Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sao, Nguyễn Hạ cũng là vợ của Tống Đình Thâm nên hắn trước mặt người ngoài vẫn là theo quy củ giới thiệu cô cho tất cả mọi người. Nguyễn Hạ biểu hiện cũng rất tốt, tự nhiên hào phóng, cười tủm tỉm theo bọn họ nói chuyện. Tất cả mọi người đều cảm thấy, hai người này thật là xứng đôi, hơn nữa lại còn có một đứa con trai đáng yêu kháu khỉnh, ai lại dám nói tình cảm giữa bọn họ không tốt? Có cái gì mà không hợp? Có cái gì mà không tốt?

Tống Đình Thâm không hướng Nguyễn Hạ giới thiệu Lê Tĩnh, hắn suy nghĩ cũng đơn giản, hắn thấy Lê Tĩnh cùng hắn không có quan hệ cá nhân gì, chỉ vì cô là em gái của Lê Viễn Hàng, mặt khác cô cũng chỉ được coi là nhân viên trong công ty hắn, cũng không phải lãnh đạo cấp cao gì, nên cũng không cần thiết phải giới thiệu. Lê Tĩnh lại không nghĩ như vậy, cô chủ động tiến lên, cười khanh khách đối với Nguyễn Hạ nói: "Chào Tống thái thái, em là Lê Tĩnh, ngày hôm qua em có nói chuyện điện thoại với chị. Em hiện đang làm ở công ty của Tống đại ca, bình thường ít nhiều cũng được đại ca chiếu cố bằng không em cũng không có cách thực tập ở công ty."

Nguyễn Hạ im lặng đánh giá cô. Đây là Lê Tĩnh a. Lớn lên nhìn cũng xinh đẹp, mặc một thân váy hồng lại càng tôn lên vẻ tươi tắn. Bất quá mấy lời này cũng thật là cố ý, nếu ngày hôm qua không có cuộc gọi điện kia, những lời cô nói không có gì không đúng nhưng lại có cuộc gọi ấy còn chưa đủ, hôm nay cô cư nhiên trực tiếp làm trò trước mặt mình, nói lão công mình cỡ nào chiếu cố cô... Có ý tứ! Đây là sợ cô không hiểu lầm không được a. Phàm là cô cùng Tống Đình Thâm là vợ chồng, dù tình cảm tốt hay không, nghe xong trong lòng hẳn sẽ không thoải mái, cũng sẽ hiểu lầm là Lê Tĩnh cùng hắn có tư tình đi. Không lẽ xã hội bây giờ thật có người muốn làm tiểu tam như vậy sao?

Nguyễn Hạ cười cười, "Chào ngươi."

Thái độ không tính thân thiện, nhưng cũng không lãnh đạm. Cứ việc cô ta chủ động nhắc đến cuộc gọi kia, Nguyễn Hạ không nghĩ tiếp chiêu, phỏng chừng Lê Tĩnh cũng không ngờ rằng cô cùng Tống Đình Thâm chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, đối với việc riêng của hắn cô không có hứng thú, trừ phi có ngày nào đó có tiểu tam gọi điện thoại thị uy cô nói rằng có thai, nếu không dù hắn ở bên ngoài có ai đi nữa cô cũng sẽ làm bộ coi như không thấy.

Đây không phải là cô yếu đuối mà là vì nguyên chủ lựa chọn cách sống này ngày từ đầu, cô xuyên qua đây thành Nguyễn Hạ, hiển nhiên có thể ly hôn để chia tài sản, tự do mà sống nhưng bây giờ cuộc sống của cô cũng chẳng có gì gọi là không tự do, một khi đã vậy cô còn cần ly hôn làm gì?
Tống Đình Thâm sẽ không quản cô hàng ngày như thế nào, cô đối với hắn cũng sẽ như thế. Hai người ít nhiều hài hòa mà làm một đôi vợ chồng bù nhìn, đây chính là phương thức chung sống của hai người, cô không cần phải đi phá vỡ thế cân bằng này. Nói cô không có tự tôn cũng được, dù sao ở tình huống như hiện tại đối với cô vẫn là tốt nhất.

