20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm hôm đó, Taehyung nhận được tin tức, về nguyên nhân cái chết của ông Jeon. Anh một lần nữa quay về Kim Gia.

Ở trước mặt ba mình: "Ba đã làm chuyện này?"

"Chuyện gì?" Ông Kim sắc mặt không chút biến đổi, hỏi lại.

"Cái chết của ông Jeon Dong-Chul?"

"Con nửa đêm nửa hôm về đây nói nhăng nói cuội gì thế?". Ông Kim tỏ thái độ tức giận trừng mắt với con trai mình.

Taehyung bước đến gần ông, về chuyện này là còn nghi vấn nên mới hỏi. Trước sau gì anh cũng sẽ cho người đi điều tra, tính tình của ba mình cẩn trọng, có thể muộn một chút, nhưng cũng sẽ tìm ra được đáp án. "Tên tài xế say rượu lái xe năm đó. Hai tên côn đồ và ông ấy. Đều có cùng một kết cuộc giống nhau. Đây không phải là trùng hợp".

Ngoài mặt không vừa mắt với đứa con trai này. Do tính tình tự cao, kiêu ngạo, luôn ỷ lại vào bản thân mình thông minh.

Ông hờ hững: "Không có chứng cứ, con đừng nói bừa"

Hỏi là chuyện của anh, trả lời hay không là quyền của ông. Hiểu thế nào còn tùy. Bên pháp y khám nghiệm tử thi, kết quả là dùng thuốc quá liều, không liên quan đến ai cả.

Ông nói: "Toàn một lũ khốn nạn, là cặn bã. Chỉ biết rượu chè, cờ bạc, hút sách... Sao con phải bận tâm?"

Taehyung xem như đã hiểu, có nhiều chuyện không cần phải nói. Có một điều. "Dù sao thì bà ấy..."

"Là chọn lựa của người đàn bà đó, chuyện này không phải trách nhiệm của chúng ta". Ông Kim đưa mắt nhìn con trai. "Người lương thiện, cũng chết oan đó thôi".

Cổ họng Taehyung có chút đắng chát, là ba anh nói về em gái mình sao? Nhưng anh vẫn còn một chút thắc mắc: "Chuyện năm đó, sao lại để đến tận bây giờ? Dù sao thì cũng là chồng của bà"

Môi ông Kim khẽ giật, mắt nhìn thẳng vào Taehyung không chút trốn tránh. " Tất cả bọn họ là cùng một lũ, ăn hại, họ đáng bị giày vò, bị quả báo, day dứt cả đời... Là họ sai, hình phạt như vậy đã là quá nhẹ nhàng".

Taehyung không hỏi nữa, anh nghĩ mình đã hiểu. Biết được đáp án thì sao? Cũng không thể làm gì khác, ba Kim có cách nghĩ của ông.

Taehyung quay lưng định rời đi, lại nghe tiếng động, có tiếng chân vội vã từ trên lầu chạy xuống. Người làm vừa thở hổn hển vừa nói:

"Ông chủ... Kim tiểu thư xảy ra chuyện".

Taehyung và ba mình vừa chạm mắt nhau. Hai người cũng rất nhanh có mặt ở phòng của Taejung.

Trước mắt họ, mẹ Kim nắm tay đứa con gái khóc nức nở. Nhịp tim hiển thị trên máy tăng nhanh, hỗn loạn và rồi chuyển sang một chuỗi đường thẳng ngang. Nấc nhẹ một cái, không còn thở nữa.

Bác sĩ có đến kịp lúc cũng không thể cứu chữa. Nếu như có hô hấp có thể thở và nhịp tim có thể đập trở lại bình thường thì sao? Người cũng không thể sống lại được nữa, tội tình gì phải đày đọa thân xác.

Ông Kim giữ lấy bờ vai vợ mình. "Để con bé ra đi thanh thản. Đừng níu giữ, đã không còn vướng bận nữa rồi".







Hiện tại ở trong căn nhà hoang.

Taehyung biết anh Jin cố ý sỉ nhục mình ở trước mặt Jimin và tình địch.

Giận! Trong lòng như có lửa. Ngọn lửa nóng rực, bừng cháy như thiêu như đốt tim gan anh.

Taehyung giận dữ, ném cho anh mình bằng ánh mắt đã hằn lên nhiều tơ máu. Quan trọng đến đây để cứu Jimin, không phải đến để gây tranh cãi với anh.

"Tức giận rồi?"

"Anh im đi"

"Còn lớn tiếng?" Anh Jin cười khẩy, đi một vòng đến trước mặt Jimin và Jungkook. "Hôm đó em trai của anh điên cuồng chạy đến nhà anh tìm vợ. Anh cứ tưởng nó cố tình quậy phá, không ngờ là vợ bỏ theo trai"

Tim Jimin không ngừng nhói lên. Anh Jin dùng lời lẽ cay nghiệt, do cậu không tốt. Jimin biết mình có lỗi, cậu đã làm nhiều chuyện tổn thương đến Taehyung. Bây giờ cậu đã hiểu, vì sao mẹ Kim lại để cậu đi. Là người nhà họ Kim không thích đứa con rể như cậu. Là muốn ép Taehyung buông bỏ cậu.

Nhìn vào mắt Jimin, anh Jin thở dài một cái, lại khẽ cười. "Chấp niệm với một người không yêu mình. Taehyung thiệt ngu ngốc, thảm bại, mất hình tượng..."

"Anh thôi đi!" Taehyung không nhịn được, điên cuồng hung dữ hét lên.

Jimin nghẹn ngào, nức nở khóc, đã không nói được, cũng chẳng thể giải thích.

Jungkook vẫn chưa có đáp án. Anh Jin dường như đang kéo dài thời gian, không biết là có mục đích gì.

Anh Jin bị hét, cũng không thèm buồn. Anh thản nhiên kéo cái ghế, phủi bụi bám đầy trên bề mặt, ngồi xuống xem kịch. "Được rồi, không cho anh nói thì... mấy đứa mau tiếp tục đi"

Taehyung vuốt mặt, vuốt ngược tóc lên, cố gắng tỉnh táo được hơn một chút. Mắt hướng về Jungkook. Khẽ cười một cái. "Bây giờ cậu không nuôi bệnh, không trả nợ cờ bạc. Không phải rảnh nợ rồi sao? Có thể nuôi sống bản thân. Còn có thể tự do yêu đương"

"Im đi! Là mạng người, anh thì biết cái gì..."

Taehyung đứng thẳng lưng lên. Từng bước chậm rãi tiến lại gần trước mặt hai người.

Jungkook hét lên: "Đừng qua đây" . Phía sau là vách gỗ, không có đường lui. Jungkook buộc phải dùng đầu gối ở phía sau ấn lưng Jimin quỳ xuống đất, tay hắn đổ đầy mồ hôi siết chặt con dao.

Jimin bị đau vô thức nhăn mày. Taehyung không dừng lại, gương mặt lạnh lùng, mắt cũng không chớp lấy một cái, mấy bước đã đến trước mặt Jimin. "Giết đi! Không phải cậu nói là mạng người sao? Như lời anh trai tôi nói. Vợ tôi đã đi theo trai mấy hôm rồi, không biết có còn sạch sẽ hay không?"

"Anh là đồ khốn". Jungkook lớn tiếng mắng chửi, hắn cũng không ngờ Taehyung có thể nói ra những lời xúc phạm, coi thường vợ mình như vậy.

Bàn tay Taehyung đã chạm đến mũi dao, nắm giữ chặt. Jungkook càng ấn mạnh, Taehyung càng bóp chặt hơn nữa.

Máu từ lòng bàn tay lần nữa từng giọt nhỏ xuống. Jungkook vì bất ngờ có chút lơ là, Jimin thừa cơ hội lăn dưới đất thoát ra khỏi sự khống chế của hắn.

"Mấy trò trẻ con, dùng với tôi? Dư thừa!". Taehyung dường như không biết đau, dù máu vẫn không ngừng chảy, nhanh tay hất mạnh con dao rơi xuống đất.

