[Xuyên không - Cổ trang]Hoàng Hậu Bá Đạo (Ma vương nữ nhi, lấy ta đi!)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đưa tay nhéo nhéo má y. Y cũng chẳng có bất kỳ hành động phẩn kháng nào, để mặc cho lão gia phụ thân hết nhéo rồi lại xoa.

-Vậy sao? – Hàn Tuyết trong lòng nặng trĩu, rốt cuộc là đến đây y cũng vẫn không có được một mái ấm trọn vẹn – Mẫu thân trông như thế nào, ta cũng đã không còn nhớ rõ mặt người nữa. – Thực ra thì y mới xem đoạn ký ức hôm qua nên nhớ rõ mồn một. Còn Lãnh Hàn Tuyết thì chắc chắn là không. Mẫu thân nàng bị đầu độc chết khi nàng mới có bốn tuổi, mà chính nàng cũng không hề biết chuyện này.

-Lúc đó ngươi vẫn còn quá nhỏ... - Lãnh Hàn Uy thở dài, ánh mắt tràn ngập sự xót xa – Nếu mẫu thân ngươi còn sống, chắc sẽ tự hào về ngươi nhiều lắm.

-Ta cũng hy vọng thế. – Nụ cười của y đến là thê lương. Chắc chắn bà ấy sẽ không tha thứ cho ta vì đã chiếm thể xác của con mình, chứ đừng nói đến chuyện tự hào. Nhưng có lẽ bà ấy cũng sẽ phải cám ơn ta vì đã thay con gái bà ấy phụng dưỡng người chồng, người cha tội nghiệp này. Mẹ con họ giờ có khi đã đoàn tụ với nhau rồi, ông không cần phải lo thê tử của mình trên trời buồn khổ nữa đâu.

-Thân thể ngươi thế nào rồi? – Lão phụ thân nhấp một ngụm trà, miễn cưởng nở nụ cười.

-Thân thể ta giờ tốt lắm, không cần phải lo về bất cứ chuyện gì nữa – Y mân mê chén trà trong tay, tùy ý trả lời.

-Thế thì tốt, nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng thêm nhiều. – Ông dịu dàng xoa đầu y.

-Vâng – Y khẽ gật đầu, bỗng chợt nhớ ra chuyện ban sáng – Phụ thân chắc hẳn đã biết rằng hai ngày nữa hoảng thượng tổ chức tuyển thê thiếp cho thái tử a?

-Người biết rồi? – Nghe xong câu này, Lão phụ thân suýt sặc.

-Biết rồi. – Y gật đầu – Phụ thân định tính thế nào?

-Không sao cả, ta định xin hoàng thượng cho ngươi khất vì lâm bệnh, không thể tham dự được. Ngươi cứ yên tâm là sẽ không phải chịu lấy nửa điểm ủy khuất a! – Lão đại chắc nịch nói, đưa chén trà lên miệng uống.

-Ta muốn vào cung chơi một chuyến. – Hàn Tuyết tỉnh bơ đề nghị.

-Phụt! Khụ...Khụ khụ! – Nghe xong câu này thì lão đại sặc thật. Y thở dài, vỗ vỗ lưng cho ông. Ông trợn mắt – Nha đầu ngươi nghĩ gì mà lại đòi vào cung?

-Cũng chỉ là muốn tham quan thử cho biết thôi. – Y nhếch môi cười.

-Hoàng cung là nơi hiểm nguy rình rập, nữ tử yếu đuối như ngươi không nên vào. – Ông phất tay từ chối.

-Không phải là còn có phụ thân bảo vệ sao? – Y kéo tay áo ông nằn nì – Đi mà, phụ thân nha nha nha!

-Nhưng... - Nhưng ta đã không thể bảo vệ mẫu thân ngươi...

-Nha, phụ thân! – Hàn Tuyết kiên trì năn nỉ.

-Thôi được rồi! – Lão đại đã đầu hàng giặc – Hai ngày nữa chúng ta vào cung!

-Yes! – Y nắm tay thành quyền, khẽ mỉm cười ranh mãnh. Thiên hạ đệ nhất mỹ nam a, ta cũng muốn được mục sở thị ngươi một phen...

Chương 5

Sau một ngày ăn chán rồi lại ngủ, cuối cùng cũng đến ngày phủ Thái tử tuyển nữ chủ nhân. Trong bộ quần áo của thư đồng, Hàn Tuyết im lặng đi theo Lãnh Hàn Uy. Nơi diễn ra cuộc tuyển chọn không phải là ở phủ thái tử mà là ở hoàng cung xa hoa lộng lẫy. Đi theo phụ thân và vài vị quan lại khác, y vẫn kịp đưa mắt theo dõi kiến trúc của cung đình nơi đây. Quả thực là siêu siêu rộng và siêu siêu hoành tráng. Tuy nhiên đúng như y dự kiến, cho dù to lớn, đẹp đẽ, lộng lẫy là vậy nhưng vẫn rất lạnh lẽo, cô độc, không phải là nơi y muốn dừng chân lâu dài. Đi vòng vèo một lúc thì cũng dừng lại, đến nơi rồi sao? Hàn Tuyết ngẩng đầu lên, tẩm cung này tên là Thính Phong cung, chắc là nơi dành để tiếp khách a. Mà khoan, sao y lại đọc được chữ cổ thời này? Y mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn lại tấm biển một lần nữa, "Thính – Phong – Cung". Thật là kì lạ, y hiểu tấm biển này viết cái gì, chẳng lẽ y thực sự đọc được kiểu văn tự ở nơi đây?

-Hụ! – Lãnh Hàn Uy khẽ hắng giọng, kéo y trở lại thực tại. Y cúi đầu, nhu thuận đi theo phụ thân mình. Phía trước thấy loáng thoáng xanh đỏ tím vàng, lại thêm vị công công đi trước giới thiệu:

-Đây là các vị tiểu thư đến tham dự lễ tuyển thái tử phi.

Hàn Tuyết liếc mắt qua, đúng là xinh đẹp thật, mỗi người một vẻ. Ngây thơ có, dịu dàng có, quyến rũ có, trang nhã có, thoát tục có... Thật giống như đi thi hoa hậu, chỉ có điều không bằng y. Không phải y tự kỉ mà đó là sự thật, lúc soi gương, không biết bao nhiêu lần y đã tự cảm thán: Nếu với sắc đẹp này mà đến hiện đại thì chức hoa hậu thế giới chắc cũng không vuột được khỏi tay y.(Tác giả: thế không phải tự kỉ thì là gì = =") Vị công công kia lại tiếp tục giới thiệu:

-Đây là nhị tiểu thư của Thượng Quan tướng quân, kia là đại tiểu thư nhà Vân thượng thư, này là nhị tiểu thư nhà Lục thượng thư, đó là tam tiểu thư nhà Liễu thị lang...

Y nghe mà cảm thấy lỗ tai lùng bùng, chóng hết cả mặt. Nhìn đám nữ nhân kia, người thì vui vẻ, người lại u sầu, chắc hẳn không phải ai cũng có một người phụ thân tuyệt vời như Hàn Tuyết. Nhiều người vì danh lợi mà sẵn sàng ném con cái mình vào đầm rồng hang hổ, mà cái thời này thì "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy", làm gì được phép lựa chọn. Vẫn là đáng thương, đáng thương! Bỗng nhiên thấy mọi người cùng quỳ sụp xuống, y bất đắc dĩ phải quỳ theo phong trào.

-Chúng thần tham kiến Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế! – Tất cả cùng đồng thanh hô. Y có chút giật mình, là Thái tử đẹp trai đó a? Tuy vậy y vẫn im lặng, cảm thấy có chút khó chịu. Từ bé đến lớn còn chưa từng quỳ trước ai, sao bây giờ ta lại phải quỳ trước một người mà đến mặt còn chưa được nhìn thấy là sao?

-Bình thân. – Một giọng nam trầm ấm dễ nghe vang lên.

-Tạ ơn Thái tử điện hạ. – Mọi người lại đồng thanh hô một lần nữa.

Nhân lúc mọi người lục đục đứng lên, y tranh thủ liếc mắt nhìn thử Thái tử điện hạ - thiên hạ đệ nhất mỹ nam là cái dạng gì. Sóng mắt vừa lưu chuyển, trong lòng cảm thấy như hít một ngụm khí. Oa, hảo hảo soái a! Mắt phượng dài sáng rực, mày kiếm đầy anh khí, mũi dọc dừa cao vót, bờ môi mỏng, khóe môi hơi nhếch lên đầy khiêu gợi. Thân hình cao tầm 1m8, hơi gầy lại thêm làn da trắng, trông hắn có phong phạm của một thư sinh bạc nhược, một tiểu bạch kiểm hơn là một kẻ có võ công. Tuy nhiên cái mặt hắn quả thực không chê vào chỗ nào được, hài hòa đến lạ kì, trông hắn vừa anh tuấn ngạo nghễ lại vừa có nét quyến rũ mị nhân. Khuôn mặt này mà đóng gói để đem về ngày nào cũng lôi ra ngắm được thì y cũng muốn gói lại. Hừm, vẻ bề ngoài như vậy rất hợp ý y, cho 9.75 điểm. Còn tính cách thì chẳng biết như thế nào. Vừa thấy hắn có ý định nhìn về phía này, y liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại, nếu không bị bắt gặp thì sẽ khiến lão phụ thân khó xử. Ngồi nghe các vị lão tiền bối nói về mấy chuyện triều chính, lại thêm mấy người thỉnh thoảng chen thêm một câu nịnh hót vào khiến y ngán đến tận cổ, suýt nữa thì ngủ gật. Một lúc sau, Thái tử bắt đầu đứng dậy nói là có việc phải đi trước, để lại mấy ông già ngồi tán gẫu với nhau. Hàn Tuyết ghé vào tai Lãnh Hàn Uy thì thầm:

-Phụ thân, ta muốn đi cầu a! – Đúng là y đang rất có nhu cầu.

-Cầu gì? – Hàn Uy lão đại ngu ngơ hỏi.

-Là đi nhà xí... - Y cắn răng giải thích.

-Ừ, đi nhanh về nhanh. – Trên mặt ông không khỏi xuất hiện một tầng đỏ hồng – Ra khỏi cửa này ngươi rẽ trái, đi thêm độ vài bước chân nữa là đến. Nhà xí nằm bên cạnh một cây phong rất to, ngươi cứ đi là sẽ thấy.

-Được rồi a. – Y gật đầu.

Đang cắm đầu cắm cổ cố đi thật nhanh cho khỏi gặp rắc rối, y bỗng nghe thấy một giọng trầm ấm quen quen phát ra từ căn phòng bên cạnh:

-Ta đã bảo ta không muốn lập phi mà phụ hoàng cứ ép ta là sao? – Trong giọng nói chứa đầy sự phẫn uất phải kìm nén.

-Nhưng hoàng thượng cũng chỉ muốn tốt cho thái tử ngài thôi mà. – Một giọng nam khác vang lên.

-Nhìn đám nữ nhân dung chi tục phấn đó thì có gì đặc sắc! Ta chỉ muốn lập nữ nhân ta yêu lên làm phi, chứ không phải là người do phụ hoàng lựa chọn. Nữ nhân ta yêu phải có tài, có sắc, có bản lãnh chứ không thể nào tầm thường như đám tiểu thư lá ngọc cành vàng suốt ngày chỉ biết nhốt mình ru rú trong phòng! – Oa, tư tưởng tiến bộ, y cực lực hoan nghênh nhưng cái giọng coi thường nữ nhân kia có vẻ không ổn lắm.

-Chẳng lẽ người muốn thú một nữ hiệp giang hồ a?

-Nữ hiệp giang hồ thì đã sao! Nếu nàng đủ tài, đủ đức, đủ sắc thì thân phận của nàng cũng đâu có là gì!

-Nhưng Thái tử...

-Thôi không nói nữa, đừng khuyên bảo ta thêm bất cứ điều gì!

Trong phòng lập tức không còn thanh âm nào khác nữa. Hàn Tuyết thở dài, tiếp tục hành trình thám hiểm nhà vệ sinh thời cổ đại của mình. Tên Thái tử này xứng đáng có được một tình yêu đích thực, nhưng người hắn yêu chắc gì đã muốn chôn chân ở cái lồng bằng vàng này. Nếu hắn không phải là Thái tử thì may ra... Hầy, cũng thật đáng thương a! Trong chốn cung cấm này toàn là những ngươi đáng thương.

Đoàn Phong sau cuộc đối thoại không mấy thân thiện với Tiểu Thành cảm thấy thực sự sinh khí. Hắn chán chường đi ra ngoài sân, nhẹ nhàng nhún mình một cái đã ngồi vắt vẻo trên cành táo. Từ khi còn nhỏ, mỗi lần tức giận là hắn lại lên đây ngồi để cho gió mát xoa dịu bớt cái đầu nóng. Với tay vặt lấy một trái táo, hắn xoay xoay trong tay, thoạt nhiên lại nhớ đến lời nói của phụ thân: "Ngươi đừng tưởng ta lập ngươi làm thái tử rồi là không thể làm gì được ngươi. Nội trong năm nay, ngươi mà không thể dẫn thái tử phi đến trước mặt ta thì đừng trách ta vô tình. Nhớ cho kỹ, ta đưa được ngươi lên làm thái tử thì cũng có thể phế ngươi xuống thành thứ dân!". Hắn nghiến răng, ném mạnh quả táo trong tay đi. Hắn thèm vào cái ngôi vị thái tử này, chỉ là lời hứa với mẫu phi... Một tiếng hét thanh thúy đột ngột vang lên:

-Ui da! Đứa chết dẫm nào ném táo vào đầu ta?!!

Hắn tò mò nhìn xuống, không biết kẻ nào gan lớn đã đi lại trong hoàng cung mà lại không thèm giữ mồm giữ miệng như thế. Xuất hiện trước mắt hắn là một đôi con ngươi trong vắt, long lanh ướt át vô cùng linh động, cái mũi cao thanh thanh, đôi môi hồng nho nhỏ tựa cánh đào, làn da trắng không tỳ vết khiến cho mọi nữ tử không thể không ghen tỵ. Tên thư đồng này cùng lắm cũng chỉ là một đứa nhỏ nhưng nhan sắc lại hơn người đến vậy, thật là hiếm thấy. Nhìn thân hình bé nhỏ kia đang ra sức lấy hai tay ôm đầu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ bĩu ra đầy hờn dỗi, khuôn mặt phụng phịu khiến người khác không khỏi nảy sinh ra cảm giác muốn vuốt ve nâng niu, hắn không tự chủ mà ngây người. Đang trong trạng thái mắt vẫn nhìn mà hồn thì đã bay về phương nào, một giọng nói tức giận nhanh chóng kéo hắn quay trở lại thực tại:

-Có phải ngươi là kẻ vừa ném quả táo này vào đầu ta a? – Bàn tay búp măng giơ giơ quả táo lên cao giống như đang giơ lên vật chứng tố cáo hắn phạm tội.

-Hả? – Đoàn Phong ngạc nhiên.

-Hả cái gì mà hả! Có đúng là ngươi ném không? – Hàn Tuyết nóng nảy quát.

-Ừ, đúng là ta. Có chuyện gì? – Hắn tỉnh bơ hỏi.

-Ngươi a! Ngươi ném táo vào đầu ta, ngươi phải xin lỗi ta! – Y chỉ tay vào mặt hắn, nghiến răng ken két.

-Ta? – Hắn trỏ vào mặt mình – Ngươi biết ta là ai không?

-Mặc kệ ngươi là ai, ngươi vẫn phải xin lỗi ta! – Tưởng ta không biết ngươi là thái tử mà phải khoe á? – Chẳng lẽ ngươi không được dạy dỗ là mắc lỗi thì phải xin lỗi à?

-Xin...xin lỗi. – Hắn vô tình bị khí thế bức người của y dọa, ngoan ngoãn xin lỗi. Tên tiểu đồng này bản lĩnh cũng thật lớn.

-Ừ tốt. – Y cười, lộ ra lúm đồng tiền xinh xinh hai bên má. Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

-Ngươi là thư đồng nhà ai? – Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng trước mặt Hàn Tuyết hỏi. Nhãn thần nhìn chằm chằm vào y, khiến y không khỏi cảm thấy không thoải mái.

-Ngươi biết để làm gì. – Y nhướn mày – Sau này nếu có gặp lại nhau thì ta sẽ nói cho ngươi.

-Vậy ngươi có biết ta là ai không? – Hắn ghé sát vào người y, tựa tiếu phi tiếu thì thầm. Người tên thư đồng này có mùi thơm thật dễ chịu.

-Biết thì làm sao, mà không biết thì thế nào? – Hàn Tuyết đáp lại, trong giọng nói tràn đầy tiếu ý – Thôi ta có việc phải đi trước, có duyên tự khắc tái ngộ.

Y cười tươi, vẫy vẫy tay với hắn rồi nhanh chóng biến mất, bỏ lại hắn ngẩn ngơ sau dư chấn của nụ cười tỏa nắng kia. Một thư đồng mà cũng có thể cười mỹ đến thế, đẹp hơn nụ cười của tất cả các cung tần mỹ nữ hắn từng được thấy. Nụ cười này không mang chút vẩn đục, u sầu mà trong suốt, rạng rỡ đến mê người. Đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man thì một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn:

-Thái tử cao cao tại thượng sao mặt lại đần thối thế này a? – Đoàn Ngạo Quân, nhi tử duy nhất của Bắc Anh vương, phe phẩy quạt đầy tiêu sái cười hỏi.

-Chẳng có gì đâu. – Đoàn Phong lập tức khôi phục lại vẻ bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

-Ta biết là có. – Đoàn Ngạo Quân đôi mắt tràn ngập tiếu y, gõ gõ quạt vào đầu Đoàn Phong – Ngươi a, từ bé chúng ta đã cùng lớn lên bên nhau, ngươi lừa được người khác chứ không lừa được ta đâu. Mà thôi, ngươi không muốn nói thì ta cũng chẳng ép. Đào Hoa lâu mới có hai cô nương mới đến, thuộc hàng thượng phẩm đấy! Nhân dịp ngươi chán chê mới quay về thăm biểu ca đang già nua theo năm tháng của ngươi, chúng ta cũng nên đi một chuyến chứ nhỉ! – Cái nháy mắt cùng với nụ cười đầy hàm ý đã tố cáo bản chất hoa hoa công tử của Ngạo Quân hắn.

-Ngươi lại thế nữa rồi! – Đoàn Phong than thở. Cứ gặp hắn mười lần thì đến chín lần rủ đi kỹ viện.

-Không đi thì thôi. – Ngạo Quân bĩu môi. Thực ra thì cũng chỉ hỏi trêu tý thôi chứ tên Đoàn Phong ngoan nức tiếng này mà đồng ý thì hắn đi đầu xuống đất chắc luôn! – Mà ngươi trở về chuyến này chắc là do phụ hoàng ngươi bắt ép nạp thê thiếp đúng không?

-Phải! – Nói đến chuyện này lại làm hắn thấy bực mình – Ngươi cũng muốn khuyên bảo ta? Nói trước, vô ích thôi!

-Ta đâu có thừa hơi. – Ngạo Quân cười vui vẻ - Nhưng mà ngươi cũng nên nghĩ đến chuyện thê tử đi chứ. Phụ hoàng ngươi sốt ruột như thế cũng chỉ vì khao khát được bồng cháu thôi a! Ta nhìn cái phủ của ngươi cũng đến lúc cần có bàn tay nữ nhân chăm sóc rồi đấy.

-Ngươi nhìn lại bản thân mình đi! – Đoàn Phong buông một câu ngắn gọn, liếc hắn bằng ánh mắt khinh thường.

-Hê, ta chí ở bốn phương, làm gì có nữ nhân nào đủ sức trói được ta! – Ngạo Quân cười ngạo nghễ. Nghĩ đến chuyện bị nữ nhân trói buộc suốt đời, hắn thấy thực nực cười. Hắn đâu có ngu ngốc đến vậy a!

-Vậy mà ngươi còn muốn nói ta. – Đoàn Phong cười khẩy – Thôi ngươi ra Thính Phong cung xem có nữ nhân nào vừa mắt thì ngươi rước về mà hưởng thụ, ta không có hứng thú. Ta có chuyện đi trước, thích làm gì thì làm, đừng làm phiền ta.

Nói rồi Đoàn Phong phất tay áo bỏ đi. Ngạo Quân đứng lại dở khóc dở cười, hắn chưa điên đến mức động tay động chân với đám hoàng hoa khuê nữ đó. Tên biểu đệ này của hắn tính cách thực khó hiểu, lúc thì lãnh như ngọn núi băng, lúc lại vui vẻ ấm áp như gió xuân chan hòa, thực không biết đâu mới là bản tính thật sự của hắn nữa. Nói chuyện với tên này đã bao nhiêu năm nay mà vẫn cứ lo sợ một lúc nào đó chẳng may lỡ chọc giận tên này thì hậu quả vô cùng khó lường. Hầy da, vẫn là đi Đào Hoa lâu là yên bình nhất a...

Sau khi trở về phủ, Hàn Tuyết vô cùng mệt mỏi, vừa đặt lưng vào giường là đã bị chu công kéo đi ăn nhậu. Giữa màn đêm tối tăm yên tĩnh bỗng xuất hiện một giọng nam trầm trầm:

-Nữ nhi của chúng ta cũng dễ thương đấy chứ nhỉ?

-Phải, ngươi nghĩ nàng là con của ta mà xấu xí được sao? – Giọng nữ bên cạnh khẽ cười.

-Vương mẫu cũng đang rất thèm được nhìn cháu gái của người.

-Cứ để cho người chờ đi! – Giọng nữ lại cười, tiếng cười trong trẻo hư ảo khẽ văng vẳng giữa bóng đêm tĩnh mịch...

Y đánh liền tù tì một giấc đến trưa mới lười biếng bò dậy. Ăn trưa xong, y buồn chán giở sách ra đọc. Đọc được một lúc thì chán nản vứt quyển sách vào một xó, ra sân nằm phơi nắng cho đỡ nổi mốc. Đang lim dim thì nghe tiếng cười ríu rít của mấy nha hoàn, y hé mắt hỏi A Tử đang ngồi bên cạnh:

-Hôm nay có chuyện gì à mà sao ồn ào thế?

-Dạ thưa tiểu thư, hôm nay là lễ hội Tiễn Xuân do kinh thành tổ chức, thường được các nam thanh nữ tú chọn là ngày tìm đối tượng thích hợp để se duyên. – A Tử, tỳ nữ mới bên cạnh Hàn Tuyết dịu dàng trả lời.

-Có gì đặc biệt không? – Y nhắm mắt lại, tiếp tục hưởng thụ ánh nắng chiều ấm áp.

-Dạ, các gian hàng sẽ mở đến sáng. Còn có rất nhiều mỹ nam xuất đầu lộ diện, đây là điều khiến cho rất nhiều nữ tử muốn ra đường vào ngày này. – Nói đến đây khuôn mặt A Tử khẽ ửng đỏ. Quả thật nhìn một bộ dáng nàng không nghĩ rằng nàng cũng háo sắc đến vậy nha.

-Thế họ định se duyên kiểu gì? – Y lười biếng hỏi.

-Ở đây họ dùng dây nơ. Nếu một người muốn se duyên với ai thì sẽ buộc nơ màu đỏ vào tay người đó, còn nếu người đó từ chối thì sẽ buộc lại dây nơ vàng vào tay người kia.

-Giống valentine phết nhỉ? – Hàn Tuyết lẩm bẩm, bỗng nhiễn mở mắt, quay sang cười gian với A Tử - Ngươi xem, hay là...

Ghé vào tai A Tử thì thầm một lúc thì A Tử nhăn mặt nói:

-Không được đâu tiểu thư, nếu lão gia biết được thì nô tỳ chết chắc!

-Thì thế mới không được để cho phụ thân ta biết! Biết thì còn gì là vui nữa! – Y thở dài.

-Nhưng làm sao tiểu thư ra ngoài được a? – A Tử cắn cắn môi, trong mắt tràn ngập lo lắng.

-Để ta suy nghĩ đã! – Hàn Tuyết gãi gãi cằm, bỗng vỗ tay đánh đét – A! Nhờ nhị ca!

-Nhị công tử chịu giúp người sao? – A Tử vẫn cứ thấy lo.

-Phải thử thì mới biết được chứ! Ngươi cứ chuẩn bị sẵn cho ta một bộ ngoại y nam tử, nhớ là màu trắng nhé! Thêm một đống dây nơ màu vàng nữa! – Cuối cùng thì cũng đến lúc y được phẫn nam trang như trong truyện. Thật phấn khích a!

-Dạ? – A Tử ngạc nhiên – Sao lại là nam trang ạ? Lại còn dây nơ vàng nữa...

-Đừng hỏi nhiều, cứ chuẩn bị đi! – Y phẩy phẩy tay.

-Vâng, thưa tiểu thư. – A Tử không hỏi thêm nữa, lặng lẽ rời đi.

Y ngồi dậy, đi qua đi lại một lúc. Mắt chợt sáng rỡ lên, búng tay cái tách rồi nhanh chóng đi sang Lam Thiên Các.

Chương 7:

Sau một hồi năn nỉ ỷ ôi, cuối cùng Hàn Tuyết cũng chiến thắng. Ngồi ngoài bàn uống trà, Hàn Thiên có chút sốt ruột. Nữ nhân sao người nào thay quần áo cũng lâu la vậy? Lục đục một lúc lâu mới thấy Hàn Tuyết một thân bạch y đi ra, Hàn Thiên nhìn mà muốn sặc. Vỗ ngực bình bịch một lúc mới khó khăn ngẩng lên nói:

-Tam muội...

-Sao? Xấu lắm a? – Y thất vọng nói.

-Không, không xấu! – Hàn Thiên xua xua tay.

Đúng lúc Hàn Kiệt đi vào:

-Nhị đệ, ngươi phải nhanh lên chứ! Các cô nương ngoài kia đang chờ ngươi đấy! Chuẩn bị dây n... - Ánh mắt đột nhiên quét sang người Hàn Tuyết, câu đang nói dở lập tức ngừng lại.

-Ngươi... - Hàn Kiệt chỉ vào Hàn Thiên – Ngươi làm gì tam muội thế?!!

-Không phải ta! – Hàn Thiên oan ức lắc đầu quầy quậy – Là ý của muội ấy.

-Muội đang định làm gì vậy? – Hàn Kiệt trợn tròn mắt hỏi.

-Muội muốn ra ngoài chơi! – Hàn Tuyết thản nhiên nhe răng cười.

-Ăn mặc thế này mà ra ngoài á? – Hàn Kiệt có chút giật mình.

-Sao lại không thể? – Y cầm tà áo giơ giơ lên – Còn đỡ hơn là mặc nữ trang ra đường. Nữ nhân không có mặt dày bằng nam nhân a! Nhưng thực sự xấu lắm sao?

-Không xấu! – Cả hai cùng lắc đầu – Tam muội mặc gì chả đẹp. Còn có phần soái hơn chúng ta a!

-Thật sự? – Y cười rạng rỡ. Ta cũng là một soái ca nha! – Nhị ca, huynh nhiều chiết phiến (quạt) như vậy, cho ta mượn một cái!

-Trong tủ kia. – Hàn Thiên chỉ chỉ, khẽ thở dài – Không biết phụ thân mà nhìn thấy muội như vậy có bị kinh hách không nữa.

Hàn Tuyết lục lọi một lúc thì lấy ra được một cái chiết phiến, bên trên có vẽ núi non cùng cây trúc, nhìn rất thanh nhã lại có khí phách. Mở quạt ra, y khẽ phe phẩy, giả bộ hào hoa phong nhã:

-Ẹ hèm, xin hỏi hai vị huynh đài này, không biết tiểu đệ nên xưng hô như thế nào?

Cả hai người cùng nhìn nhau, cười hùa theo:

-Phiền đệ gọi ta là Lãnh nhị công tử. – Hàn Thiên phe phẩy quạt, khẽ nháy mắt.

-Gọi ta là Lãnh đại công tử. – Hàn Kiệt gấp quạt lại, lạnh lùng cười.

-Gọi đệ là Lãnh tam công tử. – Hàn Tuyết cười vui vẻ, kéo tay hai ca ca đi ra cửa.

Đến trước đại môn, lính gác vội

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net