Chương 80. Sống Chung Với Khuynh Thành ( 2 ).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 80. Sống Chung Với Khuynh Thành ( 2 ).

"Bị bệnh?!" Tư Đồ Tuyết Vũ kinh ngạc, hỏi lại tên gia đinh.

"Dạ phải! Thiếu chủ bị bệnh từ tối qua tới giờ." Tên gia đinh lễ phép trả lời nàng.

"Hắn bị bệnh gì?" Không phải người luyện võ, trong người có nội công sẽ rất hiếm bị bệnh sao? Trừ khi...hắn là bị thương!

"Tiểu nhân cũng không biết nữa! Tối qua, thiếu chủ được người trong Cung đưa về, gia chủ liền kêu đại phu tới khám cho thiếu chủ. Tiểu nhân chỉ biết là thiếu chủ bị bệnh thôi." Tên gia đinh cười ngây ngô nhìn nàng.

Trừ Tư Đồ Anh Tuấn, Sở Lan Ngạo và Tây Môn Thanh Đình ra, Tư Đồ Tuyết Vũ là người đầu tiên được Bắc Cung Khuynh Thành cho phép vào Hải Đường Uyển. Thường thì không ai được phép vào Hải Đường Uyển, những hạ nhân làm xong việc của mình thì phải lập tức rời đi nơi đó. Cho nên, tên gia đinh nghĩ Tư Đồ Tuyết Vũ là bạn thân của Bắc Cung Khuynh Thành, mới thoải mái nói hết cho nàng nghe.

"Thiếu gia đang đợi ngài ở bên trong, tiểu nhân xin phép đi trước!" Tới phòng của Bắc Cung Khuynh Thành ở Hải Đường Uyển, tên gia đinh liền lễ phép xin đi trước, để một mình Tư Đồ Tuyết Vũ đứng ở đó.

Nhìn toàn bộ Hải Đường Uyển không có một bóng người ngoại trừ mình, Tư Đồ Tuyết Vũ có cảm giác như đi vào nhà của các yêu tinh trong phim Liêu Trai, cũng xinh đẹp, cũng mờ ảo và vắng vẻ bí ẩn như vậy. Nàng lắc đầu cười nhạt, bắt đắc dĩ mở cửa phòng, từ từ đi vào.

Vừa vào tới phòng trong, nhìn thấy Bắc Cung Khuynh Thành ngồi xếp bằng luyện công trên giường, trên mặt thì mang khăn che mặt, nàng kinh ngạc mở to mắt, nghi hoặc nhìn hắn "Khuynh Khuynh! Huynh bị thương sao?"

Nghe tiếng nàng, Bắc Cung Khuynh Thành từ từ mở mắt ra, cười tươi mừng rỡ nhìn nàng "Huynh tới rồi hả?"

"Ừ! Huynh bị gì dạ? Mặt của huynh đó?" Tư Đồ Tuyết Vũ chỉ chỉ mặt của hắn, tò mò hỏi.

"Hả? Ờ, ta...ta...ta bị dị ứng." Bắc Cung Khuynh Thành lãng tránh nhìn sang hướng khác, ấp úng trả lời.

"Bị dị ứng? Sao lại bị dị ứng vậy hả?" Tư Đồ Tuyết Vũ tiêu sái đi qua và ngồi xuống ghế bên bàn trà, thật tự nhiên rót trà, vừa uống vừa ngước mắt nhìn Bắc Cung Khuynh Thành, chờ đợi hắn trả lời.

"Ta...ta...ta cũng không biết nữa. Tự nhiên mặt ta bị ngứa, sau đó thì nổi lên nhiều đốm màu đỏ." Bắc Cung Khuynh Thành gải gải thái dương, đảo mắt lia lịa nhưng không dám nhìn nàng.

Nhìn thấy động tác khác thường của hắn, Tư Đồ Tuyết Vũ càng nghi hoặc hơn. Nàng vẫn uống trà, nhưng khóe miệng lại gợi lên một nụ cười tà. Tay phải cầm ly trà, còn tay trái đang để ở trên đùi thì dùng ngón cái và ngón giữa bắn ra một điểm khí về phía hắn. Khăn che mặt của Bắc Cung Khuynh Thành liền rơi xuống đất.

"A!" Phản ứng không kịp, Bắc Cung Khuynh Thành la lên một tiếng, sau đó hắn lập tức dùng hai tay che mặt mình lại.

Nhưng cho dù hắn có che mặt đi nữa, thì vừa rồi, Tư Đồ Tuyết Vũ đã đủ thời gian nhìn thấy mặt của hắn rồi. Nàng mở to mắt kinh ngạc, khóe miệng kéo kéo, dùng ánh mắt tò mò và hơi quan tâm nhìn hắn "Mặt của huynh? Sao lại như vậy chứ, không phải huynh nói mặt bị dị ứng sao?" Tên này đánh nhau với ai mà tới nổi mặt mày bầm hết vậy chứ?!

"Cái này...cái này...là do ta đánh nhau với Ngạo." Líu ríu nói, Bắc Cung Khuynh Thành từ từ buông tay xuống, cắn môi, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn nàng.

"Đánh nhau? Sao huynh lại đánh nhau với Sở Lan Ngạo vậy? Huynh làm chuyện gì có lỗi với hắn sao?" Tư Đồ Tuyết Vũ càng lúc càng tò mò, ánh mắt nhìn Bắc Cung Khuynh Thành cũng mang theo nghi ngờ.

"Không phải! Ta không làm gì có lỗi với Ngạo hết, là do chúng ta nói lỡ miệng thôi." Bắc Cung Khuynh Thành lắc đầu, vẻ mặt chuyển sang ủy khuất.

Nói lỡ miệng? Chúng ta? Là chuyện hôm qua sao? "Ngoài huynh ra, còn có Tây Môn Thanh Đình và Tư Đồ Anh Tuấn bị hắn đánh nữa hả? Không phải võ công của các huynh rất cao sao? Sao mà ba đánh một mà đánh không lại vậy chứ?"

"Võ công của bốn chúng ta ngang nhau, nhưng mà hôm qua đánh nhau, Ngạo không dùng tới võ công, mà chỉ dùng quyền cước. Ngạo từ nhỏ đã được đưa vào quân doanh huấn luyện, cho nên...chúng ta đánh không lại huynh ấy. Tuy rằng, mặt của Ngạo cũng bị bầm, nhưng mà bầm ít hơn ba chúng ta." Bắc Cung Khuynh Thành vừa nói xong, liền sờ sờ vết bầm trên mặt, kể lể với Tư Đồ Tuyết Vũ.

Nghe hắn kể lể, lại nhìn vào mặt hắn, chỗ đuôi mắt thì xanh tím, khóe miệng thì vừa sưng vừa đỏ, còn có bên má trái bị bầm tím, Tư Đồ Tuyết Vũ kéo khóe miệng, bắt đắc dĩ lắc đầu "Aiiiii_____! Huynh mau kêu người đi luộc vài cái trứng gà đi."

"Luộc trứng gà? Để làm chi? Huynh muốn ăn hả? Huynh đói bụng sao? Được, ta sẽ lập tức sai người luộc trứng và làm nhiều món ngon cho huynh!" Bắc Cung Khuynh Thành vừa hỏi liên tục vừa đứng lên, nhanh chóng bước đi ra hướng cửa phòng.

"Ai nói ta muốn ăn!" Tư Đồ Tuyết Vũ đưa tay kéo tay áo hắn, bắt hắn đứng lại "Ta kêu huynh luộc trứng gà là muốn dùng nó, lăn vết bầm trên mặt huynh đó!"

"Lăn vết bầm trên mặt ta? Bộ trứng gà có thể làm giảm vết bầm hay sao?" Bắc Cung Khuynh Thành ngạc nhiên và hiếu kỳ nhìn nàng.

Thiệt là! Bộ mình có duyên với trứng gà hay sao á, mấy ngày trước mới giúp tên kia lăn, giờ tới lượt tên này. "Huynh muốn biết hết hay không, thì mau làm theo lời ta nói đi." Tư Đồ Tuyết Vũ buông tay áo hắn ra, đảo mắt và hấc nhẹ mặt về hướng cửa một cái, ý tứ là kêu hắn nhanh đi sai người luộc trứng gà.

"Ờ được, huynh đợi ta một lát!" Bắc Cung Khuynh Thành gật đầu rồi bước đi ra hướng cửa...

Một nha hoàn đi vào phòng ngoài, nhìn thấy Bắc Cung Khuynh Thành ngồi ở ghế chủ vị trong phòng và Tư Đồ Tuyết Vũ thì ngồi ở trên nhuyễn tháp, nha hoàn liền nhìn nàng hơi lâu một chút. Sau đó liền đỏ mặt thu tầm mắt, lễ phép nói với Bắc Cung Khuynh Thành "Thiếu chủ, trứng gà luộc xong!"

"Đưa cho ta." Tư Đồ Tuyết Vũ cười nhạt với nha hoàn.

Nhìn thấy nha hoàn đứng chết trân, hai mắt si mê nhìn chầm chầm Tư Đồ Tuyết Vũ, Bắc Cung Khuynh Thành lập tức đứng lên đi sang chỗ nha hoàn, cầm lấy dĩa trứng gà lạnh giọng nói "Ngươi mau ra ngoài đi!" Trong giọng nói mang theo mệnh lệnh còn có bực bội không vui.

"A! Dạ, nô tỳ...nô tỳ cáo lui!" Nha hoàn giật mình, sau đó hoảng sợ nhanh chóng lui ra ngoài. Nhưng mà trước khi đi, còn luyến tiếc nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ, trong lòng thầm nghĩ: Công tử này thật là đẹp nha! Còn đẹp hơn thiếu chủ nữa!

"Hừ!" Bắc Cung Khuynh Thành bất mãn liếc về hướng bên ngoài phòng, hắn không thích ánh mắt của nha hoàn khi nàng ta nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ, ánh mắt mang theo tán thưởng, si mê và quyến luyến.

"Huynh ngồi xuống đi!" Bỏ qua một bên hành động kỳ lạ của Bắc Cung Khuynh Thành, Tư Đồ Tuyết Vũ đưa tay cầm qua dĩa trứng gà để lên bàn bên cạnh nhuyễn tháp, lấy khăn tay từ trong tay áo ra, bỏ một cái trứng lên và bao lại.

"Đau!" Tư Đồ Tuyết Vũ vừa mới để trứng gà lên khóe miệng hắn, chưa kịp lăn thì Bắc Cung Khuynh Thành đã la đau.

"Huynh gắng chịu đi, ta sẽ nhẹ tay một chút!" Ở khoảng cách gần như vậy, nhìn thấy rõ vết sưng đỏ bên khóe miệng hắn, trong mắt nàng xẹt qua nhanh một tia đau lòng, nhanh tới nỗi chính nàng cũng không phát hiện.

"Ta không sao, chỉ hơi đau một chút thôi!" Được ở gần khoảng cách như vậy với Tư Đồ Tuyết Vũ, hắn rất vui, cho dù có đau tới cỡ nào hắn cũng thấy hạnh phúc.

"Có đau cũng phải nhịn." Tư Đồ Tuyết Vũ nhìn thấy hắn làm ra dáng vẻ như binh sĩ đang chuẩn bị hy sinh anh dũng, nàng liền muốn cười.

Nàng nhẹ nhàng dùng trứng gà lăn hết các vết bầm trên mặt hắn, cẩn thận từng chút từng chút, nàng sợ hắn đau nên vừa lăn vừa thổi nhẹ vào vết thương của hắn.

Hưởng thụ nàng chăm sóc, Bắc Cung Khuynh Thành cười ngây ngô như thằng ngốc, hai mắt say mê nhìn chầm chầm vào đôi môi đỏ mọng đang không ngừng thổi hơi lên mặt mình.

"Ngô...huynh...ưm..." Đột nhiên môi bị che lại, Tư Đồ Tuyết Vũ mở to mắt nhìn vào gương mặt phóng gần của Bắc Cung Khuynh Thành. Nhưng hắn lại hôn nàng sâu hơn, dùng môi hắn hút chặt môi nàng.

Nhìn thấy nàng mở to mắt nhìn hắn, Bắc Cung Khuynh Thành dừng lại một chút, sau đó đưa hay tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng sát vào lòng mình và ôm chặt lại, hai mắt nhắm lại, tiếp tục hôn nàng. Hắn sợ nhìn thấy mắt nàng, hắn sẽ không có dũng khí tiếp tục hôn nàng.

"Ưm...ưm..." Tư Đồ Tuyết Vũ bị hắn ôm sát vào ngực, nàng liền dùng hai tay đánh đánh sau lưng hắn. Cảm giác được hắn cương thân mình và dừng lại, nàng cứ tưởng hắn sẽ buông nàng ra. Ai ngờ, hắn lại tiếp tục hôn nàng và còn không ngừng hút vào môi nàng.

Hắn hôn rất ngây ngô và trúc trắc, hắn chỉ dùng lưỡi liếm quanh môi nàng rồi hút vào môi nàng, cảm nhận được môi nàng có khe hở, lưỡi của hắn từ từ chui vào.

Cảm giác được hắn ngây ngô và thân mình rung rung của hắn, lòng của nàng đột nhiên nổi lên thương tiếc và đau lòng, còn có...vui mừng. Bởi vì nụ hôn ngây ngô của hắn, chứng minh được hắn chưa bao giờ hôn qua người con gái nào.

Phát hiện được mình khác thường, Tư Đồ Tuyết Vũ giật mình mở to mắt hơn. Nàng...sao có thể vui mừng khi biết được hắn chưa từng hôn qua người con gái khác chứ?

Vì nàng giật bắn mình nên mở to miệng, cho nên lưỡi của Bắc Cung Khuynh Thành vừa chui vào trong miệng nàng. Hắn dùng lưỡi đảo quanh miệng của nàng nhưng không biết làm gì tiếp theo, cho nên hắn chỉ đảo quanh sau đó dùng môi mút vào một lúc lâu rồi từ từ buông môi nàng ra.

"Ta...ta...xin lỗi!" Bắc Cung Khuynh Thành ngượng ngùng, đỏ mặt gục đầu xuống, hai tay nắm chặt lấy nhau, bất an ma sát không ngừng.

"Sao hả? Hôn ta rồi xin lỗi, huynh đang hối hận sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net