Chương 88: Chúng ta kết hôn đi(p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta nói, kẻ mù quáng nhất chính là những kẻ bất chấp cuồng si. Không cần biết là đúng hay sai, không cần để ý ánh mắt khác lạ của mọi người, họ vẫn cứ yêu, không dứt ra được. Tình yêu giống như một cạm bẫy, nhưng họ vẫn lao đầu vào, mặc kệ đau khổ. Dương Thế Minh chính xác là loại người vì yêu mà trở nên điên loạn.

"Tiểu Thiên! "

Anh nhìn vào đôi mắt cô, hốc mắt thất thần của anh trở nên ươn ướt. Một người đàn ông lạnh lùng, cao cao tại thượng, giống như một vị vua, đứng trên vạn người, nay chỉ vì một người phụ nữ mà trái tim trở nên mềm yếu. Khóc, vốn dĩ từ trước đến giờ không phải là phong thái của anh. Đối với anh, một người đàn ông thành đạt là người không biết rơi lệ. Vậy mà, nhìn vào hiện tại, bảo anh không đau, đó là nói dối!

Nhìn cô đang né tránh mình, trái tim anh co thắt từng hồi, vô cùng đau đớn.

"Giám đốc, anh có chuyện gì sao? "

Xoay mặt tránh đi ánh nhìn của anh, Thiên Thiên có cảm giác mình đang bị bắt gian tại chỗ, rất không thoải mái! Cô không muốn để anh nhìn thấy cô mặc áo cưới cùng với một người đàn ông khác.

Cô đang lo nghĩ điều gì? Người đàn ông khác? Sao cô có thể dùng những từ ngữ này để gọi chồng sắp cưới của mình? Người đi cùng cô những chặng đường sau này, không phải Dương Thế Minh, mà là Triệu Thiên Kỳ. Điều này, làm sao cô có thể quên được?

Cô không biết, mình có thật sự yêu Thiên Kỳ hay không, cũng chẳng biết cảm giác trong lòng mình là như thế nào. Cô chỉ biết một điều, Thiên Kỳ thật sự rất yêu thương cô. Cô không thể phụ đi tấm chân tình của anh. Người ta nói, đừng chọn người mình yêu mà hãy chọn người yêu mình. Cho nên, cô nguyện ý chọn Triệu Thiên Kỳ! Nhưng...trái tim cô vẫn chứa đựng sự trống rỗng.

Khoảng thời gian làm thư kí của Dương Thế Minh rất ngắn, thậm chí số lần gặp anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng cô lại hoài niệm những giây phút ở cạnh anh. Cảm xúc này rất lạ lẫm, lại như có chút quen thuộc, khiến cô chìm đắm, không cách nào dứt ra!

"Quay về đi! "

Dương Thế Minh lẩm bẩm nói một câu không rõ hàm ý. Giọng anh vô cùng chân thành lại như có chút bi ai, giống như là cầu xin. Anh cầu xin cô trở lại bên anh, quay về làm Dương phu nhân của anh. Nhưng có lẽ, cô không hiểu được trong lòng anh đang nghĩ gì. Vì cô...không nhớ tới anh!

"Giám đốc, anh nói cái gì? Tôi không nghe rõ! "

Kì thực, lời nói vừa rồi của anh rất nhỏ, chỉ đủ mình anh nghe, mình anh cảm nhận, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác chua chát không nói thành lời.

"Về lại công ty làm việc! Tôi chưa phê duyệt đơn từ chức của em! "

Cô sắp kết hôn rồi, nhưng anh không muốn cả ngày đều không thể thấy bóng dáng cô. Thì ra, cái cảm giác yêu một người nhưng người đó không yêu mình nó lại đau đến thế, đau đến tê tâm liệt phế. Anh biết, nếu không dứt khoát buông bỏ được, trái tim sẽ đau thêm bội phần. Nhưng anh mặc kệ! Mỗi ngày đều có thể sống chung bầu trời với cô, đó là liều thuốc giảm đau hữu hiệu nhất! Không diệt được nỗi đau tận đáy lòng, nhưng có thể xoa dịu sự bất lực nơi trái tim. Một khi đã hết thuốc, sự tê dại lan tràn đến tứ chi, khiến anh sống không bằng chết.

Thiên Thiên sửng sốt, nhìn hình ảnh phản chiếu của anh trong gương. Thân hình anh to lớn nhưng lại đầy cô đơn khiến cô chua xót.

"Giám đốc, tôi sắp kết hôn rồi! "

"Đó không phải là một lí do chính đáng! Tiểu Thiên, có rất nhiều phụ nữ sau khi kết hôn vẫn tiếp tục đi làm. Mục đích xin nghỉ của em quá không rõ ràng! Em đang né tránh tôi! "

"Tôi không có! "

Cô lắc đầu phản bác, lại nhận được nụ cười đầy khổ sở từ Dương Thế Minh. Anh không những thất bại, mà còn là một tên đàn ông cố chấp! Biết trước là sẽ đau lòng như vậy, nhưng anh vẫn bất chấp tất cả. Cô không nhớ ra anh nên có thể buông ra câu hờ hững. Nhưng cô là người phụ nữ anh yêu đã ba năm rồi! Nỗi đau này, làm sao cô có thể hiểu?

"Tiểu Thiên, nói cho tôi biết, tại sai em luôn né tránh sự thân mật của Thiên Kỳ? "

Chẳng biết Dương Thế Minh đã đứng sau lưng cô từ bao giờ. Lời anh hỏi như để chất vấn cô, cũng là lời an ủi trái tim đang bị tổn thương giày vò của anh.

Nhớ ngày đó, khi Triệu Thiên Kỳ hôn môi cô, cô đã kịch liệt phản bác, thậm chí còn rơi lệ. Đến thời khắc này, anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật là cô yêu anh ta. Nếu không, tại sao cô lại sợ hãi nụ hôn của anh ta như vậy?

"Đó là vì tôi muốn dành tặng nó vào lễ cưới của chúng tôi! "

Dương Thế Minh cười nhẹ, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua một nhóm người vẫn còn ngây ngốc đứng ở bên cạnh hai người:

"Các người, cút ra ngoài! "

Dương Thế Minh chỉ tay về phía họ, thanh âm lạnh lẽo vang lên khiến họ sợ hãi, nửa muốn chạy trốn, nửa lại muốn đứng lại. Hiển nhiên, nhìn một màn chất vấn vừa rồi, cho dù là người mù lòa cũng có thể nhận ra thâm ý của người đàn ông này. Mập mờ như vậy, sau khi họ đi, ngộ nhỡ phát sinh ra chuyện gì, cho dù họ có đền mười cái mạng cũng không đủ!

"Dương Tổng! "

"Cút! "

Người đàn ông liền hét lớn, mọi quyết tâm của đám người cũng bị đánh bại. Họ sợ hãi chạy ra khỏi phòng, chân run run đứng cũng không vững.

Trong phòng, lúc này chỉ còn lại Dương Thế Minh cùng Thiên Thiên. Anh nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng bước từng bước đến chỗ cô đang đứng. Thiên Thiên lùi dần theo bước chân của anh. Đến khi va phải bàn trang điểm, người đàn ông kia cũng đã bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé của cô.

Dương Thế Minh một tay ôm lấy cô, một tay chống vào bàn trang điểm. Khoảng cách giữa hai cơ thể khít khao dính chặt vào nhau. Anh có thể cảm nhận được trên ngực cô đang phập phồng cùng với tiếng tim đập mãnh liệt.

"Hồi hộp sao? "

Cúi đầu xuống, anh ghé sát vào tai cô thầm thì, đôi môi nóng bỏng lần tìm đến đôi môi ngọt ngào mọng nước kia. Lúc nào cũng vậy, sự thẹn thùng ẩn hiện trên mặt cô luôn khiến anh phải khao khát. Sau này, cái ôm ấm áp này, còn cả nụ hôn ngọt ngào đều rơi vào trong lòng người đàn ông khác, không còn thuộc về anh, không thể cố chấp là của riêng anh. Nỗi đau này khiến cổ họng anh nghẹn đắng. Anh day dứt, không thể buông bỏ được đoạn tình cảm thất bại này.

"Giám đốc! "

Thiên Thiên đặt tay lên ngực Dương Thế Minh, cảm nhận được nhịp tim rộn ràng trong lồng ngực của anh, cô biết trái tim mình cũng đang rung động. Thụ động tiếp nhận nụ hôn ướt át này, khóe mắt cô không tự chủ được liền lăn xuống hai hàng lệ. Trái tim cô đau không thể nói thành lời. Đột nhiên, cô lại có ý định muốn chạy trốn, thoát khỏi tình yêu của Triệu Thiên Kỳ, đi đến một nơi thật xa. Nhưng cô biết...đó là điều không thể!

"Em có yêu anh ta không? "

Chất giọng trầm khàn vang trên đỉnh đầu, vừa như một liều thuốc độc khiến cô đê mê, lại vừa như nhát dao đâm thẳng vào đại não khiến cô bất động.

Yêu Thiên Kỳ? Cô còn không biết mình có thực sự yêu Thiên Kỳ hay không, vậy làm sao có thể trả lời anh?

"Tôi..."

"Em né tránh nụ hôn của anh ta, nhưng lại rụt rè tiếp nhận sự thân mật của tôi! "

Môi mỏng khẽ mấp máy, Dương Thế Minh không để cô có thời gian suy nghĩ, liền trực tiếp lên án tố cáo cô. Anh áp sát môi mình lên môi cô, thực hiện một nụ hôn sâu. Nhìn khuôn mặt thẹn thùng cùng đôi mắt đen mơ hồ kia, chút lí trí còn sót lại cuối cùng cũng bị anh đánh bại.

Anh cúi đầu xuống hôn lên cần cổ trắng nõn, bàn tay ôm chặt lấy có thể nhỏ bé của cô vào lòng. Dương Thế Minh có thể cảm nhận được cô đang run rẩy cùng vô lực dựa vào lòng anh, coi anh là trụ cột mà bám chắc lấy. Sự ngọt ngào này, dù có xen lẫn đau đớn, trong thâm tâm anh vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Mãi cho đến khi chiếc khóa váy sắp được kéo xuống, váy cưới vì cọ vào bàn mà rơi xuống hộp phấn trang điểm, Thiên Thiên mới ý thức được mình và Dương Thế Minh vừa phát sinh ra loại quan hệ gì.

Vội vàng tách khỏi anh, cô lao ngay vào trong phòng thay đồ, còn không quên để lại một cáu khiến lòng anh tê dại.

"Giám đốc, xin anh, đừng dùng sự mù quáng này để trói buộc tôi. Tôi và anh, đó là điều không thể! "
........................
Cầu thả vote~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net