[Xuyên không - Cổ trang]Hoàng Hậu Bá Đạo (Ma vương nữ nhi, lấy ta đi!)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương đầu tiên đây *tung hoa* *lắc lắc* Con à, chúc mừng con đã ra lò, mẹ xúc động quá *chấm chấm nước mắt* Thôi không lảm nhảm nữa, mời mọi người thưởng thức *cúi đầu*

Chương 1: Giải trừ phong ấn

Phong đô

"Thưa Diêm vương, Diêm vương! Tiên tử đã sinh rồi ạ!" Cô tỳ nữ hớt hải chạy ra thông báo. "Là nam hay nữ?" Người nam tử dáng vẻ bệ vệ, anh khí bức người, khuôn mặt tuấn tú nhưng tối tăm, đem đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo trầm giọng hỏi. "Dạ thưa, là một công chúa ạ!" cô tỳ nữ có vẻ chưa thuận khí, hổn hển trả lời. "Công chúa à?" Người nam tử được gọi là Diêm vương khẽ nhếch môi cười, không ai biết được hắn đang suy nghĩ cái gì...

Thiên giới

"Lãnh Diễm, ngươi có biết tội không?" Hoàng y nam tử đang ngồi trên ghế rồng, toàn thân phát ra đầy quý khí chỉ vào Diêm vương tức giận quát lớn. "Người muốn nói gì cứ nói thẳng, không cần úp mở vậy đâu" Diêm vương gẩy gẩy móng tay, thờ ơ đáp . Hoàng y nam tử mím môi, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ, gằn giọng "Ngươi dan díu với Bách Thiên tiên tử, đáng chịu hình phạt gì?". "Vậy ta thú nàng thì hết bị mắc tội dan díu chứ gì?" Diêm vương nhếch môi cười, cái thiên đình này thật cổ hủ, hắn không hề có hứng thú với mấy cái quy tắc vớ vẩn này. Hoàng y nam tử nghiến răng ken két, tiếp tục gằn giọng "Ngươi nghĩ ta cho phép ngươi thú nàng dễ thế sao? Dù sao đó cũng là nữ nhi cưng của ta, không được ta đồng ý thì đừng hòng!". "Huynh à" Diêm vương ngước nhìn nam tử áo vàng, cười cười "Chắc huynh còn nhớ giao kèo của chúng ta khi thiên đế đời trước sắp truyền ngôi cho ta và huynh chứ? Nếu ta chấp nhận bỏ cuộc, huynh lên làm thiên đế thì huynh sẽ đồng ý cho ta 3 điều kiện và bây giờ, ta nghĩ huynh nên chấp nhận điều kiện thứ nhất của ta". "Ngươi!" Nam tử áo vàng trợn mắt, ngả lưng vào ghế tựa. Ngao ngán vuốt trán, y thở dài thườn thượt  "Được rồi, ta cho ngươi thú nàng một cách danh chính ngôn thuận. Tuy ngươi thoát, nhưng nữ nhi vừa ra đời của ngươi sẽ phải chịu tội thay ngươi. Đừng hòng xin cho nữ nhi của ngươi thoát tội, thiên đình không phải là nơi để cho ngươi đùa bỡn. Làm sai thì phải trả giá, điều này là không thể tránh khỏi!". "Nữ nhi của ta?" Diêm vương khuôn mặt thoáng chốc lạnh lùng, âm trầm nói " Được thôi, chịu tội thì chịu tội. Người định xử phạt như thế nào?". "Đày xuống trần gian, tước hết phép thuật, hết 67 năm thì cho phép trở về" Thiên đế lạnh lùng phán quyết. "Cho nó 17 năm làm người thường, còn 50 năm còn lại thì trả lại phép thuật cho nó, nó vẫn sẽ phải ở trần gian, nhưng ở không gian nào và thời gian nào là do ta quyết định" Diêm vương không quên bổ sung "Đây là điều kiện thứ hai". Thiên đế đắn đo vuốt râu một lúc rồi cũng gật đầu "Được, ta chấp thuận. Hình phạt sẽ được thực thi ngay bây giờ, trong thời gian 17 năm chịu hình phạt, ngươi không được phép can thiệp". "Đa tạ Thiên đế!" Diêm vương cúi đầu, môi khẽ nhếch tạo thành một đường cong tuyệt mỹ...

17 năm sau...

"Cái con này, mày không lo học hành mà cứ thích làm trái lời bố mẹ mày thế hả?" người đàn ông nổi giận, chỉ vào mặt cô gái mà nạt nộ. "Ông cứ bình tĩnh!" người phụ nữ từ trong bếp chạy ra, trên người vẫn còn mặc tạp dề "Có chuyện gì xảy ra thế?". "Bà xem này!" người đàn ông ném mạnh cây sáo xuống đất "Bà xem nó không chịu học hành mà đi rước cái của nợ gì về đây này! Nó mà như cái đứa nhà hàng xóm ấy, học hành giỏi giang, đỗ thủ khoa trường lớn, cả nhà nó lúc nào mặt cũng vênh đến giời ấy. Bây giờ nó tốt nghiệp rồi, đi nước ngoài như đi chợ ấy, tiền mang về cho bố mẹ nó nhiều như nước, bà xem có nở mày nở mặt không! Chứ cứ như con oắt này, đã không giúp được gì cho bố mẹ lại còn cứ thích đú đởn đua đòi cơ, mới nứt mắt ra đã giai gái rồi! Nhục thế không biết nữa!". Cô gái tức giận đỏ bừng cả mặt, vùng đứng dậy "Bố thôi đi! Con đã bảo là bức thư ấy tự các bạn gửi cho con, chứ con có muốn đâu! Bố tưởng con ham mấy cái thư tình vớ vẩn ấy lắm à? Con xin bố đi học thổi tiêu từ lâu lắm rồi nhưng bố không cho, thì bây giờ con tự kiếm tiền đi học, đâu có liên quan đến bố chứ! Bố đừng ép con như vậy, chị hàng xóm nếu đã giỏi như thế thì bố nhận người ta làm con đi, con không oán trách gì đâu!!!". "Bốp!" y ôm mặt, oán hận nhìn người đàn ông. Người đàn ông nghiến răng, chỉ vào mặt cô gái "Có đứa con gái như mày cũng là tao vô phúc! Đừng để tao nhìn thấy mặt mày một lần nữa!!! Cút đi!!!". Người phụ nữ khóc lóc, chụp lấy cánh tay người đàn ông van xin "Tôi xin ông, đừng như thế! Linh nó là con mình mà ông!" rồi quay sang cô gái "Linh, lên phòng đi! Tý nữa còn đi học thêm, đừng để trễ giờ!". "Học hành gì nữa? Đốt hết sách vở đi!" người đàn ông quát. Y ôm má, lủi thủi bước lên cầu thang. "Tôi ghét ông! Shit!", y bực tức, đá mạnh vào chân cầu thang...

 Y tức giận dắt xe lao ra khỏi nhà. Ông ta suốt ngày chỉ biết có mắng chửi y, lại còn lấy tiêu của y nhóm bếp nữa chứ. "Yaaaaa!!" Y ức chế gầm nhẹ, rút điện thoại trong túi ra gọi cho con bạn chí cốt của mình. "Alô!" tiếng người bên đầu dây vừa vang lên, y đã nói như hét vào điện thoại: "Tao ức chế quá!!!!!". Bên đầu dây lại vang lên tiếng thở dài: "Ông già mày lại dở chứng à?". "Lão ấy đốt tiêu của tao!! Còn lôi ở đâu ra mấy bức thư tình của thằng dở hơi lớp bên cạnh nữa chứ!", y nghiến răng. Cây tiêu nhỏ nhắn dễ thương của y, nó đâu có tội tình gì đâu!! Y lao ầm ầm, bất chấp đèn đỏ đèn xanh đều vượt rất hiên ngang. Lỡ sượt phải một cái xe wave kẹp ba thằng choai choai không đội mũ bảo hiểm, y quay lại gật đầu xin lỗi. Đang định đi tiếp thì nghe bọn nó gọi lại bằng một giọng nham nhở:

-Cô em xinh đẹp à, quệt bị thương anh rồi! Bồi thường cho anh đi chứ!

Y đang bực mình, hầm hầm mặt quay lại:

-Thằng điên, rảnh việc quá à? Đi tìm đứa khác đi, tao còn bận đi học, không có thời gian dây dưa với bọn mày!

Bọn nó nghe vậy thì cười rú lên:

-Haha, có nghe con bé đấy nói gì không? Kinh nhờ, dữ dằn ra phết đấy! – một thằng nháy mắt – nhưng mà anh thích!

-*** mấy thằng điên! Não bị teo à? Lao đầu vào xe tải cho tỉnh hết cả lũ đi! – Y gằn giọng rồi lao vút đi.

Phanh két lại trước cổng trường, y hậm hực dắt xe vào bãi đỗ. Bỗng có một bàn tay đập nhẹ vào vai y và Minh, con bạn chí cốt xuất hiện với nụ cười toe toét trên mặt. Y nhăn nhó:

-Tao đang cực kì, cực kì bực mình.

-Thôi mà, cười lên đi! – Minh cười cười, lấy tay kéo nhẹ miệng y tạo thành một nụ cười méo mó.

-Tiêu của taoooooo! – Y kéo dài giọng, bước đi thất tha thất thểu.

-Mai sinh nhật mày, tao tặng mày cái khác là được chứ gì! – Minh vỗ vỗ vai y, cười rạng rỡ. Y ngước mắt nhìn nó, ánh mắt long lanh lạ thường:

-Tiêu ngọc màu đen viền trắng ở Hana nhé!

-Ừ - Minh cười méo miệng.

-Woa, tao yêu mày a! – y ôm chầm lấy Minh, cười sung sướng – đúng là mày vẫn tốt nhất!

-Vâng, làm gì có ai tốt được với cô như tôi đâu. – Minh trề môi, ra vẻ chế giễu. Sực nhớ ra một chuyện, nó khẽ kêu lên làm y giật mình – A! Tao quên không kể với mày, lúc nãy mày đi có thấy vụ tai nạn trên đường Nguyễn Trãi không?

-Tai nạn á? Tao không thấy, làm sao? – Y tò mò.

-Có một cái xe máy kẹp ba thằng choai choai chả hiểu đi đứng kiểu gì lại lao đầu vào ô tô tải mới kinh chứ. Giờ nằm đắp chiếu hết rồi. – Minh chép miệng – Chết thật, hậu quả của việc đi không đội nồi cơm đây mà. Thề, bọn nó lao vào ô tô mà cứ như phim ý mày ạ, khiếp lắm!

-Hửm? – Y hơi chột dạ, làm gì có chuyện trùng hợp thế nhờ? – Bọn nó đi xe gì mày?

-Hình như là wave thì phải – Minh gãi cằm – dù là xe gì thì cùng nát bét!

-Hic, sao mà rủa thiêng thế nhỉ? – Y lẩm bẩm.

-Mày lẩm bẩm cái gì thế? – Minh khoác vai nó, nhe nhởn hỏi.

-Chả có gì đâu – Y thở dài – Mày lại cười cái gì đấy?

-Tao đã nghĩ ra kế hoạch sinh nhật cho mày rồi! – Nó nháy mắt.

-Đừng nghĩ đến việc tổ chức sinh nhật cho tao! – Y ngán ngẩm – Đến bố mẹ tao còn chẳng nhớ sinh nhật tao vào ngày nào nữa cơ mà. Với lại mai tao còn phải đi học thêm toán nữa, chuyện sinh nhật gác sang một bên đi. Mày có tâm thì tặng quà tao thôi.

-Sinh nhật tuổi 17 của mỹ nhân nhà ta mà lại tổ chức bèo bọt thế thôi sao? – Minh nhăn mặt.

-Mỹ nhân mỹ nheo gì, tao còn khốn đốn vì mấy vụ thư tình như dở hơi đây! Đã bảo không thích, đừng có gửi rồi mà cứ cố tình dúi vào cặp người ta! – Y nghiến răng.

