Chap 10: Những suy nghĩ thầm kín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến được phòng Kết, Yết nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi đắp chăn cẩn thận. Dương cười mỉm vì vừa phát hiện ra một điều vô cùng thú vị.

"Kết mày ăn gì chưa? Tao xuống nấu cho mày miếng cháo ăn rồi uống thuốc nha"

"Ừ phiền mày" Kết nói bằng giọng yếu ớt.

Dương đi theo Mã, để lại hai người kia trong phòng. Phòng Kết không lớn lắm, vô cùng đơn sơ, không trang trí cầu kỳ như phòng con gái. Yết đi đến bàn học được sắp xếp gọn gàng, đảo mắt qua vật nằm chễm chệ một góc khuất

"Xương rồng sao? Còn đây là....." Yết nhìn vào tấm ảnh. Một cô bé cầm bánh kem đang cười rất tươi cùng với cô bạn, một người đàn ông và người phụ nữ bên cạnh. Trông bốn người họ thật hạnh phúc. Anh lật mặt sau tấm ảnh

"31/12/2009..... Mừng Kết nhi tròn 10 tuổi"

Vậy là cô bé cầm bánh là Kết, còn kia là ba mẹ Kết và Mã. Anh đứng nhìn hồi lâu, không ngờ hồi nhỏ Kết cũng đáng yêu nhỉ? Cười cũng rất đẹp nè.

"Ai cho cậu tự tiện lấy đồ người khác?" Kết loạng choạng bước tới, giật lấy tấm ảnh rồi ôm nó. Trông bộ dạng cô thật khổ sở. Cô toan quay lại giường nhưng vấp tấm thảm suýt ngã. Yết nhanh tay chụp lấy tay Kết, cô lại hất tay ra, nói:

"Tại sao cậu lại tới đây? Vốn chúng ta đâu thân nhau?"

"Nhưng tôi là bạn cô. Tôi có quyền quan tâm, lo lắng đến bạn mình"

Kết quay lại nhìn Yết, mặt không biểu cảm

"Mã kể hết cho cậu và Dương nghe rồi phải không? Nên hai người mới đột nhiên tốt với tôi thế"

"......Phải"

"Tôi biết ngay mà. Hừ! Hai người cũng giống đám người kia thôi. Tỏ ra quan tâm chứ thật ra đang cười nhạo tôi, nhìn tôi với con mắt khinh bỉ, chỉ trỏ tôi vì tôi là con của kẻ sát nhân chứ gì"

"Tôi không phải loại người đó."

"Cái gì chứng minh hả? Con người đều là sinh vật dễ phản bội. Tôi không muốn tin ai hết. Cậu về giùm đi"Kết dùng hết sức lực đẩy Yết ra ngoài.

Yết nắm chặt hai cánh tay run rẩy đang cố đuổi anh, nói:

"Nếu cô nói cô không muốn tin tưởng, tại sao cô vẫn còn giữ tấm ảnh?"

Hỏi xong, anh muốn tự đấm mình vạn cái vì đã đụng đến nỗi đau của cô. Cũng chỉ tại cái tính nóng nảy này. Nhưng anh không thể để cái quá khứ kia đeo bám cô mãi được. Anh phải làm gì đó

Kết khựng lại, hai tay vẫn đặt trên người anh

"Có phải vì cô vẫn không tin đó là sự thật đúng không? Cô vẫn muốn tin rằng ba mình không phải như thế"

"Cậu im đi! Hãy im đi" Kết bịt hai tai lại hét lớn

"Tôi tin! Tôi tin người nuôi dưỡng Kết không phải loại người thế"

Kết ngẩng mặt lên, đối diện với anh

"Tôi tin tình cảm gia đình là thứ không thể thay đổi. Tình yêu mà ba dành cho cô là thật, có thể chỉ là hiểu lầm. Chứ không có cha mẹ nào muốn làm tổn thương con cái." Yết nói với giọng ôn tồn

"Ông ta đã đâm mẹ trước mặt tôi, nói chán ghét tôi, nói ông đã phản bội. Tại ông ta mà tôi không thể khóc, không thể vui như trước đây. Mọi thứ tôi tin trên đời đều sụp đổ. Thế giới tôi nhìn đều sụp đổ hoàn toàn. Cậu thì hiểu cái quái gì chứ? Hãy tưởng tượng xem một ngày mọi mối quan hệ của cậu đều bị cắt đứt, cậu không thể xác định mình là ai thì cậu nói đi, tôi phải làm sao? Hả?" Kết nhìn anh bằng một đôi mắt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Mà tại sao tôi phải nói với cậu chứ? Cậu chỉ là một thằng công tử bột, chả biết gì ngoài bản thân" Cô hất hàm về phía Yết, cười mỉa mai

"Tôi hiểu"

Một khoảng không im lặng

"Tôi hiểu tất cả nỗi đau của cô vì tôi cũng từng như thế" Anh gằn giọng, nói rõ từng chữ cho cô.

Bên ngoài, Mã đang đứng tựa lưng ngoài cửa, cố gắng giấu đi những giọt nước mắt. Cô không biết tại sao, chỉ là không kiềm chế được. Dương anh đứng bên thì lặng người suy nghĩ từng câu nói của Kết, tâm trí rối như tơ vò.

Bàn tay Mã cầm tô cháo run rẩy, khói bay nghi ngút, làm những giọt nước trên khuôn mặt trắng kia càng nhạt nhòa hơn.

"Khi tôi sinh ra, tôi đã nhận ra rằng mình chỉ là đứa trẻ mồ côi, đơn độc, không tên không tuổi lang thang ở đầu đường xó chợ. Tuổi thơ tôi là địa ngục, mỗi ngày tôi đều nguyền rủa cái cuộc sống chết tiệt kia tại sao bất công với tôi thế"

Kết nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, ở đó ánh lên chút buồn bã nhưng vẫn ấm áp vô cùng.

"Cho đến khi tôi gặp mẹ nuôi tôi. Bà ấy thấy tôi còn nhỏ mà đáng thương thế nên nhận tôi về, cho dù bà đã có con lớn và gia đình không đồng ý. Họ không chấp nhận tôi và tự bản thân tôi cũng biết giá trị thật sự của mình trong căn nhà đó. Nhưng mẹ nuôi tôi đã cho tôi một cái tên, dạy tôi cách học, chăm sóc, nuôi nấng tôi. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm nhận mái ấm gia đình là gì. Cho dù tôi đã làm bà khóc bao nhiêu lần vì cái tính ngỗ nghịch của tôi, bà đều tha thứ rồi ôm tôi vào lòng và thì thầm" Vì con là con của mẹ""

"Con gái của ba giỏi lắm" Một phần kí ức đẹp đẽ mà cô đã quên mất.

Ngập ngừng trong một lát, Yết nói tiếp:

"Bây giờ tôi là Cao Thiên Yết, con trai tập đoàn Jumnet, có ba và mẹ là gia đình. Dù cho tôi chết đi sống lại cả ngàn lần, tôi vẫn không bao giờ hối tiếc vì đã được sinh ra "

"Cậu muốn nói gì? Cậu nghĩ rằng kể ra thì tôi thông cảm cho cậu sao?"

"Ý tôi là chúng ta ai trong quá khứ đều có những chuyện không vui, tôi cũng vậy, Dương cũng vậy, Mã cũng vậy và cô cũng vậy. Nhưng chúng tôi đã chấp nhận nó và bước tiếp, đó chính là cái tạo nên chúng tôi bây giờ. Còn cô cứ mãi dậm chân ở ngày hôm ấy. Hãy thức tỉnh đi! Hãy trở về con người hiện tại của cô! Đừng giả tạo nữa, đừng tự lừa dối bản thân nữa. Những thứ cô từng tin chưa hẳn đã mất. Thế giới cô nhìn bây giờ chưa hẳn là xấu. Đừng tự làm tổn thương mình và làm tổn thương người khác"

Yết thở dài, quay lưng đi về phía cửa, để lại Kết một mình suy nghĩ. Đi ra ngoài, anh ngạc nhiên khi thấy Mã và Dương đang đứng. Dương không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi bước xuống cầu thang. Yết ra hiệu cho Mã đợi một chút rồi hẵng vào, bản thân anh cũng theo Dương đi về.

Trên đường đi về trường....

"Tao không ngờ mày kể chuyện đó ra. Tao cứ tưởng mày không bao giờ muốn nhắc đến chứ" Dương vừa nói vừa bỏ hai tay vào túi quần

"Mày biết không! Lúc tao nhìn cô ấy cứ như đang nhìn tao phản chiếu ấy! Những lời tao nói không chỉ dành cho cô ấy mà còn dành cho bản thân tao nữa. Chính vì thế, tao mới muốn giúp cô ấy"

"Liệu mọi chuyện sẽ ổn không?"

"Tao tin sẽ ổn. Cô ấy là dạng phụ nữ mạnh mẽ mà" Yết ngước mắt nhìn bầu trời đang pha chút cam đỏ.

"Nhưng cũng vô cùng yếu đuối" Yết nhớ đến khoảng khắc bế Kết lên cầu thang. Tay anh chạm đến tấm lưng gầy gò của Kết. Ấm vô cùng. Mỗi nhịp thở của cô đều chạm đến trái tim anh. Nhẹ nhàng từng nhịp. Nhìn đôi vai nhỏ bé đang run lên vì lạnh, anh muốn lấy thân mình ôm lấy con người này, bảo vệ cô khỏi những u tối và buồn khổ.

"Mày nói gì thế?" Dương ngạc nhiên khi thấy Yết thỉnh thoảng cười mỉm.

"Không có gì"

"À đúng rồi!" Anh huých tay vào người bạn "Mày thích Kết rồi phải không?"

"Hả? Không có không có. Mày nghĩ gì thế?" Yết giơ tay chối đây đẩy.

"Đừng giấu tao! Tao chơi với mày lâu rồi sao tao không biết? Cái cách mày nhìn Kết, cái cách mày chăm sóc Kết nói lên tất cả rồi!"

"Thật sao? Thế mà tao không biết" Thật ra trong chuyện tình cảm anh cũng ngốc nghếch như bao người. Bản thân anh có cảm xúc gì, anh cũng chẳng hiểu rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net