Nguyễn Hạ mang theo Vượng Tử đi bên cạnh Tống ĐÌnh Thâm vào đại sảnh, chỗ ngồi của bọn hắn đã được chuẩn bị sẵn, chính là ngồi cùng bàn với nhóm bạn đại học của Tống Đình Thâm, tương đối gần với sân khấu. Cô đã sớm cùng bọn hắn chào hỏi nên lúc này ngồi xuống chỉ cần yên tĩnh nghe bọn hắn kể chuyện ngày xưa là đủ rồi. Đáng tiếc không phải chỉ mỗi Tống Đình Thâm dẫn theo người nhà đi cùng, trong lúc các ông chồng đang cùng nhau ôn chuyện cũ, thì các bà vợ cũng cùng nhau nói chuyện phiếm. Một người ngồi ở bên Nguyễn Hạ hớn hở nói: "Lần trước gặp ngươi chính là tiệc sinh nhật của Vượng Tử, thoáng cái liền đã hai năm rồi."

"Đúng vậy, thời gian trôi thật nhanh." Nguyễn Hạ phụ họa nói.

Nào biết người này lại cư nhiên nhắc đến chuyện mang thai đứa sau, cô dùng âm thanh vừa đủ hỏi: "Các ngươi có tính toán đẻ thêm đứa nữa không? Dù sao Vượng Tử cũng đã đi nhà trẻ, kinh tế nhà các ngươi cũng tốt, nhân lúc còn trẻ nên mau sinh thêm đứa nữa."

Vì sao bây giờ mọi người nói chuyện phiếm đều là những đề tài này chứ? Cái gì mà đẻ đứa nữa, đến đẻ một đứa cô đều không muốn a. Nào biết Nguyễn Hạ không trả lời, người kia bắt đầu trêu Vượng Tử: "Vượng Tử, ngươi có muốn có em trai hay là em gái đây?" Vượng Tử cũng thật ngay thẳng, hắn lắc lắc đầu trả lời: "Không muốn đâu."

Nguyễn Hạ trong lòng mừng thầm, này tiểu mập mạp thật đúng là khiến cô yêu thích.

"Vì sao a? Sợ ba ba mẹ sẽ không thích ngươi nữa sao?"

Đều là năm nào rồi, cư nhiên lại có người trước mặt trẻ con nói những lời này, Nguyễn Hạ cảm thấy thật bất lực.

Vượng Tử nhìn cô một cái rồi hỏi: "Mẹ, người không thích con sao?"

Nguyễn Hạ vội vàng kéo lấy ngón tay mũm mỉm của hắn mà hôn hôn: "Làm sao có thể, mẹ là thích con nhất, con không cảm thấy vậy sao?"

Dù cô không thể chân chính làm một người mẹ đối với con trai mình thích vô điều kiện được, nhưng sớm chiều ở chung với nhau, cô đối với Vượng Tử là có cảm tình. Mà cô mỗi ngày chơi với hắn, cho hắn ngủ cùng mình, tất cả vì là cô thực thích hắn. Vượng Tử nghe được câu trả lời của Nguyễn Hạ, lại nhìn về phía a di kia trả lời rõ ràng: "Ba ba mẹ sẽ không không thích con, nhưng con là không thích có em bởi vì như vậy sẽ thực phiền."

Một đứa trẻ ba tuổi nói những lời như vậy nghe rất buồn cười, mọi người xung quanh ai cũng bị chọc cười, Tống Đình Thâm cũng cười tủm tỉm nhìn con trai mình.

"Nhưng là ai cũng có em trai em gái a." A di kia lại tiếp tục trêu chọc hắn.

Đây chính là một ít niềm vui ác ý của người lớn a, nếu đứa nhỏ bị chọc đến nghẹn đỏ mặt hoặc thậm chí khóc lớn lên, bọn họ tựa hồ mới cảm thấy thỏa mãn. Vượng Tử lại không giống đứa nhỏ bình thường khác: "Người khác có, thì con bắt buộc phải có sao? A di, con không phải là người ấu trĩ như vậy."

Ha ha ha ha!

Nguyễn Hạ thật sự muốn điên cuồng mà tán thưởng Vượng Tử, phải biêt rằng những lời nói này dù là người lớn chưa chắc có thể nói ra được.

"Chính là có một đứa nhỏ khác cùng con bầu bạn, cùng nhau chơi đùa không phải tốt hơn sao?"

Vượng Tử nghĩ nghĩ, không nói chuyện, đến Nguyễn Hạ nghĩ rằng hắn chắc không biết trả lời như thế nào nữa rồi, thì hắn đột nhiên nói: "Ba ba mẹ lại không phải sinh ra một món đồ chơi. Nếu bọn họ muốn có một cái Vượng Tử khác, đó là việc của người lớn, nhưng con không muốn đó là việc của con."

Thật sự đến Nguyễn Hạ cũng có chút kinh ngạc, dù cô biết Vượng Tử là một đứa nhỏ thông minh, phi thường thông minh, nhưng không ngờ rằng mới ba tuổi hơn hắn lại suy nghĩ như người lớn vậy. Những người khác đang ngồi nghe cũng kinh ngạc, Vượng Tử lại có thể biểu đạt ra ý nghĩ của mình như vậy ở tuổi này thật khó mà thấy được.

"Bất quá, lão Tống, các ngươi không muốn có đứa nữa sao?" Nam nhân ngồi cạnh Tống Đình Thâm tò mò hỏi. Tống Đình Thâm lắc lắc đầu: "Không có ý định này."

Những người khác khả năng sẽ không hiểu Tống Đình THâm vì sao lại kiên quyết trả lời như vậy nhưng Nguyễn Hạ lại hiểu. Hắn cùng nguyên chủ chỉ từng có một lần kia, liền có được Vượng Tử, trừ lần đó ra, dù bọn họ kết hôn đã bốn năm, nhưng căn bản không có hành động thân mật gì. Mà hắn cùng cô cũng không định ly hôn, lấy hắn tính cách cũng sẽ không làm gì ảnh hưởng đến con trai mình, nên bọn hắn chỉ có khả năng có mình Vượng Tử thôi.

Ăn được một lúc thì Tống Đình Thâm đứng dậy đi toilet. Trên đường đi thì vừa lúc đụng phải Lê Tĩnh, lúc này tất cả mọi người không ai để ý đến. Tống Đình Thâm hướng cô gật đầu coi như chào hỏi, đang định rời đi thì Lê Tĩnh gọi hắn lại, tay cô gắt gao nắm chặt lại, không ngừng tự cổ vũ chính mình, đi đến trước mặt hắn mà nói: "Tống tổng, tối hôm qua em có gọi điện thoại cho ngài."

Trước mặt Nguyên Hạ, cô gọi hắn là Tống đại ca, hiện tại chỉ có hai người bọn họ ngược lại cô không dám gọi như thế. Tống Đình Thâm gương mặt không có chút biểu tình: "Ta biết."

Lê Tĩnh cẩn thận nhìn hắn một cái: "Kỳ thật cũng không có gì, hôm qua em đi nhờ xe ngài thì về nhà phát hiện bị rớt mất lắc tay, nghĩ tới nghĩ lui, có khả năng là rớt trên xe của ngài, cũng do em quá nóng vội, không nghĩ đến ngài uống say như vậy liền gọi điện thoại, kết quả là vợ ngài nghe điện thoại."

Cô thấy Tống Đình Thâm không có phản ứng gì, lại nói: "Thật ra em sợ vợ của ngài hiểu lầm, vừa rồi cũng muốn giải thích nhưng bận quá nên em không có cơ hội."

Tống Đình Thâm liếc cô một cái: "Cô ấy sẽ không hiểu lầm."

Lê Tĩnh trong lòng cả kinh, không rõ ý hắn là sao. Vì cái gì mà không hiểu lầm? Phàm là nữ nhân gặp tình huống như vậy, phản ứng đầu tiên sẽ là hiểu lầm a. Cô ngẩng đầu vừa lúc gặp Tống Đình Thâm ánh mắt, cô cảm thấy chính mình tiểu tâm tư liền bị hắn nhìn thấu. Tống Đình Thâm cũng không cùng Lê Tĩnh nói gì nữa, liền hướng toilet mà đi. Lê Tĩnh cắn cắn môi vẻ mặt không vui.

"Người nọ có phải là Tống tổng của công ty ngươi không? Chị họ của Lê Tĩnh tiến lên tò mò hỏi: "Ta vừa rồi thấy vợ của hắn, xinh đẹp như tiên, này nam nhân thật là may mắn."

Lê Tĩnh miễn cưỡng trấn định, kéo kéo khóe miệng: "Sao không phải là cô ta gặp may mắn?"

Người giống như Tống Đình Thâm, xử sự đều sẽ rất nguyên tắc, dù hắn không đạt được thành tựu như ngày hôm nay thì vẫn sẽ là đối tượng không ít người để ý. Chị họ liếc Lê Tĩnh một cái: "Ngươi lời này nói tuy đúng, nhưng là Tống tổng của ngươi càng may mắn, vợ hắn xinh đẹp như vậy, mỗi ngày về nhà đều là cảnh đẹp ý vui, xinh đẹp đến trình độ như thế này, cô ấy nguyện ý gả cho hắn cũng thực là chuyện tốt không thể tưởng tượng được rồi."

Lê Tĩnh không đáp lời, tâm trạng trầm xuống. Cô đương nhiên biết Nguyễn Hạ có bao nhiêu xinh đẹp, chỉ là trực giác cô cho biết đôi vợ chồng này quan hệ thật không tốt. Nhưng là cô cũng biết, Tống Đình Thâm đối với cô không có ý gì ở phương diện kia.

Tuy rằng ca ca cô cùng Tống Đình Thâm quan hệ thực thân thiết, cô có thể làm ở Tống thị cũng vì ngày phỏng vấn làm một chút tiểu tâm cơ, để chỉ bộ phận nhân sự cùng tài vụ cho rằng cô cùng Tống Đình Thâm quan hệ thân cận. Vốn dĩ cô cho rằng vào Tống thị rồi thì cô có thể có cơ hội ở gần hắn hơn, chính là không biết vì cái gì, Tống Đình Thâm đối với cô so với các nhân viên khác không có gì khác nhau. Hắn cũng không nói chuyện gì với cô, thậm chí có đôi khi cô cảm thấy bản thân thể hiện ra rõ ràng như vậy, hắn vẫn chỉ một bộ dáng lãnh đạm, cách xa ngàn dặm. Có đôi khi cô suy nghĩ, hắn là biết rõ tâm tư của cô, chẳng qua hắn ngại cô là em gái của Lê Viễn Hàng, nên hắn không muốn trực tiếp cho cô nghỉ việc? Rốt cuộc là hắn cũng muốn giữ mặt mũi cho bạn thân của mình.

"Tĩnh Tĩnh, những lời ta nói ngươi lắng nghe sao?" Chị họ dừng một chút: "Tuy rằng nói ta cũng không thích đi xem mắt lắm, ngươi dù sao cũng còn trẻ, nhưng bạn bè lại có chút ít, coi như là ngươi biết thêm được một người bạn mới, ngươi cảm thấy sao?"

Lê Tĩnh lắc lắc đầu: "Em hiện tại đối với những việc này không có hứng thú."

Chị họ như suy tư điều gì, nhìn về hướng Tống Đình Thâm rời đi mà nói: "Cũng đúng, vô luận là anh trai ngươi hay vẫn là cái kia Tống tổng, toàn là những nhân tài ưu tú, ngươi thường xuyên cùng bọn họ tiếp xúc, ánh mắt sẽ tránh không được cao một chút. Bất quá nghe ta nói, người thành công tựa như Tống tổng, trong nhà lại có vợ con, dù quan hệ bọn họ không tốt thì bọn họ cũng sẽ không ly hôn. Nam nhân là khôn khéo hơn nữ nhân rất nhiều, hơn nữa, Tống tổng này vừa nhìn là biết hắn là người rất quan tâm đến gia đình mình..."

