Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nói.

Quần áo này nàng gạt chủ tử cùng Trần mama thương lượng đưa đi Thái Y Viện kiểm tra, đến bây giờ cũng không có kết quả, thật sự quá khó chịu rồi.

Liễu Vi Dung nghe Hạnh Nhi nói, hai mắt sáng lên, xem ra Mạc thái y đã sớm bắt đầu nghiên cứu phấn xạ hương này rồi.

"Nô tỳ ở nơi này xin thỉnh tội với chủ tử, xin chủ tử tha thứ nô tỳ tự tiện chủ trương." Bạch Liên cúi đầu xin tội, chỉ sợ chủ tử trách cứ.

Liễu Vi Dung cười nhìn nàng, nhếch môi nói: "Không phải là chuyện lớn gì, chuyện này còn phải cám ơn ngươi nhắc nhở ta, về sau nhớ cất giữ vật chứng."

"Đúng rồi, Bạch Liên, ngươi cầm quần áo đi Thái Y Viện, có người nào phát hiện hay không?"

Bạch Liên thấy chủ tử không có trách cứ nàng, ngẩng đầu lên cười nói: "Không có, bởi vì đầu chủ tử bị thương, nô tỳ thường đi Thái Y Viện là rất bình thường, quần áo là nô tỳ len lén giao cho Mạc thái y."

"Vậy thì tốt." Liễu Vi Dung nghe vậy cũng yên lòng.

Trần mama ở một bên nghe, lộ ra vẻ mỉm cười

Hoàng hậu tự cho là làm cực kỳ bí mật, thật ra thì Hoàng đế sớm có phòng bị.

Hàm An Cung

Bây giờ Hoàng hậu đã hoàn toàn mất đi tỉnh táo, nhìn mảnh vụn đồ sứ bị chính mình quăng ngã trên đất, chỉ cảm thấy một hơi chận ngực.

Nàng tận mắt thấy Đức tần uống xong canh bổ, thế nào còn chẩn đoán chính xác ra mang thai. . . . . .

Bỗng dưng, nàng nhớ lại lúc Đức tần uống canh bổ đã dùng tay áo che đậy, không khỏi thầm hận mình sơ ý lơ là.

Xem ra Đức tần đã sớm có phòng bị.

"Nương nương, bảo trọng thân thể, bây giờ ngài còn mang tiểu hoàng tử. . . . . ." Tôn mama thấy Hoàng hậu nương nương quá nóng nảy, vội khuyên can nói.

"Tôn mama, Bổn cung không cam lòng, Bổn cung lại bị cái đó mê hoặc lừa gạt rồi." Hoàng hậu ôm Tôn mama nhức đầu khóc thành tiếng.

"Nương nương, thật ra thì chúng ta có thể nghĩ như vậy, Đức tần mang thai, đến lúc đó có thể nàng ta không rảnh bận tâm Đại hoàng tử, không phải Thái hậu thường muốn gặp Đại hoàng tử sao? Chúng ta không phải có thể. . . . . ." Tôn mama vỗ vỗ lưng nương nương, ra chủ ý.

"Đúng! Mama nói rất đúng! Đứa bé trong bụng Đức tần còn chưa có đi ra đâu, là công chúa hay là hoàng tử còn không biết, chỉ cần Đại hoàng tử lại bị tổn thương, Bổn cung nhìn nàng khóc cũng không có chỗ!" Hoàng hậu lau nước mắt, đã khôi phục dáng vẻ tỉnh táo cùng tàn nhẫn hàng ngày.

Tôn mama gật đầu liên tục: "Đứa bé của Quý Phi nương nương là hoàng tử ma bệnh, không biết có thể sống bao lâu, đến lúc đó nương nương sinh hạ hoàng tử chính là chiếm dài lại chiếm dòng chính. . . . . ."

Hoàng hậu nghe vậy, xoa nhẹ bụng của mình, trên mặt thanh tú rốt cuộc nở rộ nụ cười.

Hai người chủ tớ ở chỗ này ước mơ tương lai tốt đẹp.

Căn bản không biết là vui mừng uổng công một hồi.

Llúc này Phương quý phi chính là đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên người Nhị hoàng tử, nàng chỉ có một cục cưng bảo bối, về sau lại không thể sinh con, không muốn nuôi dưỡng đứa bé do phi tần khác sinh, cho nên đem tâm tư đặt vào trên người Nhị hoàng tử rồi, mặc dù hiện tại Nhị hoàng tử đã bị bỏ qua, nhưng Phương quý phi vẫn không có buông tha Nhị hoàng tử yếu đuối này.

Cho nên căn bản không rảnh bậm tâm đối phó với Liễu Vi Dung.

Sau khi Liễu Vi Dung biết, cảm thán một câu, Phương quý phi mặc dù mặt hiền lành lòng hung ác, nhưng vẫn là một mẫu thân nhân từ với nhi tử, còn làm người ta lộ vẻ xúc động.

Chỉ là nàng cũng sẽ không Thánh mẫu đến mức cầm Linh tuyền đi điều dưỡng cho Nhị hoàng tử.

Chỉ cần có Phương quý phi ở một ngày, nàng cũng sẽ không ra tay điều dưỡng cho Nhị hoàng tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net