Chương 101 - Chương 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Mặc nhiễm nói, "Của hồi môn của Bạch Lê Hoa tổng cộng có hai mươi lượng bạc, mười lượng của hồi môn, mười lượng xem như của hồi môn, không có bất luận trang sức gì."

Đây là chỗ hắn cảm thấy kì lạ, Bạch Lê Hoa ở Bạch gia cũng không được sủng ái, lại còn là kẻ ngốc, sao lại có đồ quý như vậy.

Hiên Viên Văn Hoán không nói gì, Mặc Nhiễm nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói:

"Nghe nói hạt châu này có thể kéo dài tuổi thọ. Tri huyện đem bảo vật này giấu kín trong ô vuông trên tường, nhất định là chuẩn bị đem tặng cho người khác."

Lúc hắn nói lời này liền tỏ vẻ đắc ý.

Chuyện này vào tay người khác có vẻ rất khó, nhưng với mạng lưới tình báo của hắn chẳng qua chỉ như một bữa ăn.

Tuy hắn không rõ chủ tử nhà mình vì cái gì mà có hứng thú với tiểu hài nhi và thôn phụ này như vậy, nhưng chủ tử hắn chưa bao giờ ra lệnh theo lẽ thường nên hắn cũng đã quen.

Cũng may đã chuẩn bị đầy đủ hết.

Nhưng sau khi Hiên Viên Văn Hoán chơi đủ rồi thì đặt hộp lên bàn, vẫn như cũ bất mãn, truy vấn, "Còn cái khác đâu?"

Cái khác, còn có thể có cái gì nữa?



Chương 124: Muốn gặp nàng

Mặc Nhiễm nhớ lại báo cáo của thuộc hạ, sợ mình còn sót cái gì.

Chẳng lẽ còn có thứ chủ tử muốn biết nhưng mình không tra được sao?

Hắn cau mày, đau khổ suy tư thật lâu sau vẫn không có manh mối.

"Chủ tử, không biết ngài nói vấn đề ở phương diện nào để ta sai bọn họ tra lại?"

Hiên Viên Văn Hoán uống một ngụm trà, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, hỏi, "Mấy ngày trước ta nhận được bồ câu đưa thu, ngươi nghĩ lão hổ mà Nam Cung bá chăn nuôi bị mất mạng ở đâu?

Nam Cung bá là người nhà nhà đều biết.

Chỗ kỳ diệu nhất là hắn có thể thuần dưỡng thú hoang làm cho chúng trở thành trợ thủ đắc lực cho hắn.

Nam Cung bá đắc ý nhất chính là hai lão hổ một đực một cái, dũng mãnh nhưng có nhân tính, có thể đi theo hắn lâu dài.

Người khác đến gần bọn chúng đều sợ hãi.

Cho nên lần này khi Hiên Viên Thải chạy trốn vào núi, hắn chủ động xin ra trận, thả hổ đực ra đuổi theo, vốn dĩ nắm chắc phần thắng chỉ chờ được thưởng nhưng lại biết được sủng vật mình âu yếm bị người dùng thủ pháp quỷ dị giết chết, thậm chí còn lột da róc thịt, máu chảy đầy đất. Nam Cung bá nổi trận lôi đình, sau khi nghẹn ngào khóc lóc thì thề nhất định phải băm Tiết Thải thành ngàn mảnh (hình như Tiết Thải tên thật là Hiên Viên Thải thì phải.)

Nhưng lão hổ đã chết, Hiên Viên Thải cũng đã mất tung tích.

Nhưng sao trong thôn nhỏ lại xuất hiện thêm một Tiết Thải không biết lai lịch.

Hiên Viên Văn Hoán nhớ rõ hắn loáng thoáng nghe người khác nhắc tới vận khí tốt của Bạch Lê Hoa.

Ở trên núi, gặp được một lão hổ vừa mới chết, liền lấy chủy thủ ra cắt thịt đem về làm thành thịt khô chia cho thôn dân.

Thử hỏi dạng thôn phụ gì lại có lá gan lớn như vậy?

Huống hồ, trực giác nói cho hắn biết Hiên Viên Thải nhất định có liên hệ với thôn phụ này.

"Chẳng lẽ là ở đây sao?" Mặc nhiễm lúc này rốt cuộc hiểu rõ Hiên Viên Văn Hoán muốn biết cái gì, không khỏi hỏi, "Chủ tử, chẳng lẽ tiểu hài nhi kia chính là..."

"Không mười phần thì cũng tám chín phần."

Chẳng trách chủ tử đến đây liền không chịu rời đi.

"Ngươi nói xem ta có nên đi gặp nàng ta một lần không?"

Mặc nhiễm phản bác, "Chủ tử, chuyện này quá nguy hiểm!"

Trước đó không lâu, thánh thủ y giới Hiên Viên Hồng chữa bệnh nguy kịch cho Trịnh lão tướng quân, nhưng vì vết thương đâm vào chỗ hiểm nên ông đã dùng thạch tín để lấy độc trị độc nhưng liều thuốc quá lớn khiến cho Trịnh lão tướng quân đi đời nhà ma..

Dưới sự giận dữ của tiểu Trịnh tướng quân đã giam ông vào đại lao, hạ lệnh chém đầu cả nhà.

Nhưng ai cũng biết bên người Hiên Viên Hồng ngoại trừ đồ đệ cũng chỉ có một tôn tử là Hiên Viên Thải.

Hiên Viên Hồng một người vô cùng lương thiện, đồ đệ ông phần lớn là cô nhi hoặc hài tử của nhà dân nghèo khổ, lúc này mọi người để báo đáp ân tình đã chặn trước cửa, đồng tâm hiệp lực yểm hộ Hiên Viên Thải rời đi.

Sau đó đường ai nấy đi.

Chỉ có vài người biết Hiên Viên Văn Hoán là cô nhi được Hiên Viên Hồng thu dưỡng, ban tên và hết lòng dạy dỗ.

Mà Hiên Viên Văn Hoán cũng là trời sinh thông minh nên rất được Hiên Viên Hồng yêu thương.

Đáng tiếc chí hướng của hắn không phải là cứu người mà là giết người.

Trên tay không dính một giọt máu tươi, nhẹ nhàng giết những người đã cô phụ hắn.

Sau khi Hiên Viên Hồng phát hiện thì nói hắn không có tâm của người hành nghề y, không xứng đáng học y.

Hai người ý kiến không hợp nên cuối cùng đường ai nấy đi.

Tuy nói như vậy, nhưng trước khi Hiên Viên Văn Hoán đi, Hiên Viên Hồng vẫn viết xuống tâm đắc nhiều năm qua để tặng cho hắn. Có thể nói thành tựu mà Hiên Viên Văn Hoán có ngày hôm nay không thể thiếu Hiên Viên Hồng.

Nguy hiểm, hắn tất nhiên biết nguy hiểm.

Nhưng càng nguy hiểm thì lại càng thú vị



Chương 125: Không đọc sách

Ở bên Lương gia, vì vội vàng phân gia nên đã chia hết đất và tiền, bây giờ mới để ý đến hiện trạng bi thảm sau này.

Lương Nhị Lang và Lý Tiểu Ngọc bên kia thì thật dễ dàng, được chia hai khối đất hoa màu mọc tốt, trên người lại có bạc, không phải lo chuyện đóng thuế.

Còn bọn họ thì tiền không có một đồng, trong nhà lại có 5 miệng ăn, luá mì thì để đóng thuế nặng nề, Lương Đại Lang đi thư viện cũng cần tiền.

Làm sao sống đây.

Người Lương gia mặt ủ mày ê ngồi một đống.

Lương Đại Lang lúc này cũng có chút hối hận sao mình lại đem hết tiền ra, khiến cho hoàn cảnh trong nhà khổ sở, nhị phòng thì giàu có, không khỏi áy náy, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một biện pháp:

Hắn nói: "Cha, nương, con nghĩ con sẽ không đi thư viện nữa, chờ lúa mạch để vào kho rồi ta lên thị trấn tìm công nhật mà làm!"

Thật ra nếu nói tới chuyện phân gia thì nhị phòng đúng là không biết xấu hổ, nhưng Lương Đại Lang vẫn không thể oán hận bọn họ.

Bây giờ Tiểu Ngọc đang mang thai, muốn phân ra tự mình sống cũng không có gì đáng trách.

Mấy năm nay trong nhà rõ ràng là khổ cực nhưng vì hắn hiếu học nên vẫn duy trì đóng học phí ba lượng bạc một quý, lại còn phải đóng thuế, có năm gặp thiên tai cả nhà phải đói bụng, hắn đã liên lụy người trong nhà quá nhiều.

Không nhìn biểu tình khiếp sợ của người trong nhà, Lương Đại Lang tiếp tục tính toán, "Con nghĩ có thể ban ngày làm việc, ban đêm đọc sách, tới lúc đi thì thì ta cứ thế mà đi là xong."

Tốt xấu gì trước kia cũng có Nhị Lang và Tiểu Ngọc chống đỡ, nhưng bây giờ bọn họ đã phân ra rồi, gánh nặng trong nhà chắc chắn toàn bộ đè lên trên vai một mình Lương Đại Nương, lại không có người làm ruộng, không có trụ cột chèo chống là không được.

Lương lão cha ngẩng đầu, "Không được, dù cho nhà ta ăn cỏ ăn trấu, kéo lưng quần cũng tạo điều kiện cho con, có phải con lo chuyện tiền bạc không? Ta nói cho con nghe, đừng lo chuyện tiền bạc, ta đã để dành cho con!"

Hy vọng của cả nhà đều đặt ở trên người Lương Đại Lang.

Cho nên mỗi năm vào lúc này Lương lão cha đã sớm chuẩn bị bạc, tuy bây giờ vẫn còn thiếu một chút, nhưng khi lúa mạch đã vào kho, bán đi là đủ.

"Nếu là ở nhà đọc sách có tác dụng thì ai cũng ở nhà đọc sách, còn đi học viện nghe phu tử giảng bài làm gì, không phải dói chết sao?" Lương lão cha thật thà nói, "Phàm là phu tử đều là người có học vấn, con cứ ổn định ở trong đó mà học! Học cho tốt vào!"

Bạch Lê Hoa nghe được lời này liền gật đầu.

Ai cũng nói là tri thức thúc đẩy sự phát triển. .

Tuy Lương lão cha cả đời là nông dân, nhưng trên phương diện giáo dục thì thật tinh mắt.

Cứ ở trong ruộng thì làm nên cái gì?

Lúc nào cũng phải nhìn bầu trời mà ăn cơm, nghèo cả đời.

Lương Đại Lang do dự: "Nhưng nhà này..."

"Trong nhà còn có ta mà?" Bạch Lê Hoa hát đệm nói, "Cha mẹ đã tạo điều kiện cho chàng nhiều năm như vậy, bây giờ chàng không đi nữa thì bạc toàn bộ là đổ sông đổ biển sao?"

Lương lão cha gật đầu, "Đúng là như vậy!"

Lương Đại Lang không nói, lúc này, Lương Đại Nương vẫn luôn trầm mặc ngẩng đầu, vẻ mặt lo lắng hỏi Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang:

"Đại Lang, Béo Nha, các ngươi nói thật với nương, trong tay các con còn bạc hay không!"

"Nương, thật sự một văn tiền cũng không có!" Lúc trước nói chuyện với Quý Hiểu HỒng, Lương Đại Nương không nghe được, Bạch Lê Hoa nói lại lần nữa, "Toàn bộ bạc đó đều để con chuẩn bị mở cửa hàng."



Chương 126: Đương nhiên oán giận chàng!

Nghe vậy, Lương Đại Nương vẻ mặt trắng bệch, run run nói: "Xong rồi..."

