Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sẽ biết mẹ thích gì."

Thân là một đứa nhỏ ngoan ngoan hiểu chuyện, nhưng mẹ thích gì mình cũng không biết... nên Vượng Tử nản lòng cúi đầu. Chờ hắn tung ta tung tăng trở về phòng cô, Nguyễn Hạ liền phát hiện tiểu tử này có chút chột dạ, chân ngắn bò lên trên giường liền lăn đến cạnh cô cọ cọ cánh tay: "Mẹ thơm quá là thơm."

"Chứ sao nữa." Nguyễn Hạ nghĩ thầm, cũng chưa từng để ý xem nguyên chủ mua là sữa tắm gì. Kẻ có tiền thật là cuộc sống cũng khác người thường, những cái nhỏ nhặt cũng là cao cấp.
Vượng Tử hôm nay đặc biệt dính người, còn có điểm nịnh bợ cô, Nguyễn Hạ cảm giác được, bất quá tiểu tử này luôn luôn đều như vậy, cô cũng lười hỏi, đắp cho hắn cái chăn mỏng, lại cầm đến truyện cổ tích ở đầu giường đọc cho hắn nghe. Có phiên bản tiếng Trung cũng có phiên bản tiếng Anh, hiện tại với Nguyễn Hạ thì đọc bản tiếng Anh còn có chút khó khăn. Không phải trình độ của cô quá tệ mà là vấn đề của cô có lẽ nhiều người cũng bị, viết thì cô có thể viết được nhưng bảo cô nói thì... khó khăn chồng chất. Nguyễn Hạ hiện tại vẫn đang cùng người ngoại quốc học, cô cảm thấy mình còn chưa thực sự lưu loát nên thành thật mà đọc bản tiếng Trung cho hắn nghe, miễn cho việc mình phát âm không đúng ảnh hưởng đến hắn.

Vượng Tử cũng nghe thật nghiêm túc, Nguyễn Hạ đọc truyện biểu tình cũng thực ôn nhu, hai mẹ con dựa vào nhau tạo nên khung cảnh thật ấm áp. Tống Đình Thâm đứng ở ngoài cửa, lỗ tai dán sát vào, mơ hồ có thể nghe được âm thanh bên trong truyền ra. Là một người làm ba, hắn làm hết thảy vì con mình, tạo điều kiện cho hắn sống tốt nhất là đúng mà phải không?

***

Sáng sớm hôm sau, Tống Đình Thâm phá lệ gọi cho trợ lý Trần nói hắn dời các cuộc họp sáng nay sang buổi chiều hoặc sáng mai. Hắn là một người luôn có trách nhiệm với công việc của mình, phi thường nghiêm khắc, nếu không lấy hắn hoàn cảnh mười mấy năm trước thì cũng không thể từ tay trắng mà gầy dựng được sự nghiệp như ngày hôm nay. Trợ lý Trần cúp máy xong vẫn có chút không tin được, tuy hắn mới theo Tống tổng được hơn hai năm nhưng tính tình người này là hắn có chút hiểu biết, không lẽ trong nhà xảy ra việc gì quan trọng?

Hắn từ văn phòng đi ra bàn cà phê vừa lúc đụng gặp Lê Tĩnh. Lê Tĩnh hướng hắn cười, từ trong túi mình lấy ra một cái lọ trong suốt đưa cho hắn: "Ngày hôm qua không có việc gì làm, em có nướng một ít bánh, Trần ca anh là phải cho em chút mặt nũi nha."

 Trợ lý Trần nhận lấy: "Cảm tạ, ngươi cũng thật khéo tay, không giống bạn gái ta, có lần nướng bánh quy cho ta liền cháy đen"

Lê Tĩnh cùng trợ lý Trần cũng không nói được mấy câu, làm bộ lơ đãng nói: "Tống tổng có phải bị ốm không, đã gần 9 giờ, mấy báo cáo ở em nơi này cần anh ấy ký tên..."

Trợ lý Trần là biết mấy cái báo cáo Lê Tĩnh là gì nên liền nói: "Tống tổng sáng nay không đến, báo cáo của ngươi đưa cho ta là được."

" Được." Lê Tĩnh dừng một chút: "Đúng rồi, Trần ca, em có một người bạn thân đi Nhật Bản chơi, ngươi muốn hay không gửi mua cho bạn gái món đồ gì, giá cả ở bên kia cũng tốt hơn là mua ở đây."

Trợ lý Trần vẻ mặt cao hứng: "Thật tốt quá, sắp đến sinh nhật cô ấy, ta cũng đang không biết mua gì đây, nhưng có hay không làm phiền bạn của ngươi?"

Lê Tĩnh cười nói: "Không sao đâu, có thể giúp Trần ca giải quyết được vấn đề phiền toái là được rồi."

Trợ lý Trần cảm thấy cô nương này là người rất tốt, lại còn biết cách làm việc nên lúc sau nói chuyện với cô ta cũng thoải mái hơn nhiều, không có câu nệ như trước kia.

Trước cổng nhà trẻ, không ít ba mẹ nhìn theo hướng con mình được cô giáo nắm tay dắt vào. Tống Đình Thâm cùng Nguyễn Hạ cũng thế, trường song ngữ này quản lý cũng thật chặt chẽ, bọn nhỏ ai cũng đeo cặp sách nên lúc đi vào trong trường đều kiểm tra một chút. Bình thường cửa lớn đều là đóng lại, dù là ba mẹ có đến đón con thì đều là cô giáo tự tay dắt ra đưa cho ba mẹ. "Chúng ta tìm một chỗ nào ngồi đi." Nguyễn Hạ chủ động mở miệng, cô chỉ về quán cà phê không xa: "Đi chỗ đó được không, hôm nay là thứ hai, còn là buổi sáng nên quán cà phê cũng ít người, thanh tịnh thích hợp để nói chuyện."

Cô đều đã chuẩn bị tinh thần nói chuyện phân chia tài sản cùng việc nuôi con rồi. Tống Đình Thâm đối với việc cô nói tự nhiên không ý kiến, lái xe đi đến quán cà phê, lúc này vẫn còn chỗ đậu xe nên cũng thực tiện. Hai người một trước một sau bước vào quán, quả nhiên là không có mấy người, kể cả phục vụ cũng chỉ có vài cái. Ngồi xuống một lúc hai người đều gọi cà phê mà uống. Nguyễn Hạ định thần chờ hắn chủ động nói ly hôn. Loại sự tình này thật dúng là không mấy dễ chịu, tuy cô đứng ở góc độ của nguyên chủ thấy hôn nhân này cũng không tệ lắm, không can thiệp chuyện của nhau nhưng có lẽ Tống Đình Thâm không hẳn hài lòng. Cô có thể hiểu được là hắn bị nguyên chủ tiết kế mới có con, nay ly hôn có khả năng cao là hắn tìm được người mình thích, muốn cấp cho người kia một cái danh phận. Cô là một người thức thời, hắn nếu ra tay hào phóng cô lại không có lí do gì mà ăn vạ cái danh phận này làm gì.

Tống Đình Thâm nhìn cô, hắn trước giờ luôn là một kẻ tuyệt đối thong dong tự tin khi đàm phán cùng bất kì ai, nhưng nay lại có chút mắc kẹt. Hắn không biết phải nói như thế nào, càng không biết mở lời ra làm sao. Cũng may cô cũng rất có kiên nhẫn, hai người trầm mặc không có nói gì đến mười phút, cuối cùng hắn cũng mở miệng: "Nguyễn Hạ, ngươi có muốn cái gì không?"

Nguyễn Hạ nhất thời ngốc, "......"

Tống Đình Thâm biết người vợ này của hắn là một người rất thực tế: "Dù là xe hay là nhà, hay là thứ gì chỉ cần trong khả năng của ta, ta đều có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng ở trước mặt Vượng Tử chúng ta có thể bảo trì tốt làm một đôi vợ chồng hòa thuận. Chỉ cần ngươi đồng ý luôn làm một người mẹ tốt như bây giờ, ta cái gì cũng có thể cho ngươi."

Nguyễn Hạ thật sự là bị hắn làm cho ngốc. Mỗi câu mỗi chữ hắn nói cô là hiểu được, nhưng làm sao những thứ này lại có thể nói cùng nhau. Cô hiện tại cảm thấy rất mù mờ. Còn có, không phải hôm nay bọn họ nói chuyện ly hôn sao? Là phải bàn việc phân tài sản cùng với quyền nuôi con chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net