Truyện 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vong Nhân Thủy

Tác giả: Đan Châu

Thể loại: cổ  đại

Truyện 6: Diệu vũ thần khúc

Ta đã nói là trong chúng ta có một nữ thần và một ma nhân phải ko? Tối nay, chính là sân khấu của hai nàng ta a! *cười kiều mị lui ra*

———————————————-

Ta vốn gọi Hoa Bạch Vân, là nữ thần cai quản vân đằng ngũ sắc phương nam. Ngày ngày đan mây, dệt sương, che phủ cổng vào Thần giới.Cũng là người nghe ngóng, đưa tin tức đến thượng thần. Bởi vậy khắp cùng trời cuối đất này, chuyện gì cũng không thoát khỏi tai mắt của ta.

Tướng mạo?Nữ thần tỷ tỷ thì dĩ nhiên thoát tục tuyệt trần đi.Có điều… ta thích cải nam trang. Tóc vấn nửa vời, nhuyễn tiên cầm tay, ra vẻ hoa hoa công tử. Nữ nhân a, nhìn thấy ta nhất định một phen kinh tâm động phách… Là ta đoán thế… Dẫu sao công việc ngập đầu, hoa hoa công tử ta muốn tìm mỹ nữ đề thử mị lực cũng ko còn hơi mà lết đi a.

Tưởng sẽ mãi mãi như thế, ngờ đâu… Có phải là số nữ thần của ta tính trước là ngắn ngủi như thế hay ko…

Hắn, vô tình ma tộc.Lạnh lùng, tàn độc.Tiếng vang khắp nơi, khiến nữ thần ta thật có chút tò mò. Một mình hắn thanh toán tám thành trì, ko một vệt máu vương. Tất cả chỉ đơn giản, biến mất thành tro bụi. Lại nói hắn từng yêu mến một nữ nhân.Vì nàng ta cự tuyệt mà toàn thành chết thảm. Bảy thành trì kia, chỉ là liên lụy a. Thật đáng sợ!!!

Hắn, băng huyết lãnh diện.Cơ mưu, nhẫn tâm. Thân cô thế cô, từ một tiểu mà đầu, leo đến vị trí cao nhất trong Ma giới, trở thành Đại ma đầu, làm chấn động lục giới. Ta liền tới tắp được chỉ thị phải gióng tai, căng mắt thu thập mọi tin tức về hắn. Kẻ này quá mạnh, không thể không cẩn trọng đề phòng.

———————————

Hắn ở đó. Ta chỉ không muốn nhìn thấy. Không muốn nhìn thấy kẻ đó nữa….. Lệ tràn vào tim đau nhói.

Ta không hận ngươi. Chỉ hận bản thân ta ngu ngốc. Đã biết ngươi là kẻ tàn độc, biết rõ máu ngươi là huyết tanh, sao còn mãi tin tưởng, còn đặt tim vào tay ngươi. Lợi dụng ta để vạch mây tiến vào thần giới… Cười nhạt… Ngươi tưởng có thể sao?Vân ta đúng là nữ nhân si ngốc, nhưng vẫn là nữ thần mang trọng trách bảo hộ thần tộc. Vào đó đi, đằng vân ngũ sắc, vào dễ, ra khó. Ta là khiến cho ngươi một đời chìm trong mộng ảo bất diệt, không lùi không tiến.

—————————————

Ta, gọi Uyển Băng, ma tộc hoàng thất, cửu công chúa. Ma tộc nam nhân theo đuổi vô kể, ta đều ko nhận lời. Ta tuy là ma tộc, nhưng cũng là hoàng hoa khuê nữ, kim chi ngọc diệp, chính là ngây thơ, đơn giản. Ân, thật ngốc đi…

Ngươi, ngày đó làm như tình cờ gặp ta.Ngươi, khi ôn nhu dịu dàng, lúc lạnh nhạt lảng tránh, khiến ta sinh lòng tơ tưởng.Muốn được ngươi trân quý, muốn được ngươi quan tâm.Muốn cùng người bách niên hảo hợp, sinh ra một tiểu hài tử thật bụ bẫm.

Có sao?Ngươi có từng yêu ta sao? Ta giúp ngươi một bước lên làm Ma vương. Quay lưng với gia tộc, chỉ nguyện một lòng âm thầm bên cạnh ngươi. Ta không cần danh phận, không tiếc địa vị, ngươi có sao đem trái tim ta dẫm đạp dưới chân

—————————————-

Nàng ta có gì hơn ta? Cười nhạt.Nữ nhân thần tộc, khí chất trác tuyệt?Lừa người. Ta biết ngươi, quá rõ ngươi. Ngươi là đang lợi dụng nàng ta.Muốn lừa nàng ta đẫn vào thần giới?Huyết Ảnh, ngươi là nam nhân đê tiện. Ta không để người thành toàn tâm nguyện kia đâu. Liền đi tìm nữ thần kia, một lời cho nàng ta biết rõ con người thật của ngươi, xú nam tử. Xem hai chúng ta hợp lực, có thể khiến cho ngươi thân tâm tàn hại hay không?

——————————————

- Sao ta không cảm thấy vui vẻ? *đạm mạc nhìn xa xăm*

– Vì thần tộc các ngươi ngu ngốc. Ra tay như thế quá nhẹ. Sao có thể cảm thấy thoải mái *hất tóc*

– Còn ngươi?

– Ta…. ta rất vui… *cười gượng*

– Ta ngày mai sẽ ra đi *đứng dậy phủi y phục*

– Phi, phi, bọn người thần giới chết tiệc. Bọn họ vẫn muốn phạt ngươi?Ngươi đã làm gì sai?Cũng chưa có tên thần giới nào suy suyễn cái móng chân.Bọn chúng hôm trước chải đầu vô ý rụng 2 sợi tóc, liền có thể tìm ngươi trút giận hay sao? *xắn tay áo*

– Ngươi, không phải cũng từ bỏ ma lực ngàn năm? *nhìn chăm chăm*

– Ta là tự nguyện, chán làm ma nữ, ngày nào cũng thấy đám ma nhân đó, mặt mày u ám, qua qua lại lại, hảo u ám. *nhún vai*

– Ta nghe nói có một nơi gọi là Vong nhân thủy, sơn thủy hữu tình, xa rời thế nhân. Ta muốn đến đó làm tiểu tinh linh *tay khẽ chạm vào mây*

Bốn bề sơn tận, ngọc bích màu sắc. Linh lan thanh bạch, cúc hoa tươi sáng, thủy tiên kiêu kỳ, tử lan đa tâm. Đào hoa, lê hoa bao bọc xung quanh. Lại có một dương liễu thụ ngàn năm, cành lá xum xuê, trong ánh chiều tà lại nhuốm mấy phần thê lương…

- Thật đẹp *cảm thán*

– Ân, chính là ở đó *cười khẽ*

– Được, ta đi cùng ngươi. Nơi đẹp như thế, nhất định sẽ có nhiều mỹ nam *phe phẩy khăn tay*

– Ân. *nhìn đối phương hồi lâu* Nhất định có nhiều mỹ nam *cười tiêu sái*

——————————————

- Phụt… Lan Lan cũng có lúc nói chuyện ôn như vậy sao? *lén lén nhìn sang*

– Thủy Tiên, là muội có ý gì *cười cười*

– Ân, a… không có, không có gì a. M nói tỷ tỷ thật là ôn nhu, rất có dáng điệu thục nữ *vuốt mông ngựa*

– Hắc hắc, còn ta nữa nga, hảo ôn nhu dịu dàng đi *che miệng cười*

– Ô, ô, ngươi thục nữ, vòm trời này thật sắp sập xuống đi *bĩu môi*

– Tử Lan, mấy hôm nay là ngươi chưa ăn đủ đòn *hữu thủ vung lên*

(xách váy chạy biến)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC