Truyện 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vong Nhân Thủy

Tác giả: Đan Châu

Thể loại: cổ  đại

Truyện kể 7 – P1: Vườn thú ư?

tr 7 - 1

- Ngươi… định biến chỗ này thành vườn thú chắc? Thứ gì cũng nhận vào? *phất tay áo*

– Chứ không phải tại phu thê các ngươi? Thấy thú vật gì cũng ôm về chăm sóc sao? *nhướn mi*

– Bọn ta chỉ cứu vật, ngươi còn cứu cả một đống tạp nham gì kia? *chỉ chỉ*

– Hừ, vật ta cứu, người ta cũng cứu. Ta chính là định mở một vườn thú, thêm 1 rạp xiếc, cho ngươi làm linh vật a. *liếc*

– Mặc kệ ngươi, ta không rảnh *ôm hắc miêu bỏ đi*

————————————————-

Tuyết. Đông năm ấy đến thật nhanh đi.Vong nhân thủy quanh năm vốn chỉ có một mùa, bảo hộ dưới dương quang rạng rỡ, vốn không biết tới cái gì gọi là bốn tiết trong năm. Thế nhưng, một hôm xấu trời nào đó đi, Thủy tiên bỗng, tay ôm thư văn lao như bay ra sát bờ đầm, hướng phía thủy vực gọi ầm ĩ

- Chủ nhân, chủ nhân, mau lên đây!!! Chỗ chúng ta nên có tuyết á. Thật nhiều tuyết!!! Chủ nhân a…

– Meo!

– Có gì lại ồn ào như thế, mới sớm a *tiếng nói uể oải vọng xuống từ dương liễu thụ*

– Phi, phi, sớm cái đầu ngươi. Mặt trời đã lên từ lâu nga *bĩu môi*

– Hừ, chỗ ta mới là sáng sớm *quay lưng vào trong*

– *nhún vai lại réo* Chủ nhân!!! Tuyết a!!!!

Thủy vực bọt nước rì rầm, nhưng tuyệt ko thấy bóng ai xuất hiện.

- Tìm ta? *tiếng nói vang lên từ một nơi thật thấp*

– A… chủ nhân, người ở đâu *ngó quanh*

– Ta ở dưới này!

Trên liên diệp, một chú nhái bé nhỏ, sắc lục non, lại có một huyết tuyến dọc thân, đang nhìn chằm chằm Thủy tiên.

- Chủ nhân *nằm bò ra đất* Tuyết… tuyết a… rất đẹp

Thủy tiên giơ ra một hình vẽ. Tuyết trắng ngợp trời.Một đôi giai tú đang sánh vai.Nam nhân cầm ô ưu nhã, ôn nhu che cho tiểu mỹ nhân. Cả hai cùng tựa sát vào nhau. Tay nữ nhân còn cầm một nhánh bạch mai còn e ấp.

- Hảo tuyệt mỹ đi! Chủ nhân, chỗ chúng ta tại sao lại không có tuyết a *ngẩng người ngẩm nghĩ*

– Ngươi, muốn có tuyết?

– Ân *gật lia lịa*

– … Được, vậy thì mai đi *đoạn nhảy xuống đầm mất tăm*

– A… thật sao? *ngẩn ngơ nhìn theo* Chỉ thế?…

———————————————

KẺ THỨ NHẤT – TIỂU CHÚC ĐI LẠC

Sắc trắng ngợp trời. Chỉ trong một đêm, toàn Vong nhân thủy biến thành một vùng trắng xóa.Đào hoa, lê hoa, chỉ còn cành trơ trụi. Mặt đầm đã đóng một lớp băng mỏng. Âm răn rắc vang lên khe khẽ.

