Buổi Gặp Mặt Bất Đắc Dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có phải vì Thư Hạ quá mong chờ cho buổi luyện tập đầu tiên ? Cô đã thức dậy vào buổi sáng trước khi mặt trời mọc. Thư Hạ thúc giục Khánh Vy và chọn những bộ y phục thoải mái nhất có thể.

"Con đã dậy rồi à ?"

"Chào buổi sáng, mẫu thân."

"Chào buổi sáng con yêu. Con có ngủ ngon không ?"

"Vâng a."

"Trông con có vẻ rất vui, vì buổi luyện tập hôm nay sao ?"

"Vâng, mẫu thân."

"Hãy nhanh chóng ăn sáng và cầm thanh kiếm đầu tiên của mình nào."

Kết thúc buổi sáng, Thư Hạ đi về phía sân tập cùng với Khánh Vy. Mặt trời đã gần lên tới đỉnh đầu nhưng sân tập vẫn có rất nhiều hiệp sĩ tập luyện từ lúc bình minh. Khi cô bước vào sân tập, một nửa phấn khích và nửa lo lắng, mọi người chạy đến và chào đón cô.

"Kính chào thất công chúa, vầng trăng nhỏ của đế chế."

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây ?"

Khi giọng nói trầm thấp của những người hiệp sĩ vang lên trong sân tập, các hiệp sĩ xung quanh cô đều cứng đờ người. Đúng như Thư Hạ dự đoán, hầu tước là một người rất nghiêm khắc. Khi cô chuẩn bị chạy đến rìa sân tập, cô nhìn thấy một cô bé tóc màu vàng nắng từ đằng xa chạy tới.

"Thư Hạ."

"Uyên Trinh, tớ đã nghĩ rằng cậu sẽ không đến."

"Tại sao tớ lại không đến chứ ? Nhưng cậu đang làm gì ở đây vậy ? Cậu đang cổ vũ cho Khánh Vy như mọi lần à ?"

Trong khi Thư vui vẻ trò chuyện cùng Uyên Trinh, cô nhìn xung quanh vì cảm thấy mình bị theo dõi. Không chỉ có hầu tước, mà tất cả mọi người đều đang nhìn về phía tôi.

'Ôi trời, mình đã nói chuyện với Uyên Trinh to thế có à ?'

Thư Hạ vội vàng nói nhỏ nhất có thể.

"Không phải, tớ đã quyết định học kiếm thuật từ hôm nay."

"Thật tuyệt vời."

Uyên Trinh vui mừng đến nỗi cô ấy ôm chầm lấy cô. Ngạc nhiên, Thư Hạ tách mình ra khỏi Uyên Trinh và khẽ vỗ vào lưng. Cũng giống như cô, Uyên Trinh rất lo lắng khi tập, nhưng không giống như cô, luyện tập một cách tự nguyện. Cậu ấy phải học vì gia đình cậu ấy là hầu tước, vì vậy cậu ấy có thể sợ hãi hơn là hồi hộp.

Thư Hạ nghĩ cô nên để Uyên Trinh ôm cho đến khi cậu ấy bình tĩnh trở lại, nhưng đột nhiên có người kéo cô ra khỏi Uyên Trinh. Khánh Vy, người đang chắn trước mắt cô, nhướng mày hỏi, "Cô đang làm gì vậy, tiểu thư Thục Kỳ ?"

"Ta chỉ đang ôm người bạn thân nhất của ta. Điều đó có gì lạ sao, thưa ngũ công chúa Khánh Vy ?"

'Việc gọi tên thật của người hoàng tộc là một điều vô lễ, tuy nhiên Uyên Trinh và Khánh Vy đã chơi cùng nhau từ nhỏ. Điều này sẽ chẳng có gì to tát đối với một đứa trẻ 10 tuổi, tuy nhiên trong giới quý tộc, điều này lại là một trong những điều căn bản nhất.' Thư Hạ tự trả lời, nhưng dù sao tất cả cũng chỉ những đứa trẻ và điều này không đáng để trách tội. Thư Hạ thấy phiền khi hầu tước và những hiệp sĩ luôn nhìn về phía họ, dù sao đây cũng chỉ là sự khởi đầu cho những tháng ngày kì diệu của cô.

"Thư Hạ ?"

Khuôn mặt của cô trông có vẻ méo mó. Uyên Trinh và Khánh Vy gọi cô với vẻ mặt lo lắng.

"Xin lỗi cậu nha, Uyên Trinh. Tớ có hơi mất tập trung."

