Chương 6: Vừa gặp đã quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Vương Phù Dung thất thần như đang đắm chìm trong giấc mộng Nguyễn Thế Thuật liền huých vai nàng: ''Ế, ngươi nghĩ gì mà ngây người ra vậy, có phải lần đầu tiên gặp một mỹ nam như ta nên cảm thấy vui sướng quá độ hay không?''

Bị đánh thức khỏi quá khứ ánh mắt Vương Phù Dung vẫn còn phảng phất tia lưu luyến. Không phản bác lời tự luyến của hắn ngược lại nàng còn gật đầu, nhưng giọng nói không giấu được sự giễu cợt:

''Phải, ta đúng là lần đầu tiên gặp một mỹ nam như ngươi nên mới vui sướng quá độ!''   

Nhớ ra từ đầu câu chuyện đến giờ toàn là mình hỏi về nàng, ấy vậy mà nàng lại chẳng thèm hỏi hắn là ai khiến Nguyễn Thế Thuật có chút không hài lòng, hắn bực dọc nói nàng: 

''Ngươi còn chưa hỏi ta tên gì?''

Tên nam nhân này đúng là tức cười, hắn tên gì thì liên  quan gì đến nàng: ''Ngươi là ai điều đó liên quan gì đến ta?''

''Ngươi.'' Nguyễn Thế Thuật quay sang nhìn nàng tức nghẹn giọng không nói thêm được gì. Bình thường người gặp hắn nếu không cúi đầu sợ hãi thì cũng tìm cách nịnh bợ làm quen, nàng tuy là một gia nô tầm thường thậm chí có phần thấp kém ấy vậy mà lại không coi trọng hắn. Tuy nhiên hắn đại nhân không chấp tiểu nhân như nàng ánh mắt đào hoa lập tức lóe lên tia thích thú cùng hiếu kỳ,  đứng dậy hai tay chắp ra sau lưng giảng giải cho nàng nghe:

''Đương nhiên, ít nhất theo phép lịch sự ngươi cũng nên biết danh tính của người cho ngươi lượng thực lúc ngươi đói bụng. Còn không ngươi đúng là kẻ không nói đến đạo lí.''

Vương Phù Dung không phải kẻ vô ơn không nói đạo lí. Thấy nam nhân dung mạo xinh đẹp này nói cũng có lí liền sửa lại thái độ giọng nói có chút dịu đi: 

''Vậy xin hỏi quý danh của công tử.''

''Ta sao, ta chính là Nguyễn Thế Thuật trưởng tử của Thượng thư bộ Lễ, một trong năm danh sỹ do hoàng thượng sắc phong, tài hoa hơn người, thông minh cơ trí,...'' Nguyễn Thế Thuật chỉ đợi câu đó của nàng vội vui mừng quay lại,  hồ hởi giới thiệu thân phận của bản thân một cách nhiệt tình. 

Nhưng Vương Phù Dung trái lại không quá bất ngờ, bởi nhìn cách hắn ăn mặc trên người từ đầu đến chân đều là gấm vóc thêu chỉ vàng nhắm mắt cũng đoán được nếu không được xét vào nhà đế vương cũng là con nhà quyền quý.

Thấy thái độ của nàng chẳng có vẻ gì bất ngờ hắn không nhịn được mà hắt ra một tiếng thất vọng, hỏi: ''Người vì sao không bất ngờ gì cả?''

''Ồ, ta có bất ngờ đấy chứ, thân phận của ngươi thật cao quý lại được đích thân Hoàng thượng sắc phong kia mà.'' 

Chỉ tiếc là nàng không có khiếu diễn kịch, những lời nàng nói ra sớm đã bị Nguyễn Thế Thuật  phát hiện thật giả, hắn chẳng buồn biết nàng ngạc nhiên ra sao nữa trực tiếp xua tay:

''Nhìn mặt ngươi cũng biết là chẳng bất ngờ, đừng đóng kịch nữa chán ngắt à. Mà ngươi không quan tâm ta vì sao có mặt ở đây ư?''

Ngươi có chân dĩ nhiên là tự chạy tới rồi. Hơn nữa chuyện này thì có liên quan gì đến ta? Ta vì sao phải quan tâm?

Vương Phù Dung cảm thấy đầu óc quay vòng tròn trước nam nhân nhiều chuyện này, miễn cưỡng trả lời:

''Cái này còn phải hỏi sao? Người đến phủ này có hai dạng thứ nhất là được mời đến, thứ hai chính là bị bắt về giống như ta. Thân phận như ngươi chắc đến làm khách rồi.''

''Làm khách?'' 

Ta đây mới không thèm đếm xỉa đến cái phủ rách nát, nhân cách biến thái của Trần Hồng Thoại. Ngẫm lại thì chỉ dám đánh liều trong suy nghĩ vậy thôi chứ còn để nói ra bằng miệng e rằng cho hắn thêm mười lá gan hắn cũng không dám công khai nói Trần Hồng Thoại tàn nhẫn đến ''biến thái''. Còn phủ của hắn nếu ''rách nát'' e rằng phủ Nguyễn nhà hắn chắc được xếp vào dạng đến chuột cũng không thèm để mắt tới.

Ai mà chẳng biết phủ Trần từ khi được Trần Hồng Thoại tiếp quản đã được lột xác hoàn toàn, tường thành so với cung điện nguy nga của vua Trịnh có lịch sử hai trăm năm thì có phần chắc chắn hơn, những ai có ý định vào đây tham quan hay nhòm ngó đều có vào mà không có ra. Chỉ tiếc hắn nhận ra điều này quá muộn.

Không những thế cách giáo dục và gia quy hắn đặt ra cho những người trong phủ này so với hoàng cung còn có phần nghiêm ngặt, gắt gao hơn rất nhiều bởi kẻ chống đối hắn đều có kết cục ''chết thảm''.

Một kẻ từ lâu được biết đến cực kỳ ''cổ quái'' dù tuổi đời mới  20 như vậy khiến đám bạn hữu  và quần thần vô cùng kiêng dè. 

Nếu trên đời này thực sự có thứ gọi là ''may mắn'' Nguyễn Thế Thuật liền nghĩ ngay đến: Sự thờ ơ, không để mắt tới của Trần Hồng Thoại, nếu ai không được hắn để ý tới, đối với người đó mà nói thực sự được gọi là ''may mắn'' cực kỳ may mắn.

Đằng này Nguyễn Thế Thuật thông minh 18 năm dại một giờ, dại tới mức đồ của hổ mà cũng dám để mắt tới. Hắn chỉ có thể cầu mong nếu may mắn không đến với mình thì sự ''quái đản'' khiến người khác khiếp sợ kia cũng đừng có gia tăng.

Nguyễn Thế Thuật bất giác cười khổ nói: ''Cái vinh hạnh đó ta thà rằng không có còn hơn. Ngươi vì cắn hắn ta một cái mà bị hắn bắt về phủ làm đầy tớ, còn ta vì chót trộm đồ của hắn mà phải làm sai nha cho hắn, xem ra hai ta gặp được nhau ở đây đúng là có duyên.''

''Công tử trộm đồ?'' Một người vốn từ lâu đã bàng quan trước chuyện đời như Vương Phù Dung cũng không nhịn được mà thốt lên trước lí do này.

Một nam nhân từ đầu tới chân đều là phú quý vây quanh đến lóa mắt như vậy mà cũng có thứ không có được, muốn có được lại phải đi ăn trộm. Phải chăng thứ đồ ấy rất quý giá?

Có lẽ những lời nàng thốt lên đã làm cho dây thần kinh xấu hổ bị đứt của Nguyễn thế Thuật được chắp nối lại, gương mặt đào hoa ấy hơi đỏ lên, giọng có chút gượng gạo: ''Ăn trộm thì sao chứ?''

Chứng kiến vẻ mặt nhịn cười của nàng hắn càng không ngừng chửi rủa bản thân ngốc nghếch, chuyện mất mặt như vậy mà cũng lỡ nói ra để bị chê cười. Không muốn tiếp tục chủ đề nhục nhã này thêm nữa hắn lảng sang chuyện khác: 

''Không nói chuyện này nữa, ngươi rất thú vị ta còn ở đây vài ngày lúc rảnh rỗi sẽ tìm ngươi nói chuyện.''