-Tao cũng thật hâm mộ mày! Mày đã tỏ thái độ như thế, chỉ còn thiếu mỗi nước dùng chân đạp cho một phát mà bọn nó vẫn cứ cố lao vào. Còn tao đây... - Minh thở dài – Vẫn cô đơn lẻ bóng mà thôi... – Nó giả vờ hướng mắt nhìn về nơi xa xăm, lại chép miệng.

-Thôi đi cô, sến quá! – Y rùng mình – Người ta mà thấy cô tháo kính, xõa tóc ra thì có mà lao vào không kịp! Mà cô cũng buồn cười, nếu chỉ cần tập trung vào việc học thì thiếu gì cách, cần gì phải hạ thấp bản thân, tàn phá nhan sắc thế?

-Kệ tao, tao thích thế! – Minh cười khì – Tao thích có một người yêu tao thật lòng vì chính con người tao chứ không phải vì tiền hay ngoại hình bên ngoài.

-Vâng, mày nghĩ cứ như chuyện cổ tích thời hiện đại ý. Để tao kể tiếp nhé: Sau khi Hoàng tử bất chấp tất cả để yêu Cô gái xấu xí, Cô gái xấu xí quyết định để cho Hoàng tử thấy bộ dạng thật đẹp đẽ của mình và thân phận thật là công chúa của một nhà tài phiệt trong giới bất động sản. Và thế là hai người sống với nhau hạnh phúc trong sự ghen tị và tiếc nuối của những anh chàng đã từng khinh rẻ cô ngày xưa. – Y kéo dài giọng, bĩu môi chế giễu.

-Thôi đi, mày lại trêu tao rồi! – Minh giậm chân, gào thét đuổi theo y. Y lè lưỡi, co giò chạy lên lớp mong thoát khỏi ma trảo của Minh...

12 giờ đêm

Trên chiếc giường nhỏ nơi góc phòng, y đang chu du đi tìm chu công tán chuyện. Bỗng nhiên chiếc rèm cửa sổ khẽ tung bay, không đầy nửa khắc sau trong phòng liền vô thanh vô tức xuất hiện hai bóng đen vô cùng quỷ dị. Bóng đen thứ nhất khẽ thì thào:

-Đây là Tuyết công chúa?

-Phải – bóng đen bên cạnh khẽ gật đầu.

-Sáng nay, linh lực của nàng bỗng nhiên không yên phận mà bộc phát ra ngoài khiến cho ba phàm nhân mất mạng, ngươi có biết lý do không? – bóng đen thứ nhất tiếp tục hỏi.

-Theo như Hắc Mai nói thì đó là do phong ấn của công chúa đã không còn đủ khả năng kiềm chế sức mạnh của người nữa nên mới xảy ra cơ sự như sáng nay – bóng đen thứ hai trầm ngâm.

-Thế có phải giải trừ phong ấn nữa không? – bóng đen thứ nhất cảm thấy có chút mơ hồ không rõ.

-Đương nhiên là phải giải trừ. Vương đã có lệnh, sao dám không tuân theo! – bóng đen thứ hai khẽ hắng giọng – Ngươi làm đi.

-Sao lần nào ngươi cũng bắt ta vậy? – bóng đen thứ nhất làu bàu, nhanh nhẹn đưa tay điểm nhẹ vào gáy của y, lập tức trên làn da trắng hồng xuất hiện một vết sẹo mờ mờ hình trăng lưỡi liềm. Bóng đen thở dài, xoa tay – Xong rồi đấy!

-Thế thì trở về thôi. Chào mừng người đã trở lại, công chúa!  – Bóng đen thứ hai khẽ cười, lặng lẽ biến mất một cách vô thanh vô tức như khi chúng xuất hiện...

Sáng hôm sau, y uể oải thức dậy vì bị cái rèm cửa sổ quệt liên tục vào mặt. Ngó ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt y là hình ảnh cây cối cả nghiêng, oằn mình trong gió bão, mưa hắt từng đợt từng đợt lên nền sân gạch đã ướt đẫm. Gió rít lên, thổi cho rèm cửa sổ tung bay phần phật, thảo nào mới quệt vào mặt y cuồng nhiệt như vậy. Quái lại, mùa hè mà bão cũng mạnh đến thế cơ à? Y chẹp miệng, lẩm bẩm:

-Bão với chả bùng! Nín hết đi cho trời nắng đẹp, ta không muốn bão trong ngày sinh nhật của mình a!

Nói rồi y quay người đi vào nhà vệ sinh, không hề để ý rằng gió mưa đã ngừng và những tia nắng vàng ấm áp đang nhẹ nhàng len lỏi qua từng kẽ lá...

Y vệ sinh cá nhân xong, lật đật đi xuống nhà ăn sáng. Vừa kéo ghế ngồi xuống, lập tức trên TV phát lên một thông báo: "Tin đặc biệt: Cơn bão ABC theo như dự báo ban đầu là sẽ đổ bộ vào nước ta và kéo dài cho đến hết tuần này vừa đột ngột biến mất, không để lại một dấu vết nào. Điều này khiến cho các chuyên gia về khí tượng thủy văn vừa mừng vừa e ngại rằng liệu đó có phải là một dấu hiệu về sự thay đổi khí hậu hay là một cơn bão lớn hơn sẽ đổ bộ vào nước ta trong thời gian tới...". Y ngạc nhiên thốt lên:

-Bão bùng gì mà buồn cười thế?

Bố y lập tức đanh giọng:

-Đừng quan tâm đến mấy chuyện lình tinh đó nữa, ăn nhanh lên rồi biết điều mà học cho tử tế vào! Đừng để tao phải mất mặt với mọi người xung quanh, nếu không thì đừng trách!

-Vâng, con biết rồi! – Y trầm giọng, im lặng vùi mặt vào bát cơm.

-Bố ơi... - Y ngập ngừng – Hôm nay là ngày bao nhiêu thế ạ?

-Ngày 18/8, làm sao? – Bố y vẫn chăm chú nhìn vào tờ báo, không thèm ngẩng đầu lên nhìn y.

-Bố có biết... hôm nay là ngày gì không? – Y rụt rè hỏi. Dù gì đó cũng là bố y, y vẫn mong rằng ông sẽ nhớ.

-Ngày gì? – Bố y ngẩng đầu nhìn y, đưa tay khẽ đẩy gọng kính lên.

-Dạ không có gì. Con nhớ nhầm thôi – Y hơi cụp mi mắt xuống, cảm thấy nỗi thất vọng đang tràn ngập trong lòng. Nếu y là con trai, chắc là bố y sẽ nhớ ngày sinh nhật của y chứ?

Y ăn vội ăn vàng rồi xách túi đi học. Y giờ phút này chỉ mong được gặp Minh, người thực sự quan tâm đến y hay chí ít cũng nhớ được sinh nhật của y là ngày nào. Vừa dắt xe ra cổng, y bỗng chợt rùng mình, tự nhiên có cảm giác là lạ mà không biết cảm giác đó là gì. Y thở dài, vuốt vuốt lại tóc rồi chậm rãi phóng đi. Gửi xe xong, y đứng trước nhà để xe chờ Minh. Bắt đầu cảm thấy hơi sốt ruột, y làu bàu:

-Cầm tinh con gì mà chậm rề rề thế nhờ!

Bỗng nhiên một bàn tay không biết từ đâu đập "Bốp!" phát vào lưng y, y định quay lại nhìn xem kẻ nào chán sống nhưng ai ngờ lại nghe thấy giọng Minh:

-Tao nghe thấy rồi nhé!

-Nghe thấy gì? Tao có nói gì sao? – Y giả ngu.

-Mày nói xấu tao sau lưng. Không tặng quà cho mày nữa! – Minh nghiến răng, giả vờ giận dỗi bỏ đi. Y cười hề hề chạy lại nịnh nọt:

-Ôi cô nương xinh đẹp à, nàng đại nhân đại lượng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này một lần nha! Ta sẽ biết ơn cô nương nhiều lắm! – Y cầm tay Minh lắc lắc.

-Ha, nhìn mày kìa! – Minh nhịn không được, phì cười – Đúng là đồ hâm! Thôi này, chúc mừng sinh nhật mày! Khổ, làm cứ như là tao chuyên môn hứa rồi nuốt lời ấy.

-Oa ha ha! – Y giở hộp quà ra, mắt lập tức sáng như đèn pha, ngửa mặt lên trời cười sung sướng – Tiêu yêu tiêu quý tiêu dễ thương ơi, hãy sẵn sang tiếp kiến chủ nhân mới của mày đi! Haha, ta thấy thật sung sướng thượng đế ơi!

-Thôi đi bà nội! – Minh kéo tay y lôi đi – Để lúc khác sung sướng đi! Giữa sân trường ban ngày ban mặt, xấu hổ quá! – Lại còn đưa tay giả vờ che mặt.

-Từ...từ từ! – Y dở khóc dở cười. Minh cứ kéo y đi phăm phăm, không để ý có người vừa hất ra một xô nước ra ngoài cửa sổ. Y vừa kịp quay đầu nhìn thấy, vội hét lên:

-Tránh ra, Minh!!! – Tay cũng khua loạn xạ, hy vọng đỡ ướt được tý nào hay tý ấy. Trong lòng than thầm, giời ạ, sinh nhật con mà trời cũng không thể cho con một ngày bình thường với một bộ quần áo khô ráo được sao?

"Ào!!" tiếng nước hắt ra vang lên, y nhắm mắt chờ đợi cái cảm giác ướt át mà y sắp phải đón nhận nhưng một giây, hai giây, ba giây mà vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra. Y hé mắt, mặt không ướt, tóc không ướt, quần áo cũng không ướt. Mở hẳn mắt ra, trước mặt y là hình ảnh một con người ướt sũng từ đầu đến chân đang há hốc mồm đứng bên cửa sổ, trên tay vẫn đang cầm cái xô. Y cũng há hốc mồm, cái quái gì vừa xảy ra thế?

Minh đang đứng cách đó không xa thì mắt trợn tròn, nhìn vào mặt y mà thốt lên:

-Tao...tao vừa nhìn thấy cái gì thế?

-Tao...cũng không biết. Chuyện gì xảy ra thế? – Y vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái dừng hình.

-Nước chuẩn bị tạt vào người mày, mày khua tay...và nước quay trở lại tạt vào người vừa hất... - Minh nuốt nuốt nước bọt, dùng vẻ mặt khó tin thuật lại cảnh quay ấn tượng vừa rồi.

-Sao...lại thế? – Nhìn vẻ mặt của y chẳng khác gì như người cổ đại lần đầu thấy TV.

-Nhân vật chính là mày, mày không biết thì làm sao tao biết!? – Minh vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng thét của người vừa hứng trọn cả xô nước:

-WTF!!! Các người vừa làm trò gì thế? – Hắn vuốt nước trên mặt, trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hai người.

Y vội cười giả lả:

-Hì hì, chả là bọn tớ vừa...tập được một tiết mục ảo thuật rất hay, như cậu vừa thấy đấy, bọn tớ...vừa mới biểu diễn xong đấy!

-Ảo thuật? – Hắn nhướn mắt – Thế sao lại thử tiết mục ấy vào tôi? Có thấy tôi đang ướt sũng từ đầu đến chân như chuột lột thế này không?

-Đấy là tại cậu vô ý thức, không thèm nhìn trước nhìn sau hất cả xô nước vào người ta đấy chứ! – Minh mặc dù không biết y đang nói về cái gì nhưng cũng không đành lòng nhìn bạn mình bị bắt nạt.

-Cũng là tại các cậu chọn không đúng lúc mà đi qua chỗ này thôi! – Hắn vẫn gân cổ lên cãi.

-Ý cậu là lỗi tại chúng tôi? – Minh trợn mắt.

-Chứ còn gì nữa! Chẳng lẽ là lỗi của tôi? – Hẵn vẫn cãi cùn.

....

Y thở dài, xách cặp lên lớp trước. Cứ để cho bọn họ cãi nhau chán chê đi, y không có hứng thú tham gia. Ngồi trong lớp mà tâm trí y cứ để đi đâu, trông thì như đang chăm chú nghe giảng mà chẳng có một chữ nào lọt vào tai cả. Cứ như thế suốt năm tiết học, đến khi tiếng trống báo hiệu hết giờ thì y lẳng lặng xách cặp ra về, không chờ Minh như mọi ngày mà đi thẳng ra nhà để xe. Về đến nhà, ăn cơm xong, y lại lẳng lặng lên phòng. Ngồi trên giường, bàn tay mân mê cái tiêu Minh tặng, y lại thần người ra. Trong đầu y lúc này chỉ xoay quanh một câu hỏi, tại sao lúc ấy nước không tạt vào người y mà lại quay lại tạt vào người vừa hất. Không thể là do người đó tuột tay được, rõ ràng Minh còn bảo chỗ nước đó chuẩn bị tạt ướt y từ đầu đến chân cơ mà. Y bặm môi, co hai chân lên bó gối tiếp tục suy nghĩ. Cứ như thế đến hết ngày, y lặng lẽ sinh hoạt như bình thường.

Đêm tĩnh lặng như tờ, y nằm trên giường mà vẫn thao thức. Không hiểu sao lại không ngủ được, đôi mắt dường như không có ý định khép lại, cứ mở ra mà đối diện với trần nhà. Y khẽ cựa người, quay sang đối diện với bức tường thì bỗng nhiên thấy lạnh hết xương sống, cảm giác rờn rợn bao trùm lấy cả người y. Y rùng mình, định đứng dậy đóng cửa sổ thì thấy có hai bóng đen đang đứng cạnh giường y. Y cứng đơ người, nhìn chằm chằm vào hai cái bóng đen mà hỏi:

-Bố mẹ hay mà quỷ phương nào hiển linh a?

Hai bóng đen lập tức quỳ xuống, nhỏ giọng hô:

-Tham kiến Tuyết công chúa!

-Hê! – Y vỗ vỗ vào mặt mình – Lại ngủ mơ rồi. Mơ gì mà dị thế nhỉ? Ngủ tiếp thôi! Hầy, cả ngày gặp toàn chuyện quái quỷ, đêm về cũng nằm mơ phải mấy chuyện dị hợm này.

-Công chúa! Chúng ta đến để đón người! – Hai bóng đen lại tiếp tục đồng thanh nói.

-Đón ai? – Y chỉ vào mặt mình – Ta á?

-Vâng. Hôm nay là thời hạn cuối cùng của người khi bị lưu đày xuống trần, Vương đã lệnh cho chúng ta đến đón Tuyết công chúa trở về Phong Đô. – Một bóng đen nói.

-Haha, các ngươi nhầm người rồi! – Y phẩy phẩy tay – Ta không phải công chúa gì gì đó của các ngươi a, ta là người phàm 100%. Đi tìm công chúa của các người tiếp đi, đừng làm phiền giấc ngủ của ta!

-Không nhầm, mời công chúa trở về! – Bóng đen còn lại kiên nhẫn nói.

-Ta đâu có biết công chúa gì gì đó của các ngươi đâu, mà các ngươi có gì để chứng minh ta là công chúa của các ngươi? – Y đã bắt đầu thấy hơi cáu.

-Tuyết công chúa là hài tử của Bách Thiên tiên tử và Diêm Vương Lãnh Diễm. Khi vừa ra đời, Ngọc đế tức giận vì Vương và tiên tử lén lút sinh hạ người mà giáng người xuống làm người phàm trần. Theo thỏa thuận của Vương và Ngọc đế, đến năm 17 tuổi thì người sẽ được nhận lại linh lực và chịu sự quản lí của Vương. Tuy nhiên, người vẫn phải sống tiếp ở cõi phàm thêm 49 năm nữa mới được hoàn toàn quay về Phong Đô. – Bóng đen đầu tiên từ tốn giải thích.

-Các ngươi đang đóng phim à? – Y nhướn mắt – Phim gì vậy, ta đóng vai phụ bất ngờ như thế này có được nhận tiền cát xê không đấy?

-Người vẫn không tin? – Bóng đen đó thở dài.

-Có điên mới đi tin mấy điều nhảm nhí đấy! – Y khinh bỉ nói. Muốn lừa y, còn non lắm! Kiểu truyện này y đọc lâu lắm rồi, mấy trò mèo này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net