"Không sao. Tớ còn tưởng cậu đang tương tư về ai đó." Ngay khi Thư Hạ nói xin lỗi, Uyên Trinh đã hét lên một cách vang dội

Không giống như Khánh Vy, giọng nói khoẻ mạnh nhưng có thân hình nhỏ bé, Uyên Trinh có giọng nói rất phù hợp với thân hình của cô ấy. Khi Thư Hạ nghe thấy giọng nói lớn của Uyên Trinh, cô gàn như được giải thoát khỏi những suy nghĩ vu vơ.

'Phải, mình đã từ chối tất cả để sống một cuộc sống theo ý muốn của bản thân. Và bây giờ, mình đã không ngừng những bước tiến mới, tương lai của mình có lẽ sẽ ổn hơn.' Thư thầm nghĩ và nở nụ cười với Uyên Trinh

"Tớ liệu có làm phiền tới mọi người nếu tớ đi tham quan một vòng ?"

"Tất nhiên rồi, Hạ Hạ. Tớ đoán là mọi người sẽ rất muốn gặp cậu."

Tiếng nói của Uyên Trinh có quá lớn không ? Thư Hạ cảm giác như tai cô đã bị ù đi khi Uyên Trinh cất tiếng nói. Bầu trời hôm nay được bao phủ bởi lớp màn trắng trong suốt, sương vương trên những cành cây trơ trụi nhường chỗ cho những chồi non và biến mất. Những ánh nắng của mùa xuân đang chơi đùa cùng những tán cây màu xanh thẳm, và những đoá hoa đua nhau nở rộ. Dưới ánh nắng nhàn nhạn chiếu rọi những tấm màn bạc của lưới kiếm trên thao trường.

Một bóng đen bất ngờ xuất hiện ở nơi Thư Hạ bận tập kiếm. Người hậu cần của hoàng gia Đông Quốc, tìm kiếm xung quanh và đi về phía cô, "Thưa thất công chúa của Bắc Quốc, có một lá thư được gửi từ Đông Quốc. Hoàng đế Đông Quốc muốn gặp người."

"Muốn gặp ta ? Có chuyện gì đã xảy ra à ?"

"Thần không rõ, thưa công chúa."

"Được rồi, hãy sai người chuẩn bị xe."

"Vâng, thưa công chúa."

Thư Hạ cùng Uyên Trinh nhanh chóng trở về cung điện. Uyên Trinh giúp cô thay quần áo, Khánh Vy đã nhìn tôi. Cô gật đầu với Thư Hạ ra hiệu cho người hầu đang chờ. Ngay sau đó, một sứ giả đeo trâm cài trên ngực cho thấy anh ấy vừa đến từ văn phòng cung điện.

"Thần rất vinh dự khi được gặp người, thưa vầng thái dương của Bắc Quốc. Thần đã mang thư mời của Đông Quốc đến người."

"Ta đã nhận được nó."

"Phải, thưa công chúa. Bệ hạ muốn dùng trà cùng người ở Vườn Thượng Uyển. Ngài ấy hi vọng công chúa sẽ đến."

"Ta hiểu rồi." Thư Hạ chìm đắm trong suy nghĩ khi Khánh Vy tiễn cô, 'Tại sao hoàng đế lại muốn gặp mình ?'

Có phải vì sự thất lễ của cô vào lần trước. Cô thật sự hoảng sợ. Ông nói với Thư Hạ rằng cô không phải là vật cản đối với Thiên Văn nhưng chắc hẳn là ông không thích cái tên đệm mà thần Athena đã đặt cho cô. Hay là ông muốn tình cảm giữa Thư Hạ và Thiên Văn ngày một tốt hơn.

Thư Hạ thật sự hoảng sợ. Thư Hạ sợ rằng thần Athena hay hoàng gia Đông Quốc đều có thể giết chết cô. Thư Hạ ôm lấy hai vả vai đang đông cứng vì run rẩy.

Nhìn thấy mọi thứ, Uyên Trinh thở dài ngao ngán, "Nếu cậu sợ có thể từ chối mà. Tớ nghĩ ông ta gọi cậu tới không chỉ đơn giản là thưởng thức tách trà chiều đâu."

"Tớ vẫn ổn mà. Với lại rất phiền phức nếu tớ từ chối một bữa tiệc trà như vậy." 

Mặc dù rất lo lắng nhưng Thư Hạ vẫn cố gắng mỉm cười với Uyên Trinh. Không giống như nỗi lòng của cô, bộ y phục hoàn toàn có màu sắc đơn giản và vô cùng hợp mắt. Vươn nhẹ tay chạm vào mái tóc anh đào, xe ngựa tiến tới Đông Quốc.