"Sao?"

Nhìn ánh mắt dò hỏi của mọi người, biểu tình Lương Đại Nương hơi hoảng hốt, người mấy chục tuổi mà nhìn như hài tử làm bậy, xoắn góc áo không biết làm sao.

Lúc trước, khi biết Lý Tiểu Ngọc mang thai, trong lòng nàng đau lòng, không muốn hài tử trong bụng bọn họ chịu ủy khuất, thấy nam nhân dẫn đại phòng vào nhà thương lượng chuyện phân gia thì trong lòng khó chịu nên đã đem tiền để dành đóng học phí cho Đại Lang đưa cho Tiểu Ngọc để cho bọn họ mua chút đồ ăn bồi dưỡng.

Lúc ấy bà nghĩ trong tay Béo Nha còn bạc để mở cửa hàng nên bọn họ cũng không đến nỗi nào.

Nhưng bọn Tiểu Ngọc thì khác, cả hai người đều khó khăn lại còn mang thai.

Ai biết béo nha lại đem toàn bộ 85 lượng bạc cho nhị phòng.

Mà Lý Tiểu Ngọc, trước khi đi cũng không trả hai lượng bạc kia cho nàng.

Bây giờ muốn nộp thuế, đóng học phí, năm miệng ăn, trong nhà chỉ còn dư lại mấy chục tiêu vặt, lại không có ruộng nước, làm sao sống nổi đây.

Lương Đại Nương bắt đầu rơi nước mắt.

Lương lão cha trực tiếp đứng lên, vừa ôm ngực vừa mắng Lương Đại Nương, "Sao bà hồ đồ như vậy! Lấy cái gì cũng không thể lấy bạc kia chứ! Hai vợ chồng hắn hai tay hai chân khỏe mạnh, trong đất có hoa màu có thể thu hoạch, sao có thể bị đói được?"

Tất nhiên là tức không chịu nổi..

Nhìn hiện trạng trong nhà, tay chân Lương Đại Nương luống cuống, không biết làm sao bây giờ, bây giờ lại bị Lương lão cha chỉ trích càng thêm hối hận.

"Ông đừng nổi giận." Lương Đại Nương nói, "Để ta đi qua bọn hắn đòi bạc về!"

Nói xong, không chờ những người khác phản ứng, liền buông đồ trong tay xuống, vội vàng đi về phía đường lớn.

Ai ngăn cản cũng không được.

Lương lão cha nổi nóng nên cũng không đuổi theo.

Bây giờ át chủ bài cũng không có, ông còn đang nghĩ biện pháp kiếm tiền đây.

Nghĩ nửa ngày, ông nói, "Hay ta đi mượn chút tiền chỗ tam thúc của con?"

Cha mẹ bốn huynh đệ Lương lão cha mất sớm nên đã phân nhà, tự sinh sống, huynh đệ không hề thân thiết, mỗi người đều tự mình giữ tiền, chưa ai vay ai một lần nào.

Tuy rằng biết tìm bọn họ mượn bạc là tự chuốc lấy nhục nhã, nhưng Lương lão cha vẫn không chịu từ bỏ một chút khả năng này.

Tất nhiên Lương lão cha không ngờ tới huynh đệ bọn họ phân gia cũng có nguyên nhân.

Đức hạnh của mấy thúc thúc đó, đừng nói Lương Đại Lang, người trong thôn ai cũng biết.

Mọi người đều ngầm nói, người nhà cùng một nương sinh ra mượn còn không được, chúng ta không thân không quen sao phải cho mượn bạc chứ?

Lương Đại Lang nói: "Đừng tự tìm khổ, dựa theo lời con nói, chờ lúa mạch vào kho rồi ta đi tìm công nhật làm, trước kiếm tiền đóng thuế đã rồi hãy nói."

Hắn nói xong, quay qua Bạch Lê Hoa, "Béo Nha, sau này chúng ta có thể sẽ sống rất khổ sở, nàng không oán giận ta chứ?"

