Chương 101 - Chương 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nương, ta sai rồi, về sau ta sẽ không nói không tranh giành, người để cho chúng ta tiếp tục sống với nhau được không?"

Không chờ nhị lão mở miệng, Lương Nhị Lang kéo Lý Tiểu Ngọc đứng phía sau hắn.

"Cha, từ nhỏ đến lớn, con chưa yêu cầu người cái gì." Hắn nói tiếp, "Người nói trong nhà không có bạc, chỉ có thể để cho một mình đại ca đọc sách, được, con không có ý kiến, con cũng không quản."

"Người nói đại ca phải đọc sách còn Béo Nha đầu óc không khỏe nên không thể phân gia, con cũng tán thành! Mỗi ngày mệt chết mệt sống xuống ruộng, làm ruộng xong được một canh giờ nhàn rỗi thì phải vào thị trấn làm công nhật, cũng chỉ để kiếm tiền đóng thuế!"

"Nhưng lúc Béo Nha gây ra họa, thì người đập nồi bán sắt đổi bạc đi nhận lỗi, còn Tiểu Ngọc làm sai thì người muốn ta viết một phong hưu thư trả nàng về nhà mẹ đẻ! Có công bằng không?"

"Béo nha làm hại cả nhà chúng ta gặp hết tai nạn này tới tai nạn khác thì người không nói, Tiểu Ngọc vì cả nhà mà làm tội nhân, người liền cắn mãi không buông." Lương Nhị Lang cơ hồ nói không ra lời: "Cha, con cũng là nhi tử của người mà, sao ông trời bất công với ta như vậy?"

Nhớ lại nhiều năm vậy, mình đúng là có lỗi với lão nhị, Lương lão cha trầm mặc.

Bọn họ thật thà nhiều năm như vậy, trong lòng nhất để ý chính là ân tình.

Nếu có ân thì phải trả, tự mình khổ thì không sao nhưng không thể bạc đãi người khác.

Đối với lương Đại Lang là đúng, đối với Bạch Lê Hoa cũng vậy.

Lương Đại Nương khẽ há mồm, ánh mắt cũng thực vô lực.



Chương 113 hưu thê ( 4 ):

Một lúc lâu sau, Lương lão cha rốt cuộc lại mở miệng lần nữa, trên mặt không còn dấu vết bùng nổ, vẻ mặt đã khá bình tĩnh, nhưng giọng vô cùng uể oải: "Nếu con đã quyết tâm muốn ở cùng với nàng thì đi đi, đi xa vào, đừng nhận người cha này."

Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người sửng sốt.

Ngay cả Bạch Lê Hoa cũng nhịn không được nhìn sang Lương lão cha.

Tuy rằng trên mặt bình tĩnh, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt, nhưng dựa vào trực giác và quan sát nhạy bén, nàng vẫn phát hiện sự tình không đơn giản.

Trước tiên, tuy Lương lão cha nói lời này, nhưng môi mím chặt, hai mắt ửng đỏ, tay giấu trong áo hơn run rẩy.

Tất nhiên cũng vô cùng gian nan mới có thể ra quyết định này.

Nhưng nếu nói chỉ vì tội danh ám sát và trộm bạc của Lý Tiểu Ngọc thì hoàn toàn không đến mức đó, huống chi, nàng cũng không có thành công.

Như vậy đến tột cùng là vì cái gì mà làm cho Lương lão cha hạ quyết tâm lớn như vậy, một hai phải bắt Lương Nhị Lang viết hưu thư?

Lúc này nàng đang miên man suy nghĩ, nhưng Lương Đại Nương và Lương Đại Lang không còn bình tĩnh, lúc này nhanh chóng khuyên can.

"Ông nói cái gì đó!" Lương Đại Nương nóng nảy, "Nhị Lang, con đừng nghe cha con nói bậy."

"Đúng vậy, tóm lại Béo Nha cũng không có chuyện gì, huống hồ gì Tiểu Ngọc cũng đã nhận sai, ông tha thứ cho nàng ta đi, người một nhà chúng ta vẫn sống tốt với nhau."

Lương lão cha không nói lời nào.

Bọn họ lại khuyên Lương Nhị Lang, chưa mở miệng, Lương Nhị Lang liền "Bùm" một tiếng quỳ trên đất.

Một tiếng trầm vang này khiến tim mọi người thắt chặt lại.

Lương Đại Nương luống cuống kéo hắn dậy, "Hài tử, có gì thì từ từ nói với cha con, đừng giận mà."

Lương Nhị Lang trầm mặc, nhìn hai mắt nhắm chặt của Lương lão cha rõ ràng là bộ dáng không muốn nhiều lời, không khỏi tàn nhẫn nói, "Cha, là nhi tử bất hiếu!"

Nói xong hung hăng dập đầu ba cái.

Ba cái dập đầu này, mỗi một cái dập đầu như mấy năm ân tình phụ tử chiếu cố nhau, đều dập dầu tại đây mà trả về tất cả.

Dập đầu ba cái xong, trên trán Lương Nhị Lang loang lổ vết máu.

Lý Tiểu Ngọc nhanh chóng dùng tay áo lau cho hắn nhưng bị hắn ngăn lại.

Lương lão cha nhắm mắt, một hàng nước mắt chảy xuống, yên lặng rơi xuống đất.

Lương Nhị Lang vẫn luôn quỳ trên mặt đất, không nói lời nào, Lương lão cha run rẩy hỏi: "Con thật sự không nhận cha, không nhận nương, không nhận đại ca cũng muốn ở cùng với nữ nhân này?"

Mắt thấy chuyện đã đến nông nổi không thể nghịch chuyển, Lý Tiểu Ngọc cuống quít mở miệng, "Không, không phải, cha, trong lòng Nhị Lang có người."

Tuy rằng trong lòng nàng cảm thấy, gả cho Lương Nhị Lang là chính xác, nhưng nàng cũng không muốn tay trắng ra cửa.

Đáng tiếc Lương Đại Nương luôn luôn ôn hòa cũng răn dạy nàng, "Câm miệng, nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện!"

"Cha, nương, việc đã đến nông nỗi này, các ngươi trách ta có ích gì?" Lý Tiểu Ngọc hỏi, "Các ngươi có biết vì sao Nhị Lang cố chấp muốn ở bên ta không? Bởi vì trong bụng ta đang mang thai của Nhị Lang! Mang huyết mạnh của Lương gia!"

Có thai?

Trong lúc mọi người đang bị tin tức này chấn động, Bạch Lê Hoa nhìn chằm chằm biểu tình của Lương Nhị Lang.

Hắn nghe nửa câu đầu còn rũ mắt xuống, nửa câu sau lại đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lý Tiểu Ngọc, nửa ngày không nói nên lời.

Biểu tình kia không giống như đã biết trước.

Người Lương gia đang đắm chìm trong vui sướng nên không để ý tới.



Chương 114 có thai ( 1 ):

Hai lão nhân đã muốn tôn tử từ lâu nên bây giờ Lương Đại Nương rất kích động, cũng bất chấp lúc trước đã xảy ra chuyện gì, "Tiểu Ngọc, con nói thật không?"

Lý Tiểu Ngọc rũ mi xuống, một tay đặt trên bụng nhỏ của mình, "Bụng này sớm muộn gì cũng sẽ to lên, con nào dám nói nói dối."

Lương Đại Nương cao hứng, "Vậy sao trước đây các ngươi không nói ra? Lỡ như có gì sơ xuất thì khó có thể cứu vãn được."

Lương Nhị Lang lúc này mới phục hồi tinh thần lại, "Nương, cũng không phải chúng ta không muốn nói, người thấy nhà ta phát sinh nhiều chuyện như vậy, Tiểu Ngọc theo ta thì còn đỡ, lỡ như..."

Lương Đại Nương cao hứng đến độ không biết để tay chân chỗ nào, ném vấn đề cho Lương lão cha, "Nè...... Cha hắn, ông nói xem làm sao bây giờ?"

Chỉ một câu liền thu hút ánh mắt mọi người vào Lương lão cha, tuy hắn vẫn luôn xụ mặt, nhưng ánh mắt vẫn ngõ vào bụng Lý Tiểu Ngọc.

Trong lòng rõ ràng đã dao động.

Bây giờ nghe Lương Đại Nương hỏi hắn, trên mặt băn khoăn, không khỏi tức giận nói: "Còn có thể làm sao bây giờ, đành bỏ qua thôi."

Lý Tiểu Ngọc đã hoài thai con cháu Lương gia hắn nên không thể hưu, bây giờ cũng chỉ có thể chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì.

"Nhưng ta nói trước với các ngươi, sau này không cho phép Lý Đại Lực vào cửa Lương gia, nếu ai có tâm tư xấu, dù là con hay là cháu thì cũng cút cho ta."

"Được được được, chúng ta đều nghe người."

Lương Nhị Lang nhanh chóng gật đầu hứa hẹn.

Hai cha con đều lùi một bước, mắt thấy chuyện đã qua, Lương Đại Nương mặt mày hớn hở, đi qua đỡ Lý Tiểu Ngọc.

Trên mặt đất rất ẩm ướt, lỡ như tôn tử của bà bị thương thì sao.

Nhưng Lý Tiểu Ngọc lại không muốn đứng lên, vẻ mặt nàng khó xử nhìn Lương Nhị Lang.

Lương Nhị Lang lại dập đầu, "Cha, người thấy bây giờ Tiểu Ngọc có thai, chuyện phân gia..."

Lúc này, lương lão cha tự hỏi thật lâu.

Sau đó, ông nói "Phòng lão đại, các con vào đay với ta."

Trong ánh mắt chờ mong của nhị phòng, Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang theo Lương lão cha vào phòng.

Nghĩ rằng Lương lão cha muốn nói riêng chuyện phân gia với bọn họ, Bạch Lê Hoa còn thuận tay đóng cửa phòng lại.

Nhưng sau khi vào nhà,, Lương lão cha vẫn khom lưng quay lưng về phía bọn họ không nói tiếng nào.

Lương Đại Lang bối rối, "Cha, người......?"

"Ai." Lương lão cha lúc này mới xoay người, thở dài, "Chuyện lần này các con đều thấy, nên nói ta cũng nói rồi, nên làm ta cũng làm rồi, bây giờ hài tử đã lớn cũng không thèm nghe lão già này nữa, ủy khuất cho các con rồi."

Nói thật ra thì hôm nay Lương lão cha bảo vệ đã làm cho Bạch Lê Hoa thật sự cảm động rồi, làm gì còn ủy khuất nữa.

"Cha, không ủy khuất, giống như người nói đó, Béo Nha không có việc gì mà."

"Béo Nha là cô nương tốt." Lương lão cha gật đầu, "Nhưng bây giờ các con thấy đó, nhị phòng bên kia quyết tâm muốn phân gia, các con thấy sao?"

"Chúng con nghe cha." Lương Đại Lang nói.

Lương lão cha lại nhìn ở Bạch Lê Hoa, nàng đành phải nói, "Phân gia cũng được, nhưng mấu chốt là phân như thế nào? Là đơn độc đi ra ngoài xây phòng ở, hay vẫn là ở như cũ, chia phòng bếp ra, đồ trong nhà phân như thế nào? Ruộng đất thì phân như thế nào, còn đồ ở trong nhà..."

Tuy lời nàng nói đều là chuyện cần phải suy xét, nhưng đặt ở thời điểm này thì không khỏi khiến người có chút không thoải mái.



Chương 115: Có thai ( 2 ):

Lương Đại Lang ngắt lời nàng, "Mấy năm nay bọn Nhị Lang cũng không dễ dàng, ta đi học viện tốn không ít bạc, theo ý ta thì để cho bọn họ chọn trước đi, còn lại chúng ta lấy cũng được."

"Chàng hiểu lầm ý của ta rồi." Bạch Lê Hoa biết Lương Đại Lang cảm thấy mấy năm nay rất có lỗi với Lương Nhị Lang, cho nên sợ nàng nói ra yêu cầu quá mức hà khắc, dù sao thì bạc cầm đồ để ở chỗ hắn, có nhiều hay ít hắn đều biết.

"Ý của ta là bây giờ Tiểu Ngọc mang thai, không thể tránh phải đi tìm đại phu lấy chút thuốc dưỡng thai, cũng chắc chắn không thể làm việc nặng, hơn nữa nếu bọn họ không muốn ở chung mà muốn phân ra thì khoản tiền này làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải nghĩ cho kĩ đã."

"Được rồi, nếu các con đều đồng ý phân gia, vấn đề chia đồ thì cùng nhau thương lượng đi." Lương lão cha rồi đi ra cửa, "Vào đây đi."

Tuy rằng những người trong phòng chưa nói lời nào, nhưng Lương Nhị Lang và Lý Tiểu Ngọc lại cảm thấy như đã qua một năm, lúc này mắt trông mong nhìn họ.

Ngoại trừ bọn họ, còn có một đống hàng xóm bát quái đang nóng lòng chờ.

Lúc này nhà ai cũng có việc, không muốn mất thời gian nên đã đi về làm chuyện của mình, còn ở lại đều là người có quan hệ tốt với Lương gia, hoặc là có quan hệ xấu, gấp gáp muốn biết kết quả.

Có người thấy ở trong phòng lâu như vậy không có động tĩnh, có chút nóng nảy, nhịn không được liền ghé vào trên cửa nghe, lúc nghe được hai chữ "Hưu thê" này đều ồ lên, nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Rốt cuộc làm ra loại chuyện này thì nàng đáng bị hưu.

Nhưng Lương lão cha mở cửa, lại là muốn mọi người chứng kiến, nói muốn phân gia.

Chuyện nháo nào ở đâu ra vậy? Thôn trưởng không hiểu ra sao bị đẩy ra.

Lương lão cha để cho Lương Đại Nương đi lấy sổ sách, trong nhà có thứ gì đều ở trên đó, thôn trưởng làm nhân chứng, ngồi ở ghế trên.

Những người còn lại đứng ở trong viện dài cổ ngóng vào.

Lý Tiểu Ngọc và Lương Nhị Lang nhìn nhau, thấy được sự hưng phấn trong mắt nhau.

Rốt cuộc muốn phân gia, sau này tiền do nam nhân nhà mình kiếm là của mình, không cần phải trợ cấp cho người khác nữa.

Lý Tiểu Ngọc hưng phấn đến phát run, nhưng lại cố gắng che dấu cảm xúc của mình.

Lương gia nghèo, trong nhà cũng không có bạc, cũng không có đồ để phân.

Chỉ có ruộng và phòng ở.

Lúc nói đến ruộng đất, Lý Tiểu Ngọc nói, "Cha, nương, các người lớn tuổi rồi, cũng làm không bao nhiêu, nên chúng ta để hai khối đất gần đây nhất lại cho người, còn đại ca phải đọc sách, chỉ có một mình Béo Nha, nên phân hai khối ruộng cạn, một khối ruộng nước ở phía đông, còn lại ruộng đất ở phía tây giao cho ta và Nhị Lang được không?"

Lương Đại Nương nhíu mày, nếu theo ý phân phân chia của nàng thì bọn họ cũng có ba khối ruộng cạn, một khối ruộng nước, ruộng ở phía tây hơi nhỏ, dựa vào số mẫu thì tương đương nhau nên có vẻ công bằng.

Nhưng ruộng phía đông dựa vào rừng, rễ cây dưới đất lấn vào, lại ở chỗ râm mát. Còn phía tây dựa vào nhà ở nên không bị ngăn cản, nhiều nắng, đất phì nhiêu, thu hoạch nhiều hơn so với phía đông rất nhiều.

Vậy thì không công bằng.

Ngay cả Lương lão cha cũng cảm thấy không thích hợp, có hai nhi tử, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, sao có thể phân như vậy.

Dù cho trong nhà nhị phòng sắp có thêm người, nhưng đại phòng đi học viện cũng mất một khoản bạc mà.

Quả nhiên, Lý Tiểu Ngọc vừa nói như vậy, Béo Nha liền bác bỏ, "Không được."

Lý Tiểu Ngọc nhanh miệng nói, "Sao lại không được? Đại ca là người đọc sách, sau này có thể thi đậu công danh, Nhị Lang thì cẳ đời phải bán mặt cho ruộng rồi.."



Chương 116 có thai ( 3 ):

Thấy không ai nói gì, nàng nói tiếp: "Đất phía tây tốt, nhưng trong nhà còn phải sinh con, nuôi con quần áo không thể chỉ làm hai bộ."

Miệng thì nói như vậy, nhưng ai cũng biết, thi đậu công danh có ích gì chứ? Trừ phi là trúng Bảng Nhãn Thám Hoa, lão Vương Bàn Tử kia cũng trúng tú tài mà bây giờ còn phải bán thịt heo trên đường cái đó sao?

Có ích gì chứ?

Nhưng dù cho không cam lòng, nàng cũng phải lấy giữ vững lập trường.

So với lý do của Lý Tiểu Ngọc, đại phòng bên này thật bình tĩnh, chỉ nghe Bạch Lê Hoa nói, "Ta không nói ruộng phía đông không được, chỉ là bây giờ ruộng nước quý giá hơn, ta muốn đồi ruông nước phía đông cho ngươi."

Ruộng nước là để trồng lúa, chin rồi sẽ thành hạt thóc, đập ra chính là gạo đó!

Tất nhiên là quý giá.

Bây giờ nghe Bạch Lê Hoa nói không cần ruộng nước, Lý Tiểu Ngọc hơi chần chờ, "Ngươi không có một khối ruộng nước nào thì ăn cái gì?"

Bọn Trần quả phụ cũng đệm theo, "Đúng vậy, ruộng nước này không thể không cần."

"Béo Nha, đầu óc ngươi lại hỏng rồi hả."

Đối mặt với những lời này, Bạch Lê Hoa chỉ nói, "Các ngươi cũng biết, Đại Lang học tập ở thư viện, lúc về cũng phải học bài, trong ruộng nước toàn là đỉa dài bằng bàn tay, quá dọa người, ta chưa từng làm qua những chuyện như vậy nên đổi ruộng cạn cũng có thể trồng đồ ăn."

Bọn họ lại hỏi: "Vậy các ngươi ăn cái gì?"

"Dùng đồ trồng trong đất đổi chút gạo và mì là được, cũng không phải không có cách."

Mọi người gật đầu, nghe nàng nói như vậy, Lý Tiểu Ngọc rất vui vẻ, vội nói tiếp, "Đây là ngươi nói đó nha, cũng đừng nói chúng ta không trượng nghĩa."

Nói xong, nàng do dự nửa ngày, nhịn đau chọn khối đất xấu nhất trong ba khối ruộng cạn đổi cho Bạch Lê Hoa.

Sau khi Thôn trưởng ghi chú kỹ thì đến phiên vấn đề phòng ở.

Nhà của Lương gia có ba gian phòng ngủ, một gian nhà chính thờ phung, còn một gian nhà bếp, một gian nhà xí và một chuồng heo.

Bây giờ, lương Nhị Lang hạ quyết tâm không ở cùng nhau nhưng không có tiền xây phòng nên muốn đại phòng dọn ra.

Lương Nhị Lang nói, "Làm gì có chuyện đã phân gia còn ở chung."

Nếu Béo nha có bản lĩnh như vậy thì tự xây nhà đi, chỉ cần đừng liên lụy bọn họ là được.

Bạch Lê Hoa biết bọn họ đánh chủ ý cái gì, "Muốn chúng ta dọn ra cũng được, vậy các ngươi ở với cha mẹ, nuôi cha mẹ nhé? Ăn, mặc, đi lại, sinh lão bệnh tử toàn bộ phụ trách."

Lương Nhị Lang do dự một chút, đây chính là cha mẹ hắn, nuôi cũng đúng thôi.

Chỉ cần bọn họ dọn ra ngoài là được.

Đầu hắn nóng lên, đang muốn đáp ứng, nhưng Lý Tiểu Ngọc lại túm góc áo hắn, không cho hắn nói chuyện.

Lý Tiểu Ngọc nói, "Chúng ta đều là làm nhi tử, chuyện gì chúng ta cũng làm thì cha mẹ nuôi các ngươi làm gì?"

Hai người khắc khẩu.

Người nói vô tình, người nghe có tâm, bọn họ tuy rằng không có ý tứ không phụng dưỡng nhị lão, nhưng Lương lão cha và Lương Đại Nương nghe bọn họ chối từ lẫn nhau vẫn thấy lòng lạnh lẽo.

Lúc đầu ông cho rằng nuôi ra hai nhi tử tốt, nhưng bây giờ không ai nguyện ý nuôi hắn, đây vẫn là lúc bọn họ còn trẻ năng động, đến khi già rồi làm không được thì chắc bọn họ ném ông bà vào núi.

Lương Đại Lang thấy biểu tình của bọn họ, không đành lòng thương tiếc, nên dùng giọng chắc chắn nói: "Vậy các ngươi dọn ra, chúng ta phụ trách cha mẹ, chuyện gì cũng không cần các ngươi ra một đồng bạc nào."



Chương 117 có thai ( 4 ):

Lý Tiểu Ngọc có chút động tâm, nhưng lại luyến tiếc đồ vật trong nhà.

Tuy Lương gia nghèo, nhưng đồ cần có đều có, trong viện còn mấy con gà sẽ không phân ra, nếu nàng ta đi rồi sẽ không có, đại phòng đi rồi thì có bạc nên không lo lắng, bọn họ thì không có, xây phòng ở, mua đồ dung, chuyện gì cũng cần dùng bạc.

"Cũng được, nhưng các ngươi đem bạc các ngươi có cho chúng ta."

Bạch Lê Hoa đã loáng thoáng có tức giận, "Ngươi nói cái gì?"

Không ngờ Lý Tiểu Ngọc này đúng là một lần lại một lần đụng đến điểm mấu chốt của nàng.

Bên kia, Lý Tiểu Ngọc vẫn cứ không cảm thấy mình không sai, còn hùng hồn đầy lý lẽ nói:

"Chúng ta ngay cả một văn tiền cũng không có, ngươi muốn chúng ta đi tìm chết sao? Trong nhà đều có sẵn đồ rồi, để lại cho ngươi, chỉ cần ngươi đưa bạc cho ta, có chỗ nào không đúng?"

Đúng là chỗ nào tốt cũng muốn chiếm.

Chẳng qua nghĩ từ góc độ khác, lúc này các nàng tuyệt tình như vậy cũng là chuyện tốt.

"Đại Lang ca, lấy hết bạc ra!"

Lương Đại Lang móc túi tiền từ trong ngực ra đưa cho Bạch Lê Hoa,"85 lượng, đều ở đây."

Chung quanh phát ra một chuỗi tiếng hít khí.

85 lượng......

Đây là bao nhiêu tiền đây!

Lý Tiểu Ngọc vaf lương Nhị Lang càng trợn trừng mắt.

Bạch Lê Hoa không để ý đến bọn họ, tiếp nhận túi tiền nói, "Mọi người đều nghe thấy, ở đây ít nhất còn 85 lượng bạc, ta có thể đưa toàn bộ cho các ngươi, các ngươi cứ tùy tiện cầm làm gì thì làm, cha mẹ cũng không cần các ngươi phụng dưỡng, điều kiện là từ nay về sau không được bước vào nhà chúng ta một bước, ngươi đồng ý hay không!

Lời này không phải tương đương với việc đoạn tuyệt tình nghĩa sao.

Vậy đại tôn tử của bọn họ thì làm sao?

Lương Đại Nương muốn ngăn cản, nhưng bị Lương lão cha kéo lại, tuy Béo Nha nói rất tàn nhẫn tuyệt tình, nhưng hắn vẫn muốn nhìn xem đứa con thứ hai của hắn làm gì.

Nhưng Lý Tiểu Ngọc và Lương Nhị Lang không chút do dự đáp ứng.

Hai người trăm miệng một lời mà nói, "Một lời đã định!"

Đó là 85 lượng bạc, đời này bọn họ chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, xây cái nhà ở tốt một chút cũng còn dư dả, huống chi còn không cần lo cho cha mẹ, chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm chứ.

Lòng Lương lão cha lạnh lẽo.

Bạch Lê Hoa hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía mọi người, "Nếu đã như vậy thì nhân dịp mọi người đều ở đây, nhờ các vị hương thân phụ lão làm chứng cho."

Lý Tiểu Ngọc này lộ ra tính tình vong ân phụ nghĩa, mọi người tất nhiên là đứng về phía Bạch Lê Hoa, lúc này nghị luận sôi nổi, đều là lời đồn đãi không tốt.

Lý Tiểu Ngọc chống nạnh quát mắng, "Các ngươi đứng nói chuyện không đau lưng có phải không, nhìn thấy nàng ta vừa khỏe lên mà cả nhà không có chuyện gì tốt, ta sợ chết được chưa? Có năng lực thì các ngươi tự mình tới ở đi!"

Người xem náo nhiệt lúc đầu nghĩ tốt, nhưng sao đó nghĩ đúng như vậy lại nghị luận lên đầu Bạch Lê Hoa.

Những người này toàn bát quái, Vương Thúy Lan hai mắt sáng ngời, nghĩ tới cái gì, lén lút chuồn ra phía sau chuẩn bị rời đi.

Có người phát hiện nàng chuẩn bị đi, liền hỏi, "Vương thẩm không xem tiếp à?"

Nàng cũng không quay đầu lại nói, "Đúng vậy, ta còn có chút việc, ngươi xem rồi kể cho ta nghe là được."

Bên này, dưới sự giám sát của thôn trưởng, người Lương gia ấn dấu tay trên trang giấy, chính thức phân gia.

Thật ra nói là phân gia nhưng dựa theo tình hình trước mắt thì rõ ràng là bọn Lương Nhị Lang đơn độc phân ra mà thôi.

Sau khi ấn dấu tay, Lý Tiểu Ngọc liền đắc ý tiếp nhận bạc.



Chương 118: Không có bạc:

Thấy một màn này, trong lòng Lương Đại Lang rất phức tạp, cũng không biết nương tử hắn có phải cố ý hay không, hôm nay ở đây có nhiều người như vậy, ai cũng thấy bọn họ thu 85 lượng bạc, có tên trộm nào ham muốn hay không còn chưa nói, nhưng cái tên xấu xa mờ ám Lý Đại Lực chắc chắn sẽ không để cho bọn họ bỏ toàn bộ bạc vào túi mình.

Nhà đã chia, bạc cũng vào tay, chỗ tốt cũng chiếm hết, Lý Tiểu Ngọc và Lương Nhị Lang vào nhà thu dọn đồ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dienvan