HHBĐ part 2 (updated)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngoài bỗng chốc xôn xao cả lên. Chương Hoạch theo nhóm người tò mò chạy ra ngoài, không khỏi khiếp đảm khi nhìn thấy Chu Thiên Du đang chênh vênh trên nóc nhà. Người thì bàn tán, chỉ trỏ, kẻ thì vẻ mặt như xem hài kịch, cười cợt châm biếm, chỉ có hắn cùng Chu gia là hốt hoảng như cháy nhà. Chu đại nhân từng bước tiến đến, hốc mắt đỏ hoe nói với lên, ý khuyên nhủ Chu Thiên Du đừng làm điều gi dại dột. Chỉ thấy nàng khóc lóc:

-Phụ thân, nữ nhi lần này nhục nhã bản thân đã không thể chịu đựng, lại còn đem tiếng xấu về cho Chu gia, chi bằng nữ nhân chết đi, mọi người đều đỡ khổ.

-Đừng mà Du nhi, ngươi còn có ta, còn có mẫu thân yêu thương ngươi mà, chẳng ai để tâm mấy thứ hồ ngôn loạn ngữ mà người đời nói đâu a! – Chu đại nhân đau khổ nói, chỉ hi vọng nữ nhi hiền lành ngoan ngoãn sẽ hồi tâm chuyển ý.

Chương Hoạch đưa mắt nhìn quanh, vừa nhìn thấy liền không khỏi sinh khí. Tên Lãnh Lâm Phong trăng hoa kia, miệng thì nói luyến tiếc, hiện giờ thấy người ta đang muốn từ bỏ mạng sống liền vui vẻ tiêu sái đứng xem, hắn…có nhân tính không?

-Ngươi! – Chương Hoạch chỉ tay vào mặt Lâm Phong – Ngươi nhìn nàng như vậy mà không cứu sao?

-Tại sao phải cứu? – Y nhếch mép – Nàng không phải muốn chết sao, vậy ta tôn trọng nàng.

-Ngươi…ngươi từng nói rằng luyến tiếc nàng… - Hắn tưởng mình nghe nhầm.

-Ta hối hận rồi. Ngày qua ngày nhìn đi nhìn lại khuôn mặt đó, thật đúng là ăn cơm cũng chẳng còn thấy ngon. – Y thở dài.

-Ngươi có còn là người không? Nói vậy mà nghe được sao?! – Âm lượng bất giác tăng vọt.

-Ngươi nói nhiều như vậy làm gì, chi bằng tự mình cứu nàng đi! – Y tự tiếu phi tiếu – Hay bản thân hèn nhát, yêu mà không dám nói!

-Ta không… - Chương Hoạch nghẹn lời.

Đắn đo một lúc, liền xoay người nhảy lên, ôm chặt lấy Chu Thiên Du từ đằng sau. Mọi người nhìn một màn này, ồ, kịch tính nha! Chu Thiên Du giãy giụa một lúc, khóc nói:

-Huynh còn cứu ta làm gì, để cho ta chết đi!

-Muội không được chết! Ta không cho phép muội chết! – Hắn thấp giọng, vòng tay càng thêm siết chặt. Tự dưng thấy mềm mềm, hắn giật mình, vòng tay hạ xuống dưới một chút.

Chu Thiên Du đang mải đau khổ nên không để ý, tiếp tục nháo:

-Tại sao? Tại sao huynh không để muội chết đi, như vậy mọi người đều nhẹ nợ, không phải sao? Trong lòng huynh, muội cũng có là cái gì đâu?

-Muội là người quan trọng nhất trong lòng ta, sao lại không là cái gì?! – Hắn gào lên khiến nàng giật mình. Hắn chẳng hiểu sao bản thân lại tức giận, nhưng nghe nàng tự hạ thấp bản thân như vậy, hắn thật sự không thể chịu được.

-Gì… - Chu Thiên Du mấp máy môi, tưởng như không tin vào tai mình, ngoái lại nhìn hắn, đôi mắt mở to trong suốt đầy ngỡ ngàng.

-Ta yêu muội, muội không biết sao? – Chương Hoạch tim đập thình thịch, nói ra những lời mà hắn ngâm trong lòng từ lâu lắm rồi. – Nhưng muội xinh đẹp, gia thế tốt, được nhiều công tử danh gia vọng tộc vây quanh, ta nào dám mơ tưởng đến một ngày được chính tai nghe muội nói là muội yêu ta? Lãnh Lâm Phong, hắn dung mạo, khí phách đều hơn ta, điều kiện cũng tốt hơn ta, lại sẵn lòng che chở cho muội, nên ta mới không dám nói. Bất quá hiện tại, hắn hoàn toàn không đáng nhắc đến.

-Chương huynh… - Chu Thiên Du nghẹn ngào khóc, lời này, nàng cũng chờ lâu lắm rồi.

Nhìn hai thân ảnh trên mái nhà ôm nhau, tình cảm thắm thiết tràn ngập, mọi người bên dưới không khỏi cảm khái, ài dà, đúng là thế sự khó lường a!

Y thỏa mãn cười, hà hà, không bõ công y chật vật vác Chu cô nương lên mái nhà. Tim hồng phấp phới quá mỹ mãn. Lại không nhịn được liếc mắt tìm kiếm xung quanh vài lần, kỳ lạ, mấy cái thứ chuyện vui kiểu này y chưa bao giờ thấy vắng mặt tên thái tử rắm thối đó, vậy mà mấy hôm nay hắn như mất tích vậy, ra ngoài cũng chẳng nói với y câu nào. Thôi mặc kệ hắn, hừ, huynh đệ cái kiểu gì mà…

Trong phòng Chu Thiên Du.

Chu Thiên Du đang nằm trên giường, trên mặt vẫn còn phảng phất nét cười hạnh phúc, vừa nghe tiếng cửa sổ khẽ động liền bật dậy, thấy nam nhân lạ mặt cao cao tại thượng đứng trước mắt liền quỳ xuống:

-Thuộc hạ bái kiến các chủ!

-Đứng lên đi! – Nam nhân gật đầu – Trong vài ngày ta quay về các để giải quyết vài việc thì ở đây có chuyện gì xảy ra không? Lãnh Lâm Phong có gặp phải vấn đề gì không?

-Dạ thưa các chủ, không có chuyện gì lớn xảy ra, thuộc hạ theo đúng lời các chủ dặn đã khảo nghiệm Lãnh Lâm Phong, qua vài ngày thuộc hạ tự thấy người này thông minh, bản tính lương thiện, không gian trá, không ác độc, có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ. – Nàng cung kính đáp.

-Ừ. – Nam nhân gật đầu, ngồi xuống – Nghe nói Chương Hoạch đã bày tỏ với ngươi?

-Dạ. – Nàng đỏ mặt, đầu cúi càng thấp.

-Ta thật không biết giữa ái nhân Chương huynh của ngươi với bản các chủ ta thì ai quan trọng hơn? – Hắn phe phẩy quạt, cười cười. Đây là nữ nhân duy nhất trong đám thuộc hạ thân tín của hắn, cho dù biết có bị giết nàng cũng không dám phản bội nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.

-Mạng thuộc hạ là của các chủ. Các chủ đương nhiên là quan trọng nhất! – Nàng không chút do dự trả lời. Đến mạng mình nàng còn không tiếc, nói gì đến… Yêu thì yêu, nhưng trung thành vẫn phải trung thành. Nàng với các chủ, giống như một loại tín ngưỡng vậy.

-Nói hay lắm. – Nam nhân gấp quạt lại, nhìn nàng tựa tiếu phi tiếu – Nhớ kỹ lời này của ngươi, nếu sau này ngươi phản bội, chết thì dễ dàng quá, tất ta sẽ có cách cho ngươi còn sống để mà hối hận vì đã bán mạng cho ta.

-Dạ, thuộc hạ nhớ rõ. – Trong lòng nàng khẽ run lên. Mặc dù các chủ hay cười nhưng lúc nào nàng cũng cảm thấy hắn thực khủng bố a.

Hắn xoay người đi về phía cửa sổ, thoắt cái liền mất dạng, nụ cười trên môi còn vương lại, trong lòng càng lạnh: “Nữ nhân, đúng là một đám ngu ngốc”.

Chương 41

Sau khi uống thuốc giải của y, dung nhan của Chu Thiên Du đã trở lại bình thường. Chương Hoạch thấy vậy không khỏi vui sướng trong lòng, liền ôm quyền lên tiếng:

-Chương mỗ thật sự cảm tạ Lãnh công tử, những lời nói không phải về Lãnh công tử mà Chương mỗ đã nói…

-Đừng để ý. – Y phẩy tay – Nếu không phải do ta sắp đặt thì hẳn Chương công tử cũng sẽ không phải buông những lời như vậy.

-Cũng đều nhờ Lãnh công tử, nếu không bây giờ tại hạ và Thiên Du đã chẳng được như thế này. – Hắn nhìn về phía Chu Thiên Du đầy dịu dàng.

-Một màn tốn công tốn sức như vậy, tại hạ chỉ mong Chương công tử thực biết quý trọng Chu cô nương. – Y buộc tay nải lại, tiêu sái cười cười.

-Việc này tại hạ tự khắc biết, Lãnh công tử không cần phải lo. – Chương Hoạch gật đầu, ánh mắt tràn đầy kiên định.

-Được. – Y gật gù – À, về vụ hỏa hoạn, không biết đã có chút tiến triển nào chưa? Tại hạ biết là Chương công tử không liên quan đến chuyện này, nhưng tại hạ cũng thực tò mò, không biết đêm hôm đó Chương công tử có việc gì mà phải ra ngoài để đến mức bị vu oan giá họa vậy?

-Chẳng giấu gì Lãnh công tử, hôm đó tại hạ đúng là có ra ngoài, nhưng là cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của Thiên Du, đến nơi thì thấy đèn trong phòng đã tắt, nghĩ rằng Thiên Du đã đi nghỉ, cũng không muốn quấy rầy nên mới quay trở về phòng, chắc lúc đó tình cờ đã bị tên Triệu Kim Hiền đó bắt gặp. – Hắn lắc đầu, ngừng lại một chút – Bình thường hắn cũng không có hảo cảm với tại hạ.

Y trầm ngâm suy nghĩ một lúc liền hỏi:

-Tại hạ muốn hỏi một câu không liên quan, ngày thường Chu cô nương có gây thù chuốc oán với ai không?

-Hình như không có. – Chu Thiên Du lắc đầu – Chỉ là Dung cô nương Dung Bích Vân dường như lần nào gặp tiểu nữ cũng đều không thoải mái cho lắm.

-Ở đây không có người nhà Chu gia tại hạ cũng không ngại rắc rối nên nói thật với hai người, Chu cô nương hôm đó không phải bị ngạt khí mà là bị hạ độc, khá trầm trọng, cũng may là tại hạ đến kịp lúc. – Ánh mắt y ngưng trọng, giọng nói thập phần nghiêm túc.

-Chẳng lẽ… - Chương Hoạch giật mình, sắc mặt Chu Thiên Du cũng không tránh khỏi biến đổi vài phần.

-Tại hạ nói vậy cốt là để Chu cô nương cùng Chương công tử biết mà cẩn thận đề phòng, bổn phận cũng hết rồi, tại hạ cáo lui trước. – Y cầm lên tay nải, khách khí ôm quyền nói.

-Đa tạ Lãnh công tử, tại hạ không tiễn. – Chương Hoạch cũng ôm quyền đáp trả, thần sắc phức tạp nhìn bóng người dần khuất sau cánh cửa.

-Chương huynh… - Chu Thiên Du giọng nói mềm mại dễ nghe cất tiếng gọi hắn.

-Ta không sao. – Chương Hoạch sực tỉnh, quay lại mỉm cười rồi cầm lấy tay nàng – Yên tâm, từ nay đã có ta bảo về nàng rồi.

Y đi ra ngoài, vừa thấy mặt tên thái tử đáng ghét đang nhơn nhơn nhìn y cười liền lạnh lùng đi vòng qua người hắn. Hắn vội túm lấy tay áo y, khóe miệng nhếch lên:

-Đệ làm sao thế? Nhìn thấy ta sao lại làm ngơ như không thấy vậy?

-Ồ, tưởng ai, hóa ra là thái tử cao cao tại thượng đấy ư? – Y nheo mắt, khịt mũi – Thái tử vẫn còn nhớ rằng mình có một tiểu đệ kết nghĩa kim lan này sao?

-Làm sao ta quên được! – Hắn thân thiết khoác tay lên vai y – Có chuyện gì mà giận ta ghê thế?

Y đập bốp một cái vào tay hắn, lực đạo không lớn nhưng cũng đủ khiến hắn xuýt xoa:

-Đi đâu cũng không thèm nói với người ta một câu, tùy tiện đi đi về về như thế, không nghĩ rằng sẽ có người lo lắng sao? Huynh bây giờ là có người cùng đồng hành, không thể vẫn giữ thói quen khi còn đơn thân độc mã hành tẩu giang hồ bình thường được, hiểu không?

-Ờ, biết rồi! – Hắn gật đầu, lại khoác tay lên vai y – Hóa ra là đệ lo lắng cho ta! Haha, đâu cần phải giận dỗi như tiểu nữ nhân thế chứ!

-Ta chỉ là khó chịu thôi. – Y nhíu mày – Mọi chuyện không rõ ràng, ta đều không thích.

-Thôi được rồi, từ bây giờ đi đâu ta cũng đều báo cho đệ một câu, được chưa? – Hắn hứa hẹn.

-Được thế thì tốt. – Y thở dài, để mặc hắn khoác vai kè kè đi bên cạnh.

Chiều hôm đó, vụ án hỏa hoạn hôm nọ lại được đem ra mổ xẻ. Mỗi người một câu, mọi chuyện bỗng chốc rối bù như mớ bòng bong. Đột nhiên Lăng công tử - Lăng Lưu Văn dẫn theo một tỳ nữ tiến vào chính giữa sảnh, giọng nói không lớn nhưng đủ để tất cả mọi người nghe rõ:

-Các vị, tại hạ có một chuyện muốn làm rõ, xin mọi người lắng nghe!

Đến khi chắc chắn mọi ánh mắt đều dồn hết về phía mình, hắn mới nói tiếp:

-Thực ra chuyện Chu tiểu thư vừa rồi ngã bệnh do trận hỏa hoạn không hoàn toàn là sự thật, tại hạ đã điều tra rõ chân tướng sự việc. Tiểu Hoa, ngươi nói đi!

-Dạ, dạ, chuyện là thế này: Chu cô nương kì thực không phải bị ngạt khói mới bất tỉnh mà là do bị hạ độc. Tiểu tỳ cũng chỉ là bị người khác sai khiến, trăm vạn lần chưa từng có ý định muốn hại Chu tiểu thư, xin tiểu thư công tử đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu tỳ! Có chết tiểu tỳ cũng không dám tái phạm nữ đâu ạ! – Tỳ nữ tên Tiểu Lan đó vừa mở miệng liền tuôn một tràng, nước mắt cũng rơi lã chã, khuôn mặt đầy vẻ hối lỗi.

Tất cả không khỏi sửng sốt, bất giác đưa mắt nhìn về phía nạn nhân. Chu tiểu thư mặt tái ngắt, dáng người run run vẻ sợ hãi, phải tựa vào tỳ nữ bên cạnh mới đứng vững. Chu đại nhân nhìn về phía tỳ nữ Tiểu Lan mà nghiêm giọng:

-Vậy ngươi nói đi, ai ra lệnh cho ngươi?

-Thứ lỗi cho tiểu tỳ, người đó dọa nếu nói ra tiểu tỳ sẽ chết không toàn thây! – Mặt Tiểu Lan trắng bệch, ngập ngừng đáp.

-Ngươi không cần phải sợ! Ta hứa sẽ bảo toàn cho ngươi, ngươi cứ nói đi. – Chu đại nhân tiếp lời.

Tiểu Lan e dè liếc xung quanh một chút rồi mới trả lời:

-Dạ…Đó là Dung tiểu thư Dung Bích Vân…

-Cái gì??! – Dung Bích Vân sửng sốt đập bàn, đứng bật dậy chỉ thẳng vào Tiểu Lan – Ngươi vừa nói cái gì? Sao ngươi dám vu khống cho ta?!

-Lời nói của tiểu tỳ hoàn toàn là sự thật, mong Chu đại nhân minh giám cho. – Tiểu Lan khép nép cúi đầu, tránh né ánh mắt của Dung Bích Vân.

-Ngươi…Ngươi có bị điên không?! Ta còn chẳng biết ngươi là ai, như thế nào lại sai khiến ngươi?! – Dung Bích Vân uất ức trừng mắt.

-Dung Bích Vân, cô ồn ào quá đấy! – Triệu Kim Hiền sẵng giọng quát – Có gan làm thì có gan nhận, đừng có giở trò đùn đẩy ở đây!

-Có mà ngươi làm ấy! – Dung Bích Vân mặt nhăn nhúm vì tức giận, chỉ thẳng vào Triệu Kim Hiền – Chắc chắn là ngươi làm, chỉ có ngươi…

-Đủ rồi đấy, Dung cô nương! – Vu Cư Hải lúc này mới cất giọng, chặn ngang câu nói của Dung Bích Vân – Chuyện này Vu mỗ sẽ điều tra lại kỹ càng rồi mới xử lý theo đúng công đạo, Dung cô nương không nên gây náo loạn ở đây.

Ở một góc khuất, Đoàn Phong ghé vào gần Lâm Phong thì thầm:

-Đệ nghĩ sao về chuyện này?

-Kịch hay nhưng diễn dở quá! – Y cười nhạt – Chắc chắn là tên Triệu Kim Hiền kia giở trò, nếu không lúc nãy hắn đã không nhảy vào bồi thêm cho Dung Bích Vân một cú như thế.

-Nếu đệ là Dung Bích Vân, đệ sẽ giải quyết thế nào?

-Huynh muốn xem không? – Y nhướn mày nhìn hắn – Để tên Triệu Kim Hiền não ngắn đó tự lòi đuôi ra, đệ tất có cách.

-Được. – Đoàn Phong nheo mắt, vuốt vuốt cằm – Nghĩa huynh chờ xem kịch hay của đệ.

Một lúc sau, Lâm Phong làm như vô tình tiết lộ với mọi người đang có mặt ở đây rằng mình nhặt được một vật có vẻ như là của người đã phóng hỏa ở chỗ kho củi – nơi bắt đầu trận hỏa hoạn. Đoàn Phong ngồi một chỗ nhìn sắc mặt của tên Triệu Kim Hiền biến ảo một lượt, không khỏi gật gù với nhận xét của Lãnh Lâm Phong về hắn: não ngắn.

 Chương 42

Đêm khuya thanh vắng, một vài bóng hắc y nhân lén lút bước từng bước vội vã trên hành lang tiểu viện dành cho khách ở của Long Uy phái. Bóng đen nhìn như có vẻ cầm đầu lên tiếng:

-Ngươi chắc chắn là hắn đã uống hết chỗ mê dược của chúng ta chưa?

-Chắc chắn mà – Tên được hỏi gật đầu như bổ củi – Ta đã tận mắt chứng kiến hắn ăn món có rắc thuốc rồi a!

-Thế thì tốt. Nhanh lên nào, nếu không hắn tỉnh lại thì phiền toái to!

Thế là trong bóng tối, mấy tên hắc y nhân lại tiếp tục mò mẫm. Đến trước cửa phòng của Lãnh công tử - chưởng môn phái Lạc Ảnh – Lãnh Lâm Phong, tên hắc y nhân cầm đầu nhẹ giọng cười:

-Hừ, Lãnh Lâm Phong ngươi tới số rồi! Cũng chỉ tại ngươi đã nhặt phải món đồ không nên nhặt.

Chúng khẽ khàng mở cửa phòng ra, không tiếng động lẻn vào bên trong.

-Nhanh, nhanh lên! Hành động đi!

Hai tên được cử ra để giết Lãnh Lâm Phong, chỗ còn lại được phân công tìm ngọc bội mà Lãnh Lâm Phong đã vô tình nhặt được. Một tên rút đoản đao ra, nhìn chằm chằm vào nam nhân xấu số đang ngủ say trên giường. Bỗng hắn nhỏ giọng lẩm bẩm với tên đồng bọn bên cạnh:

-Này, tên tiểu tử này cũng khả ái quá chứ, giết hắn ta cũng có chút tiếc…

-Cái đồ háo sắc nhà ngươi, tiếc thì tiếc nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải hoàn thành! – Tên kia nghiến răng đáp lại.

-Ừ, ta biết rồi. – Hắn gật đầu, quyết tâm hạ thủ nhanh gọn, cho dù trong lòng có chút tiếc nuối. Hầy, đúng là lam nhan bạc mệnh. Đột nhiên cánh tay đang cầm đao đâm xuống bị tóm chặt, người nằm trên giường tưởng như đang mê man bất tỉnh mở bừng mắt ra, nhìn hắc y nhân cười đến vạn vật thất sắc:

-Không phải ngươi vừa khen ta đẹp, không nỡ giết sao? Sao lại hết thương hương tiếc ngọc rồi?

-Á! – Tên hắc y nhân giật mình hét lên, thu hút sự chú ý của đồng bọn. Chúng nhìn nhau gật đầu rồi cùng cầm đao kiếm hướng về phía Lãnh Lâm Phong, mục tiêu trước tiên là phải triệt hạ tên này, đề phòng mọi việc bại lộ. Lãnh Lâm Phong cũng không vừa, lập tức rút chiết phiến hộ thân (quạt) luôn mang theo bên mình ra chống trả quyết liệt. Tự dưng y ngạc nhiên chỉ ra cửa:

-A! Cái gì thế kia?

Mấy tên hắc y nhân cũng theo hướng tay y chỉ nhìn ra ngoài. Nhân lúc bọn chúng không để ý, y liền đưa tay lên miệng huýt sáo. Bên ngoài bỗng chốc sáng bừng lên ánh đuốc ánh lửa, Đoàn Phong dẫn theo vài người vội vã lao vào phòng, chẳng mấy chốc mà đã không chế được toàn bộ đám thích khách. Sau khi kéo hết khăn che mặt của đám thích khách liền phát hiện ra trong đó Triệu Kim Hiền và Lăng Lưu Văn. Ánh mắt bọn chúng nhìn Lãnh Lâm Phong đầy vẻ thù địch. Hóa ra tất cả chỉ là một cái bẫy giăng sẵn chờ bọn chúng nhảy vào.

-Triệu công tử, công tử có muốn giải thích gì không? – Vu Cư Hải ngồi trên ghế chủ tọa, lời nói đanh thép giống như một vị quan phụ mẫu đang xử án.

-Tại hạ không còn gì để nói. – Triệu Kim Hiền trầm giọng đáp, ánh nhìn hơi cúi xuống nhưng không mang một tia hối lỗi nào.

-Lý do vì sao Triệu công tử muốn làm vậy? – Vu Cư Hải tiếp tục tra hỏi.

-Tư thù cá nhân, liên lụy toàn phái, mong Vu chưởng môn thứ lỗi. – Triệu Kim Hiền cúi đầu.

-Được, lấy công bằng mà xử, Vu mỗ…

Mấy lời sau của Vu Cư Hải, Lâm Phong nghe không lọt tai. Chuyện kiểu gì chứ? Triệu Kim Hiền yêu thầm Chu Thiên Du, lại vô tình biết được Chu Thiên Du yêu Chương Hoạch nên sinh lòng căm hận, nhân tiện được giao nhiệm vụ phá hoại tình hữu nghị giữa các bang phái nên nảy ra ý phóng hỏa rồi đổ tội cho Chương Hoạch nhằm gắp lửa bỏ tay người. Người hạ độc Chu Thiên Du cũng là do Triệu Kim Hiền sai khiến vì tình yêu của hắn không được đáp lại. Còn Lăng Lưu Văn cũng tham gia vụ này chỉ vì hắn thấy tức, sau khi từ hôn lại phải trơ mắt ếch nhìn Chu Thiên Du và Chương Hoạch đến với nhau, đã thế nhan sắc của Chu Thiên Du lại phục hồi như xưa, hỏi sao hắn không tiếc, không tức. Đúng lúc ấy lại có Triệu Kim Hiền tìm đến nhờ giúp đỡ, hắn lại càng đồng ý. Còn vì sao lại đổ cho Dung Bích Vân đáng thương, cũng chỉ vì Dung Bích Vân thích Chương Hoạch, lúc trước lại lên tiếng giúp đỡ Chương Hoạch, vì thế nên mới bị vu cho là đã hạ độc Chu Thiên Du. Xác của tỳ nữ Tiểu Lan cũng đã được tìm thấy ở trong một cái giếng đằng sau vườn, tất nhiên là đã bị giết nhằm diệt khẩu. Vở kịch khép lại, nhưng chẳng hiểu sao y vẫn cảm thấy ngọn nguồn mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Vụ hỏa hoạn đúng là nhằm chia rẽ mỗi quan hệ giữa các bang phái, người này nghi ngờ người kia, lại vừa có thể tổn hao nhân lực của các bang lớn nhưng vì được phát hiện kịp thời nên việc tổn hao nhân lực vẫn chưa xảy ra. Thế nhưng người đã sai khiến Triệu Kim Hiền là ai? Ai sẽ là người được lợi nhất trong chuyện này? Hừm, có lẽ…

-Này, đệ đang suy nghĩ gì mà trầm tư thế? – Đoàn Phong vỗ vai y, nhìn y từ chỗ thất thần mà giật mình phục hồi lại trạng thái bình thường.

-Đệ đang suy nghĩ về lý do mà Triệu Kim Hiền phóng hỏa, ai là người đứng sau hắn? Ắt là người được lợi nhất từ chuyện này, nhưng người đó là ai cơ chứ?

-Có khi nào là chưởng môn phái Đổng Sơn, môn phái của Triệu Kim Hiền không?

-Chắc là không, bởi chưởng môn phái Đổng Sơn xưa nay nổi tiếng là người hiếu nghĩa lại thông minh, chắc chắn không làm một chuyện không có lợi cho bản thân mà lại dễ bại lộ như vậy. – Y gãi đầu – Đêm nay chắc phải đi theo dõi người này một chuyến.

-Ai?

-Chưởng môn phái Long Uy. – Y nhẹ giọng nói ra đáp án có thể khiến cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy giật mình. Đoàn Phong im lặng nhìn y, khóe miệng không khỏi nhếch lên biểu thị vẻ hứng thú.

Cả ngày hôm sau, Vu chưởng môn không có bất cứ một động tĩnh gì đáng nghi. Mãi đến tối, một môn đồ thân thích trong lúc đem sổ sách vào cho Vu Cư Hải đã không kìm được mà hỏi:

-Chưởng môn, chuyện Triệu Kim Hiền…

-Hắn tự làm tự chịu, ngươi không cần để ý, cứ làm tốt công việc của bản thân đi. Thất bại tất sẽ phải trả giá. – Vu Cư Hải đang xem sổ sách, không ngẩng đầu lên cắt ngang.

-Dạ, đồ nhi biết. – Hắn cúi đầu, xếp lại chỗ sổ sách rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

-Đoàn thái tử cùng Lãnh chưởng môn nghe đủ rồi, cũng nên xuống đi chứ? – Vu Cư Hải vẫn đang đọc sổ sách bất chợt nói vậy khiến cho Đoàn Phong cùng y không khỏi bối rối, đành nhăn mặt buông mình từ trên xà nhà xuống. Chân vừa chạm đất, kiếm đã kề bên cổ. Y nhìn đám đệ tử Long uy phái đang vây xung quanh mình, lại nhìn Đoàn Phong mà thở dài thườn thượt.

-Bây giờ xử lý thế nào? – Đoàn Phong ghé tai y thì thầm.

-Tẩu vi thượng sách. – Y dùng thanh âm chỉ vừa đủ để hắn nghe thấy đáp lại.

Y thoáng liếc hắn một cái rồi nhanh chóng rút quạt vẫn cất trong ngực ra nghênh chiến nhằm tìm đường thoát ra ngoài, Đoàn Phong cũng không ngây ngốc đứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net