Có những lời nói chỉ cần nói một nửa, ngược lại nếu nói rõ ra sẽ làm đối phương cảm thấy mất mặt mũi. Lê Tĩnh có chút chật vật cười cười, có phải hay không tâm tư của cô có rất nhiều người biết? Kỳ thật cô không ngốc, rất nhiều chuyện cô trong lòng đều biết, tựa như hắn không thích cô, tựa như hắn cùng Nguyễn Hạ quan hệ dù không tốt, bọn họ sẽ không ly hôn, muốn ly hôn đã sớm làm chứ không cần chờ đến bây giờ.

***

Nguyễn Hạ cũng không biết có như vậy một chuyện, chỉ là đến lúc Tống Đình Thâm quay trở lại bàn, cô rõ ràng cảm thấy hắn nhìn cô mấy lần! Hắn sẽ không bị hoa mắt, phát hiện ra hôm nay cô đặc biệt đẹp đi?

Vẫn luôn chờ đến hôn lễ kết thúc, Tống Đình Thâm vì uống nhiều rượu nên Nguyễn Hạ đành phải lái xe, một nhà ba người cùng vợ chồng Lê Viễn Hàng từ biệt, thuận tiện cảm tạ bọn họ hôm nay chiêu đãi. Lê Tĩnh đứng một bên vẫn luôn không lên tiếng.

"Về sau nhớ dẫn theo vợ đi chơi cùng nhiều hơn đấy." Lê Viễn Hàng hôm nay uống cũng hơi nhiều, tâm tình vừa lúc có chút hưng phấn, nói chuyện cũng không suy nghĩ nhiều: "Bất quá, Nguyễn Hạ, hôm nay ngươi đúng là cho ta mặt mũi. Chúng ta có mấy người ở cùng phòng trong ký túc xá, hai cái kia kết hôn thời điểm ngươi cũng chưa từng đi dự."

Nguyễn Hạ làm bộ không hiểu ý tứ hắn nói, cười tủm tỉm trả lời: "Việc này cũng không nên trách ta, hắn chưa từng nói cho ta biết a, đám cưới hôm nay chính là ta mặt dày muốn đi dự cùng."

"Kia lão Tống, vậy là ngươi không đúng rồi, đều đã dặn ngươi, nhất định phải đem theo người nhà. Bất quá, Nguyễn Hạ, ta là muốn nói giúp hắn một câu, hắn trước nay đều là đi một mình, khiến chúng ta còn nghĩ rằng hắn còn độc thân đấy."

Mắt thấy Nguyễn Hạ gắp lửa bỏ tay người, Tống Đình Thâm tự nhiên sẽ không so đo cùng cô, cũng không trước mặt mọi người mà khiến cô mất mặt, liền cười nói: "Lần sau nhất định sẽ chú ý."

"Không được." Vợ Lê Viên Hàng cầm điện thoại nói với Nguyễn Hạ: "Chúng ta thêm wechat đi, bọn đàn ông này đặc biệt che giấu cho nhau. Chúng ta giữ liên lạc với nhau, sau này có gì còn có thể thông tri một tiếng, không cho bọn họ có cơ hội thông đồng cùng nhau."

"Được."

Hai nữ nhân cho nhau quét WeChat, xem như thành công kết đồng minh. Vợ Lê Viễn Hàng lại hướng Tống Đình Thâm làm mặt quỷ nói: "Ta thêm wechat vợ ngươi, ngươi sẽ không để ý đi? Từ nay về sau các ngươi nếu có tụ tập gì, ta sẽ trực tiếp nói với cô. Mỗi lần ngồi nghe các ngươi nói chuyện thời sự khoác lác, thật sự nhàm chán."

Tống Đình Thâm có chút bất đắc dĩ mà nói: "Ta không ngại."

Bất quá Nguyễn Hạ có hay không thời gian hắn cũng không biết, hôm nay là bởi vì Vượng Tử quấn lấy cô, kỳ thật cô căn bản không nghĩ là muốn đi, khả năng cô chỉ là tâm huyết dâng trào.
Chờ Tống Đình Thâm cùng Nguyễn Hạ mang theo Vượng Tử rời đi, vợ Lê Viễn Hàng lúc này mới kéo tay hắn nói: "Ta cảm thấy vợ Tống Đình Thâm là một người tốt lại còn rất xinh đẹp."

Lê Viễn Hàng lập tức vuốt mông ngựa, "Kia cũng không đẹp bằng ngươi."

"Gạt ta, này toàn bộ cái hội trường khẳng định không ai đẹp bằng cô ấy."

Đứng ở một bên Lê Tĩnh không lên tiếng, chỉ là tay cầm bao tay, càng lúc nắm càng chặt.

***
Nguyễn Hạ cùng Tống Đình Thâm đối với việc của Lê Tĩnh, phi thường ăn ý, hai người là biết ý đồ của cô ta, nhưng ai cũng sẽ không nói ra, xem như việc này không tồn tại. Tống Đình Thâm không giải thích, là vì hắn biết Nguyễn Hạ sẽ không để ý, vô luận cô có hay không hiểu lầm. Trừ khi là cô chủ động hỏi, nếu không hắn sẽ cũng không cùng cô giải thích. Đạo lý này phi thường đơn giản, bởi nếu hướng một người căn bản không quan tâm mà giải thích thì là một việc làm thật ngu xuẩn.

Tống Đình Thâm cũng không quan tâm Nguyễn Hạ có hiểu lầm hắn có người phụ nữ khác bên ngoài hay không, tựa như hắn cũng không cần biết cô ở bên ngoài tiếp xúc với ai vậy. Quan hệ của bọn họ, trừ khi là có một trong hai người chủ động, nếu không thì cứ như vậy mà tiếp tục sống. Đáng tiếc thay, là Nguyễn Hạ, hay là Tống Đình Thâm, ai cũng không có ý muốn tới gần đối phương. Buổi tối, Nguyễn Hạ để cho Vượng Tử ngủ cùng với Tống Đình Thâm, cô là muốn đêm nay một mình nghỉ ngơi, Vượng Tử không can tâm tình nguyện đáp ứng.

Hắn mặc bộ đồ hoạt hình quần đùi, chân ngắn chậm rãi bước, lưu luyến đứng ở trước cửa: "Mẹ, người buổi tối thật sự không cần con cùng người ngủ sao? Mẹ sẽ không sợ hãi sao?" Nguyễn Hạ vô tư lắc đầu: "Không cần, mẹ sẽ không sợ, nhanh mau đi tìm ba ba a."

Vượng Tử như một tiểu đại nhân, thở dài một hơi nói: "Mẹ đều không luyến tiếc con, thôi được rồi, con đi đây." Nói xong hắn liền đi. Nguyễn Hạ bị hắn chọc cười đến không nhịn được. Trước khi cô xuyên đến, Vượng Tử và Tống Đình Thâm tình cảm phi thường tốt, chẳng qua quan hệ ba con không thể thay thế được mẹ. Đứa nhỏ sinh ra đã ỷ lại người mẹ cho nên sau khi Nguyễn Hạ thay đổi, nguyện ý thân cận Vượng Tử sau, liền là Tống Đình Thâm địa vị trong lòng tiểu mập mạp cũng phải dịch xuống một bậc.

Đương nhiên là trong lòng Vượng Tử, nếu có thể cùng cả ba ba mẹ ngủ mới là hoàn mỹ. Vượng Tử nằm trên giường, dựa lưng vào gối nghĩ đến hôn lễ hôm nay liền hỏi: "Ba ba, người cùng mẹ cũng có đám cưới chứ?"

Tống Đình Thâm đang dọn bàn làm việc, nghe vậy gật gật đầu, "Có."

Chẳng qua hắn cùng Nguyễn Hạ hôn lễ không ấm áp lãng mạn như Lê Viễn Hàng, hai người đối với nhau không thật tình, đến lúc tuyên thệ cũng giống học thuộc lòng. Hiện tại nhớ đến cũng không khơi được nửa điểm tình tiết. "Kia như thế nào lại không mang con đi theo." Vượng Tử trực tiếp đặt câu hỏi. Tống Đình THâm bị hắn chọc cười nói: "Bởi vì con còn chưa sinh ra a, tự nhiên là không dẫn theo được."

"Con lại ở nơi nào đâu?" Đứa nhỏ ba tuổi đúng là hiếu kì, đối với mọi thứ đều rất tò mò, mà thường thường một khi hỏi thì khiến người lớn không biết phải trả lời như thế nào.

Tống Đình Thâm không muốn lừa gạt Vượng Tử, dù hắn còn nhỏ tuổi nếu muốn nói cho qua chuyện cũng vô cùng đơn giản. Hắn nghiêm túc nghĩ rồi trả lời: "Khi đó con còn ở trong bụng mẹ."

Tuy rằng vì mang thai lúc kết hôn ở xã hội hiện đại không còn là hiếm lạ, rất nhiều cặp đôi khi kết hôn thì hai bên gia đình thân thích đều sẽ thăm dò hỏi xem có phải hay không mang thai. Đây cũng không phải là gièm pha, ở mỗi gia đình khác nhau, đó còn là vui mừng gấp bội. Bất quá việc nói với con trai chưa đầy bốn tuổi của mình thừa nhận bọn họ là ăn cơm trước kẻng, với Tống Đình Thâm vẫn là có chút xấu hổ.

Vượng Tử lại hỏi: "Kia vợ của chú Lê trong bụng cũng có một đứa nhỏ sao?"

Tống Đình Thâm: "...... Không có."

Vượng Tử di một tiếng, "Kia vì cái gì mà vợ của ba trong bụng lại có con?"

Hóa ra không phải cô dâu nào trong bụng cũng sẽ có tiểu bảo bảo sao?

Tống Đình Thâm: "... Đó là vì..." Hắn dừng một chút, nhìn vẻ mặt ngây thơ của con mình, chậm rãi nói: "Con bơi lội rất tốt, sinh mệnh thực lực cũng ngoan cường, đúng vậy, rất tuyệt, rất lợi hại."

Sự thật chứng minh, cùng với con của mình nói những vấn đề này thật rất xấu hổ, cũng may Vượng Tử cũng không hỏi tiếp, làm cho Tống Đình Thâm thở nhẹ nhõm một hơi.

"Ba ba, người cùng mẹ có thể hay không lại sinh một cái đệ đệ hoặc là muội muội?" Vượng Tử nằm xuống cũng không lập tức ngủ, mà hỏi một câu như vậy, hiển nhiên lời trêu đùa hôm nay hắn là để ý trong lòng. Tống Đình Thâm giúp hắn kéo chăn lên: "Con không thích đệ đệ hoặc là muội muội sao?"

Vượng Tử lắc lắc đầu, thành thật nói: "Không phải không thích, nhưng mà ba ba, mẹ hiện tại thường xuyên ôm con bế con, nếu có đệ đệ muội muội, kia cô có thể hay không lại như trước kia, không ôm con cũng không hôn con?"

Tống Đình Thâm ngẩn ra, hắn không ngờ con mình lại nói ra những lời như vậy, bất quá đứng ở góc độ của Vượng Tử, thật ra lại có chút lí giải. Nguyễn Hạ sau khi sinh ra Vượng Tử liền không thân cận với hắn. Mà hắn tuy làm ba nhưng lại có ước định với Nguyễn Hạ từ trước, cũng không có biện pháp yêu cầu cô làm một người mẹ tốt, cho nên hắn chỉ có thể đem hết tâm tư đặt lên trên người Vượng Tử, muốn cho hắn bù đắp tình thương. Chính là hắn quên mất, tuổi thơ của một đứa nhỏ cần ba nhưng cũng cần mẹ, không có bên nào thay thế được bên nào. Trong lòng Vượng Tử càng là khát vọng tình yêu thương của mẹ, Nguyễn Hạ hiện tại cho hắn, hắn là vui sướng nhưng cũng thật sợ hãi. Cho dù là người lớn đều sợ hãi mất đi những thứ đang có, đừng nói là một đứa nhỏ.

Hắn không thích Nguyễn Hạ, Nguyễn Hạ cũng không thích hắn, này bốn năm nay, bọn họ đều duy trì một loại cân bằng, ai cũng không can thiệp ai, nếu không phải có đứa con này, hôn nhân này hẳn sẽ không tồn tại. Tống Đình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net