7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh nhớ em! Rất nhớ em!!".

Lời của Taehyung thì thầm ở bên tai, êm ái dịu ngọt khiến trái tim của Jimin không ngừng dao động, suýt chút nữa cậu đã mềm lòng.

Nhưng chợt nhớ đến, cũng vì phút chốc nông nổi dẫn đến những ngày tháng mong nhớ, yêu thương, hy vọng rồi thất vọng, khổ sở... Lý trí không cho phép Jimin tiếp tục dùng con tim nghe theo lời nói dụ ngọt của anh nữa. Cho dù khó khăn, Jimin vẫn muốn bình tâm lại, đối mặt với điều này.

Anh thì hay rồi, muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Ai cho anh cái quyền coi người khác như một món hàng, như là cỏ rác, lúc cần thì cầm lấy, lúc không cần thì vứt bỏ đi.

Jimin cảm nhận được vòng tay của Taehyung càng chặt cỡ nào, cái ôm ấm áp ra sao mà bấy lâu nay cậu hằng mong chờ, hằng ao ước... Thì cậu càng quyết tâm giữ vững lòng mình, ngăn không cho mình đi theo tiếng gọi của con tim mình nữa.

Taehyung vẫn giữ tư thế ôm chặt Jimin. Bàn tay anh vuốt tóc, vuốt ve tấm lưng gầy của cậu. Nhưng cánh tay Jimin buông lơi, chạm cũng không muốn chạm vào người anh. Bàn tay cậu bóp chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

"Kim tổng! Ở đây là công ty, xin anh buông tôi ra".

"Anh mới là không buông, sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em".

Mắt ướt lệ nhòa long lanh, cằm của Jimin ở bên vai Taehyung , mùi hương thoang thoảng quen thuộc trên người của anh chỉ một lần gần gũi liền như đeo bám cậu cả một đời.

Nhưng, cho dù cậu không muốn kết hôn với Jungkook. Cậu cũng không muốn hụt hẫng thêm một lần nào nữa, bởi cậu đã từng cảm giác đau khổ cùng cực khi nghĩ rằng mình đã bị lãng quên.

Kim Taehyung! Em chỉ biết mỗi cái tên anh. Anh đến rồi đi, nhanh như cơn gió cuốn. Anh cứ thế mà rời khỏi em, khiến em chờ mong, đau khổ dằn vặt, em đã dặn lòng từ bỏ. Anh có biết cảm giác bị lãng quên khó chịu đến mức nào không?... Đau lắm! Em ăn không ngon, ngủ cũng không yên. Em không thở nổi. Em cái gì cũng không nghĩ được, chỉ nghĩ về anh. Vừa đau đớn vừa khổ sở, mệt mỏi...Và em cũng sợ rồi!! Nếu bị tổn thương thêm lần nữa, em sẽ không sống nổi. Anh vì sao lại khiến cho em như thế?

Lời trong lòng chỉ đành giữ lại. Jimin cố ngăn những tiếng nấc nghẹn. "Kim tổng, xin anh tự trọng".

Một câu Kim tổng, hai câu cũng Kim tổng. "Jimin à! Em đừng xa lạ với anh như thế".

"Kim tổng! Có phải anh có hiểu lầm gì không? Giữa chúng ta chỉ là... là tình một đêm. Xong rồi thì đường ai nấy đi. Không xa lạ, chẳng lẽ thân nhau?"

Taehyung có chút hụt hẫng, anh biết từ nãy đến giờ chỉ có mình anh nhiệt tình. Jimin vẫn luôn hờ hững với anh, tuy cậu không phản kháng nhưng cũng không đáp trả.

Taehyung nới lỏng vòng tay, giữ khoảng cách thật gần. "Anh không coi chuyện của hai chúng ta là tình một đêm. Anh thật sự thích em. Anh rất nhớ em! Anh đã đợi em gọi cho anh. Đợi em tìm anh!"

"Sao?"

Đợi? Tìm? Đợi kiểu gì? Tìm kiểu gì?Tôi mới giống như một tên ngốc, ngồi ở nhà hàng đợi anh cả một buổi tối. Ở khách sạn chờ anh cả đêm.

Jimin cũng không nói ra, chuyện đã qua lâu rồi. Nếu bây giờ nhắc đến, lại cảm thấy mất mặt.

Jimin nghĩ như vậy, cậu đã từng ôm thắc mắc trong lòng, tự hỏi: Vì sao anh bỏ đi mà không nói một lời nào? Cậu không xứng đáng cho anh muốn gặp mặt mình thêm một lần nữa. Jimin cũng từng nuôi hy vọng rằng anh sẽ tìm mình... hơn nửa năm rồi.

Đến bây giờ, anh lại bất ngờ xuất hiện ở đây? Biết lý do thì đã sao, cậu từng có cảm giác bị anh coi thường, anh cũng giống như những người đàn ông khác, xem cậu như rác rưởi bỏ đi.

Jimin cũng là đàn ông, cậu có lòng tự trọng, và cũng tự ti hơn người khác. Nhưng lại mạnh miệng nói: "Tôi 28 tuổi rồi, không phải 18, chỉ là ngủ cùng nhau một đêm. Anh đừng xem là thật".

Taehyung bất giác rời khỏi vòng ôm: "Jimin! Ý của em là..."

"Là những gì anh đang nghĩ". Jimin lùi lại phía sau, giữ khoảng cách giữa hai người.

"Là...?" Taehyung ngập ngừng, anh bước thêm một bước.

"Là do chúng ta uống say, là sai lầm..."

"Sai lầm? Không phải". Trực giác nói cho Taehyung biết. Hai người lúc đó không quá say, trong ánh mắt của Jimin có hình ảnh của anh. Lúc gần gũi, Jimin còn ôm chặt lấy anh không buông, tim cậu không ngừng rung động vì anh mà.

"Cảm xúc, sao có thể giả được?"

Jimin lại nói: "Sai... là sai. Là trong phút chốc yếu đuối, chơi vơi trống vắng muốn tìm người giải khuây, chúng ta chưa từng có tình cảm với nhau".

"Giải khuây?". Jimin càng nói càng như đúng rồi. Taehyung càng nghe càng đau lòng. Jimin coi anh như người để cho cậu giải khuây, để lắp đầy khoảng trống vắng của cậu.

Nghĩ kỹ lại thì lúc đó Jimin thật sự đang có tâm trạng không tốt.

"Anh từ đầu đã biết em có vị hôn phu, nhưng anh vẫn muốn ở bên cạnh em. Bởi vì anh thật sự thích em".

Tôi không tin.

Taehyung đương nhiên không vì như vậy mà bỏ cuộc. Anh tiến về phía Jimin, cậu đi thụt lùi. Đến khi sau lưng cậu là bàn làm việc. Không còn đường lui, Jimin tựa hẳn về phía sau, Taehyung áp sát vào giữa hai chân cậu. Hai tay Jimin vì phải chống đỡ để cơ thể cậu không ngã. Taehyung thuận thế hai tay vòng qua phía sau giữ chặt gáy Jimin, anh cúi xuống hôn môi.

Bất ngờ bị cưỡng hôn, Jimin có chút thất thần chưa kịp phản ứng. Vẫn là nụ hôn ngọt ngào đến tan chảy. Dịu dàng như dòng suối mát, khiến tâm tư đang lạnh lẽo bỗng chốc trở nên ấm áp. Jimin nghe được tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch...

Nếu vẫn cứ tiếp tục, cậu sợ mình không chống đỡ nổi, khi cảm nhận được Taehyung đưa lưỡi tiến sâu vào bên trong càng quét, nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn, nồng nàn ướt át hơn. Jimin mới giật mình muốn vùng vẫy. Định đưa tay lên đẩy Taehyung ra lại mất đà ngã ngửa ra phía sau, lưng cậu chạm mặt bàn. Sức nặng của người đàn ông ở phía trên lại thuận tiện đè lên người cậu.

