Chap 11 : Nam Ngưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6h15.....

Phòng thi đấu của trường Amsterdam....

Một nam thanh niên đang chăm chỉ ném những cú chính xác vào rổ. Cả phòng vang lên tiếng bóng rơi đều đặn.

Bịch.... bịch... bịch....

Người thanh niên ấy chính là Thiên Yết. Dù đang đứng ở một vị trí khá xa nhưng cú ném vẫn vô cùng chính xác. Không hổ danh là át chủ bài của đội.

Bóng rổ là niềm đam mê của anh, là niềm vui giúp anh giải tỏa những căng thẳng và mệt mỏi. Khi có chuyện cần suy nghĩ, anh lại đến đây chơi bóng và hôm nay cũng không ngoại lệ.

Mày thích Kết rồi phải không?

"Vớ vẩn! Tại sao mình lại thích cô ta chứ? Tại cô ấy giống mình nên mình mới giúp thôi. Ăn một cái tát là quá đủ rồi. Suy cho cùng cũng chả phải mẫu người mình thích"

Vừa tâng bóng anh vừa miên man suy nghĩ. Anh chuẩn bị cho một cú ném nữa vào rổ.

Cái cách mày nhìn Kết, cái cách mày chăm sóc Kết nói lên tất cả rồi.

....Binh..... Bộp..... Bộp..... Bộp..

Trái bóng trúng vành rổ rồi văng ra ngoài. Anh trân mắt nhìn trái bóng lăn, chưa bao giờ anh lại mắc phải sai lầm như thế. Anh đã mất tập trung sao?

"Tại sao mình lại trả lời thế ấy nhỉ? Trời ạ! Cứ như kiểu thỏa mãn vì bị người ta vạch trần ấy"  Anh ngồi xổm xuống vò đầu liên tục, sau đó lại ngồi bệt xuống ngửa mặt lên trần nhà. Phong độ hào hoa lãng tử đã biến mất, có ai thấy chắc cũng không tin là anh chàng Thiên Yết nổi tiếng.

.... Bốp......

Trái bóng đánh thẳng vào đầu anh rõ mạnh. Ngọn lửa giận dữ phun trào trong lòng anh, không cần biết là trai hay gái, anh phải xử nó một trận.

"Đúng là đồ ngốc. Có ném vào rổ thôi cũng để trật" Một giọng nói quen thuộc vang lên, không thể nhầm vào đâu được.

"Cô đứng đó bao lâu rồi?" Anh hướng mắt về người con gái đang mặc bộ váy nữ sinh trường Amsterdam, khoanh tay dựa người vào cửa.

"Đủ lâu để thấy sự thảm bại của cậu. Thế mà hôm qua còn dám dạy đời tôi" Kết bước tới gần, nhặt trái bóng đang lăn lông lốc trên sàn.

"Vậy cô thử ném đi. Ném không được đừng hỏi sao tôi cười lại"

Cô chấp nhận lời thách thức của anh. Bước tới gần cái rổ, cô lấy hết sức ném bóng vào. Một cú chuẩn xác.

"Không tệ! Nhưng tôi ném ở vị trí này" Anh đập đập chân vào cái vị trí cách cô hơn một mét. Cô cự cãi:

"Này! Tôi lùn hơn cậu cái đầu nhá. Làm sao đứng đó mà tôi ném vào được?"

"Thế sao hồi nãy cô dám chê tôi?"

"Vì cậu khác tôi khác. Cậu là dân chơi bóng chuyên nghiệp mà để mắc sai lầm"

"Vậy thì cô cứ thử đi rồi hẵng nói! Thử đi rồi biết nó khó cỡ nào"

"Mơ đi! Tôi không làm trò cười" Cô khoanh tay quay mặt đi

"Cứ thử đi! Tôi không cười đâu" Anh đẩy trái bóng về phía chân cô.

Cô cầm trái bóng lên rồi suy nghĩ. Với cô, thử dù sao cũng vui hơn là không làm gì.

Cô rướn người hết sức để ném trái bóng tới rổ. Nhưng người cô quá nhỏ bé, lực lại không mạnh nên đi được nửa đường, thì bóng rớt xuống đất.

Yết lắc đầu ngán ngẩm, bụm miệng cười. Nhìn thấy điệu cười ấy, cô liên tục ném bóng với mong muốn chỉ cần trúng một trái để dằn mặt anh ta. Nhưng vận may không mỉm cười với cô, bóng không đi xa hơn ban đầu là mấy.

Đến lần thứ n, cô bắt đầu thấy nản. Có lẽ đây là lần cuối.

"Muốn ném được cô phải có tư thế đúng chứ không phải lực. Như thế này" Yết đã đứng sau Kết tự bao giờ, tay anh đặt lên tay cầm bóng của cô, hướng dẫn cô cách ném. Cô có thể nghe được nhịp thở nhẹ nhàng của anh cùng với mùi mồ hôi nam tính. Cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đập rộn ràng nhưng của bản thân lại không. Có lẽ cảm xúc của cô đang bị chai sạn.

