Chương 2b: Bắt nạt ( Tiếp theo ).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên suốt hai tiết học sau đó, những tiếng xì xào bàn tán về Xử Nữ cứ liên tục vang lên trong lớp học. Cô vờ như không nghe thấy, mắt vẫn chăm chú nhìn lên bảng nghe giảng. Nhưng thật ra trong lòng cô đang lo lắng cực độ. Bắt nạt bằng hành động thì cũng chỉ là đau tạm thời, nhưng bắt nạt bằng lời nói thì hậu quả nặng nề hơn nhiều. Thử nghĩ mà xem, bây giờ mọi người trong lớp đồn thổi như thế này, cô không thể giải thích họ sẽ coi là thừa nhận. Nhỡ đâu có ai trong số họ tung tin đồn này ra ngoài, thì dù những người không quen biết cũng sẽ có ác cảm với cô.

Nếu như vậy, cái ước mơ có được ba năm Cao trung coi như tan biến.

Tiếng trống kết thúc giờ học buổi sáng vang lên như cứu Xử Nữ thoát khỏi ác mộng. Tiết năm kết thúc sẽ đến giờ nghỉ trưa kéo dài bốn mươi lăm phút, cô tạm thời có thể an toàn. Xử quyết định sẽ đi lên tầng thượng để ăn trưa, coi như là một cách tránh mặt. Ngay khi cô vừa ra khỏi lớp với hộp cơm đem từ nhà, tiếng xì xào vẫn tiếp tục vang lên.

- Chậc, nhỏ đó làm gì mà đi vội như vậy chứ?

- Chắc lại hẹn anh nào rồi!

- Nhỏ đó tuy người không ngon nhưng mặt vẫn dễ thương, có khi cưa đổ được ai đó rồi cũng nên!

- Cưa ai thì vẫn chỉ là con câm, có thay đổi được sự thật ấy chắc?

Bỏ ngoài tai những lời lẽ khinh bỉ từ những người bạn cùng lớp, Xử Nữ buông tiếng thở dài. Chỉ cần tránh đến một nơi thật xa, có lẽ cô có thể bảo toàn cho giờ ăn trưa diễn ra một cách yên bình nhất, không sợ bị ai nói móc nữa.

Nhưng, Xử Nữ à, đời không như là mơ đâu. Ngây thơ, đôi lúc cũng khổ sở lắm đấy.

Bước đi trên hành lang vắng lặng, Xử Nữ đưa mắt nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Khác với những trường khác, trường cô đang học chỉ có duy nhất toà nhà phía đông là có sân thượng sử dụng được, nên tính từ toà nhà phía bắc có lớp cô học thì phải đi qua khúc hành lang khá dài này. Tuy nhiên, cảnh vật hai bên hành lang đều vô cùng bắt mắt.

Những loài hoa đa sắc đua nhau nở rộ, mùi thơm thoang thoảng tràn đầy cánh mũi. Cây cối, cỏ dại khoác lên mình màu xanh tươi mới của mùa xuân, còn đâu đó đằng kia, những chú ong, chú bướm vẫn cật lực làm việc. Hồ nước đặt ở giữa vườn to, trong vắt như một tấm kính thủy tinh. Ánh sáng ấm áp ban trưa rọi xuống khiến nước trong hồ càng thêm lấp lánh.

Tất nhiên, nơi đây sẽ là tiên cảnh nếu như không có những tiếng rên rỉ và thở dốc đầy ám muội.

Đằng sau bụi cây đối diện nơi cô đứng, một nam một nữ quấn lấy nhau, hôn nhau điên cuồng. Thậm chí còn có dấu hiệu chuẩn bị cởi quần áo. Mọi cảnh trước mặt đều thu vào tầm mắt cô.

Xử Nữ mở lớn mắt, cố điều chỉnh lại trái tim đang đập thình thịch sau khi nghe được những tiếng động đó. Chưa bao giờ cô cảm thấy bị câm lại tốt đến như bây giờ. Như vậy, cô sẽ không phát ra một tiếng nào hết, và có thể rời đi an toàn, coi là chưa nghe chưa thấy gì hết.

Chỉ có điều, ông trời dường như rất thích trêu chọc Xử Nữ.

Cô bước những bước thật khẽ trên hành lang, tuy nhiên lại không may mắn giẫm phải một cành cây gãy bị gió đưa vào, khiến nó vang lên tiếng ' rắc ' giòn tan. Cô xanh mặt, đang tính bỏ chạy thì nghe thấy một giọng nói bỡn cợt vang lên:

- Ối chà, đây không phải là cô bé bị câm của chúng ta hay sao?

Chủ nhân của giọng nói là một thiếu niên điển trai có mái tóc màu nâu đậm, trên môi là nụ cười có thể hạ gục bất kì cô gái nào. Đây chính là Thiên Bình - nam thần số một trong lòng các bạn ở ngôi trường này. Tất nhiên, hãy loại trừ Xử Nữ ra.

Thiên Bình thấy cô đứng ngây ngốc một chỗ, ban đầu tính thả cô đi nhưng bây giờ liền đổi ý. Cậu đang cảm thấy chán ngán hết sức, thôi thì đem cô bé này ra trêu đùa chút vậy. Nghĩ vậy, cậu hỏi:

- Cô bé đã thấy những gì rồi?

Xử Nữ cật lực lắc đầu, cô chưa thấy gì hết. Nhưng mà nghe có tính không nhỉ? Khoan đã, có tính hay không bây giờ đều không quan trọng, cái cần thiết là phải chối bỏ hết mọi sự thật, nhanh chân chuồn được khỏi đây.

- Hừ! Không thấy gì? Mày đang lừa trẻ con chắc!

Từ trong bụi cây nơi Thiên Bình vừa bước ra phát ra một giọng nói cay nghiệt đầy ý khinh thường. Lát sau, một cô gái với khuôn mặt gợi cảm cũng đi ra ngoài. Xử nhận ra cô ta là một trong những đàn chị hổ báo sắp ra trường. Cô liếc nhìn Bình, trong lòng thầm cảm thán khẩu vị của cậu quá mặn rồi.

Xử Nữ à, có thể tập trung chuyên môn chút xíu được không? Bây giờ không phải là lúc đùa giỡn đâu.

Thiên Bình nhìn đàn chị gợi cảm kia, chưa bao giờ cậu thấy những con nhỏ kiêu căng thiểu năng lại có ích như lúc này. Cậu đỡ phải tốn công nói nhiều nữa.

- Cậu cũng nghe cô ấy nói rồi đó. Bây giờ nên nói ra những gì cậu nghe được hoặc thấy được đi!

Câu cuối, âm điệu gần như là ra lệnh.

Xử Nữ mím chặt môi nhìn Thiên Bình, phát hiện trong đôi mắt xanh biển của cậu ta là một tia khinh thường. Câu đầu là nói cô có thể nghe, nhưng câu sau liền châm chọc việc cô không thể nói.

Ra tay cũng đủ tàn nhẫn!

Tất nhiên, Xử không thể nói được, chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy. Bình chưa kịp lên tiếng thì cô gái kia đã bổ nhào tới, đè Xử Nữ vào tường, gằn từng tiếng:

- Mày dám từ chối lời Tiểu Bình? Con khốn này, đồ không có liêm sỉ. Đệ nhất nam thần của chúng tao mà để mày làm nhục như thế à??

Mỗi một câu thốt ra, lực tay của cô ta càng mạnh bạo hơn. Xử Nữ nhăn mặt đau đớn vì hai vai bị nắm chặt, nhưng cô lại không thể kêu cứu được. Và cô chắc chắn rằng đàn chị này dường như đã hiểu lầm chuyện gì đó.

Thiên Bình yên lặng xem vở kịch trước mặt, khoé môi câu lên thành một nụ cười đểu cáng. Đợi đến khi Xử sắp kiệt sức, cậu mới lên tiếng:

- Bỏ qua đi, cô bé không có đủ gan lớn để nói với ai chuyện của chúng ta đâu.

- Hừ, ai mà biết con khốn này sẽ làm gì! - Cô gái kia có vẻ không phục nên phản kháng đối với lời nói của cậu.

- Yên tâm đi, tôi với cô ấy học cùng lớp, nhất định sẽ không để chuyện gì xảy ra đâu.

Thiên Bình nhàn nhạt đưa ra một lời khẳng định khiến cô ta tin sái cổ. Cậu mỉm cười, phụ nữ quả nhiên rất dễ chơi đùa. Tất cả đều sẽ bị cậu xoay như chong chóng thôi.

Bạn nhỏ Thiên Bình à, nói câu này ra, ngày sau nhất định sẽ hối hận đấy.

Xử Nữ được thả ra thì ôm lấy hai bờ vai đau đớn ngồi bệt xuống hành lang, lưng tựa vào cây cột phía sau. Cô thở dốc, gương mặt đã sớm tái nhợt. Thật không ngờ cô gái kia lại ra tay mạnh đến như vậy.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần. Ngẩng đầu lên nhìn, là Thiên Bình. Cậu ta đứng ngược nắng càng thêm rực rỡ, vẻ ngoài hút hồn khiến rất nhiều cô gái xiêu lòng. Chỉ đáng tiếc, bên trong lại không được đẹp như vậy. Đúng là không nên ' trông mặt mà bắt hình dong '.

Thiên Bình hơi cúi người xuống, thì thầm vào tai cô...

- Xin lỗi nhé, cô bé không hợp gu của tôi. Hơn nữa, dù có hợp, cậu cũng không thể rên được. Như vậy không phải sẽ khiến cuộc vui giảm đi độ thú vị sao?

.... rồi đứng dậy, khoác vai cô gái kia đi mất.

Xử Nữ ngồi một mình ở đó, tay nắm lại thật chặt. Mỗi câu mỗi chữ đều là châm chọc việc cô không thể nói. Chẳng lẽ bị khuyết tật là xấu sao? Tại sao họ lại không biết thông cảm chứ? Còn cái gì mà ' cuộc vui giảm đi độ thú vị ', đàn ông con trai đúng là đám suy nghĩ bằng nửa thân dưới!

Bỏ qua sự biến thái của Thiên Bình cùng những lời lẽ cay nghiệt của cô gái kia, Xử Nữ đứng dậy, tiếp tục con đường lên sân thượng. Mới mở đầu giờ ăn trưa mà đã gặp phải chuyện này, chỉ sợ tiếp theo sẽ không yên ổn.

Cô quả thật đoán không sai.

Cánh cửa sân thượng vừa mở ra, một cơn gió thổi thẳng vào mặt Xử Nữ. Nó mạnh đến mức khiến cô loạng choạng, suýt nữa đã ngã cầu thang. Cũng may là không ngã thật.

Xử đi vào, sự rầu rĩ hàng ngày được thay bằng niềm vui vẻ hiếm hoi. Cô rất thích những nơi yên tĩnh, và sân thượng này là một điểm đến hoàn hảo. Nó khá xa nên ít ai chú ý hay tìm đến. Đối với cô, không gì tuyệt vời hơn là được ngồi ở một nơi vắng người, bên trên là bầu trời trong xanh, cảm nhận từng cơn gió mát thổi qua da thịt, đồng thời nhâm nhi phần ăn trưa ngon lành.

Tất nhiên, đời sao hoàn hảo thế được.

Ngay lúc Xử Nữ vừa cho miếng cơm cuối cùng vào miệng, thì từ đằng xa vang lên một vài giọng nói châm chọc:

- Con nhỏ câm ấy không biết đã đi đâu ăn trưa rồi nhỉ?

- Xời ạ, nhỏ cần gì ăn. Chỉ cần được người ta ' ấy ấy ' cái là no liền chứ gì!

- Thật là, đừng nghĩ xấu cho người ta thế chứ! Có khi chỉ mới ki~ss thôi~

Xử Nữ mím môi lại, cố gắng rời đi trong im lặng. Nếu cô nhớ không lầm thì những người đó là mấy cô bạn học cùng lớp với cô. Trong lớp, họ luôn là người chế giễu cô đầu tiên, trong mọi vấn đề.

Và, sự cố gắng của Xử Nữ đã không thành công. Có ai đó trong số họ đã phát hiện ra cô.

- Này, con nhỏ câm kìa!

Xử giật thót, cong người tính bỏ chạy. Nhưng một cô gái mặt mũi bặm trợn từ lúc nào đã đứng ngay trước cánh cửa sân thượng. Cô quay sang đằng sau và hai bên, kết quả không khá hơn là bao, bởi mọi hướng đều bị bao vây.

Cô đang không biết làm sao thì một người từ trong số đó bước ra. Nhìn cách cô ta khoanh tay, vênh mặt lên trời cũng đủ biết đây là chị đại của nhóm. Cô ta nhìn cô thật lâu, sau đó cười phá lên:

- Thật không ngờ, mày lại gan dạ hơn tao nghĩ đấy!! Đứng trước tình cảnh này mà không thấy sợ, xem ra bị bắt nạt đã quen rồi nhỉ?

Từng câu từng chữ đều đâm sâu vào trái tim của Xử Nữ. Cô quả thật không sợ, nhưng chuyện bị bắt nạt thường xuyên là một nỗi đau, và cô ta thật sự rất quá đáng khi cười trên nỗi đau của người khác như vậy!!

- Nè nè, theo tớ thấy á, nhỏ không phải không sợ, mà dù có sợ cũng đâu thể nói ra được!

Một con nhỏ trong số đó cất tiếng và nhận được rất nhiều tiếng cười to thay cho lời chấp nhận. Xử Nữ mím chặt môi, cố gắng không phát ra những tiếng thở dốc, đầu cúi xuống thật thấp để che đi ánh mắt căm giận cùng bất lực.

Nhỏ cầm đầu có vẻ để ý đến biểu hiện khác lạ của cô. Cô ta cười lạnh, đưa tay nắm mái tóc màu trắng của Xử, ép cô ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cô ta khi đó, không phải sự sợ hãi khi bị bắt nạt, mà là sự quật cường gan góc. Cô ta cười lạnh:

- Thú vị lắm!! Ánh mắt này thật sự rất tuyệt vời!! Vậy để tao xem mày giữ được nó bao lâu!!

Nói rồi, cô ta kéo thật mạnh tóc của Xử Nữ. Cô cảm thấy da đầu nóng lên, tóc như muốn bong ra. Thật sự rất đau đớn! Xử rên rỉ đầy khổ sở, đường nét trên khuôn mặt biến dạng. Những cô gái bao vây quanh đó cười ha hả vui sướng khi thấy cô bị bắt nạt, thật chẳng khác nào một lũ vô nhân tính.

Nhỏ cầm đầu ném Xử Nữ xuống đất, đôi mắt ánh lên tia nguy hiểm khi nhìn vào bộ đồng phục xộc xệch do chạm đất mạnh ban nãy của cô. Cô ta cất cao giọng hỏi:

- Này mấy cậu, tớ thấy người con này cũng có ngon đâu mà sao Mã đại thần lại hay đưa mắt nhìn nó thế nhỉ?

Câu hỏi của cô ta như chất dẫn, khiến những trái bom trong lòng những người khác nổ mạnh. Nhân Mã dù vô tâm đến đâu cũng vẫn là mĩ nam được người yêu thích, số người muốn ngủ cùng cậu không thiếu.

Nhưng Nhân Mã lại chưa từng quan tâm đến bất kì cô gái nào. Tuy nhiên, đùng một cái, cậu mỗi ngày đều âm thầm quan sát cô bạn cùng lớp bị khuyết tật kia.

Xử Nữ đương nhiên hiểu tầng ý nghĩa sâu trong câu nói của nhỏ cầm đầu. Thật ra Nhân Mã nhìn cô chỉ để bảo đảm cô không gây bất cứ rắc rối nào cho cậu chứ chẳng phải tình thương mến thương như những người này tưởng tượng. Tuy nhiên, cô lại không thể giải thích, chỉ có thể bất lực nhìn họ suy đoán sai lệch sự thật.

Và hậu quả của chuyện đó, xem chừng khá là to lớn.

Quả nhiên, các cô gái sau khi bị kích động liền sôi máu, không tiếc nước bọt tuôn ra những lời chửi rủa. Một người trong số đó vì quá tức giận mà tiến lên tát cho Xử Nữ một cái.

Tiếng tát giòn tan vang lên trong không khí, sau đó là tiếng cười hả hê. Xử Nữ cảm nhận được sự bỏng rát nơi má mình, lúc này mới nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra. Cô đã bị tát bởi một người xa lạ! Nguyên nhân lại là vì em họ cô!

Nhỏ cầm đầu nhếch môi cười khi nhìn thấy ánh mắt sững sờ của Xử. Cô ta đưa mắt ra hiệu, những người kia liền học tập theo cô gái ban nãy tiến lên đánh cô. Những cú đấm, đá, tát liên tục hạ xuống thân thể nhỏ bé của Xử Nữ, tuy không để lại vết tích nhưng khiến cô đau đớn không tưởng.

Xử Nữ hai mắt đã ướt đẫm, nhưng tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt nào rơi. Cô phải mạnh mẽ! Ngàn vạn lần không được phép bộc lộ sự yếu đuối ra bên ngoài! Dẫu cho thân thể này phải chịu những tổn thương liên tiếp, cô nhất định cũng không để cho ai thấy trái tim chi chít vết thương của mình!

Đây không chỉ là một cách chống đối, mà nó còn là sự tự tôn của cô! Là cái tôi không thể gục ngã!

Nhỏ cầm đầu thấy Xử Nữ không khóc thì tức giận, đang tính tham gia vào thì một giọng nói lười biếng vang lên:

- Các người có thể im lặng cho tôi ngủ được không?

Người xuất hiện đằng sau họ là một mĩ nam với đôi mắt đen đầy biếng nhác. Dù cho quần áo xộc xệch, biểu cảm đầy ngái ngủ, trên người cậu vẫn toát ra cái gọi là khí chất quý tộc. Đây chính là Kim Ngưu - một trong hai đại gia của lớp.

- Ngưu đại đại, cậu đang làm gì ở đây vậy~

Nhỏ cầm đầu hỏi bằng cái chất giọng chảy nước buồn nôn. Nếu là người ngoài cuộc, chẳng ai sẽ tin được người này với cô gái ban nãy khơi mào vụ bắt nạt là một.

Kim Ngưu vò mái tóc đen rối tơi bời của mình, không thèm nhìn cô ta, ngáp dài đầy mệt mỏi:

- Mắt cô bị mù à? Không thấy tôi đang ngủ sao? - Trong lời nói thể hiện rõ sự không vui và khó chịu.

Tất cả cô gái ở đó, ngoại trừ Xử Nữ đang đau đớn đều cảm thấy lạnh buốt toàn thân. Ai cũng biết Kim Ngưu ưa thích nhất là ngủ, những kẻ phá đám giấc ngủ của cậu ta đều là tội nhân thiên cổ. Không ai biết những người đó ra sao, nhưng nghe nói kết cục đều rất thảm.

Nhỏ cầm đầu nuốt nước bọt, cười khan trả lời:

- Tất nhiên là tớ thấy rồi. Thật xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Chúng ta nhanh đi thôi.

Vừa nói, cô ta vừa mở cửa sân thượng để đi xuống. Dù rất tiếc khi công cuộc bắt nạt bị gián đoạn, nhưng cô ta cũng không ngu đến mức chọc giận Kim Ngưu. Dẫu sao thời gian cũng vẫn còn dài, để từ từ xử lí cũng được. Những người khác cũng hiểu điều này nên lũ lượt đi xuống.

Xử Nữ nhìn theo bóng lưng họ khuất dần sau cầu thang, lúc này mới ý thức được mình đã được cứu. Cô nở nụ cười, nhấn nhanh điện thoại rồi đưa cho Ngưu xem:

[ Cảm ơn cậu nhé! ]

Kim Ngưu lạnh nhạt trả lời...

- Tôi làm vì bản thân tôi. Đừng có hiểu lầm.

...rồi sau đó tìm một chỗ nằm xuống ngủ tiếp.

Xử Nữ ngây ngốc nhìn cậu đi vào giấc ngủ, trong lòng thật sự là cảm kích cậu. Nếu như ngày hôm nay Kim Ngưu không xuất hiện, có lẽ cô cũng không thể an toàn được như bây giờ.

Thế là trong ngày hôm nay, ngoài Song Tử ra, Kim Ngưu cũng được nâng cấp thành ' người tốt ' trong lòng Xử Nữ.

Bước từng bước trên hành lang về lớp học, Xử cầu nguyện rằng mình không gặp bất cứ chuyện gì xấu nữa.

Nhưng ông trời, có vẻ rất thích trêu đùa cô.

Ngay khi Xử Nữ lơ là ngắm cảnh, cô đụng phải ai đó. Cả người trong phút chốc mất thăng bằng, cô ngã xuống. Có vẻ người bên kia may mắn giữ được thăng bằng nên vẫn đứng vững. Cô vừa định đứng dậy thì nghe thấy một giọng nói bực tức từ trên đầu truyền xuống:

- Con nhỏ này, đụng phải bổn thiếu gia mà không xin lỗi sao?

Xử Nữ cảm thấy mí mắt mình giật liên hồi. Bổn thiếu gia? Người này chắc hẳn là một công tử kiêu ngạo đây. Cơ mà...giọng nói này hình như có chút quen tai.

Cô ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy đôi mắt nâu đầy kiêu ngạo của cậu ta. Mái tóc cùng màu được vuốt keo bóng bẩy, ngũ quan tinh tế, vẻ mặt khinh người! Nếu như đây không phải Song Ngư - đại gia ngang tầm Kim Ngưu thì tên của cô nhất định không phải là Xử Nữ!

Song Ngư có vẻ ngạc nhiên khi thấy người đụng phải mình là cô, cái đầu không mấy bình thường của cậu ta chợt nảy ra một ý tưởng.

- Hoá ra là nhỏ câm sao? Bảo sao không xin lỗi được! Thật là mất thời gian của bổn thiếu gia!

Xử Nữ nghe vậy, luống cuống mở điện thoại ra, nhập lời xin lỗi vào đó. Nhưng Song Ngư lại hừ lạnh, gạt phăng cái điện thoại ra một góc, cay nghiệt nói:

- Bây giờ mới thèm xin lỗi sao? Cô có biết cái gì gọi là tôn trọng người khác không? Nếu không biết thì cái nhân phẩm cũng nên đem đi cho chó gặm rồi!

Xử mở to mắt, cảm thấy không biết nên nói gì lúc này. Không châm chọc cô về giọng nói, nhưng lại trực tiếp đánh vào nhân phẩm. Phải biết, đây chính là một đòn sát thương cao đối với bất cứ ai! Lòng tự trọng, danh dự, nhân phẩm bị chà đạp, còn nỗi đau nào lớn hơn nữa sao?

Song Ngư trông thấy gương mặt vặn vẹo của Xử Nữ, quyết định chốt hạ câu cuối cùng:

- Bổn thiếu gia khuyên cô, tốt nhất nên đi học lại cách tôn trọng người khác đi! Thật chẳng hiểu cha mẹ giáo dục kiểu gì mà con cái như thế này đây!

Rồi sau đó cậu ta bỏ đi.

Trong ánh mắt Xử Nữ lúc này là căm hận cùng bi thương. Đã không thông cảm, không chịu hiểu cho tình trạng của cô thì thôi đi, đã thế còn đem nhân phẩm của cô đạp xuống đất!! Tồi tệ hơn nữa, cậu ta đem bố mẹ - những người cô kính trọng nhất ra làm trò cười!

Mà cô, lại chẳng thể phản kháng.

Nếu như lúc đó Xử mạnh mẽ hơn, cô có thể đẩy Song Ngư ngã xuống, ngăn không cho cậu ta nói bất cứ điều gì nữa. Nhưng cô đã không làm vậy. Chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như thế này.

Một ngày vẫn chưa kết thúc, nhưng với Xử Nữ, ngày hôm nay thật sự rất dài, rất mệt mỏi.

Writer: Aki ( Kaoru).
Beta - er: Mika, Mira.

P/s: Bọn mình hiện đang tuyển thêm thành viên cho Nhà. Bạn nào mong muốn được trở thành một phần của đại gia đình này thì hãy tham gia nhé!

Ngoài ra bọn mình còn mở Shop review và write mong các bạn qua ủng hộ ạ.

Cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net