[BẢY SẮC CẦU VỒNG] HOAIPHANNGUYEN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       

"Chất độc màu da cam hay Tác nhân da cam là tên gọi của một loại chất thuốc diệt cỏ và làm rụng lá cây được quân đội Hoa Kỳ sử dụng tại Việt Nam trong Chiến dịch Ranch Hand, một phần của chiến tranh hóa học của Hoa Kỳ, trong thời kỳ Chiến tranh Việt Nam. Chất này đã được dùng trong 10 năm (1961-1971), các cơ quan y tế ở Việt Nam ước tính khoảng 400.000 người đã bị giết hoặc tàn tật, khoảng 500.000 trẻ em sinh ra bị dị dạng, dị tật bởi chất độc hóa học này.

Hội Chữ Thập đỏ Việt Nam

ước lượng khoảng 1 triệu nạn nhân Việt Nam đã bị tàn phế hoặc bệnh tật vì chất độc da cam. Chất độc da cam còn làm tổn thương sức khỏe của những người lính Mỹ cũng như lính Úc, Hàn Quốc, Canada, New Zealand (quân đồng minh của Mỹ tại Việt Nam) mà có tiếp xúc với chất này, cũng như con cháu họ. Nhiều nạn nhân trong số đó đã kiện và được bồi thường.

Trong thời kỳ Chiến tranh Việt Nam, mục đích quân sự chính thức của chất độc là làm rụng lá cây rừng để quân đội du kích Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam

không còn nơi trốn tránh. Chất này là một chất lỏng trong; tên của nó được lấy từ màu của những sọc được vẽ trên các thùng phuy dùng để vận chuyển nó.

Trong chất độc màu da cam, thành phần của nó chứa chất dioxin. Đó là chất hư hỏng tinh trùng, rối loạn điều tiết hormone bào thai. Đặc biệt những người tiếp xúc với chất này đều có ADN gây ra quái thai ở phôi.

Đáng sợ hơn, trong thí nghiệm ở Đại học Wasington, năm 2012 đã xác nhận trên chuột hamster rằng đến đời chắt của hamster vẫn di truyền, và có lẽ mãi mãi vẫn di truyền. Hay, như một bài báo đã nói, đó là Vị Thần Chết mang tên bảy sắc cầu vồng." (*)

Nối gót bài thuyết trình của Lam là tràng vỗ tay vang dội của khán giả và khách mời. Đến nỗi, anh cảm thấy mình như bị ép bởi tường và tràng vỗ tay ấy. MC từ khán đài đi ra, nở nụ cười xã giao

"Vâng, Trần Thất Lam đã kết thúc bài thuyết trình của anh về 'What is the Dioxin?'. Chúng ta có đồng ý giao lưu một chút với anh bạn đẹp trai này không ạ?"

"Có! Có! Có!"- Bao nhiêu cô gái ầm ĩ. MC cười cười, giao mic cho Thất Lam.

-" Vậy thì xin hỏi, anh Lam có... người yêu không ạ?"

-" À, tôi không!"- Anh đưa tay gãi gãi đầu, lúng túng.

Giọng một cô gái vang lên trong khán đài, tràn ngập khinh bỉ. Nó khiến Lam cứng đơ người, khán giả nhìn vào cô ta.

-" Thế xin hỏi, anh Lam đã thí nghiệm Dioxin trên cơ thể người và truyền máu động vật sang con người chưa ạ? Liệu pháp luật có xem xét cho anh mọt gông không ạ?"

Nhìn kĩ, cô gái đó có một vẻ là bác sĩ. Ngoại trừ mái tóc tết viền, từ ngoại hình cho đến cách ăn mặc của cô ta, và cả phong thái nữa, đều toát lên rằng mình là một bác sĩ. Bàn tay gầy guộc của cô nắm chặt cán mic, gò má xanh xao di chuyển lên xuống, chậm rãi, khiến con người ta rùng mình. Chắc hẳn, cô ta vừa ốm dậy.

Người Lam giật giật. Rõ là cô ta, đó chính là cô ta, một thí nghiệm cũ mèm đã vào xó từ lâu bởi anh.

Cho đến bây giờ, Lam vẫn còn thú vui thí nghiệm trên cơ thể người. Anh cho rằng đó không phải bệnh hoạn, mà, giống như một bác sĩ đã từng để não Enstein vào trong nước, anh cũng có thể làm điều này mà! Cô ta, cái người có ý định vạch trần anh lên như một con gà ư, đừng hòng!