Quả thật ở tên gia nô xinh đẹp này vừa mới gặp gỡ nhưng đã đem đến cho Nguyễn Thế Thuật một cảm giác rất khác lạ, mà sự ''khác lạ'' này hắn lại chưa thể kịp thời lí giải. Chỉ là cứ muốn tiếp xúc nhiều hơn với con người thú vị của nàng.

''Ta rất bận, lần tới gặp lại công tử không biết sẽ là trong hoàn cảnh nào?'' 

Vương Phù Dung từ chối ngay lập tức vì nàng ý thức được thân phận của mình hiện tại là gì, so với những người đang nằm chờ chết ngoài kia chỉ hơn nhau ở chỗ họ tuyệt vọng nằm chờ chết, còn nàng dai dẳng hơn một chút mà thôi. Còn vị công tử diện mạo anh tuấn, xinh đẹp đứng trước mặt nàng đây xét từ thân phận thôi cũng đủ khiến nàng cảm thấy bản thân đang đứng dưới chân núi cố đưa mắt nhìn lên rồi.

''Không sao? Ngày mai giờ này ta sẽ lại đem bánh nướng đến cho ngươi chính tại nơi này.'' 

Lấy đồ ăn ra dụ, hắn không tin nàng có thể viện cớ.

Nói đến bánh nướng Nguyễn Thế Thuật lại nhớ tới nửa chiếc bánh đã nằm yên trong bụng hương vị thật đặc biệt, so với bánh nướng Nguyệt Trường Khang thuộc hàng thượng hạng, vua của các loại bánh trong hoàng cung mà hắn vẫn thường với đám công tử thân hữu cùng nhau thưởng thức thì nửa chiếc bánh ngày hôm nay có mùi vị giống như đang cùng một tri kỷ chia sẻ hoạn nạn, chia sẻ ngọt bùi, mùi vị quả thật độc nhất vô nhị lần đầu mới nếm qua.

Lần này Nguyễn Thế Thuật nói mà không đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt đào hoa đang dõi theo ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, trong đầu không biết suy nghĩ điều gì đó bất giác cảm thán: ''Ngôi sao đó vốn thua xa ánh mắt...''

Đôi mắt của nam nhân đang ngồi bên cạnh hắn quả thật rất đẹp, đẹp đến tinh khiết khiến hắn lần đầu bắt gặp đã muốn có ý nghĩ muốn bảo vệ nó không bị quấy đục. Có lẽ hắn bị đống xác chết kia làm cho tâm trí điên đảo nên mới có những ý nghĩ lạ lùng như vậy.

Một cơn gió thổi qua mang theo thanh âm dịu dàng của Nguyễn Thế Thuật thổi về một nơi nào đó, đến khi lọt tới tai Vương Phù Dung chỉ còn như tiếng muỗi vo ve không còn nghe rõ. 

Nàng hỏi: ''Công tử nói gì cơ?'' Nói rồi ngước đôi mắt sáng lấp lánh như hai vì sao tinh tú nhất trên bầu trời nhìn nam nhân tuyệt sắc bên cạnh ngơ ngác.

''Không có gì.'' Nguyễn Thế Thuật lần đầu tiên tỏ ra bối rối trước ánh mắt trong ngần mà chủ nhân của đôi mắt ấy lại có một thân phận mà trước giờ hắn chưa từng nghĩ sẽ tiếp xúc. Huống chi là ngồi nói chuyện như lúc này.

Phải chăng trường hợp này thường ứng với câu nói của cổ nhân: Có những người vừa gặp đã lập tức thân quen- Có những người tiếp xúc cả đời vẫn như người xa lạ.

Hắn ngầm chửi rủa bản thân, sau cùng vẫn không thể thức tỉnh được sự ''lạ lùng'' đang nảy mần trong tâm trí chỉ còn cách hắng giọng, vờ lên giọng trách tội nàng:

''Ta nói từ trước đến nay chưa có một tên gia nô nào không biết thân biết phận nhìn thẳng vào ta như ngươi.''

Vương Phù Dung nghĩ rất đơn giản, tuy giữa người với người có khoảng cách về thân phận, nhưng nếu khi nói chuyện không nhìn vào mặt đối phương thì chẳng lẽ quay lưng lại nói chuyện với nhau ư? 

''Ta có sao?'' 

''Đó, chính là ánh mắt như vậy.'' Nguyễn Thế Thuật đưa ngón tay thon dài chỉ vào hai vì sao tinh tú đang vô tội nhìn mình như đang bắt lấy bằng chứng phạm tội của, tâm tình hắn lạ thay cũng lên xuống theo cái chớp mắt của nàng. 

Hắn sắp chết với cảm giác lúc này mất thôi, đang lúc định đôi co thêm với nàng thì một bóng đen thù lù từ đâu nhẹ như không khí bay đến chắn giữa hai người bọn họ khiến cho bầu không khí đang vô cùng tự nhiên bị trùng xuống, chỉ còn lại sự ảm đạm đến lạnh lẽo:

''Nguyễn công tử, đêm đã khuya mời công tử quay trở về phòng nghỉ ngơi.'' Đơn cúi đầu kính lễ trước hắn khiến vẻ mặt đang như hoa đào nở rộ, tươi sáng của Nguyễn Thế Thuật bỗng dưng ngưng lại, ủ rũ, héo tàn, giọng nói có phần không cam tâm xoay lưng rời đi: 

''Ồ, ta biết rồi!'' Xét về hai tên thuộc hạ thân tín của Trần Hồng Thoại, hắn vẫn thích cái tên Trần Trung thô lỗ hơn.

Quay lưng đi, nam nhân áo đỏ kia không nén được tâm tình lạ thường đang diễn ra bên trong tâm trí mà ngoảnh lại nhìn nàng một lần nữa.

''Ta chỉ muốn nhắc ngươi một câu: ''Trong phủ này phàm là những kẻ tùy tiện đều phải chết!''

Đơn nói rồi lạnh lùng quay lưng bỏ đi, ánh trăng sáng chiếu rọi lên thanh kiếm sắc đeo bên hông một sát thủ trung thành khiến cả người hắn đều toát lên khí chất lạnh lẽo và phảng phất mùi tanh của máu.

Vương Phù Dung thầm nghĩ nơi mình đang đứng là đâu? Chủ nhân nơi này rốt cục là người như thế nào?

...

Càng về đêm trăng càng chiếu sáng khắp ngóc ngách của nhân gian tạo nên một bức tranh ảm đạm, tĩnh mịch. Trái ngược với sự tĩnh mịch đó trong Trần phủ lúc này đang nhốn nháo hết cả lên vì bệnh tình của Trần Hồng Thoại lại tái phát và có phần nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều. 

Lúc Vương Phù Dung có mặt tình hình của hắn lại tiếp tục chuyển biến xấu lần này khắp người còn nổi những nốt ban đỏ, toàn thân nóng như lửa và không ngừng co giật, phải nhờ đến sự giúp đỡ của Trần Trung nàng mới có thể bắt mạch cho hắn, mạch đập không ổn định khiến vẻ mặt của Vương Phù Dung lộ rõ sự nghiêm trọng, nàng hỏi đám người hầu: 

''Công tử bữa tối nay đã ăn những gì?''

Từ khi nào lời của một tên ăn mày lại có trọng lượng, vậy nên lời nàng nói ra chẳng một ai thèm đáp.

Chỉ đến khi ánh mắt của Trần Trung đã lộ rõ hàn khí lạnh lẽo ngập tràn sự chết chóc, tức giận quát lên mới khiến đám người này thức tỉnh co rúm lại với nhau, lo sợ: ''Nói mau!''

Đám nữ nô nghe vậy liền sợ hãi đến giật bắn người đẩy ra từ trong nhón một người có lẽ là người hầu bữa tối nay cho Trần Hồng Thoại, vẻ mặt nàng ta đã sớm cắt không còn giọt máu quỳ xuống khóc lóc: 

''Đại nhân bữa tối nay vẫn như thường lệ nô tỳ dâng lên công tử bát cháo nấu với...''

Thấy nữ tỳ này còn ngập ngừng chưa chịu nói hết Trần Trung thái độ giận dữ hơn kề luỡi kiếm sắc lạnh vào cổ nàng ta, giọng gằn xuống: ''Nói tiếp.''