Vật dụng trên bàn vì sự giãy giụa, va chạm của hai người mà loạn xạ rơi rớt xuống đất. Hai tay Jimin lúc này mới rảnh rỗi cố gắng đẩy Taehyung ra, cậu hé mở môi muốn nói, lại là cơ hội để Taehyung dễ dàng mút lấy lưỡi cậu, cảm giác tê dại. Trong phòng vang lên tiếng hôn, tiếng thở nặng nề khiến Jimin càng thêm lo lắng, cố gắng chống cự.

Vì hành động né tránh, khiến nụ hôn từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo, Jimin ư a, không nói được, nước bọt của hai người trộn lẫn, môi lưỡi không ngừng giao thoa, hai cơ thể va chạm nóng bừng bừng lên, cảm xúc theo đó dâng trào.

Hai người cứ người giằng co một lúc. Jimin giãy giụa không thành, hết cách cậu đành dùng răng cắn mạnh vào khóe môi anh. Taehyung khẽ cau mày chịu đựng, lại kích thích hơn chút, chẳng chịu buông ra. Jimin cảm nhận nước bọt mình vừa nuốt xuống cổ họng còn có vị tanh của máu.

Qua một lúc, Taehyung cảm giác Jimin cứng đơ, cậu không chống cự nữa, cậu nằm bất động như người vô hồn. Gương mặt đỏ lên, bị ức hiếp không giấu được ủy khuất, nước mắt trào ra hai bên khóe, ẩn sâu trong đôi mắt có bao nhiêu oán giận.

Tim anh như ngừng đập, Taehyung hoảng loạn rời khỏi người cậu. Anh hơi lúng túng nói: "Em thật sự không thích anh? Một chút cũng không?"

Jimin cắn răng, yên lặng không trả lời.

Cũng giống như sáu tháng trước, lúc Taehyung hỏi, có phải cậu rất yêu người đó không? Jimin không trả lời. Câu hỏi hiện tại cũng chẳng có đáp án.

Jimin cứ nằm bất động, đôi mắt đỏ hoe nhìn trên trần nhà, người cậu run lên, như đang tức giận.

Hôm đó là Jimin uống say, hôm nay cậu tỉnh táo. Anh tự ý càn rỡ, làm loạn, bức hiếp cậu.

"Xin lỗi em! Anh... anh không nên ép em". Taehyung vội vàng nắm tay đỡ vai Jimin đứng lên.

Jimin hít thở một hơi dài, lau khô khóe mắt, giọng cậu run run: "Tôi đi được chưa? Kim tổng!"

Nhìn Jimin như vậy, Taehyung cảm giác có lỗi. Anh lùi lại một bước, không dám động vào người cậu nữa. Anh nói: "Xin lỗi em!"

Biết Jimin định rời đi. Taehyung vì không muốn bỏ cuộc, nhưng lại lo lắng hành động của mình làm cho Jimin hoảng sợ. Anh nhẹ giọng: "Cùng nhau ăn tối được không?"

"Xin lỗi! Tối nay tôi có hẹn rồi". Thái độ cự tuyệt, lời nói ra cũng không chút suy nghĩ.

Khóe mắt Taehyung khẽ giật, anh chưa chịu thua: "Tối mai thì sao? Tối mai anh ..."

"Không, ngày mai tôi phải về nhà lo chuyện hôn sự". Jimin cắt lời anh, nói xong, cậu cũng gấp gáp rời khỏi.

~Rầm~ cánh cửa lạnh lùng đóng lại.

Taehyung chết lặng, anh tùy tiện ngồi trên bàn làm việc của mình. Những gì mới diễn ra như một cơn mưa mùa đông lạnh lẽo dập tắt đi ngọn lửa nóng bỏng nung nấu từng ngày ở trong lòng anh bấy lâu nay.

Lo chuyện hôn sự?

Bản thân mình luôn tự tin rằng, Jimin có cảm giác với mình.

Nhưng có lẽ anh đã sai. Vì yêu, biết đâu Jimin lại dễ dàng chấp nhận chuyện vị hôn phu của mình bên cạnh có người khác. Cũng giống như cậu xem chuyện anh ngủ với cậu chỉ để giải khuây.




Jimin chạy một mạch vào nhà vệ sinh. May mà ở trước cửa phòng giám đốc không có ai. Jimin đứng ở trong nhà vệ sinh ôm ngực mình từ từ trượt dài xuống đất, cậu khóc nức nở.

Jimin đã cố gắng giữ tâm lý mạnh mẽ không xoay chuyển ở trước mặt Taehyung. Bây giờ mới không chịu đựng nổi, đôi chân run rẩy không thể đứng vững.

"Anh nói dối! Anh đợi tôi bao giờ?"


Mất khá lâu, Jimin mới ổn định lại tinh thần. Cậu rửa mặt, sửa soạn quần áo ngay ngắn, lặng lẽ trở về phòng làm việc.


Sau đó nghe được thông báo, buổi tối công ty đãi tiệc. Tan làm thì cùng nhau đến nhà hàng ăn mừng giám đốc mới nhậm chức.

Vì nể mặt người mới, ai cũng muốn đi. Trừ những người có con nhỏ, hay có nhiều việc quan trọng khác.


7 giờ tối ở nhà hàng BBQ

Người ở bộ phận thiết kế ngồi chung một bàn. Jimin ngồi đối mặt với Jungkook. Và Jimin cũng đối mặt với Taehyung ở bàn kế bên.

Lúc ngẩng đầu lên vô tình chạm vào mắt của Taehyung, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu. Jimin cũng rất nhanh dời ánh mắt đi nơi khác.

Trên khóe môi Taehyung vẫn còn một vết cắn đỏ và sưng do Jimin để lại.

Nhớ đến lúc Jimin rời khỏi phòng, sau đó Taehyung gọi anh Namjoon vào.

"Ôi trời ơi! Chuyện gì thế này?" Namjoon nhìn nơi bàn làm việc hỗn loạn, anh cũng đoán hai người này mới lăn lộn nơi đây. "Cậu gấp gáp đến vậy sao? Đây là công ty, còn có nhiều người".

"Tôi có làm gì đâu". Giọng Taehyung sầu não.

"Sao? Vậy... cái này? Mới đó thất bại rồi?"

"Không biết, có lẽ em ấy không thích tôi như tôi nghĩ. Nếu không, thì sao tôi để lại địa chỉ và số điện thoại, em ấy cũng chưa từng liên lạc".

Nhắc đến chuyện này Namjoon có chút áy náy. Hôm đó nếu như anh không xảy ra chuyện, không gọi Taehyung lúc nửa đêm. Hắn không rời khỏi Jimin, thì có lẽ chuyện giữa họ sẽ có tiến triển tốt hơn.

"Bây giờ cậu định làm gì?"

"Điều tra Jeon Jungkook cho tôi"

"Được".



Rượu Soju được rót ra ly, Jimin không dám uống. Cậu từ chối, nói cổ họng mình không được tốt.

Anh Hoseok đã thấy lúc trưa Jimin không ăn được bao nhiêu, bây giờ cũng chẳng chịu ăn. Anh mang rượu từ bên này qua mời mọi người bên bàn cậu, tiện thể đến sát bên cạnh hỏi thăm Jimin một chút.

Sau đó một lúc, phó giám đốc Min Yoongi bên này vừa rồi xin phép đi vệ sinh, lúc quay ra âm thầm mang thứ gì đó đến bên cạnh, kín đáo đặt vào tay Jimin.

Là thuốc uống.

Mọi động tĩnh đều không lọt qua mắt của Taehyung. Anh quan sát từng người một, xem cách họ đối xử với Jimin như thế nào.

Không ngờ, em cũng được nhiều quan tâm đến vậy.

Thấy Taehyung cười buồn, Namjoon hất nhẹ cánh tay, hỏi nhỏ: "Hôm nay cậu không uống à?"

"Không, lát nữa định lái xe".

"Ờ!".

Tình bạn lâu năm, chỉ cần nói nửa câu Namjoon đã hiểu phần còn lại. Anh biết Taehyung không uống vì định lái xe đưa Jimin về. Hắn vào đây đâu phải để ăn nhậu, vui vẻ với nhân viên. Vậy nên, "Tôi uống thay cậu".



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net