"Thấy chưa?" Anh reo lên như thể đó là cú ném của bản thân. Cô cười mỉm, đúng là anh chàng phiền phức.

"Thôi được rồi! 6h45 rồi !Cậu thay đồ đi còn tôi lên lớp" Cô quay bước về phía cửa.

"Nè chụp lấy" Anh giơ tay chụp thứ đang bay tới. Là chai chanh muối.

" Quà cảm ơn đấy! Cảm ơn vì hôm qua" Cô quay lưng về phía anh.

Anh nhìn chai nước trong tay, đoạn mỉm cười với cô. Cô nàng này thật lúc nóng lúc lạnh.

"Nhiêu đây không đủ đâu! Hôm qua tôi phải tốn rất nhiều chất xám cho cái đầu ngu ngốc của cô đây"

"Cậu đang lên mặt với tôi đấy hả? Giúp người mà đòi trả ơn thì giúp làm gì! Đổi ý rồi! Không cho nữa! Đưa đây!"

"Thế cô muốn mang tiếng là người vô ơn à? Tội tôi hôm qua nói khan cả cổ" Yết đưa tay làm điệu bộ khát nước trông thật quái dị. Đến Kết cũng thấy tức cười.

"Chứ cậu muốn cái gì? Nói đi tôi sẽ mua"

"Chưa suy nghĩ ra. Nhưng hãy đợi đi, tôi sẽ không bỏ qua đâu!"

"Oke! Tôi sẽ đợi! Nhưng lâu quá thì tôi quên ráng chịu nha!" Kết quay bước đi thật nhanh khiến Yết ta chỉ kịp thốt lên

"Ơ ! Thiệt !"

Yết nhìn mãi vào hình bóng kết đang xa dần rồi thở dài. Sau đó anh đi về phía nhà tắm của phòng tập. Nhưng anh không biết rằng, đã có một người chứng kiến tất cả. Người ấy đã núp sau cánh cửa phụ để được ngắm anh chàng Thiên Yết nhà ta chơi bóng. Đó là Nam Ngưu. Cô bé đã trúng tiếng sét ái tình từ hôm thấy anh nhảy vào đánh nhau với bọn du côn lớp 12. Cô không ngờ rằng đó là đàn anh nổi tiếng trong trường và là bạn của chị Kết. Cô rất muốn tìm cơ hội bắt chuyện với anh nhưng có lẽ phải thông qua chị Kết.

6h50.....

Lớp 11D.....

Một cô gái vô cùng xinh xắn đứng trước cửa lớp khiến bao nam sinh nhốn nháo, thì thầm tìm cách làm quen. Còn nữ sinh thì người trầm trồ, người bĩu môi ghen tị nhan sắc ấy. Được hỏi thì cô bé chỉ nhỏ nhẹ nói:" Chờ người"

"Kết! Mày nhìn nè! Ảnh của tao được đăng trên trang này nè! Xem đi! Xem đi!"

Mã liên tục dí tờ báo vào mặt Kết khiến cô không thể chịu nổi đành cầm theo ý bạn. Vừa nhìn vào bức ảnh, cô trầm trồ thốt lên:

"Đẹp thật!"

"Cảm ơn mày! Tao biết tao đẹp mà!"

"Ý tao là cái bộ váy này đẹp nè"

"Ơ!!!! Mày kì quá! Giận mày luôn!"

Mã phồng má phụng phịu bước đi. Kết cô mỉm cười, không ngờ cô bạn mình trẻ con đến thế.

"Thật tốt khi thấy Kết vui trở lại!" Mã thầm nghĩ. Đoạn cô quay người chạy lại ôm Kết khiến Kết rất ngạc nhiên.

"Sao thế?"

"Không có gì! Chỉ là....lâu quá tao chưa ôm mày!"

"Sến quá!"

Cả hai cùng bước đi trên hành lang nói cười vui vẻ.

"Chị Kết! Chị Kết ơi!"

Cô bé xinh xắn vẫy tay kêu to. Bao con mắt đổ dồn về cô gái tóc ngắn đang đi tới.

"Ai thế?" Mã hỏi

"Hình như là.... cô bé tao cứu hôm bữa thì phải!" Kết nhíu mày suy nghĩ "À là Nam Ngưu"

"Em tới đây làm gì?" Kết ôn tồn hỏi

"Trưa nay chị có rảnh không? Xuống căn tin ăn cơm trưa với em nha! Em đãi để cảm ơn chị hôm bữa!"

"Đã cảm ơn rồi thì cần chi làm thế? Em khách sáo quá!"

"Thôi mà chị! Chị đi nha! Công chị lớn lắm! Không bỏ qua được! À mà chị kêu anh Yết luôn nha! Hôm bữa anh cũng giúp một tay"

Reeeengggg......

"Chết rồi! Thôi em về lớp nha! Chị nhớ nha! Trưa nay! Căn tin!" Nam Ngưu vừa chạy vừa ngoái đầu lại nói. Trông cô bé thật vui vẻ

"Ơ kìa???" Kết chưa kịp đồng ý Ngưu đã chạy mất. Cô quay sang nói với Mã

"Con bé này dễ mến thật"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net