Anh Jin ngồi xem một màn đánh đấm, khó phân thắng bại. Hai người không ít bị thương.

Đến lúc, bên ngoài có mấy tên thuộc hạ nhảy vào tiếp tay. Jungkook đánh không lại họ, bị khống chế, bị bắt giữ.

Bị trói lại, Jungkook mắng người: "Ỷ đông, có giỏi thì giết tôi đi, một nhà ba người đều bị nhà họ Kim giết hại. Jiminssi! Anh nhất định sẽ là người tiếp theo"

Đầu Taehyung có chút choáng váng, đem bàn tay chùi vết máu trên khóe môi. Từng bước xiêu vẹo đến trước mặt Jimin, cởi trói cho cậu.

"Nói nhiều! Đánh!" Taehyung ra lệnh, hai tên thuộc hạ liền đánh Jungkook không thương tiếc.

"Taehyung à! Đừng mà, dừng lại đi!" Jimin giữ chặt cánh tay Taehyung, cầu xin.

"Biết vậy tôi đã không cởi trói cho em, không để em nói".

Thấy Jimin đau, anh cũng đau. Thấy cậu khóc lóc, anh không nỡ. Nhưng phải đợi Jungkook bị đánh bầm dập, Taehyung mới cảm thấy hả hê.

"Dừng lại đi!".

Taehyung đứng lên, đi đến gần Jungkook. "Nếu không biết sự thật, chắc cậu sẽ không từ bỏ".

"Hey, để anh nói cho". Đến lúc này anh Jin mới chịu lên tiếng. Nhìn thấy em trai cứ đứng còn không vững, anh Jin ngứa mắt. "Cho em mượn cái ghế đó, chuyện này để anh nói cho. Trông anh đáng tin hơn".

Taehyung cũng bất lực với anh trai mình, Jimin dìu cánh tay Taehyung đến ngồi xuống ghế. Cậu xé một góc áo quấn băng cầm máu tay anh.

Anh Jin bảo hai tên thuộc hạ ra ngoài, Jungkook đã bị trói rồi, chạy đâu cho thoát.

Chỉ còn lại bốn người. Anh Jin nhìn Jungkook nói: "Cậu có biết vì sao mẹ mình bị tai nạn?"

Jungkook nói: "Tên say rượu lái xe gây ra tai nạn rồi bỏ trốn. Nhưng sau đó thì cảnh sát thông báo hắn cũng vì uống say, uống quá mức đến tử vong"

"Đúng rồi! Nhưng cậu có biết vì sao mẹ cậu chạy ra giữa đường?"

Jungkook im lặng, hắn nhớ lúc đó hắn bị bệnh. Uống thuốc rồi lại ngủ quên, thoang thoáng nghe tiếng ba mẹ cãi nhau. Lúc hay tin mẹ gặp tai nạn thì đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Anh Jin thấy Jungkook yên lặng, đương nhiên là không biết rồi. Chuyện này Kim Gia đã không để lộ ra ngoài.

"Chuyện năm đó, ngay cả tôi cũng không có mặt. Nhưng camera ở trên mấy con đường là minh chứng"

Anh Jin ngồi xuống dưới đất, trước mặt Jungkook, chuyện này có hơi dài dòng, cần chút thời gian.

"Có một cô bé chỉ mới mười sáu tuổi. Ngồi trong xe đợi anh của mình. Con bé nhìn ra bên kia đường thấy một người đàn ông đánh một người đàn bà. Người đàn ông là ba của cậu, ôm tiền đi cờ bạc. Người đàn bà là mẹ của cậu nhất quyết chịu đau giữ lấy túi tiền"

Đôi mắt Jungkook dao động, nhưng không thể nào, chuyện này... "Sao tôi phải tin anh?"

"Cậu sẽ tin thôi, vì đây là sự thật. Nếu không thì làm sao tôi biết được?". Anh Jin nhàn nhạt nói tiếp:

"Dù mẹ cậu có bị đánh đập vẫn cố chấp muốn giữ túi tiền".

Bảy năm trước.

"Đây là tiền để cho con mình vào đại học. Ông không được lấy, tôi sẽ sống chết với ông"

"Buông ra mau, để tao mang đi làm giàu. Đợi có nhiều tiền, cho nó ra nước ngoài du học".

Cô gái ra khỏi xe vì không thể nhìn thêm được nữa. Chạy đến ngăn cản.

"Chú mau dừng tay... Cô ơi! Mau buông ra, đừng để chú ấy đánh cô nữa. Đưa tiền cho chú ấy đi"

"Mày là con nào?"

Ông Jeon nhìn cách ăn mặc của cô gái, vừa bước ra khỏi chiếc xe sang trọng, rõ là con nhà giàu. Nhưng tiền thì ông nhất định phải lấy. Ông giật mạnh túi tiền rồi chạy vào con hẻm nhỏ.

Bà Jeon nhanh chóng đuổi theo, Taejung lo lắng chạy theo bà. "Cô ơi! Cần tiền con sẽ nói với mẹ con giúp cho cô, đừng đuổi theo chú ấy nữa".

Con bé sợ bà Jeon bị đánh, nên có lòng tốt đi theo. Bà Jeon thì không cam lòng vì đó là số tiền dành dụm cả đời. Chuyện nhờ người ta giúp sao có thể tin một cô bé còn chưa đến tuổi trưởng thành.

Bà cảm thấy con bé đang làm phiền mình, nên rất nhanh rẽ qua mấy hẻm nhỏ tránh nó. Con bé không quen đường rất nhanh bị lạc... Sau đó gặp hai tên say xỉn ép vào một ngõ cục.

Hai tên bẩn thỉu như hổ đói liền sáng mắt túm lấy con bé có ý đồ làm nhục. Con bé la hét, kêu cứu. Bà Jeon có chút lưỡng lự, nửa sợ mất số tiền của mình, nửa vì sự tốt đẹp của cô gái.

Cuối cùng không chịu được, nhặt khúc gỗ dưới đất quay trở lại. Nhìn thấy hai tên cặn bã đang xé rách chiếc đầm trắng của con bé. Bà liên tục đánh nhiều cái vào hai tên khốn đó. Rồi dắt tay con bé chạy đi. Vì muốn tránh họ đuổi theo, hai người mới băng ngang đường lớn.

Là tai nạn, nhưng vì tên tài xế say rượu. Nên hắn gây ra tai nạn, liền bỏ chạy.

Jungkook nghe đến đây, đầu óc có chút không thông.

"Cô gái đó...?"

"Là em gái của tôi".

Jimin nghe đến đó cũng che miệng mình lại ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào nơi cổ họng. Kể cả Taehyung cũng không kiềm được lòng khi nhắc đến nỗi đau của mình.

"Đủ rồi! Không cần nói thêm". Taehyung đứng lên, lại cảm thấy choáng váng, ôm đầu.

"Jungkook! Em đã cho anh ấy uống thuốc gì?" Đến lúc Jimin cảm thấy tức mình. Taehyung thì cố chấp, Jungkook có thể ngồi lại nghe anh Jin kể. " Em đưa anh đi gặp bác sĩ".

Taehyung rất nhanh hất tay khỏi Jimin. "Tôi không chết được, người em nên lo lúc này là hắn"

Jimin có chút hụt hẫng, Taehyung sẽ lại không tha cho Jungkook. Cậu phải làm thế nào để ngăn anh?

Bàn tay Jimin luôn giữ lấy cánh tay chảy máu của Taehyung. Nhỏ giọng cầu xin. "Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Em có thể giải thích"

Taehyung nhìn chằm chằm vào mắt Jimin. "Hắn bắt cóc em, uy hiếp tôi. Bây giờ em muốn tôi tha cho hắn?"

Taehyung nhếch môi cười, lắc đầu: "Một là chết dưới tay tôi. Hai là chết ở trong tù. Em chọn đi!"

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net