Lam cười, đáp lại Quyên bằng ánh mắt khinh khỉnh. Quyên thấy, nhưng kệ. Hai người im lặng, đôi mắt dò xét nhau. MC im im, định lên tiếng giải vây bèn bước đến, nhưng Lam đã kịp cản. Anh đã nhìn thấy người đàn ông Mỹ ấy kéo Quyên ngồi xuống.

Lam thất vọng, quay sang đổi chủ đề với MC. Anh ta đăm chiêu rồi gục gặc. Buổi thuyết trình kết thúc ngay sau đó.

́.

21:52

Quyên lò dò bước vào nhà. Nếu nói Thomas là anh trai cô, không đúng! Anh trai phải biết yêu thương, nhường nhịn em gái chứ! Trời, nếu tên MC kia không phải là đối tượng theo đuổi của Thomas, đời nào Quyên lại đi cùng anh? Nhưng cô vẫn muốn đi.

Cô muốn xem thằng cha chết giẫm kia nhờ thí nghiệm lên chính cô và đứa con gái bé bỏng của hắn đã làm nên những cái gì gọi là "thành tựu", "có 1-0-2"?

...

Lam biết đến tình dục lúc 14 tuổi.

Anh ta từ lũ bạn tò mò của mình mở mà biết được thế nào gọi là quan hệ. Nhưng Lam có biết đâu, về an toàn tình dục, cho nên anh đã lên kế hoạch cưỡng bức bạn cùng lớp, Quyên.

Bọn thằng Luân, thằng Minh biết, chúng nó đòi nhập cuộc. Cả bọn đi mua thuốc về, rồi lừa Quyên uống. Cuối cùng, cô có thai.

Có thai! Tin này nghe như sét đánh mang tai vậy. Quyên lập cập, run run đưa cho Lam tờ giấy trắng kèm siêu âm ấy. Lam cũng hoàn hồn, hứa cưới. Cuối cùng, anh ta cưới thật. Họ trốn tránh, chuyển về rìa biên giới.

Lam học giỏi Hoá và Sinh, cho nên anh ta đã nghiên cứu và thí nghiệm... trên cánh tay phải của Quyên đầu tiên. Nếu hỏi Quyên lúc đấy cảm thấy thế nào, khuôn mặt nhợt nhạt của cô nhất định sẽ xanh tái lên. Lam, hắn ta là một tên quái dị. Tên đó đã làm mấy trò kinh hãi qua cơ thể yếu ớt của cô khi mang thai, dù đó là 3 tháng đầu! Suốt ngày nằm trên bàn mổ cũ kĩ, lạnh lẽo như tù nhân, và mỗi khi hắn vào là lại muốn ngất. Vậy mà cô không sảy thai. Hình như Lam đã tiêm gì đó vào bụng cô, nhưng hắn giữ đứa bé để làm gì?

Đúng, hắn giữ đứa bé làm gì?

Câu hỏi của Quyên đã được giải đáp vào mùa hè 7 năm sau đó. Hôm ấy, con gái cô, Diệu thèm ăn kem, cô chạy ra ngoài tiệm mua cho nó. Chạy từ đây ra đấy cũng xa, may mà ra đầu đường gặp cô Dả, cô cho đi nhờ đến tiệm. Đi về cũng là cô Dả chở. Đến lúc bước vào nhà, đập vào mắt là cảnh Lam đang vừa hiếp con bé vừa lấy kim tiêm vào tim nó chất lỏng màu đỏ lòm. Khuôn mặt nó phờ phạc, đầu tóc rối tung. Lí trí mách bảo, ra cứu con. Nhưng đã quá muộn. Ngay khi Quyên vụt tới, đẩy tấm thân chỉ mặc áo sơ mi kia ra thì máu trong kim đã hết, con bé lên cơn co giật. Rồi Diệu giãy đành đạch, sùi bọt mép, và nó tắt thở. Trước đó, nó mấp máy: mẹ... cầu vồng. Quyên không nghe thấy.

Nó chết rồi! Đứa con gái đầu lòng của Quyên chết rồi! Cô không thể nghe nó cười gọi mẹ nữa, càng không thể âu yếm nó trong vòng tay. Quyên nhìn Lam, mắt đỏ ngầu.