Hơi lạnh toả ra từ thanh kiếm sớm đã khiến lưỡi của nữ tỳ này bị hoá đá, môi mấp máy ra mấy từ một cách khó nhọc, dứt lời mồ hôi lạnh đã uớt đẫm cả gương mặt: ''Là sò biển.''

''Sò biển?'' 

Nhắc lại hai từ này sắc mặt Vương Phù Dung trở nên khó coi nhìn xuống Trần Hồng Thoại vẫn đang mê man. Người này vốn từ nhỏ cơ thể đã suy nhược nên dễ bị nhiễm khí lạnh dẫn đến bệnh phong hàn. Nếu được điều trị đúng cách sẽ hoàn toàn khỏi bệnh, ngoài ra bệnh này trong lúc phát bệnh nên tránh ăn những thực phẩm có chứa tính hàn mà hải sản lại đa phần mang đặc tính đó. Có thể nói chả khác gì cho người bệnh ăn thêm thuốc độc khiến bệnh tình càng lúc càng xấu.

Trần Trung như đoán ra tình hình hiện tại qua vẻ mặt của Vương Phù Dung, hai mắt nhuốm đầy sự chết chóc ra lệnh: ''Lôi ra ngoài, Trần phủ không nuôi kẻ vô dụng!''

Dứt lời là tiếng kêu xin thảm thiết của tỳ nữ kia, vốn là xuất phát từ lòng trung thành muốn chủ nhân sớm khỏi bệnh nên nàng ta mới nghe theo lời xúi giục của một nha hoàn khác, ai mà ngờ lại mang họa sát thân. Mấy nữ tỳ kia chứng kiến cảnh tượng này không một ai dám cất lên tiếng nào, chỉ lặng lẽ đưa ánh mắt sợ hãi nhìn theo.

''Thế nào rồi?'' Có thể thấy trong lòng Trần Trung lúc này mọi hi vọng đều đã đặt lên người Vương Phù Dung, thái độ đối với nàng cũng bớt hung dữ hơn mấy lần trước.

''Ta chỉ có thể theo khả năng mà cố hết sức.'' 

Ngay lập tức thanh kiếm trên người Trần Trung được tuốt khỏi bao, đặt ngay ngắn trên mặt bàn nơi Vương Phù Dung đang tận lực kê đơn thuốc, chiếc bút lông trên tay nàng theo sự sợ hãi của người cầm mà rơi xuống chạm vào mũi giày đơn sơ, thấp kém của nàng.

Trần Trung nói với giọng nồng nặc sự uy hiếp: ''Công tử có mệnh hệ gì thì số phận của ngươi coi như được định sẵn sẽ đi theo hầu hạ người.''

''Ta biết rồi, ngơi bỏ kiếm ra chỗ khác đi.'' Vương Phù Dung cố kìm hãm lại một nửa sự sợ hãi, cúi nhanh xuống nhặt chiếc bút lên tay trái đè lên tay phải khống chế lại sự run rẩy của bàn tay nắn nót từng nét chữ. Viết xong đơn thuốc lần này mà nàng cảm thấy bản thân dường như đang luyện chữ qua hàng thế kỉ, mồ hôi đã lấm tấm trên trán.

''Này, ngươi cầm lấy sai người sắc thuốc đi, nên nhớ lửa phải vừa đủ nếu không công dụng của thuốc đem lại sẽ hoàn toàn khác nhau!''

Nhận lấy đơn thuốc từ nàng Trần Trung dù một chữ cũng không biết cũng vờ quét mắt qua một lượt như để chứng thực đây không phải thuốc độc dành cho công tử nhà hắn, sau đó mới an tâm giao phó cho đám người hầu. (Kỳ thực nửa chữ bẻ đôi hắn cũng không biết).

Vương Phù Dung sau khi quan sát tình hình, sau một hồi suy nghĩ đôi mắt đẹp đẽ như vì sao tinh tú ấy chợt sáng lên, nhớ lại cách mà bá mẫu trước đây dùng để cứu một người bệnh ăn nhầm nấm độc nàng chạy vội xuống nhà bếp, sau một hồi lục lọi, cạo cạo, bào bào từ chiếc thớt dùng để băm chặt thực phẩm, cầm trên tay nắm bột có màu sắc kỳ lạ nàng đem chúng hòa ra nước đem bón vào miệng nam nhân đang nằm mê man dần mất đi ý thức kia.

Một lúc sau.

Cơn khó chịu ập đến khiến Trần Hồng Thoại nửa mê nửa tỉnh đem toàn bộ những thứ có trong bụng nôn ra ngoài một cách sạch sẽ, cơ thể vốn đang khó chịu cực độ cũng theo đó mà cảm thấy nhẹ nhõm dễ chịu hơn rất nhiều.

''Ngươi đã cho công tử uống thứ gì vậy?'' Trần Trung đứng bên cạnh đỡ công tử nhà mình không ngừng lo lắng vuốt lưng cho hắn, nghi ngờ hỏi nàng.

Vương Phù Dung dĩ nhiên không thể để tên này biết nàng đã cho Trần Hồng Thoại uống thứ gì  rồi, bằng không khi Trần Hồng Thoại tỉnh lại nàng sẽ mất mạng như chơi: 

''Khiến công tử nhà ngươi nôn số đồ ăn đó ra ngoài là được rồi, ngươi quan tâm đến những thứ đó làm gì!''

Trần Trung thấy nàng nói cũng có lí nên chẳng đôi co với nàng, tính mạng của nàng còn đang nằm trong tay hắn cho nên hắn biết nàng cũng chẳng dám làm điều gì nguy hại tới công tử.

Nước tắm đã được chuẩn bị xong xuôi, căn phòng rộng lớn một lần nữa ngập tràn mùi dược liệu, hơn nữa  lần này thành phần dược liệu cho gấp đôi những lần trước.

Mùi dược liệu thoang thoảng rồi nhạt dần trong không gian rộng lớn.

Nửa canh giờ qua đi.

Kết hợp với châm cứu, bấm huyệt, ... mọi thứ có thể Vương Phù Dung đều thử qua. Đáp lại sự miệt mài tận tụy đó của nàng Trần Hồng Thoại dần dần qua cơn nguy kịch, hiện giờ đã nằm trên giường sắc mặt đã hồng hào trở lại, hơi thở cũng ổn định hơn.

''Ngươi nên dặn dò tỳ nữ chú ý không được để công tử ăn những đồ ăn hải sản hoặc mang tính hàn, chú ý đóng chặt cửa tránh gió lùa, ....'' Vương Phù Dung nói ra một tràng những lời dặn dò cần phải lưu ý với Trần Trung về căn bệnh này. 

Trời đã gần sáng nàng tính đứng dậy rời khỏi đây thì bàn tay một lần nữa bị Trần Hồng Thoại nắm chặt lấy, nhìn sang cổ tay vẫn còn lưu lại dấu vết hằn đỏ từ lần trước lần này nàng âm thầm nhìn sang Trần Trung thăm dò. 

Kết quả vẫn là một câu hăm dọa: ''Ngươi biết điều thì ngoan ngoãn ngồi đó chăm sóc công tử, bằng không bước ra ngoài nửa bước ta sẽ...'' Nói rồi tuốt ra một nửa thanh kiếm sáng loáng.

Tên này có vẻ rất thích chơi kiếm, hắn không biết kiếm sắc vô tình hay sao? Nghĩ đến sự sắc lạnh của thứ vũ khí đó nàng thầm dựng cả lông măng. Dẫu sao nàng cũng không nên thử qua sự sắc bén vô tình của thứ vũ khí đó thì hơn. 

Vương Phù Dung sau một hồi đắn đo suy nghĩ quyết định chọn yêu quý sinh mạng đặt lên hàng đầu.

Nhưng khi không gian xung quanh một lần nữa trở lại sự tĩnh mịch vốn có khiến Vương Phù Dung cảm thấy thời gian dài đằng đẵng tựa như một thế kỷ đã trôi qua, đôi mắt tinh khiết chứa đựng hai vì sao tinh tú nhất trên bầu trời dần dần theo sự đằng đẵng nhàm chán ấy mà nhắm lại lúc nào không hay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net