Chương 40: Vụng trộm mới tính toán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Cửu U từng chút từng chút một tiến lại gần, mắt thấy môi sắp dán lên Vân Hủy, hắn ngừng lại. Bởi lúc này Vân Hủy đã mở mắt...

Bạch Cửu U bình tĩnh nhìn Vân Hủy, bốn mắt nhìn nhau, thời gian phảng phất như bị dừng lại.

"...Vân Hủy." Lúc mở miệng, giọng Bạch Cửu U có chút khàn khàn.

Vân Hủy dừng một chút, nhẹ nhàng "Ừm", y cảm thấy Bạch Cửu U lúc này có chút kì lạ, nhưng kì lạ như thế nào thì Vân Hủy không thể nói rõ. Cho đến khi... môi Bạch Cửu U dán lên.

Vân Hủy ngây ngẩn cả người.

Bạch Cửu U hôn nhẹ lên môi Vân Hủy, vừa mới bắt đầu chỉ là hôn nhẹ, nhìn đối phương trố lên ánh mắt kinh ngạc, sau đó... Hắn chậm rãi gia tăng nụ hôn này.

Vân Hủy ngẩn người ra, thậm chí hoàn toàn vô pháp phản ứng. Bạch Cửu U thuận thế xâm nhập khoang miệng, từ trên xuống dưới càn quét môi y. Mãi cho đến khi Vân Hủy quên hô hấp, quên mất phải sử dụng linh lực giúp mình hô hấp... Do đó y thở không nổi!

Cho đến khi cả khuôn mặt Vân Hủy đều đỏ bừng lên thì Bạch Cửu U mới buông tha y. Nhìn gương mặt hồng hồng của Vân Hủy, Bạch Cửu U cười, hai mắt chứa đầy ôn nhu phảng phất có thể khiến người ta chết chìm trong đó.

"Vân Hủy, sao ngươi không thở vậy?"

Tức khắc mặt Vân Hủyl càng hồng, y không được tự nhiên quay đầu ra chỗ khác. Bạch Cửu U đang muốn nói cái gì nữa, Y Y ở bên cạnh Vân Hủy bỗng dưng mở bừng mắt, "Mẹ ! Thoải mái quá! Y Y thoải mái quá!"

Bạch Cửu U và Vân Hủy đều đồng thời nhìn đứa trẻ bên cạnh. Đứa trẻ cao hứng nhảy dựng lên, hai người phát hiện, đứa nhỏ này so với lần đầu gặp càng xinh đẹp rất nhiều. Loại xinh đẹp này không quan hệ giới tính, lúc này đứa nhỏ vẫn là nam hài, nhưng độ đẹp của đối phương là vượt qua giới tính.

Hơn nữa, linh thể đứa nhỏ càng trong suốt!

"Mẹ!" Đứa trẻ cao hứng nhào vào lòng ngực Vân Hủy. Mà làm Bạch Cửu U có chút kinh ngạc chính là, Vân Hủy cũng không đẩy đứa nhỏ này ra mà ngược lại còn ôm lấy đối phương.

"Mẹ! Mẹ có cảm nhận được một nửa kia không?" Tiểu hài tử mở to đôi mắt lóe sáng hỏi.

Vân Hủy gật gật đầu, "Ừm, muốn hoàn toàn hấp thụ còn cần một đoạn thời gian nữa, còn ngươi thì sao?"

"Y Y hấp thụ xong rồi nga! Mẹ có thấy Y Y lợi hại không!" Đứa trẻ đắc ý nói, còn duỗi duỗi tay mình ra, muốn Vân Hủy nắm tay nó.

Vân Hủy nắm lấy tay nó, cảm nhận được, "Ừm... Ngươi nói ngươi là Gia Y?"

"Đúng vậy, có phải tên rất dễ nghe không! Là mẹ đặt!"

"Không tồi, nhưng giờ ngươi nói ta là mẹ của ngươi, ta đổi tên ngươi, về sau ngươi không thể gọi ta là mẹ, gọi là sư phó, ngươi nghĩ sao?"

"Không được! Mẹ là mẹ của Y Y, vĩnh viễn là mẹ Y Y! Sao có thể gọi sư phó! Mẹ là mẹ Y Y!"

Vân Hủy: "......"

Bạch Cửu U bật cười.

"Ba." Đứa trẻ ủy khuất nhìn Bạch Cửu U, "Mẹ không thích Y Y nữa, không cho Y Y gọi mẹ nữa."

"Ta không phải không thích ngươi." Vân Hủy bỗng nhiên nói, nghiêm túc nhìn đứa trẻ, "Ta sẽ không không thích ngươi, về sau cũng như vậy."

Đứa trẻ ngẩn người, ấp úng nói: "Mẹ sẽ không không thích Y Y nữa sao? Trước kia mẹ giận đều nói không thích Y Y."

"Sẽ không, người làm mẹ sẽ không không thích đứa trẻ của mình. Mẹ của ngươi cũng sẽ không."

Đứa trẻ rầu rĩ cúi thấp đầu, lúc ngẩng đầu lên lại liền tươi cười càng thêm xán lạn, "Mẹ sẽ không không thích Y Y! Trước kia ta nghĩ sai rồi!"

Vân Hủy nhàn nhạt cười một cái, "Ừm, mẹ của ngươi sẽ không không thích ngươi. Về việc ta có phải là mẹ ngươi hay không... Tạm thời không nói cái này."

"Đương nhiên là mẹ rồi! Trên người đều là khí tức của mẹ! Mẹ! Mẹ!" Đứa trẻ nóng nảy.

Vân Hủy trầm mặc, nhìn đứa trẻ háo hức, bỗng duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của đứa trẻ. "Được rồi, ta chưa nói ta không phải là mẹ của ngươi... Về sau gọi ngươi là Bạch Y như thế nào?"

"Bạch Y?" Đứa trẻ chớp chớp mắt.

Bạch Cửu U cũng chớp chớp mắt, "Bạch Y?"

Vân Hủy nhìn về phía Bạch Cửu U, "Ừm, có thể chứ?"

Bạch Cửu U cong cong khóe miệng, "Được, đương nhiên là được."

Vì thế, về sau tên của đứa trẻ liền xác định như vậy, Bạch Y, một khởi đầu mới.

"Các ngươi vừa rồi nói một nửa là cái gì?" Bạch Cửu U hỏi.

"Chính là cái này, lúc ta xuống dưới thì Bạch Y đã cầm đồ vật kia, ta cũng không biết nó là cái gì, nhưng thứ đó hình như có linh trí, nó sẽ trốn. Bạch Y tách nó ra làm đôi, khi ta chạm vào, nó có vẻ rất bài xích ta. Bạch Y có thể phân, chúng ta mỗi người một nửa... Ăn."

Ăn? Bạch Cửu U nắm tay Vân Hủy, cẩn thận kiểm tra tình huống thân thể của đối phương, hắn phát hiện những vết thương khi đối đầu với con sâu cùng cái khác tiêu hao đều không còn.

Bạch Cửu U nhẹ nhàng thở ra, "Đi ra ngoài trước lại nói."

Vân Hủy gật gật đầu, trong tay còn ôm Bạch Y. Bạch Cửu U thấy được, chớp chớp mắt, không nói gì, một tay nắm Vân Hủy, từ Vân Hủy ôm Bạch Y, ba người cùng nhau rời khỏi nơi này...

"Cửu U, Vân Hủy." Bạch Vấn Thiên chờ ở bên ngoài, nhìn thấy người đi lên liền lập tức hô lên.

Nhìn Bạch Y trong tay Vân Hủy, ông không khỏi ngẩn người.

"Đứa nhỏ này là......"

"Con của chúng ta." Người trả lời là Bạch Cửu U.

Bạch Vấn Thiên sửng sốt, sau đó cười ha ha, "Bạch gia hài tử? Tốt, tốt lắm!"

Bạch Hành Quân giải quyết xong con sâu, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh toàn gia nhận thân, không khỏi cũng cười. "Đây là có chuyện gì?"

"Phụ thân." Bạch Cửu U nhìn về phía Bạch Hành Quân, "Hắn là Bạch Y, đứa trẻ của ta và Vân Hủy."

"Ha ha, tốt! Rất tốt!" Bạch Hành Quân cũng không ý kiến, thật cao hứng. Ông tự nhiên biết đứa nhỏ này không có khả năng là con ruột của Bạch Cửu U và Vân Hủy, hai nam nhân không thể sinh hài tử, nhưng người tu chân, nhất thiện duyên pháp, nếu con của ông nói đây là tôn tử thì đó chính là tôn tử ông!

Bạch Y tò mò nhìn Bạch Vấn Thiên và Bạch Hành Quân, "Các ngươi là ai a?"

"Đây là tổ phụ, còn đây là thái tổ phụ, ngươi như vậy xưng hô liền có thể, Bạch Y." Bạch Cửu U nói.

"Nga, tổ phụ, thái tổ phụ." Tiểu hài tử ngoan ngoãn gọi người.

Bạch Vấn Thiên và Bạch Hành Quân lại lần nữa cười ha ha, cảm thấy đứa trẻ này rất hợp mắt.

"Bạch Y, tổ phụ ôm một cái, như thế nào?" Bạch Hành Quân hướng Bạch Y vươn tay ra, Bạch Y gật đầu, "Được ạ!" Sau đó, thân thể nhỏ trực tiếp bay qua Bạch Hành Quân.

Bạch gia không có nhiều đứa trẻ, dòng chính bên này một cái cũng không có, hiện tại nhìn lại, Bạch Hành Quân nhưng thật ra thật sự cảm thấy yêu thích, xoa xoa đầu đứa trẻ.

"Hửm, linh thể?"

Bạch Y chớp chớp mắt, "Linh thể là không có thân thể ý tứ sao? Y Y có thể có thân thể nga!" Nói, Bạch Y điểm điểm trán mình một cái, "Tổ phụ xem!"

Quả nhiên, thân thể Bạch Y đã trở nên ngưng thật, hiện tại, Bạch Hành Quân ôm, chính là một người sống sờ sờ, một đứa trẻ chân thật.

Bạch Hành Quân đều cảm thấy có chút ngạc nhiên, "Đây là có chuyện gì?"

"Y Ycũng không biết đâu, ăn thứ kia xong Y Y liền phát hiện chính mình có thể có thân thể, mẹ, Y Y có lợi hại không?" Tiểu hài tử nhìn về phía Vân Hủy.

"Mẹ?" Bạch Hành Quân nhướng mày, "Đây là cái gì xưng hô? Ngươi hẳn là phải gọi cha?"

"Cha? Vì sao? Hẳn phải gọi là mẹ, là mẹ Y Y!"

"Được rồi." Xem Bạch Y kiên trì như vậy, Bạch Hành Quân cũng không rối rắm cái vấn đề xưng hô này.

Bạch Vấn Thiên ha ha cười, "Chuyến này đến giá trị a! Này Thước Lĩnh Sơn, tới giá trị! Giá trị a!"

Bạch Cửu U nghe vậy cũng khẽ cười, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên dưới mặt đất một trận kịch liệt quay cuồng, rất nhiều thổ địa hướng tới hai bên đẩy ra, phía dưới lộ ra từng cái tầng bậc thang. Ở trong đó một tầng bậc thang trực tiếp nằm một thanh Linh Khí.

Đó là một thanh rìu hình thái Linh Khí, xem Linh Khí lộ ra ngoài, rõ ràng đây là cao giai Linh Khí!

Bạch Vấn Thiên và Bạch Hành Quân đều cả kinh, "Đây là...Linh Khí!"

Bạch Cửu U híp híp mắt, nghĩ tới đời trước Lý Thư Duyên và Phương Hạng Thuần cầm tới những vật kia, Linh Khí, Bảo Khí.

"Phụ thân." Bạch Hành Quân nhẹ nhàng mở miệng, "Chúng ta đi qua thử xem." Nói, Bạch Hành Quân đi hướng Vân Hủy, đem hài tử đưa qua.

Vân Hủy tiếp nhận hài tử.

"Mẹ, Y Y không cần ôm, Y Y có thể tự mình đi."

Vân Hủy nhìn nhìn đối phương, buông hài tử xuống, "Ngươi dựa vào ta, đừng ném."

"Ân!" Tiểu hài tử dùng sức gật đầu.

"Cửu U, Vân Hủy, các ngươi chờ ở bên ngoài, ta và tổ phụ đi xuống nhìn xem." Bạch Hành Quân mở miệng. Một cái bậc thang đã thả ra một thanh cao giai Linh Khí, hắn cảm thấy thực không yên tâm, muốn cho mấy đứa ở bên ngoài chờ.

Có điều, Bạch Cửu U không đồng ý.

"Không được, phụ thân, ta và Vân Hủy sẽ cùng nhau đi vào."

Bạch Hành Quân trầm ngâm hai giây liền đáp ứng, "Được, nhớ cẩn thận."

"Vâng."

Ngay khi đoàn người Bạch Cửu U bước xuống, cùng lúc đó Lý gia và Phương gia bên kia.

"Tin tức Thư Duyên truyền tới có chính xác không?" Mở miệng chính là Phương Kình Thiên.

"Ừm, Thư Duyên được Bạch Cửu U mang đi, người chúng ta người có thể xác định, hơn nữa phương hướng bị mang đi là cấm địa Bạch gia. Thư Duyên truyền tin lại đây, nàng đã thấy linh tuyền trong cấm địa Bạch gia, hạ dược vào chỉ là chuyện sớm hay muộn. Chỉ là trong cấm địa Bạch gia còn có người trông coi, còn cần chờ đợi thời cơ." Lý Minh Hải nói.

"Nếu thật sự có thể đem huyễn công tán hạ xuống, vậy thì Bạch gia không đáng để lo." Phương Kình Thiên hơi hơi mỉm cười, "Chẳng qua chúng ta cũng không thể chỉ chờ mỗi Thư Duyên hành động, giờ vị luyện khí sư kia bị rơi xuống trong tay Bạch gia, chúng ta cần phải nắm bắt thời gian, hơn nữa không lâu nữa người Ảnh Thiên Tông sẽ tới, trước đó chúng ta cần phải giải quyết xong Bạch gia, bằng không... Lại không biết muốn chậm trễ bao lâu."

"Ta hiểu."

"Đúng rồi, Bạch gia có người tên là... Bạch Thanh Hàn?"

"Ừ, đúng là có người này, làm sao?"

"Nàng và Thư Duyên có quan hệ không tồi, có lẽ, cũng có thể nhờ nàng giúp đỡ một chút..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net