"Mày đã làm gì nó? Sao mày có thể đối xử như thế với con bé? Nó còn quá nhỏ, sao mày có thể làm chuyện đồi bại như vậy?"- Cô gào lên, khi tay đã kéo cổ áo của Lam. Anh ta nhún vai, làm như mọi chuyện là bất đắc dĩ. Quyên nhìn ra sau, thấy bản kế hoạch, vội cầm lấy.

Hắn ta, hắn ta là một con quái vật! Gì đây? Hiếp Diệu, đồng thời bơm máu chó vào tim nó để xem phản ứng? Tên đó điên rồi! Quyên nắm chặt tay, giáng vào mặt Lam một cú đấm.

Bụp! Lam mỉm cười, giọng đểu cáng:

-" Bạn Hoàng Thị Quyên, bạn đang vi phạm vào pháp luật đấy. Nếu bạn nói vậy, thì ai tin? MÀY! Mày có tin chỉ trong 30 phút, tao sẽ dọn sạch đống này, dựng hiện trường như mày đã đánh tao, và sẵn sàng tát mày không?"

Quyên run rẩy, vò vò tóc rồi ra khỏi căn nhà bệnh hoạn ấy. Cô kinh hãi, trong đầu hiện hữu hình ảnh Diệu sùi bọt mép. Kinh lắm!!!

...

Á a a!"- Quyên hét lên. Cô lại mơ về giấc mơ ấy. Thật hãi hùng. Sau hôm ấy, cô đã về Điện Biên Phủ, kết hôn với một tên giàu sang. Rồi cô giết tên đấy, trốn xuống Hà Nội và gặp Thomas, đó là anh họ Quyên. Anh lúc ấy cũng chỉ có những đồng lương bèo bọt, không đủ để nuôi sống cả hai. Và, Quyên đã lưa chọn, nghề đĩ.

Nhớ lại năm tháng ấy, thật hơn cả địa ngục. Mỗi đêm lại đứng trước đường với bộ mặt son phấn, lả lướt mời chào khách hàng một cách dâm dật. Nhưng cũng chỉ kéo dài một tháng. Quyên đã có đủ tiền, và cô cùng Thomas vào đại học Y, rồi thành đạt như bây giờ. Quyên uống một ít thuốc ngủ, mường tượng lại kế hoạch mình định ra.

Nhất định, phải thành công!!!

...

Máu giả, có!

Dao, kéo, có!

Các thứ làm người chết giả, có!

Gậy và dây thừng, kéo và bao tay, có hết!

Quyên quyết định rồi! Cô sẽ mưu sát Trần Thất Lam ở Hội nghị Giao lưu Y IV. Thật may vì cô và Thomas đều là bác sĩ.

Quyên quan sát địa ốc hội trường. Có một cây đèn chùm. Cô sẽ để bịch máu giả vào đèn chùm, và đồ làm người chết nữa. Sau đó, cô sẽ khiêng xác thật vào nhà kho, đốt cháy nó.

Rất thành công, sau khi khiêng Lam vào nhà kho, Quyên lấy đồ. Cô không cảnh giác, vì vừa nãy đèn chùm đã đè nào cả hắn nữa, nên bị tấn công từ đằng sau.

Lam liếc nhìn con đàn bà nằm dưới đất, không thương tiếc toẹt một bãi nước bọt. "Dám gài tao hả con, mày nghĩ mình mày biết thủ thuật à?"- Hắn nghĩ. Bàn tay rút trong túi ra bảy túi chứa bảy chất lỏng nhiều màu, hắn bóc từng túi ra, cười cười.

"Đỏ!"- Hắn mở miệng cô, tay dốc túi.

"Vàng!"- Là tai.

"Lục, lam, tím, chàm!"- Hắn nâng đôi mắt huyết, lưu luyến đổ.

"Chất độc màu da cam!!! Hahaha"- Nụ cười của hắn kéo dài, rẽ lối màn đêm, chỉ đường cho cái ác. Lam cất tiếng chào, một lời chào thân thiết khi anh đã ngả mũ:

-" Vĩnh biệt, vợ của tôi!"

Nói rồi, hắn đi với mũi giày bị thủng, nhỏ xíu. Lam không để ý, vào đại sảnh đón chào khách mời, bỏ lại Quyên đã chết.

Nhưng, hắn nào biết, có người đã chực ở đó, cùng con dao bén nhọn...

                        _Hết_

(*): Bài viết sử dụng một số tư liệu trong wikipedia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net