HHBĐ part 2 (updated)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36

Trở về phòng khi trăng đã lên cao, Lâm Phong mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, y nhìn thấy mẹ, thấy cha, thấy Minh. Cho dù cha mẹ có không thương yêu y đi chăng nữa thì ít ra, y cũng rất biết ơn họ vì đã cho y một cuộc sống đầy đủ, không thiếu thốn, đói khổ. Y đôi lúc cũng muốn tự lừa bản thân rằng họ rất thương yêu y, họ chỉ muốn tốt cho y nhưng sử dụng sai cách hay do họ thể hiện quá vụng về. Quang cảnh là ở một nghĩa trang, cha mẹ đang đốt vàng mã bên cạnh một ngôi mộ trên bia có gương mặt y khi còn ở đó. Mẹ cứ một chốc lại chấm chấm nước mắt, còn cha thì đứng lặng nhìn ngôi mộ giờ đã xanh cỏ. Bỗng cha gắt lên:

-Em thôi đi được không?!

-Nhưng đốt vàng mã khói bụi cay mắt quá anh ạ. – Mẹ sụt sịt.

Y nghe vậy, ngán ngẩm thở dài. Cha lại cất tiếng:

-Cho dù nó là con nuôi, anh cũng đã thực mong là sẽ yêu thương nó như con ruột của mình. Anh muốn yêu thương, chiều chuộng nó lắm chứ nhưng những lời anh nói ra, những hành động anh thực hiện đều chỉ đem lại tổn thương cho nó. Đôi khi anh cảm thấy thật có lỗi với con bé.

Nghe vậy, y thực sự chấn động. Ra đó không phải là cha mẹ ruột của y ư? Thế thì ai mới là cha mẹ thật của y? Tại sao y không mảy may nghi ngờ gì về thân thế của mình trong suốt thời gian qua khi đối diện với sự thờ ơ của cái gia đình đó khi về quê vào mỗi dịp lễ tết? Đáng ra y nên nghĩ đến chuyện này lâu rồi! Vậy mà hồi đó y còn hay oán trách tại sao cha mẹ không thể yêu thương y như những gia đình bình thường khác mặc dù y cũng chẳng kém gì ai. Ha, y đúng là một đứa trẻ bất hạnh.

Mải suy nghĩ, một lúc sau y mới nhận ra người đến thăm đã đổi từ lúc nào. Đứng trước mộ y là một nam một nữ, y nhận ra cô gái đó là Minh. Nó gầy đi nhiều, nhưng trông lại càng thêm xinh đẹp, mảnh mai. Nó vẫn đeo kính, tết tóc như hồi còn đi học, cúi xuống lặng lẽ đặt một bó hoa lên trước mộ y. Chàng trai đứng cạnh nó mím môi, khẽ hỏi:

-Sao hôm nay cô lại ăn mặc kiểu này?

-Ngày xưa hồi còn đi học chung với Linh, tôi vẫn hay để như thế này. Tôi sợ ăn diện vào nó lại không nhận ra tôi.

Khóe miệng giật giật, y thật muốn vớ bất cứ thứ gì xung quanh ném thẳng vào đầu nó. Y có phải bị thiểu năng đâu mà không thể nhận ra bạn mình sau khi đã thay đổi kiểu tóc cơ chứ?

Chàng trai nhìn đồng hồ, một lúc sau hắng giọng:

-Thôi được rồi, tý nữa cô ở nhà lau chùi, vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ cho tôi. Tôi về là phải cơm nước đầy đủ, à, tối nay tôi muốn ăn gà rán.

-Được. – Minh ngoan ngoãn gật đầu.

-Ừ. Thế bây giờ cô muốn về với tôi hay muốn ở lại thêm một lúc nữa rồi tự về sau?

-Anh về trước đi. – Minh phẩy phẩy tay, vẫn trầm tư nhìn tấm ảnh y trên bia mộ.

-Nhớ phải về sớm đấy. – Chàng trai nói xong liền xoay người bước đi.

