nhận ánh mắt của anh. Mi mắt chớp chớp một cách vô tội vạ, trông thật đáng yêu, nhìn kiểu gì vẫn có cảm giác muốn ức hiếp.

"Em sợ tôi?" Tông giọng của Taehyung đột nhiên biến đổi, lạnh lùng hơn nhiều.

Không thể giải thích được, nhưng thái độ của anh như thế, càng khiến Jimin bực bội. "Anh tránh xa chút, nói chuyện công việc được không?"

"Sợ bị hiểu lầm?"

Bây giờ đang bàn chuyện công mà. Anh cũng đi xem mắt đó thôi. Jimin không vui, lại im lặng không trả lời. Taehyung lại vì như vậy mới chịu buông cậu ra. Anh đứng thẳng lưng lên, lại không đổi chủ đề.

"Khi nào thì kết hôn?"

"Anh!". Bị hỏi mấy chuyện không đâu. Jimin thấy không được thoải mái, tự dưng buồn bực vô cớ. "Không nói chuyện riêng".

"Được". Taehyung lạnh lẽo quay người trở về ghế ngồi, đưa lưng về phía cậu: "Nói đi"

Jimin bóp chặt mấy ngón tay vào lòng bàn tay, ngữ khí cũng mạnh mẽ hơn. "Mẫu thiết kế đó là do công sức của cả phòng cố gắng tạo nên. Anh đưa cho họ, vậy nên giải thích một chút được không? Kim tổng!"

Taehyung im lặng một chút, mới lên tiếng. "Em có so sánh hai mẫu lại với nhau chưa?"

"Sao? Ý của anh là... chúng tôi, thua kém người ta?"

Taehyung thở dài một cái, anh biết lời thật thường mất lòng. Lần này cũng không phải là ý đó. Để bên B&T cho ra sản phẩm sẽ bán được nhiều hơn, lợi nhuận sẽ cao hơn. Nhưng trước khi có kết quả, điều này cũng khó lòng giải thích.

Thấy Taehyung yên lặng, như thế có nghĩa là cậu đoán đúng. Jimin càng thêm tức giận.

"Kim tổng! Anh mau trả mẫu thiết kế đó lại cho chúng tôi. Nếu thấy không đạt yêu cầu, chúng tôi sẽ cố gắng làm lại mẫu khác cho công ty".

"Chúng tôi? Em coi tôi là người ngoài?". Taehyung tức giận xoay ghế lại.

Jimin cũng không sợ, cậu nhìn anh không hề chớp mắt, giọng nói cũng lớn hơn bình thường. "Tôi nói chỗ nào không đúng? Tuy anh là chủ, nhưng chúng tôi có nhiều người trong phòng thiết kế, có cả bản thảo. Không phải muốn lấy là lấy".

"Tôi bảo họ lấy bao giờ?"

"Họ sửa đổi, còn định đăng quảng cáo. Anh không có học qua thiết kế, anh thì biết cái gì?"

"Park Jimin!"

Ánh mắt Taehyung nhìn chằm chằm vào Jimin. Anh tức giận bởi Jimin còn biết anh không chuyên, biết anh vì sao có mặt ở đây còn cố ý chọc vào yếu điểm của anh.

"Anh trả thù riêng". Jimin lớn tiếng nói.

"Em thôi đi!"

Jimin biết Taehyung đang tức giận, nhưng vì cả phòng thiết kế và mấy trăm công nhân trong công xưởng. Cậu không cho phép Taehyung ỷ thế hiếp người. "Không thì trả lại cho chúng tôi".

Taehyung hơi cau mày, Jimin cố chấp như thế này sẽ chẳng bao giờ chịu dừng lại. "Nếu tôi nói mẫu thiết kế đó chưa đạt yêu cầu thì sao?"

Jimin kiên quyết nói: "Chúng tôi sẽ làm lại".

Taehyung thở dài, cảm giác bất lực. "Được, vậy thì làm lại đi. Tôi muốn hoàn thành trong ngày hôm nay".

"Trong hôm nay? Kim tổng! Anh có biết phải mất bao lâu để làm ra một mẫu thiết kế".

Taehyung nhếch môi, nhẹ cười. "Nếu em không làm được? Hay là nhờ vị hôn phu của mình làm"

"Anh!". Jimin nghĩ là anh đang coi thường mình. "Tôi nhất định hoàn thành trong ngày hôm nay mà không cần sự trợ giúp của em ấy".

Trước khi bước ra khỏi cánh cửa Jimin còn nói: "Kim tổng! Anh chờ mà coi, tôi nói được làm được".

~Rầm~ Cánh cửa giận dỗi đóng lại. Taehyung cảm thấy buồn cười. Cái người hay tự ái như Jimin dễ dàng bị khích tướng, nói như vậy cậu nhất định sẽ không nhờ vả đến Jungkook.





Jimin từ chối ăn trưa với anh Hoseok, cậu chú tâm vào việc làm lại mẫu thiết kế. Làm miệt mài suốt buổi chiều, chỉ trừ những lúc cần đi vệ sinh, kể cả không chút nghỉ ngơi.

Những người làm chung phòng gần như bỏ cuộc, không phải không được, mà là không kịp, thời gian không đủ.

Đồng hồ đã gần 6 giờ, Jimin không có ý định dừng lại. Jungkook nhiều lần đến hỏi muốn giúp, nhưng Jimin cự tuyệt không cho.

Có những người nói họ bận rộn, có con nhỏ, có nhiều chuyện phải lo. Dù gì cũng sắp đến giờ tan làm. Họ nói với Jimin, chỉ cần công ty trả lương đúng theo quy định, họ không phản đối việc B&T cho ra mẫu sản phẩm của họ.

Đến giờ thì từng người lần lượt rời đi. Jimin nói cậu sẽ ở lại làm, vì Kim tổng nói là ngày hôm nay, chưa đến 12 giờ chưa bước qua ngày mới, cậu vẫn có thể cố gắng.

Jimin cũng nói với Jungkook cứ về nhà, không cần đợi cậu. Đây là vấn đề giữa cậu và Taehyung, liên quan đến danh dự, cậu sẽ không chịu thua.

Jungkook không thể ngăn cản, cũng chẳng thể nói được gì. Jimin bảo không cần, thì không được động đến.



Lúc cãi nhau với Jimin xong, Taehyung và anh Namjoon đã ra ngoài ăn trưa, sau đó thì về nhà luôn. Ở công ty không có vui vẻ gì, thì ở lại làm gì.

Taehyung cũng không để ý đến việc Jimin có làm được hay không, vì lúc ấy anh đã nghĩ đến việc lấy lại mẫu thiết kế đó cho cậu.

Bác bảo vệ đi một vòng, kiểm tra tắt hết đèn của các phòng. Ông đưa chìa khoá cổng, bảo Jimin khi rời khỏi thì tự tắt đèn. Hỏi cậu có ổn không, khi một mình ở lại. Jimin nói cảm ơn, còn nói mình rất ổn.

Cứ ngồi một chỗ, ngồi đến muộn một chút, Jimin có cảm giác khó chịu, đau âm ỉ ở giữa bụng. Thỉnh thoảng có cảm giác buồn nôn, ợ chua. Cơn đau quặn thắt lúc có, lúc không, lúc ngắn, lúc kéo dài.

Có lẽ nhịn đói từ trưa đến giờ, đau dạ dày. Hiện tại trong công ty có thuốc giảm đau, để ở chỗ nhà ăn, phải đi đến đó. Công việc thì gấp rút, Jimin không muốn tốn thêm thời gian.

Thế là cố chịu đựng, đến lúc đau đến toát ra mồ hôi lạnh, hoàn thành xong mẫu thiết kế, cậu nhìn đồng hồ 10 phút nữa là 12 giờ.

"May mà vẫn còn kịp".

Jimin cố gắng đem đến phòng của tổng giám đốc, như những gì cậu nói. Jimin gửi một tin nhắn cho Taehyung: "Tôi đã hoàn thành trong ngày".

Taehyung đã nằm yên trên giường, nhận được tin nhắn còn không biết của ai, tưởng nhầm số quấy nhiễu lúc nửa đêm, định quăng vào thùng rác, xóa.

Hoàn thành trong ngày? Hoàn thành kiểu gì? Chợt như bừng tỉnh, Taehyung ngồi dậy mở đèn, rồi rất nhanh gọi lại số điện thoại ấy.

Không có ai trả lời, Taehyung buộc phải tra số điện thoại của Min Yoongi ở phòng dân sự. Lấy số điện thoại của Jungkook, mới biết Jimin vì muốn hoàn thành mẫu thiết kế đó mà một mình ở lại.

12 giờ đêm, Min Yoongi và Jeon Jungkook bị Taehyung đánh thức. Hai người cũng rất lo lắng cho Jimin, rất nhanh chạy đến công ty.

Đến nơi đã thấy cổng rào bị phá hỏng, công ty sáng đèn lại chẳng có bóng dáng một ai.

Yoongi và Jungkook gặp nhau. Jungkook gọi không được cho Jimin. Thì Yoongi gọi lại cho Kim tổng.

Chẳng hay Kim tổng không biết bị làm sao, giọng lạnh lùng trả lời cộc lốc: "Người của tôi, các anh không cần lo nữa".

Yoongi: ".......?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net