"Lối này, thưa công chúa."

Người hầu hướng dẫn cô đến khu vườn hoàng gia.  Thư Hạ nhìn xung quanh và thấy một cái bàn màu trắng. Cô cười mất tự nhiên và ngồi xuống.

Trong khi bản thân đang bận rộn với tách trà, cô sững người khi nhìn thấy một màu đỏ ở phía xa. Màu đỏ ấy dần lớn hơn và đang tiến về phía cô.

Đôi mắt đỏ di truyền của hoàng gia Đông Quốc đang nhìn thẳng vào Thư Hạ. Cô khẽ run người khi đối mắt với anh, anh khẽ cau mày. Thiên Văn lớn giọng, "Này, sao ngươi lại đến đây ?"

Uyên Trinh cảm thấy khó chịu khi nghe giọng nói của anh vang lên giữa khu vườn.

"Cô khá là vô lễ đấy."

Thư Hạ hầu như không thể mở miệng, cô hít một hơi thật sau để xoa dịu nỗi lòng đang run rẩy.

"Cô có dám nói rằng cô không biết tôi là ai không ?"

Thư Hạ khẽ nuốt nước bọt.

Uyên Trinh kiêu ngạo khẽ hừ một tiếng nói, "Đại hoàng tử Đông Quốc."

"Hmm...Ta không ngờ công chúa lại có một người hầu vô lễ như vậy đấy."

Uyên Trinh một tay rót trà, hào hừng nói, "Nhưng nếu xét về phần ngoại giao, Đông Quốc cũng đang thất lễ với Bắc Quốc đấy."

Thiên Văn không thèm để ý Uyên Trinh, quay sang nói với cô, "Vậy cô đang làm gì ở đây ?"

"Hoàng đế Đông Quốc đã mời ta đến tham dự buổi tiệc trà chiều."

"Cha ta ?" Thiên Văn phản bác lại, lạnh lùng nhìn cô

Thiên Văn thầm nghĩ, 'Ra là vậy. Vậy ra đây là lý do cha ta tổ chức buổi tiệc trà này. Thì ra cô ấy là lý do.'

"Một tách trà là đủ rồi. Cô ấy là hôn thê của ta."

Thư Hạ khẽ gật đầu trước bầu không khí ngạt thở này, điều này cho thấy anh đang chán nói chuyện với cô.

Trái lại, Uyên Trinh khẽ xì một tiếng, trong lòng suy nghĩ, 'Mặc dù hắn rất đẹp trai nhưng tính cách lại chẳng ra gì. Nếu là Hạ Hạ, mình thà chọn tên hầu cận Thanh Hải đi cùng hắn hơn.'

Khi đặt tách trà xuống, Thiên Văn khẽ liếc nhìn Thư Hạ và cảm nhận được hơi thở run rẩy của cô, nhưng đó chỉ là một cái nhìn thoáng. Thư Hạ nở cười mất tự nhiên, đưa tách trà lên gần miệng và uống.

Thư Hạ kết thúc buổi tiệc trà sau khi đặt nó trở lại đúng vị trí ban đầu. Thiên Văn đứng dậy và nhìn vào cô trước khi rời đi.

"Ta hy vọng lần sau sẽ gặp người, thưa công chúa."

"Ta cũng vậy."

Thiên Văn chẳng thèm đợi câu nói của Thư Hạ kết thúc mà trực tiếp rời đi. Thư Hạ đứng đó cùng với Uyên Trinh giữa khu vườn. Cô khẽ thở phào vì bầu không khí ngột ngạt ấy đã không còn.

Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, cô di chuyển đôi chân nặng trĩu. Uyên Trinh lo lắng hỏi, "Hạ Hạ, cậu không sao chứ ? Trông cậu như sắp ngã bệnh vậy."

"Tớ không sao. Chỉ là bầu không khí vừa rồi ngột ngạt quá." Thư Hạ lấy hai tay che gò má đã ửng hồng

"Hạ Hạ, cậu phải thực sự kết hôn với cái tên quá gở ấy ?" Uyên Trinh bất mãn hỏi

"Phải." Thư Hạ khẽ gật đầu, bất đắc dĩ nói, "Nhưng sắp tới thì không còn nữa đâu."

Uyên Trinh trầm mình trong vài giây, giọng đầy uỷ khuất nói, "Tớ hy vọng là vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net