Y nghĩ là mình đang nghe nhầm. Một cô tiểu thư kiêu hãnh như Minh mà cũng có lúc ngoan ngoãn khúm núm như thế này sao? Lại còn lau chùi nhà cửa?… Chà, trong thời gian cô không có mặt, xem chừng đã có rất nhiều việc thú vị xảy ra đây.

Minh ngây người, lấy trong cái túi màu đen mà nó mang theo lúc đầu một xấp vàng mã ra đốt. Y chỉ muốn gào lên: Có nhận được quái đâu, đốt làm gì nữa cho ô nhiễm môi trường! Khói um lên, mù mịt khiến y ho sặc sụa. Khói nhiều quá, lại nóng. Càng ngày càng nóng, cứ hừng hực như hun như đốt, phả thằng vào mặt y. Y bắt đầu cảm thấy sợ hãi cái giấc mơ kỳ quái này, cảm giác thật quá, cảm tưởng như y chuẩn bị biến thành heo quay đến nơi. Bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm cùng một giọng đang gọi tên y: “Lâm Phong, Lâm Phong, ngươi còn trong đó không?” Y gắng gượng mở mắt, liền thấy trước mặt là một màu đỏ rực. Y bật ngồi dậy, lắc lắc đầu cho tỏa bớt hơi rượu đi, đần mặt nhìn tình cảnh trước mắt mất một lúc rồi mới nhận ra: Ồ, cháy nhà…

Y lật đật bước xuống giường, xỏ giày vào, ngó quanh quất tìm tay nải. “May quá, vẫn chưa cháy.”, y thở phào nhẹ nhõm, xách tay nải vội vàng đẩy cửa bước ra ngoài. Vừa ló mặt khỏi cửa liền bị Đoàn Phong túm chặt lấy tay:

-Ngươi không làm sao chứ? Ta gọi ngươi nãy giờ mà mãi ngươi mới nghe thấy tiếng sao?

-Ơ, xin lỗi, tại ta ngủ say quá. – Y áy náy – Cũng may là không có việc gì.

-Ta thua ngươi luôn đấy! Như thế mà vẫn còn ngủ ngon lành được. – Hắn thở dài, lắc đầu.

Nhìn quang cảnh bên ngoài, y bất chợt rùng mình. Lửa, khắp nơi đều là lửa. Lửa đang thiêu trụi cả tòa đình viện, nuốt chửng tất cả mọi thứ như một con mãnh thú khổng lồ ăn tạp đầy hung ác. Xung quanh già trẻ đang hốt hoảng cố gắng chạy đi lấy nước dập lửa. Y nheo mắt, lẩm bẩm:

-Trời ơi, mưa một trận đi, nóng muốn chết…

Tức thì ánh trăng tròn vằng vặc liền bị che khuất, “lộp độp” một giọt, hai giọt rồi cả trận mưa ào ào trút xuống không báo trước. Mọi người thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực trấn an bản thân.

Bù lại, y bị Đoàn Phong nhìn chằm chằm như sinh vật lạ. Phát hiện mình lỡ mồm, y lấp liếm:

-Thực ra thì từ nhỏ ta đã có cái miệng rất thiêng, thỉnh thoảng vu vơ cầu mưa cầu nắng cũng thành sự thật.

-Vậy sao? – Hắn nhếch môi – Thần kỳ thật đấy!

Y nghẹn lời, đang không biết nói gì thì đúng lúc Vu Cư Hải tay băng bó chạy đến, sốt sắng hỏi mọi người:

-Có ai bị thương không?

-Không có, ngoài Chu cô nương hiện đang mê man bất tỉnh ra thì không có ai cả. – Một người nói.

-Không biết kẻ ác nhân nào đã ra tay phóng hỏa, thật đáng giận! – Một người khác lên tiếng. Lập tức tất cả trở nên xôn xao, ai cũng muốn biết kẻ nào dám cả gan phóng hỏa Long Uy phái, lại vào đúng sinh thần của chưởng môn. Sau đó Vu Cư Hải nói nói cái gì đấy, thế là tất cả mọi người lũ lượt kéo nhau về sảnh chính, y cùng Đoàn Phong đành miễn cưỡng lê cái thân mệt mỏi bước theo.

-Chương Hoạch, ta nghĩ chuyện này là do Chương Hoạch làm. – Một nam tử nhìn có vẻ hách dịch đứng dậy phát biểu ý kiến. Y liếc mắt quan sát, chẳng bao lâu đành quay mặt về phía Đoàn Phong. Hừ, ít ra tên thái tử thối này mặt mũi còn dễ nhìn hơn gấp trăm lần.

-Triệu Kim Hiền, ngươi…ngươi đừng có mà vu khống! – Nam tử tên Chương Hoạch phản bác lại. Người này, dáng vẻ thực ưa nhìn, ngũ quan không quá tuấn mỹ nhưng hài hòa cân đối, dễ tạo cho người khác thiện cảm.

-Ta không có vu khống! Lúc nãy khi ta dậy để đi cầu, ta nhìn thấy ngươi lén lút mở cửa rồi lẻn ra ngoài. Ngươi nói đi, nếu không phải ngươi đi phóng hỏa thì đêm hôm ra ngoài làm gì? – Triệu Kim Hiền quắc mắt.

-Ta… - Chương Hoạch bối rối nghẹn lời.

-Thấy chưa? Không trả lời được đúng không? Chắc chắn ngươi là kẻ đã phóng hỏa! – Nhìn vẻ mặt Triệu Kim Hiền, y thật muốn xông lên dạy dỗ cho tên rởm đời này một trận.

-Không phải, ta… - Chương Hoạch vẫn không biết phải trả lời ra làm sao.

-Chương công tử, đêm qua thực sự công tử đã đi đâu? – Đến lượt chủ tọa là Vu Cư Hải tra hỏi. Triệu Kim Hiền biết điều im lặng ngồi xuống, trên môi nở một nụ cười thỏa mãn.

-Tại hạ có điều khó nói nhưng kẻ phóng hỏa đình viện của các vị không phải là tại hạ. – Chương Hoạch khẳng định.

-Hắn thì có điều gì mà khó nói chứ? – Triệu Kim Hiền ngồi dưới vẫn cố gắng khích bác.

-Chương công tử, nếu công tử không nói rõ ra thì Vu mỗ đành phải giữ công tử trong phòng cho đến khi làm rõ chân tướng sự việc vậy. – Vu Cư Hải nghiêm nghị, nheo nheo mắt đe dọa.

-Ta… - Chương Hoạch vẻ mặt khó xử ấp úng như đứa trẻ đánh vỡ chiếc cốc yêu quý nhất của mẹ mà không biết tự thú như thế nào để cho mẹ khỏi giận.

-Là huynh ấy đến phòng của ta. – Một nữ nhân đứng lên nói, y chỉ nhìn thấy mỗi đằng sau của nàng ta nên không biết xinh hay xấu thế nào.

-Dung Bích Vân, ngươi nói cái gì thế? – Triệu Kim Hiền tức giận đập bàn. Tại sao kế hoạch đang sắp thành công rồi thì ả ta lại nhảy ra phá đám?

-Dung muội, muội không… - Chương Hoạch bất ngờ, mãi sau mới thốt được một câu.

-Chương huynh không cần phải lo cho muội! – Dung Bích Vân ngắt lời, rồi quay sang phía Vu Cư Hải – Huynh ấy đã đến chỗ ta.

-Dung cô nương, cô chắc chứ? – Vu Cư Hải vuốt vuốt râu, không nhanh không chậm nói.

-Phải. – Dung Bích Vân quả quyết gật đầu.

-Hai người các ngươi, cô nam quả nữ đêm hôm mò mẫm sang phòng nhau, là muốn tằng tịu với nhau sao? – Triệu Kim Hiền cay cú nhiếc móc.

-Ngươi im đi! – Chương Hoạch bực mình quát lớn – Đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi! Vu chưởng môn, thực ra tại hạ không hề đến phòng của Dung cô nương.

-Tại sao huynh lại cố chấp như vậy? Sao huynh không bao giờ chịu nhận sự giúp đỡ từ muội? – Dung Bích Vân uất ức.

-Xin lỗi, nhưng đây là việc hệ trọng, ta không muốn muội vì ta mà mang tiếng oan, thất tiết cả cuộc đời. – Chương Hoạch trầm trầm đáp – Vu chưởng môn, Dung cô nương không hề liên quan đến chuyện này.

-Thế thì Vu mỗ đành giữ công tử trong phòng cho đến khi chân tướng sự việc trở nên rõ ràng. Người đâu? – Vu Cư Hải gật gật đầu tuyên bố.

-Chưởng môn! Chưởng môn! – Một hạ nhân cuống quýt chạy vào, thở hồng hộc nói – Không…không thở được…

-Ngươi bình tĩnh, từ từ rồi nói! – Vu Cư Hải nhìn hạ nhân khẽ quát – Ngươi không thở được hay ai không thở được?

-Chu…Chu tiểu thư không thở được! – Mãi hắn mới rặn ra được vài chữ.

-Hả? – Nhiều giọng nói vang lên, vài người chạy theo tên gia nhân kia, người chạy đầu tiên không ai khác lại là Chương Hoạch.

 Chương 37

Buông cổ tay mảnh khảnh của nữ nhân đang mê man trên giường ra, Lâm Phong bình thản nói:

-Hen suyễn nặng, thể trạng vốn đã nhược, lại cộng thêm bị ngạt khói, có thể coi như đã bước một chân vào Quỷ môn quan rồi…

Thế là trong phòng vài tiếng kêu khóc vang lên. Chu phu nhân – mẫu thân của nữ nhân trên giường đảo mắt ngã xuống, còn Chu đại nhân – một viên quan lớn trong triều, phụ thân của Chu cô nương đang nằm trên giường cũng không khỏi mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nắm lấy tay cô:

-Du nhi, sao con nỡ bỏ lại chúng ta mà đi?

Đôi bàn tay giấu trong áo Chương Hoạch siết chặt lại thành nắm đấm, tuy trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng ánh mắt lại ánh lên nỗi chua xót, đau đớn khó kiềm chế. Tiếng vang khóc ngày một lớn hơn. Y bực mình, quát lên:

-Im! Ta chưa nói hết câu mà các ngươi đã khóc lóc cái nỗi gì?!!

“Hả?”, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào y, ánh nhìn đầy ngạc nhiên.

-Không phải công tử vừa mới nói… - Chu đại nhân lắp bắp.

-Ta nói là bước một chân vào Quỷ môn quan, tức là gần chết chứ chưa phải là đã chết. – Y liếc mắt, hờ, ta chưa nói hết câu đã ầm ĩ hết cả lên, đúng là ngu ngốc.

-Vậy tức là nữ nhi của tại hạ vẫn còn có thể cứu sao? – Giọng nói run run, ánh mắt tràn ngập hy vọng, Chu đại nhân hắn chỉ thiếu điều tóm lấy vai y mà lắc lấy lắc để.

-Ừ, đó là vế sau của câu mà ta đang nói dở. – Y khịt mũi, không thèm nhìn đến một đám hồ đồ bên cạnh nữa, chỉ buông ra một câu – Bây giờ ta phải chữa trị cho Chu cô nương, phiền các ngươi ra ngoài hết, đừng có ở trong này làm phiền ta hành nghề.

Nghe vậy, tất cả đều im lặng, ngoan ngoãn cúp đuôi lặng lẽ đi ra ngoài. Tâm tình vốn đang căng như dây đàn của Chương Hoạch phút chốc như được thả lỏng, hắn trầm tĩnh bước ra sau cùng, ý tứ khép cửa lại.

-Hầy, đến mệt với đám nữ nhân nhão nhoét đó. – Y thở dài, tay nhanh nhẹn mở bọc đồ ra tìm kim châm cứu. Hành trang của y quần áo cũng không nhiều, chủ yếu là đồ mà trước đây y đã dùng để học nghề từ Quân Mạc Tiếu. Hơ hơ kim qua ngọn nến đặt trên bàn, y trầm giọng – Huynh còn ở lại làm gì, sao không ra ngoài đi?

Đoàn Phong nhướn môi cười cười, giọng nửa đùa nửa thật:

-Đương nhiên là ở lại chứng kiến tài y thuật cao siêu của đệ rồi. Sao, không thoải mái a?

-Đương nhiên, đệ chuẩn bị vạch áo Chu cô nương ra để châm cứu đấy, huynh muốn ở lại nhìn a?

-Ồ, vậy thì ta không làm phiền nữa. – Hắn nhún vai, xoay người đi ra. Hừ, cho dù có khỏa thân đứng trước mặt ta, ta cũng không thèm để mắt.

Y quay lại, cau mày nhìn Chu cô nương. Một cô nương mặt mũi hiền lành như vậy, hiềm nỗi gì mà lại bị hạ độc đến mức này cơ chứ? Đám người kia đúng là thiếu hiểu biết, nếu mà không có y ở đây thì cô nương này chắc chắn phải xuống báo tên với phụ thân y rồi.

Y kéo áo Chu cô nương ra, để lộ tấm lưng trắng nõn mịn màng, bắt đầu cầm châm lên nhẹ nhàng châm vào những huyệt đạo quan trọng. Càng ngày lông mày y càng nhíu chặt lại. Hỏng rồi, thân thể cô nương này yếu quá, không thể tự thân bức độc ra ngoài. Đăm chiêu một lúc, cuối cùng y đành thở dài, cởi giầy trèo lên giường, quyết định vận khí giúp Chu Thiên Du bức độc.

Đặt tay lên lưng Chu Thiên Du, y bắt đầu truyền chân khí sang thân thể mảnh mai trước mặt, khéo léo vận chuyển từ huyệt đạo này sang huyệt đạo khác. Trước mắt đã bắt đầu cảm nhận được sự tiêu trừ dần của độc tính trong người Chu Thiên Du thì bất chợt cửa bị đẩy ra, một nam tử lạ mặt bước vào, sốt sắng gọi:

-Du nhi, nàng đâu rồi?

Y giật mình, cỗ chân khí đang truyền vào lập tức hỗn loạn, vội vàng thu tay lại sợ ảnh hưởng đến thân thể Chu Thiên Du. Một khắc sau liền đầu váng mắt hoa, lồng ngực đau dội lên từng cơn, không nhịn nổi phải ho ra một ngụm máu tươi. Lấy tay áo lau đi vệt máu bên khóe môi, y tức giận trừng mắt nhìn nam tử lạ hoắc đang đứng trước mặt, quát to:

-Không phải đã bảo là không được cho bất cứ ai vào quấy rầy ta chữa trị cho Chu cô nương sao?!!

Chu đại nhân nghe thấy tiếng quát liền lao vào, thấy tình cảnh trước mặt không khỏi khó xử, liền kéo tay nam tử lạ mặt ra ngoài:

-Lăng công tử không cần phải sốt ruột quá! Đại phu đang chữa trị cho Thiên Du, chúng ta không nên làm phiền!

Nam tử lạ mặt mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, ngoan ngoãn đi ra ngoài. Y bực mình, cố gắng quên đi vị tanh tanh của máu trong miệng, xoa xoa ngực nghiến răng:

-Không biết tốt xấu gì cả! Một lũ phiền phức!

Hít sâu một hơi, cố gắng điều hòa chân khí rồi một lần nữa lại tiếp tục đẩy vào cơ thể Chu Thiên Du. Sau gần một canh giờ, cuối cùng quá trình bức độc cũng hoàn tất. Y mệt mỏi lau mồ hôi trên trán, lấy giấy bút ra kê vài thang thuốc rồi gọi hạ nhân vào phân phó. Dặt dẹo bước ra khỏi phòng, nhìn đám người nhà họ Chu mặt mũi lo lắng tiến đến hỏi han đủ thứ, y cũng chỉ trả lời vắn tắt, đại khái là tình hình trước mắt đã ổn, cần tĩnh dưỡng thêm, blah blah blah… rồi hỏi hạ nhân xem hiện tại đã sắp xếp được phòng chưa để còn về nghỉ ngơi. Trên đường đi lại gặp phải Đoàn Phong, hắn nhìn y cười cười:

-Đệ cũng khá quá chứ, ngoài võ công còn có tài lẻ này nữa! – Tiện tay vỗ bộp vào lưng y một cái.

Ắc, đau thấu trời xanh a! Y ho sù sụ, mặt mũi đỏ lựng lên, khóe miệng lại trào ra chút máu. Hắn sửng sốt giữ lấy thân thể đang lảo đảo trước mặt, giọng có chút hoảng:

-Đệ làm sao thế?

Y xua xua tay, thều thào:

-Không sao. Quá trình chữa thương gặp chút vấn đề nhỏ thôi. Khụ khụ…

Bàn tay nhỏ bé phải túm chặt lấy áo hắn mới có thể đứng vững, đến khi cảm giác cơn đau ở ngực đã dịu bớt, y liền buông tay áo ra, cười khổ:

-Đệ phải về phòng đây, nếu không chắc đệ chết ở ngoài này quá! – Rồi lại như cô hồn lết về phía tiểu viện mà ban nãy hạ nhân đã chỉ.

Bước vào phòng, Lâm Phong vội vàng lấy thuốc từ trong tay nải ra uống. Chúa mới biết cái trò bức độc này tổn hại sức khỏe đến mức nào! Vỗ vỗ ngực vài cái, y chậm chạp trèo lên giường, thả lỏng thân thể rồi cứ thế là ngủ một mạch. Mệt lắm rồi!

Đến khi y tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao quá mũi sào. Vươn vai vài cái, cảm thấy thân thể đã khỏe hơn, chỉ có nơi lồng ngực vẫn còn chút nhức nhối, y mới yên tâm bước xuống giường rửa mặt, thay y phục, chỉnh đốn lại đầu tóc rồi đi ra ngoài. Y vừa đặt chân vào đại sảnh thì bị cả nhà Chu đại nhân ra chặn đầu:

-Ồ, cuối cùng Lãnh công tử cũng tỉnh rồi! – Chu phu nhân nói.

-Tại hạ thật sự vô cùng biết ơn Lãnh công tử. Nếu không có công tử chắc Thiên Du nhà tại hạ đã không còn nước cứu rồi. Xin Lãnh công tử nhận của toàn Chu gia ta một lạy!

Nói rồi cả nhà họ Chu liền quỳ sụp xuống lạy y. Y thở dài, nâng Chu đại nhân dậy:

-Chu đại nhân đứng lên đi, tại hạ nhận không nổi lễ này đâu! – Nhìn mọi người đang lục tục đứng lên, y nói tiếp – Bây giờ các ngài chỉ cần cố gắng chăm sóc thân thể Chu cô nương cho tốt, đừng để nhiễm phong hàn hay bất cứ thứ gì là ổn.

Lại một tràng rối rít cảm ơn, đa tạ được gửi đến y, mãi một lúc sau họ mới kéo nhau quay trở về. Y đưa mắt nhìn quanh, thấy Đoàn Phong đang ngồi dựa vào thành ghế thưởng trà, y liền bước đến ngồi cạnh.

-Ngủ đã mắt chưa, tiểu huynh đệ mỹ nhân của ta? – Đoàn Phong nhìn y, nheo mắt châm chọc.

Y suýt sặc chết vì câu nói này của hắn, trừng mắt nhìn:

-Huynh nói vậy là có ý gì?

-Haha, Chu cô nương được người đời ca tụng là một mỹ nhân động lòng người, hôm đó được nhìn thấy tận mắt, cũng chẳng bằng nửa đệ khi giả nữ hiến vũ hôm đó. – Trong mắt hắn lóe lên một cảm xúc khó tả, y không hiểu là hắn đang nghĩ gì.

-Ờ, đệ cũng thường thôi mà. – Y lắc nhẹ, cố gắng chuyển đề tài sợ hắn phát hiện ra điều gì – Đệ đói bụng quá, sao mới ngủ qua một đêm mà đói thế nhờ?

-Một đêm? – Hắn trào phúng – Xem ra một đêm của đệ bằng ba ngày của người khác đấy.

-Ba ngày cơ á? – Y bật dậy, ngực lại nổi lên một trận ê ẩm, đành nhăn nhó ngồi lại xuống – Nội thương có chút xíu mà cũng mất đến tận ba ngày.

-Vì sao nội thương? – Hắn nhướng mày.

-Huynh không được nói với ai đâu nhé! – Y hạ giọng, thì thầm – Chu cô nương bị trúng độc khá nặng, đệ thấy châm cứu không ăn thua, liền dùng nội lực bức độc ra. Nào ngờ đang yên đang lành tự dưng có một tên dở hơi lạ hoắc xộc thẳng vào phòng, đệ giật mình nên bị phản phệ. Chỉ có vậy thôi.

-Có biết tên lạ mặt đó là ai không? – Hắn nhìn y chăm chú.

-Nếu biết thì hôm nay đã sớm tìm hắn tính sổ rồi. – Y lắc đầu, cầm chung trà lên nhấp một ngụm.

Thoáng thấy một gương mặt quen quen đang chuẩn bị tiến vào, y chau mày rồi chỉ tay vào nam nhân đó:

-Hắn! Chính là hắn!

-Ồ, thì ra là Lăng Lưu Văn, tân trạng nguyên khoa bảng, đồng thời là hôn phu của Chu cô nương sao? – Đoàn Phong lại cười cười, trong mắt tràn ngập tiếu ý.

 Chương 38

Lâm Phong mở cửa bước vào phòng Chu Thiên Du, định là sẽ khám lại cho chắc chắn. Những người ở trong phòng đang hỏi han Chu Thiên Du vừa nhìn thấy y liền đứng dậy chào: “Lãnh công tử”. Y cũng chỉ gật đầu đáp lại, tiến lại gần giường, không nhanh không chậm mở miệng:

-Chu cô nương, cô nương đã cảm thấy khá hơn chưa?

Chu Thiên Du ngước đôi mắt bình lặng, dịu dàng như mặt nước hồ thu lên nhìn y, khẽ đáp:

-Đa tạ Lãnh công tử quan tâm, tiểu nữ cảm thấy khá hơn rất nhiều rồi.

Y lại quay ra liếc nhìn xung quanh, hạ giọng nói:

-Cảm phiền mọi người ra ngoài một lúc để tại hạ tái khám cho Chu cô nương.

Ý tứ nhìn nhau một lúc xong cũng chẳng ai bảo ai, tất cả đều lặng lẽ đi ra ngoài. Y ngồi xuống mép giường, đưa tay bắt mạch cho Chu Thiên Du. Trầm mặc một lúc, y bèn cất tiếng:

-Chu cô nương thân thể suy nhược, đa phần là do bệnh suyễn đã lâu mà không được chữa trị dứt điểm, nhưng vẫn còn một căn bệnh nữa khiến cho quá trình chữa trị bắt buộc phải kéo dài mà nguyên nhân thì chỉ có mình Chu cô nương biết.

-Nguyên nhân mà chỉ có mình tiểu nữ biết ư? – Vẻ mặt Chu Thiên Du mù mờ - Bệnh gì?

-Tâm bệnh. – Y nheo mắt. Hay còn nói cách khác, cô em này stress nặng.

-À. – Nàng tựa tiếu phi tiếu – Cái này, có thể nói là vô phương cứu chữa.

-Vì sao? – Y nhướn mày, vẻ mặt hứng thú.

-Cho dù biết nhưng chẳng ai có thể giúp được cho tiểu nữ, thì mối ưu tư trong lòng này há có thể hóa giải? – Chu Thiên Du nhếch môi cười buồn bã.

-Dù gì tại hạ hiện là người chịu trách nhiệm về sức khỏe của Chu cô nương, bổn phận là khiến Chu cô nương hồi phục thân thể, vậy Chu cô nương cũng không cần phải ngại, cứ nói với tại hạ, biết đâu tại hạ có thể giúp? – Từ trên xuống dưới một bộ dáng đang hóng chuyện.

-Lãnh công tử thật sự muốn nghe? – Chu Thiên Du nhìn y bình thản, trong mắt không mang một tia hy vọng nào.

-Đúng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net