Bạch Lê Hoa vẫn luôn nghĩ cách kiếm tiền.

Bây giờ nghe Lương Đại Lang hỏi, không chút nghĩ ngợi, buột miệng, "Oán giận chứ, đương nhiên oán giận!"

Trong mắt Lương Đại Lang hiện lên một tia thất vọng, nhưng Béo Nha dù sao cũng là nữ nhi Bạch gia, không muốn sống quá khổ sở, hắn cũng có thể hiểu.

Lương lão cha cũng thở dài theo.

Thấy biểu tình khổ sở của bọn họ, Bạch Lê Hoa liền biết bọn họ hiểu sai, nhưng vẫn xụ mặt nói, "Chàng đi làm công nhật, một ngày chẳng qua kiếm được 20, 30 văn tiền, vì chút tiền này mà chàng ném đi tiền đồ của mình, có lợi không?"



Chương 127: Nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu

"Tuy ta không đọc sách nhưng cũng biết làm việc phải cân nhắc nặng nhẹ, nhanh chậm, không thể nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu."

Lời nói của nàng thông thường dễ hiểu, nói có sách mách có chứng, làm người tin phục, Lương lão cha ở một bên nghe được liên tục gật đầu.

"Ưm, đúng là như vậy!"

"Học viện này có quy định nếu đứng đầu khảo hạch thì được trợ cấp tiền bút mực, cũng giúp được ít nhiều trong nhà, huống chi ít lâu nữa là phải đi thi khoa cử rồi, nếu trúng cử thì chưa nói mỗi tháng được lãnh bạc cố định, cả nhà cũng được nở mày mở mặt."

Bạch Lê Hoa thật sự sắp tức chết rồi, vốn dĩ còn cảm thấy Lương Đại Lang là người có tiền đồ, không ngờ ánh mắt lại thiển cận như vậy.

Cuối cùng, nàng kết luận, "Tóm lại, việc trong nhà có ta lo, chàng đừng phí tâm, cứ an tâm đọc sạch là được."

Bây giờ nàng hết bệnh rồi, cuộc sống cũng không thể kém hơn lúc trước được.

...

Tin tức Lương gia phân gia mọi người đều nghe thấy nên rất nhanh đã truyền khắp thôn Chu Tiên, trong khoảng thời gian này, dù là trong ruộng hay ngoài ruộng, lúc trà dư tửu hậu mọi người đều bàn luận chuyên này, lời gì cũng nói.

Bạch Lê Hoa cứ nhắm mắt làm ngơ.

Liên tiếp cân nhắc làm sao kiếm tiền nhanh, nghĩ mấy ngày vẫn không ra.

Ngày đó, Lương Đại Nương đi tìm Lý Tiểu Ngọc đòi tiền, hỏi thăm ra mới biết Lý Tiểu Ngọc bọn họ trở về nhà mẹ đẻ.

Tới Lý gia rồi, nàng muốn ngầm kêu Lý Tiểu Ngọc ra lặng lẽ nói chuyện, nhưng người Lý gia cứ nhìn chằm chằm nên cuối cùng bạc không đòi được mà còn bị người Lý gia châm chọc mỉa mai.

Kết quả Bạch Lê Hoa còn phải an ủi nàng: "Nương, người cứ yên tâm, bây giờ ta hết bệnh rồi, không sao nữa, cuộc sống rồi sẽ tốt hơn."

Tuy chỉ là trấn an nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.

Mấy ngày nay, bởi vì chuyện tiền bạc mà mọi người đều nặng nề, trong nhà Lương gia như bao phủ một tầng mây đen, không khí vô cùng áp lực.

Ngay cả Tiết Thải ngày thường nói rất nhiều, cũng không dám nói gì.

Trong không khí áp lực này, mỗi ngày bọn họ đi sớm về trễ, vội vàng thu hoạch lúa mạch trong ruộng, phơi trên chiếu, suốt đêm dùng gậy đập thóc ra, nhân lúc trời nắng thì phơi khô, bỏ vào túi chuẩn bị bán cho người thu mua tiểu mạch.

Kiếm được chút nào hay chút ấy.

Lương Đại Lang bởi vì bị thương trên đầu, không thể đi ra ngoài làm việc, cho nên mỗi ngày đều ở nhà đọc sách.

Lúc bọn họ xuống ruộng, Tiết Thải liền đi chung quanh triền núi đào rau dai, hắn học rất nhanh, Bạch Lê Hoa dạy những đồ có thể ăn một lần thì hắn đã nhớ kỹ, đào được nhiều loại đồ ăn cũng khá ngon.

Về nhà lặt cùng với Lương lão cha, chờ buổi tối Bạch Lê Hoa trở về thêm nước vào cả nhà cũng ăn thật vui vẻ.

Đồ ăn nàng làm càng ngon thì Lương Đại Nương càng nóng lòng.

Bây giờ trong nhà ngay cả chỉ có rau dại cũng có thể ăn hai chén cơm, lu gạo đã nhìn thấy đáy, nếu cứ ăn như vậy thì chẳng bao lâu sẽ hết, nhưng thấy Béo Nha làm việc mệt gầy đi một vòng cũng ngại nói.

Theo lệ thường thì sau khi thu hoạch lúa mạch là tới thời điểm cấy mạ, bây giờ trong nhà một mẫu ruộng nước cũng không có, bên trong ruộng cạn thì lại trồng ngô nên sáu tháng tiếp theo cũng không ăn được.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng thương lượng với người nhà, "Nếu không sau khi chúng ta bán lúa mạch, thì bỏ ra chút tiền thuê ruộng của người khác trồng lúa nước đi? Ta sợ con đỉa nhưng nương không sợ, dù gì cũng kiếm được chút đồ cho người trong nhà ăn."

Chủ ý này tốt! Nhưng vấn đề là nhà ai nguyện ý cho thuê? Nếu thuê thì bao nhiêu tiền là được?

Sau khi trầm mặc, Lương lão cha hỏi: "Hay chúng ta hỏi Cát Lại Tử?"



Chương 128: Xoa bóp

Đề nghị này không tồi.

Mấy ngày nay, Cát Lại Tử dùng phương thuốc Béo Nha đưa cho, bệnh chốc đầu đã tốt hơn, nhưng tâm tư của hắn đều đặt trên việc săn thú, ruộng nước nhà hắn bị hắn phá không còn hình dạng, nếu nói chuyện tốt thì không chừng có thể thành công.

Bạch Lê Hoa đồng ý, nhưng trong lòng nàng lại đang nghĩ tới chuyện khác.

Thấy chuồng gà phải xây cho xong, cơm cũng đã làm nhưng bọn Cát Lại Tử lại chỉ ăn một chút khiến Bạch Lê Hoa cảm thấy thực áy náy.

Sau khi phân gia, Cát Lại Tử cùng Trương cẩu tử làm việc xong đều không ở Lương gia ăn cơm, mỗi lần đều thoái thác trong nhà còn có việc, nhưng ai cũng biết, bọn họ chính là muốn tiết kiệm tiền thay nàng.

Nhưng trong tay không có tiền, làm cái gì cũng phải tiết kiệm, bột mì gì đó, căn bản không dám dùng giống như lúc trước vậy.

Đúng lúc nhân dịp thuê ruộng nước làm cho tốt.

Hôm nay, Bạch Lê Hoa đặc biệt về nhà sớm một chút, đem nấm còn lại ngâm vào trong nước ấm, rồi cắt lát một khối thịt mông hổ, ướp với bột khoai lang, nước tương, muối và nước trong không gian, cố gắng bảo đảm giữ được thịt tươi mới lâu nhất.

Sau đó cơm cháy mấy ngày nay lưu lại cắt thành khối nhỏ, bỏ vào chảo đầu chiên một chút rồi bỏ lên đĩa.

Rồi bỏ dầu hạt cải vào trong chảo, xào thịt cắt lát, sau khi chin thì vớt ra, đổ dầu, xào chút hành tỏi cho thơm, bỏ nấm vào xào, sau đó lại đổ thịt cắt lát đã chiên vào xào lại.

Rắc bột khoai lang vào nước rồi đổ vào chảo đồ xào.

Đợi cho trong nước canh trong chảo sền sệt, nhanh chóng nhắc xuống đổ lên đĩa cơm cháy.

Lúc bưng lên bàn, cơm cháy vẫn còn toát ra tiếng "xèo xèo", lát thịt trơn mềm, cơm cháy giòn giòn.

Món thứ hai là cà chua xào trứng gà.

Cà chua trong đất nhà mình, trứng là do gà mái nhà đẻ, vẫn luôn tiếc không dám ăn.

Tuy rằng việc nhà cực khổ, nhưng là Bạch Lê Hoa đặc biệt bỏ thêm nửa chén nước trong không gian và cả đường trắng, sau khi lấy ra thì màu sắc đỏ vàng xen lẫn, chua chua ngọt ngọt, màu sắc tươi đẹp, thơm nứt mũi.

Món thứ ba cũng là món mì khoai lang cực kỳ đơn giản.

Làm như món rau trộn, nấu mì cho mềm, đổ ra tráng nước lạnh, xào rau chân vịt, bỏ thêm thịt vụn, sa tế, đặc biệt ăn với cơm.

...

Bảy người, Bạch Lê Hoa làm sáu món ăn bỏ đầy bàn.

Bọn Cát Lại Tử vội vàng làm mấy thứ cuối cùng, vẫn chưa trở về. Bạch Lê Hoa thừa dịp nhàn rỗi này xoa bóp chân cho Lương lão cha.

Chân ông đã bị thương rất nhiều năm, các mô cơ bản đã hoại tử thành hình, hơn nữa khoảng thời gian trước lại thêm vết thương mới, nếu ở thời hiện đại thì còn đỡ, lúc đó có các máy trị liệu tiên tiến, thương thế cũng có thể xác định được.

Nhưng đây không phải thời hiện đại, nàng cũng chỉ có thể dùng thủ pháp xoa bóp đặc thù, biến ngựa chết làm như ngựa sống thử xem có thể giảm bệnh không.

Rốt cuộc Lương gia bây giờ lâm vào cảnh này, Lương lão cha vẫn luôn cảm mình liên lụy cả nhà nên cả ngày buồn bực không vui.

Ở nơi này nói tới thân thể khỏe mạnh là điều tối kỵ.

Thân thể Lương Đại Nương cũng không khỏe.

Cái nhà này không thể lại xảy ra chuyện nữa.

Lần đầu tiên nàng xoa bóp cho ông, Lương lão cha còn kiên quyết cự tuyệt, nơi đây là sơn thôn nhỏ chân chất, loại chuyện công công cởi quần để cho tức phụ nhi "sờ" này, Lương lão cha thà chết cũng không muốn.

Sau đó thấy đầu Cát Lại Tử từng ngày khỏi dần, trong lòng cũng không muốn trở thành gánh nặng trong nhà, hơn nữa Lương Đại Lang và Bạch Lê Hoa làm công tác tư tưởng nên lúc này mới đồng ý thử xem.

Nhưng không được cởi quần.

Bạch Lê Hoa đau đầu, nhưng cũng vô cùng nhớ nhung quần đùi của thời hiện đại.



Chương 129: Xoa bóp( 2 )

Lương Đại Lang không nói gì lấy cây kéo tới cắt hai ống quần đến chỗ đầu gối.

Xem như đẹp cả đôi đường.

Nói đến cũng kỳ quái, để gia tăng hiệu quả, Lúc Bạch Lê Hoa xoa bóp thì nghiền thảo dược trộn với nước trong không gian thoa ngoài da rồi mới xoa bóp, vậy mà Lương lão cha cảm thấy chỗ bị thương hơi nóng lên, thật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dienvan