- A, hảo đẹp!!! Hảo lạnh!! Hắt… xì…!!!!! *dụi mũi*

– Gr… Lạnh chết người ta. Nha đầu thúi, định giết người sao *cau có kéo kín ngoại bào*

– Hồn a, ngươi cũng biết lạnh sao *phùng má le lưỡi*

– Ngậm miệng lại, nếu ko lưỡi ngươi cũng đông cứng lại đấy. Tuyết đẹp, nhưng hảo bẩn, khó đi lại. *nhấc chân than trời*

- Cứu, cứu người nga…. cứu… *nhào ra*

– Lại nữa… lần nào thấy ngươi cũng là cứu người sao *cau có*

– Không, lần này… cũng ko phải người, là heo. Là tiểu chúc nhi đi lạc, lạnh quá đã ngất ngoài bìa rừng a *xua vuốt lia lịa**dốc người thở*

– Meoo!! *phóng vụt đi*

– Miu huynh đợi ta! *lao theo*

– Ta cũng đi *nhào tới*

– Ấy, ấy, ta mới là người dẫn đường mà *tất tả lăn theo hóng náo nhiệt*

———————————————

KẺ THỨ HAI – TUYẾT TỬ HAM CHƠI

- Oái, oái… kẻ nào, kẻo nào bỏ tuyết vào lưng áo của gia!!! *nhảy tưng tưng*

– Oáp, còn rất sớm nga. Yên lặng chút đi *ném gối về phía Linh Lan*

– Ngươi, là ngươi phải không, ma nữ!! *chỉ Cúc hoa, mặt hầm hầm*

– A, a, gia có sao.Mắt nào của ngươi nhìn thấy chứ. Bên trái hay bên phải, để ta móc ra xem nó có vấn đề ở chỗ nào *giơ vuốt*

– Hừ, xem ta sợ ngươi hay ngươi sợ ta *tiêu sái cười**giơ giơ khoái đao*

– A,… có vũ khí sao… Gia không thèm chấp ngươi *hất tóc*

– Hừ, biết sợ rồi sao? Còn không mau rũ tuyết giúp cho ta *hắc tuyến*

– Ân, ân *lẩm bẩm* xem ta có rũ chết ngươi không *cười âm hiểm*

Nói đoạn, liền thực lực túm lấy ngoại y, trung y Linh Lan, vừa lôi vừa kéo muốn bật chỉ.

- A, a… mau thả ta ra. Đau nga *giọng lanh lảnh vang lên chói tai*

– Ngươi nói gì thế *Linh Lan giật mình*

– Ta… ta có nói đâu? Không phải ngươi sao? *ngẩn người*

– Là ta!!!

Trên nền đất, một vật lấp lánh ngũ sắc. Bé xíu, phải căng mắt ra mới thấy… một bông tuyết…. Tuyết tử lớn dần, ánh sáng càng chói mắt. Cuối cùng hiện ra một tiểu cô nương bạch y từ đầu tới chân, cả người toát ra khí lạnh.Miệng nhỏ tươi như hoa.Dáng điệu nhanh nhẹn.Cổ quấn khăn lông chồn trắng muốt.

- A… a… *ngơ ngắc nhìn*

——————————————-

KẺ THỨ BA – KHỔNG TƯỚC ĐA TÂM

- Ngươi nhận nuôi khổng tước này thật? *đạm mạc thanh ân*

– Ân, muội thấy nó rất đáng yêu mà. Hơn nữa là Phong ca tặng cho muội. Không thể không nhận a *ôn nhu vuốt ve khổng tước trên tay*

– Nó muốn nhận thì cứ để nó nhận. Có thêm một người, cũng không tệ *cười ôn nhu*

– Muội cũng ko có ý phản đối kia mà *điềm đạm đáp lời*

Đan y thiếu nữ ngồi sau chiếc bàn gỗ quý, bày văn phòng tứ bảo, tay không ngừng bút, trầm mặc, an ổn. Lục y tiểu tử, một tay ôm khổng tước, tay kia cầm một nắm hạt đưa tới, miệng không ngừng ríu rít thì thầm với sủng vật trong lòng. Thanh y thiếu phụ, tay rót trà, mắt hướng về hai người kia, miệng nở nụ cười ôn nhu, dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC