HHBĐ part 2 (updated)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
– Y gật đầu.

-Thôi được. – Nàng khẽ thở dài – Chắc Lãnh công tử đã có nghe qua hôn sự của tiểu nữ với Lăng công tử?

-Thì sao?

-Mối lương duyên này thật ra là do phụ thân của tiểu nữ sắp xếp, xét ra Lăng công tử tuổi trẻ tài cao, luận về tướng mạo, tài năng, công danh đều rất ổn, có thể nói là môn đăng hộ đối với gia đình tiểu nữ. Nhưng tiểu nữ với chàng ta thực sự không hề có một chút tình cảm nào… - Chu Thiên Du trầm trầm nói.

- Thế còn chàng ta với Chu cô nương thì sao? Cách chàng ta xông vào phòng lúc tại hạ đang chữa trị cho Chu cô nương cũng không thể nói là không có chút quan tâm. – Y khịt mũi.

-Chàng ta đối với tiểu nữ thì luôn mang vẻ quan tâm, săn sóc đặc biệt nên rất được lòng phụ mẫu của tiểu nữ. Thật ra tiểu nữ biết, cái hấp dẫn chàng ta ở tiểu nữ chính là gia thế và nhan sắc tầm thường này. – Giọng Chu Thiên Du nhuốm màu bi ai.

-Tại hạ đoán không chỉ vậy, Chu cô nương hẳn là đã có người trong lòng đi? – Y gật gù.

-Đúng vậy. – Chu Thiên Du không phủ nhận – Nhưng chẳng thể thay đổi được điều gì. Tiểu nữ nghĩ rằng chỉ có mình tiểu nữ yêu đơn phương mà thôi. – Lại cười buồn.

-Đó là ai? – Hứng thú ngập tràn trong mắt.

Chu Thiên Du cắn môi một lúc, rồi cũng gượng ép tiết lộ:

-Là Chương công tử.

-Chương Hoạch? – Y gãi cằm – Sao Chu cô nương biết là hắn không có tình cảm với Chu cô nương?

-Huynh ấy luôn tỏ ra lạnh lùng với tiểu nữ, hay cáu gắt, khắc nghiệt, chuyện gì cũng yêu cầu rất cao. – Chu Thiên Du cười mà như mếu – Tuy vậy, tiểu nữ vẫn thực ái mộ tài năng cùng nhân cách của huynh ấy, vẫn mong được cùng huynh ấy sánh đôi dù biết chỉ là vô vọng.

-Hừm, tóm lại là Chu cô nương vừa muốn hủy bỏ hôn ước với Lăng công tử lại vừa muốn kết duyên cùng Chương công tử? – Y gật gù, ra chiều đã thông suốt. Hờ hờ, nếu y nhớ không nhầm thì khi vừa nghe tin Chu Thiên Du không thở nổi thì người vọt đi đầu tiên chính là tên Chương Hoạch đó.

-Lãnh công tử chê cười tiểu nữ rồi. – Chu Thiên Du khẽ hạ mi, sầu muộn hằn lên từng đường nét trên khuôn mặt.

-Cũng không phải là không có cách, chỉ là không biết Chu cô nương có dám thử hay không thôi! – Y nhìn nàng cười gian manh.

-Có cách thật sao? – Chu Thiên Du lập tức ngước mắt lên nhìn y, tưởng như mình vừa mới nghe lầm. Nếu như thật sự có cách…

-Đương nhiên, miễn là Chu cô nương chịu khó phối hợp với tại hạ là được rồi! – Y gật đầu khẳng định chắc nịch.

Vài hôm sau.

-Chu đại nhân!! Chu đại nhân!! – Gia nhân từ bên ngoài hốt hoảng chạy vào – Chu cô nương không xong rồi!!

Chu đại nhân đang ngồi nhàn nhã nói chuyện phiếm với Lãnh Lâm Phong, nghe xong cũng không khỏi cả kinh, đứng phắt dậy gắt to:

-Ngươi nói cái gì?!! Du nhi bị làm sao??

-Dạ! – Hắn thở hồng hộc nói – Chu cô nương đang ngồi trò chuyện với Chu phu nhân bỗng dưng cảm thấy đầu váng mắt hoa, tức ngực khó thở, dáng vẻ rất đau đớn!

Lâm Phong nghe được vẻ mặt cũng không khỏi kinh ngạc, liền sốt sắng kéo tay tên gia nhân đó:

-Thật sao? Vậy chúng ta phải đi nhanh thôi, không được phép chậm trễ!

Đẩy cửa phòng đi ra, Lâm Phong lau mồ hôi trên trán, khẽ thở dài. Chu đại nhân mắt đỏ au, kích động nắm lấy áo y:

-Lãnh công tử! Du nhi…

-Đã không sao rồi. – Y gật đầu, gỡ tay Chu đại nhân ra – Nhưng chỉ là có một chuyện…

-Chuyện gì? – Tâm vừa thả lỏng câu trước, câu sau bỏ lửng lại căng lên.

-Vì bệnh tình rất trầm trọng, chỉ có một cách có thể cứu mạng Chu cô nương. Mệnh nhỏ giữ lại, nhưng tất phải hy sinh một thứ. – Y lắc đầu tiếc nuối.

-Lãnh công tử cứ nói! – Tiền tài, của cải, danh tước, ông không tiếc.

-Chính là dung mạo. Uống thuốc vào, trên da sẽ nổi ban đỏ, không thể nào hết được, có thể là cả cuộc đời này mãi mãi sẽ bị như vậy a! – Y chặc lưỡi, cố gắng nói với âm lượng để tên hôn phu kia cùng với Chương Hoạch vừa vặn có thể nghe thấy.

-A? – Chu phu nhân ngơ ngẩn thảng thốt – Dung mạo của Du nhi…

-Tại hạ nghe nói Chu cô nương đã định sẵn hôn sự, điều này sẽ không làm ảnh hưởng chứ? – Y cười trấn an – Nếu như thật sự ái mộ nhau thì dung mạo có đáng là gì, cốt là ở tấm lòng thôi!

Lăng Lưu Văn trong lòng từng trận ớn lạnh, nghĩ đến gương mặt Chu Thiên Du nổi đầy nốt đỏ chằng chịt, rồi lại đến cảnh sau này hắn sẽ bị bằng hữu, người đời chê cười ra sao, thật không dám tưởng tượng! Bàn tay siết chặt lại, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, liệu tên tiểu tử ốm yếu kia nói thật hay giả vờ đây?

-Hiện tại Chu cô nương đang cần nghỉ ngơi, ngày mai mọi người hẵng vào thăm. – Y mệt mỏi nói, rồi lại tựa như thở dài lẩm bẩm – Thật tiếc cho một cô nương dung mạo tuyệt  mĩ, vậy mà…chậc chậc.

Y phất tay áo bước đi, bỏ lại sau lưng mỗi người đang trầm tư theo đuổi một suy nghĩ riêng trong lòng…

Họ đứng trong phòng nhìn nữ nhân đang nằm trên giường trùm chăn kín mít. Ài, nữ nhân đáng thương, hôm qua còn là giai nhân, phút chốc đã thành xấu nữ. Chu đại nhân khẽ khàng đặt bàn tay mình lên bàn tay nhỏ nhắn lấm tấm nốt đỏ của Chu Thiên Du, nhẹ giọng nói:

-Du nhi à, phụ thân đây! Ngươi bỏ chăn xuống cho phụ thân xem ngươi một cái…

-Không, nữ nhi không muốn! – Tiếng nghẹn ngào từ trong chăn vọng ra – Nữ nhi xấu xí lắm, phụ thân đừng nhìn!!

-Ngoan, xấu đẹp gì thì cũng là nữ nhi của phụ thân – Chu đại nhân cười khổ - Để phụ thân an tâm về ngươi một chút xem nào.

Người nằm trong chăn im lặng, rồi cũng không tình nguyện từ từ kéo chăn xuống. Vừa nhìn thấy, tất cả mọi người trong phòng đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Thật đáng sợ! Trên làn da tái tái, từng mảng ban đỏ nổi lên, dày đặc như kê, khiến người khác vừa nhìn vào liền cảm thấy kinh hãi, rùng mình. Chương Hoạch cùng Lăng Lưu Văn cũng không tránh khỏi choáng váng. Lăng Lưu Văn cười nhạo chính mình, hắn từng nghĩ nếu nữ nhân này chỉ bị một chút thì không sao, hắn vẫn có thể vì tiền tài và địa vị mà nhà họ Chu mang lại mà miễn cưỡng nhắm mắt cho qua, diễn vai kẻ si tình mà lấy về làm thê. Nhưng mà cái khuôn mặt này thật đúng là dọa người đi! Thú nữ nhân này ư? Họa chăng chỉ có kẻ điên hoặc tên mù thì may ra còn có khả năng. Đừng mơ tưởng hắn sẽ chỉ vì mảnh tình cỏn con mà chôn vùi cả thời trai trẻ với một xấu nữ dị dạng như vậy! Nhìn nữ nhân này xem, thật xấu xí làm sao! May mà hắn vẫn còn cơ hội để hối hận. May thật!

Trong lòng Chương Hoạch dậy lên từng đợt chua xót. Du Du của hắn thật khổ! Từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, không thể chạy nhảy như bao người cùng trang lứa. Bây giờ thì lại…Với dung mạo này, liệu còn nam nhân nào tình nguyện đem lại hạnh phúc cho muội ấy đây? Nếu không phải vì nhà hắn gia cảnh sa sút, không xứng với Chu gia thì hắn đã nguyện đem cả cuộc đời này ra để mà chăm sóc, bù đắp, che chở cho Du Du đáng thương, cho nữ nhân mà hắn thầm yêu từ rất lâu rồi…Chương 39

Trong một căn phòng nhỏ ở Long Uy phái.

-Lăng công tử nói sao? Lăng công tử muốn hủy bỏ hôn ước với Du nhi nhà chúng ta ư? – giọng Chu đại nhân vang lên thất thanh.

-Vâng, Chu đại nhân. – Lăng Lưu Văn chẳng chút đắn đo gật đầu – Hôn sự này hiện tại đối với tại hạ là vô cùng bất lợi, mong Chu đại nhân hiểu cho.

-Tại…tại sao? Vì Du nhi bị… - Chu đại nhân lắp bắp, cú sốc này ông không biết phải tiếp nhận như thế nào đây?

-Aizz, tại hạ cũng không ngại nói thẳng, với tình cảnh hiện giờ của Chu cô nương, cho dù không phải tại hạ thì cũng chẳng có ai tình nguyện tiếp quản hôn sự này. – Hắn lắc đầu thở dài, vẻ mặt như kiểu tiếc nuối lắm ấy.

Chu đại nhân tay đỡ trán, cúi đầu im lặng một lúc, rồi cũng cất tiếng:

-Thôi được rồi, ta đã hiểu, chuyện hôn sự này ta sẽ thay Lăng công tử hủy bỏ vậy.

Nói rồi, ông đứng dậy đi ra ngoài, bất tri bất giác lại bước chân đến phòng của Chu Thiên Du. Vì vụ án hỏa hoạn chưa điều tra xong nên không một ai được phép rời khỏi Long Uy phái, nếu không thì ông cũng đã đưa Du nhi trở về nhà rồi. Ông lặng người đứng trước cửa phòng Chu Thiên Du, bên tai vẫn thoảng nghe được tiếng khóc rất nhỏ nhưng bi thương của nàng. Ông đắn đo nghĩ ngợi, chuyện hôn sự, có lẽ bây giờ chưa nên nói cho nàng vội.

Vài hôm sau, tâm tình nữ nhi của ông có vẻ đã khá lên một chút, cũng đã đồng ý ra ngoài hít thở không khí, chỉ là đi đâu cũng phải mang theo một cái sa mỏng để che mặt. Chu đại nhân thở dài, vừa tự an ủi chính mình rằng bây giờ điều quan trọng nhất là sức khỏe của Chu Thiên Du thì cũng chẳng bao lâu sau, ông và Chương Hoạch đã phải hốt hoảng chạy ngay khi tin tức Chu cô nương ngã xuống hồ bay đến tai hai người. Chương Hoạch tới nơi, nhìn trước mặt một màn anh hùng cứu mỹ nhân vô cùng chói mắt. Lãnh Lâm Phong đang phi thân nhảy xuống hồ, bơi lội một vòng rồi cũng kéo được Chu Thiên Du lên bờ.Vỗ vỗ vài cái mà không thấy người tỉnh, bên tai lại bắt đầu tiếng thút thít nho nhỏ của nha hoàn tùy thân bên người Chu Thiên Du, Lãnh công tử phong hoa tuyệt đại mà cô nương nào nhìn vào cũng không thể rời mắt ra không chút kiêng dè áp môi lên môi Chu cô nương khiến cho tất cả mọi người đang chưa hiểu chuyện gì không khỏi sửng sốt. Cái này…không phải là Lãnh công tử tùy tiện quá mức đấy chứ? Tranh thủ lúc người ta bất tỉnh mà cưỡng hôn như vậy, thật không ra thể thống gì nữa! Tuy bây giờ nàng đã thành xấu nữ nhưng dù gì trước đây nàng cũng nằm trong bảng xếp hạng những mỹ nữ thiên hạ hàng đầu đó nha! Trong khi mọi người đang âm thầm lên án thì Lãnh công tử cũng đã rời khỏi môi Chu cô nương, Chu cô nương cũng đã ho sặc sụa mà hít thở lại được.

Y vừa buông Chu Thiên Du ra thì Chương Hoạch đã xồng xộc chạy đến, tức giận nắm lấy cổ áo y nhâng lên:

-Lãnh công tử vừa làm trò gì vậy?!!

-Vậy Chương công tử nghĩ tại hạ vừa làm cái gì? Đương nhiên là cứu người a! – Y tựa tiếu phi tiếu nói.

-Chương huynh, mau bỏ tay ra! – Chu Thiên Du hiện đã được nha hoàn nâng dậy cất tiếng.

Nhìn y xốc xốc lại cổ áo vừa bị Chương Hoạch nắm đến nhăn nhúm, nàng buồn bã hỏi:

-Lãnh công tử…vì sao phải cứu tiểu nữ?

-Vì ta luyến tiếc. – Y nhếch môi vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ, không do dự trả lời. Đương nhiên, cứu nàng thật là tốn thuốc nha!

Tất cả tròn mắt nhìn nhau, cái này…không phải ý tứ đã quá rõ ràng rồi ư? Lãnh công tử không ngại việc Chu cô nương dung mạo bị hủy, thản nhiên bày tỏ lòng mến mộ. Chậc, nếu là trước đây thì Chu cô nương hoàn toàn đủ điều kiện để sánh đôi với Lãnh công tử tuổi trẻ tài cao lại mỹ mạo hơn người, nhưng bây giờ…Lãnh công tử cũng là có chút thiệt thòi đi. Còn Chương Hoạch, một màn bày tỏ tình cảm này khiến trái tim hắn quặn thắt, đau đớn tái tê làm hắn nghẹn họng không nói nên lời. Hiện tại đã có một nam tử sẵn sàng yêu thương Du muội dù nàng không còn dung nhan đẹp đẽ, đúng như ước muốn của hắn mà tại sao hắn vẫn cảm thấy đau khổ đến vậy? Việc hắn từ bỏ mọi ý định với Chu Thiên Du là đúng hay sai? Hắn phải làm sao đây?

Y một mặt tán thưởng trong lòng: “Cái cô Chu Thiên Du này diễn cũng tốt quá chứ, người ngoài nhìn vào mà không biết thì chắc chắn sẽ tưởng là thật”, một mặt lại âm thầm quan sát Chương Hoạch. Hừm, nhìn cái vẻ mặt cứng nhắc cùng ánh mắt đăm đăm nhìn Chu Thiên Du kia, xem chừng đang đau lòng muốn chết đây. Há há, bản công tử ta thích nhất là ngược người khác, nhất là ngược tâm, vì vậy phen này chú cứ khổ dài dài nhé! À mà cái tên thái tử chết giẫm chạy đi đâu suốt mấy hôm nay mà không  thấy mặt mũi thế nhờ?

Đêm đến, y đang trằn trọc trở mình trên giường thì bỗng nghe tiếng động lạ bèn đứng dậy xem thử, liền thấy bên cửa sổ có một bóng người cao cao đang đứng. Y âm thầm thở dài: “Đùa, sao cửa chính không đi mà cứ thích đi cửa sổ thế nhờ?” Y vừa hắng giọng, nam nhân đó liền xoay người lại, mặt nạ bạc dưới ánh trăng phản chiếu trở nên lấp lánh đẹp đẽ. Y không khỏi ngạc nhiên, mặt nạ bạc, chẳng lẽ…

-Xin hỏi các chủ Phong Nguyệt các ghé thăm phòng tại hạ có chuyện gì? – Y đành lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.

Vừa dứt lời, bên ngoài lập tức vang lên tiếng người đang huỳnh huỵch chạy cùng với ánh đuốc sáng rực, tiếng lao xao ra lệnh:

-Tìm đi! Chắc chắn là trốn đâu đó quanh đây thôi!

-Có lẽ cũng không cần hỏi thêm gì nữa. – Y cười cười, rồi lại quay lưng đi về phía cửa, mở cửa thò đầu ra ngoài:

-Các vị đêm hôm ầm ĩ chuyện gì vậy? – Giọng ngái ngủ, tay còn cố tình dụi dụi mắt.

-À không có chuyện gì đâu! – Một người ở trong đám đệ tử đang vội vã truy đuổi trả lời – Lãnh công tử cứ quay về giường ngủ đi. Chỉ là một tên trộm vặt thôi mà!

-Vậy được. – Y gật đầu rồi thản nhiên khép cửa lại.

Các chủ Phong Nguyệt các nhìn y chằm chằm, vẫn không nói gì. Một bộ dáng này của y khiến cho người khác không khỏi nghi ngờ rằng y có thực sự là nam nhân hay không. Làn da trắng tựa bạch ngọc, tóc đen xõa ra phủ bớt một phần xương quai xanh quyến rũ ẩn hiện sau lớp nội sam, mắt sáng long lanh, môi hồng mềm mọng, thật quyến rũ mê người!

-Phong các chủ có cần qua đêm ở đây không? – Y trào phúng nói. May mà bản thân mỗi khi ra ngoài đều cẩn thận, kể cả khi đi ngủ cũng không dám cởi áo bó ngực ra, nếu không giờ này bị phát hiện ra là cái chắc.

-Nửa canh giờ nữa tại hạ sẽ đi. Đa tạ đã tương trợ. – Hắn nhàn nhạt nói, không nghe ra một tia cảm xúc nào.

-Vậy Phong các chủ tính hậu tạ tại hạ như thế nào đây? – Y ngồi xuống ghế, rót một chén nước, cười cười.

-Tại hạ sẽ có mặt giúp Lãnh công tử lúc công tử gặp khó khăn – Hắn nói – Một lần.

Nói xong liên đưa cho y một cái còi nhỏ.

-Được – Y gật đầu, bình thản tiếp nhận  – Tại hạ cũng thật tò mò, không hiểu sao tiểu viện này có bao nhiêu phòng mà Phong các chủ lại chọn trốn trong phòng tại hạ?

-Lãnh công tử hắc bạch không phân minh, hành hiệp trượng nghĩa, có thể tin tưởng được. – Hắn nói ngắn gọn, gãy góc, tuy giọng vẫn lạnh nhạt nhưng ý tứ câu nói lại không khiến cho người ta phật lòng.

-Phong các chủ quá khen! – Y bật cười – Thôi được rồi, Phong các chủ cứ việc ở lại trong này, tại hạ mệt mỏi, xin phép đi nghỉ ngơi trước.

Nói rồi trèo lên giường, ngủ thẳng một mạch đến sáng. Phong các chủ vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ đưa mắt liếc một chút rồi nhún mình phi thân vào màn đêm vắng lặng.

Ở một góc viện nhỏ, Chu Thiên Du đang lặng người ngồi đấy. Vẻ mặt nàng hờ hững nhìn lên vầng trăng trên cao, nét cười nhợt nhạt hiện lên nơi khóe mắt.

-Du Du, muội cũng không ngủ được sao? Đêm khuya sương rất độc, không tốt cho thân thể muội đâu! – Tiếng Chương Hoạch vang lên, Chu Thiên Du hơi có chút giật mình, thấy hắn liền mỉm cười nhè nhẹ.

-Chương huynh không cần lo, thân thể muội hiện giờ đã tốt lắm.  – Lại ngẩng đầu lên – Trăng đêm nay rất đẹp, nếu không ngắm sẽ thực uổng phí.

Một lúc sau, Chương Hoạch mới từ từ cất tiếng:

-Về chuyện hôn ước với Lưu công tử, ta rất tiếc.

-Còn muội thì không. – Nàng nheo mắt cười – Muội chưa từng có chút tình cảm nào với hắn, hôn sự này hủy bỏ cũng xem như là một kiếm chặt đứt xiềng xích cho muội.

Rồi nàng lại nhẹ giọng lẩm bẩm:

-Vầng trăng kia thật cô đơn. Nàng không thể nào đến được với người mình yêu, cũng giống như ta chăng?

Chương Hoạch nghe được, trái tim không tự chủ khẽ nhói lên một cái, lại nhớ về chuyện sáng nay, hắn chua chát hỏi:

-Người muội yêu ư? Chẳng lẽ là Lãnh công tử?

-Huynh nói gì vậy? – Nàng liếc hắn, mím môi – Muội và Lãnh công tử gặp nhau không nhiều, nếu chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi mà nảy sinh tình yêu được thì Thiên Du chẳng phải là một nữ nhân quá tùy tiện rồi hay sao?

-Muội đối với Lãnh công tử… - Chương Hoạch không khỏi bối rối.

-Chỉ có ngưỡng mộ cùng biết ơn. – Nàng trầm giọng, vẻ mặt có chút bi thương – Chàng ấy hiện tại là nam nhân duy nhất không chê cười muội.

Nàng đột ngột ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt hắn:

-Không cần huynh phải đoán già đoán non nữa đâu. Người muội yêu là huynh, muội nói vậy huynh có tin không?

-Ta? – Chương Hoạch kinh ngạc – Nhưng ta…

-Không cần huynh phải nói đâu, muội tự biết hiện tại muội hoàn toàn không xứng đáng với huynh. – Chu Thiên Du quay mặt đi, giấu đi những giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống như mưa.

-Không phải, là ta không xứng với muội! Muội đừng nghĩ như thế! – Chương Hoạch chạy đến trước mặt nàng, giọng xót xa, tiếc nuối.

-Thôi, muội không cần huynh an ủi. Tất cả cũng chỉ là muội tự đa tình mà thôi. – Nàng đứng dậy, bước từng bước chậm chạp, lòng đau như có hàng vạn mũi kim châm vào, máu chảy giàn giụa, bi thương tràn ngập.

Chương 40

Vài hôm sau, cũng ở ngay tại chỗ ấy, Chương Hoạch nhìn thấy Chu Thiên Du đang gục mặt xuống bàn khóc, bờ vai run run nức nở. Hắn tiến lại gần, liền thấy hằn trên cổ tay trắng trẻo của nàng là vết bầm đúng hình bàn tay siết chặt, nhìn vô cùng chói mắt. Hắn cầm lấy tay nàng, giận dữ tra hỏi:

-Chuyện gì đây? Ai dám làm thế với muội?

Chu Thiên Du ngước đôi mắt đang nhòa lệ lên, khăn che bởi vì nước mắt mà dính chặt vào khuôn mặt, vội vàng rụt tay lại, cất giọng nghèn nghẹn:

-Không có chuyện gì đâu, huynh đừng lo!

-Thế này mà gọi là không có chuyện gì ư? – Hắn lại túm lấy tay nàng một lần nữa, gầm gừ trong họng – Có phải là tên Lãnh công tử đó làm không?

-Không, không phải lỗi của chàng… - Nàng chối đây đẩy, nhưng ánh mắt không giấu nổi vẻ sợ hãi dù chỉ là thoáng chốc.

Hắn không nói gì liền kéo tay nàng đến đại sảnh. Y đang nhàn nhã uống trà thì từ xa xa nhìn thấy Chương Hoạch đang lôi lôi kéo kéo Chu Thiên Du mà không khỏi cất tiếng cười khẽ. Cuối cùng cũng đến rồi! Chu cô nương làm việc cũng năng suất thật nha!

Chương Hoạch tiến đến trước mặt Lãnh Lâm Phong, trừng mắt gằn giọng:

-Ngươi đã làm gì Chu cô nương hả?

Y ngẩng mặt nhìn hắn, đặt chén trà xuống bàn, giọng nói tràn ngập tiếu ý:

-Tại hạ làm gì Chu cô nương cũng đến phiên Chương công tử quản sao? Hình như quản hơi rộng rồi a!

-Ta hỏi lại, ngươi đã làm gì nàng hả?! – Vẻ mặt hắn vô cùng thiếu kiên nhẫn, lại một lần nữa cao giọng.

-Xin lỗi Chương công tử, nhưng cho tại hạ hỏi một câu, công tử với Chu cô nương có quan hệ gì? Huynh đệ? Họ hàng? Ruột thịt? Hay bằng hữu? Cùng lắm là được một cái thanh mai trúc mã, còn Chu cô nương hiện tại và sau này sẽ là nữ nhân của tại hạ, đã thuộc về tại hạ rồi, Chương công tử có quyền gì mà tra hỏi, phán xét chứ? - Y cười nhạo.

-Nàng…nàng không đáng để ngươi đối xử bạo ngược như vậy! – Chương Hoạch cố gắng kiềm chế lại, nhẫn nhịn nói – Nàng đáng được trân trọng, nâng niu…

-Ha – Y cười thành tiếng – Tại hạ đâu có ép buộc. Nếu thấy ở cùng một chỗ với tại hạ là ủy khuất Chu cô nương, Chu cô nương hoàn toàn có thể rời đi bất cứ lúc nào. Hay là Chương công tử có ý định thu nhận Chu cô nương?

-Ngươi…ngươi coi nàng là cái thứ gì vậy? Thu nhận? – Hắn ức. Nữ nhân mà hắn yêu thương, trân trọng suốt bao năm tháng qua vào trong mắt tên tiểu tử này lại như một món đồ vô giá trị, chỉ để cho người ta đùn qua đùn lại.

-Đúng vậy, có gì sai sao? – Hừ, nhất nàng đấy nhé Chu cô nương, vì nàng mà ta đành hy sinh danh tiếng để đóng vai phản diện a!

-Coi như ta đã nhìn lầm ngươi! – Mắt hắn tóe ra lửa, âm trầm nói – Cứ nghĩ ngươi là một nam nhân tốt, sẽ biết quý trọng Chu cô nương, hừ, ngươi không xứng!

Nói rồi hắn phất tay áo bỏ đi, không quên kéo theo Chu Thiên Du. Nàng ta loạng choạng bước theo, không quên quay lại ném cho y một cái nhìn đầy áy náy cùng biết ơn, y cũng chỉ cười nhạt, phẩy phẩy tay ra chiều không vấn đề gì.

Qua mấy ngày, hạ nhân trong phủ lại truyền tai nhau rằng Chu cô nương thật đáng thương, bản thân đã bệnh tật, gặp phải chuyện không may lại còn bị mấy nữ nhân dữ dằn không biết từ đâu đến dằn mặt, xúc phạm, đại ý là Chu Thiên Du không xứng với Lãnh Lâm Phong hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong, nên biết mình biết ta mà tự động buông tha. Vừa vặn câu chuyện không nhanh không chậm bị thu vào tai Chương Hoạch, hắn siết chặt tay, hận mình bất lực không thể làm được gì. Chỉ là nếu như Du Du muốn, liệu hắn có thể…phá bỏ mọi rào cản ràng buộc hắn không?

Bên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC