Truyện 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vong Nhân Thủy

Tác giả: Đan Châu

Thể loại: cổ  đại

Truyện 4: Là đại miêu!! Là tiểu miêu!!!

- Huynh có nhớ lúc mới đến hay ko *tiện chân đá viên sỏi lăn xuống đầm*

– Meo *phe phẩy đuôi*

– Ân. Lúc đó thực loạn đi *ôn nhu vuốt ve hắc miêu*

————————————————-

Tinh mơ. Thủy tinh mặt đầm, khói trắng la đà lan tỏa Vong Nhân. Tịch mịch khung cảnh.Mộng ảo ảnh nhân.

- Cứu người, mau cứu ngư…. Nga, không phải.Là cứu mèo, mau cứu mèo

Bóng hồ ly nhảy nhót phóng lên dương liễu thụ.

- Mau, mau đi cứu. Hắn sắp chết nga. Huyết đầm đìa cả… *run rẩy*

– Ân, là tiểu miêu bị thương? Ta đi mau *ôm cáo tinh, lướt vào rừng cây*

Nằm bất động trên mặt đất, một khối bông đen tuyền, mùi máu tanh vươn vất khiến người dợm bước. Cáo tinh lao tới trước, dừng lại bên cạnh giơ chân thăm dò cái thân thể mềm nhũn kia.

- Hắn bất tỉnh rồi nga. Lúc nãy vẫn còn ko chịu cho ta đưa đi. Ngang bướng *phùng má lè lưỡi*

– Ngươi im lặng chút đi *lạnh nhạt*

Bóng trắng mờ ảo kia dang tay ôm lấy cục bông nhỏ, lại lướt về phía đầm nước.

- Sẽ không sao rồi. Ta sẽ bảo hộ ngươi, Miu huynh.

——————————————————–

- Hắn là đại miêu! Cược một giọt Vong nhân thủy *phe phẩy chiết phiến*

– Ta dám chắc hắn là tiểu miêu cô nương! Ba giọt!! *nhướn mi*

– Hờ hờ, các ngươi thực nhàm chán. Muốn biết sao ko tự đi tìm hiểu, lại ở đây cá cược *phất phơ liên đài 7 sắc*

– Nga, nga, có chuyện gì hay, ta muốn náo nhiệt nga *thò đầu vào*

– Muốn tìm hiểu… Hắn cho sao? *nhún vai*

– Nhất định phải nghĩ cách a *nhíu mi suy nghĩ*

– Nói cho ta, ta có thể giúp, có thể giúp a *hóng náo nhiệt*

Bốn đóa hoa mỗi kẻ theo đuổi âm mưu riêng, trầm mặc, nghiêm túc khép mi để mặc hồ tinh kia chạy ngang, chạy ngửa. Tịch dương ánh hồng dần tắt.Khói nhạt tản đi để lộ quang ảnh bàn bạc. Có bóng một bạch y nhân, dựa vào đào thụ, nhàn nhạt vi tiếu, tay vuốt ve hắc miêu. Miêu kia cũng nằm yên, uể oải rúc vào tay bạch y nhân, thỉnh thoảng lại giơ vuốt cào vào y phục kẻ đó.

——————————————————–

- Ta nghĩ ra rồi *rống lên* Trộn xuân dược vào thức ăn của 2 kẻ đó. Vừa biết được chuyện kia, lại có thể xem gương mặt đáng yêu của Hồn nga *cười hắc hắc*

– Cúc hoa, ngươi lại muốn chết sao? *day mi tâm*

– Cách như thế cũng nghĩ ra được hay sao? Ta thực bị ngươi liên lụy nga *bĩu môi*

– Thật ra… cách đó cũng ko có gì ko tốt. Bất quá, là khó thực hiện nổi *trầm ngâm*

– Hắc hắc, Tử lan, ta biết muội sẽ ủng hộ mà *ôm eo* Ta chỉ nói hộ nỗi lòng của các ngươi thôi.

*đồng loạt tát đầu Cúc hoa*

- Nga, nga, là đang nói chuyện hắc miêu hôm trước sao *mắt hớn hở* cái đó ta biết! *bất ngờ lao vào*

– Biết gì cơ? *bốn bông hoa nhất loạt hướng về phía hồ tinh*

– Hắc miêu kia, là đại miêu a. Hôm đó cáo ta tự nhiên nổi hứng tốt bụng, ngỏ ý giúp đỡ hắn. Hắn liền cự tuyệt a. Gì mà đại nam miêu… phi phi *bĩu môi*

– Vậy là hắn… thế rồi sao… ân a…. (lược bớt một ngàn câu thoại) ==”

- Ha ha, vậy là muội thắng cược nhé. Linh lan, phần nước hôm nay và sáng mai của muội nhé *cười đắc thắng*

– Ân, được. Đại miêu thì la đại miêu. Số ta hảo thảm, lại mất thêm ba trăm năm công lực…*khóc lê hoa đái vũ*

– Nga, nga, vậy mọi người nói xem, nên gọi miêu kia là gì? *lại háo hức*

– Ân a, cái này cũng chưa quyết định…

– Gọi là Miu nhi *đài hoa 7 sắc che ngang* Rất hợp nga!!

– Đó là tên của đại miêu sao? *ba tiếng nói đáp lại ngay lập tức*

– Gọi là Tiểu Hắc đi… *phe phẩy chiết phiến*

– Nghe vẫn hợp với tiểu miêu a *lắc đầu*

– Ô, ô, là Hắc Diện. Hắc Diện đi, lúc nào cũng đưa cái mặt đen thui đi tới đi lui…

– Ha ha phải a, Hắc Diện *cười dài*

– Ta vẫn gọi hắn là Miu nhi…

– Là Tiểu Hắc tử a….

*ồn ào náo động*

—————————————–

- Miu huynh, uống rượu? *đặt vò rượu mới lên thảm cỏ**lăn ra*

– Meooooo…. *lười biếng liếm rượu*

– Hôm nay hảo chán đi *tu*

– Meooo ? *nhảy vào lòng, cuộn đuôi*

– Rượu ko ngon? Ko uống nữa nhé!!!*vuốt ve*

– Meo! *giơ vuốt gạt tay*

– Ân *cười dài* ))))~

– Meoo. *an nhiên cuộn tròn ngủ*

—————————————–

- Miu nhi, đi đâu đó *nhảy ra chặng đường*

– Meo! *giơ vuốt*

– Tiểu Hắc a, thật là đẹp đi *đưa tay định vuốt lông*

– Meoo. *gạt tay, xù lông*

– Hắc Diện đại miêu huynh, chớ có nổi giận a!!!

Bóng đen thoát ẩn hiện, tiếng vuốt lướt qua không khí.Cuối cùng mất dạng ở góc rừng hoa đào.Nhìn lại chỉ còn thấy 4 cô nương khắp người trầy xước, bị treo ngược lên cây, mặt thoa mật ong. Từng đàn kiến chăm chỉ đi đi, lại lại tìm thức ăn…..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC