Chương 12: Em sống có tốt không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả căn phòng chìm vào trong im lặng, im lặng đến đáng sợ!

Hạ Như mở to mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Nhật, như thể nhìn một sinh vật lạ, hơi thở trở nên gấp gáp cũng bởi vì lời nói của hắn hết sức ái muội, thực sự khiến cô không biết hắn đang nghĩ gì. Mọi người xung quanh cũng không khác gì cô, đều dùng ánh mắt như người ngoài hành tinh nhìn hắn

Căn phòng tràn ngập không khí ngượng ngập, Hoàng Nhật nhếch môi, chậm rãi nói: "Ý của tôi là, được hợp tác với Hạ Như tiểu thư đây là vinh hạnh của tôi, làm sao có thể xem là việc nho nhỏ được?"

Lúc này mọi người xung quanh mới thở phào. Hơi thở Hạ Như cũng dần ổn định, thì ra ý hắn là như vậy, nàng lại có thể hiểu thành ý gì? Trong lòng cư nhiên lại có một chút mất mát...

Hạ Như không khỏi buồn cười tự giễu bản thân, nàng là đang mong đợi cái gì?

Rất nhanh lấy lại dáng vẻ như thường ngày, Hạ Như đối mặt với hắn nở một nụ cười lịch sự:

"Chủ tịch Nhật đây cũng đã quá lời rồi, nếu ngài đã có lời mời như vậy, tôi đương nhiên cũng không thể từ chối!"

Nói xong nàng quay sang Hàn Khiêm đứng kế bên, mỉm cười với anh: "Anh về trước đi, dùng cơm xong em sẽ bắt xe về sau!"

Hàn Khiêm nhìn cô, có chút chần chừ, nhưng cũng mỉm cười gật đầu.

Hoàng Nhật nhìn một cảnh ngươi cười ta cười này, gương mặt đã sớm tối sầm, hơi thở lạnh lẽo bao trùm toàn thân.

Hắn tiến lên, đứng trước mặt nàng, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Có thể đi được chưa?". Như là dò hỏi cũng như là mệnh lệnh, nhưng mục đích duy nhất chính là cắt ngang khung cảnh "tình cảm" của hai người.

Hạ Như di chuyển ánh nhìn sang hắn, gật đầu.

Không khí nhà hàng vô cùng lãng mạn. Trên bàn ăn bày đầy món ăn màu sắc rực rỡ, tiếng đàn violon nhẹ nhàng vang lên, hòa với ánh đèn nê ông hắt nhẹ lên bóng dáng hai người đang ngồi trên bàn ăn.

Hạ Như từ tốn dùng bữa, món ăn trên bàn nhìn rất bắt mắt, nhưng đưa vào miệng cô lại nhạt nhẽo không một chút vị. Từ lúc vào đây tới giờ không khí vô cùng im lặng, lại có chút ngượng ngùng đáng sợ. Ngươi không nói ta không nói, cứ thế không ai nói với ai câu nào.

Hoàng Nhật lắc nhẹ ly rượu trong tay, ánh mắt luôn dừng trên người con gái phía trước. Gương mặt trắng nõn mịn màng không chút tì vết, cái miệng mâm côi nhỏ nhắn chúm chím vô cùng đánh yêu, đôi mắt to tròn trong trẻo dường như không chút vấy bẩn, lại vô cùng trong sáng.

Nhưng mà trước kia, hắn đã khiến đôi mắt ấy không ngừng đẫm lệ!

Nghĩ tới đây, lòng hắn khẽ nhói đau từng hồi!

Lúc trước không biết hắn bị làm sao mà có thể tổn thương một cô gái nhỏ bé như vậy?

Ngay tại lúc Hạ Như sắp không chịu được bầu không khí quái đản này nữa, thì một giọng nói trầm khàn vang lên, đánh tan sự im lặng từ nãy đến giờ:

"Hạ Như..." Giọng nói vô cùng êm tai, trầm thấp tà mị, như là có hơi rượu nóng hổi nhẹ nhàng rót vào trong lòng Hạ Như, khiến cô không khỏi giật mình sửng sốt.

Cô ngước mắt nhìn hắn, lại thấy một tia dịu dàng cùng yêu thương thoáng qua trong mắt hắn.

Nàng nhìn lầm sao? Tại sao lại là dịu dàng?

Giọng nói tà mị lại tiếp tục vang lên, trầm thấp mà mê hoặc: "Năm năm này, em sống có tốt không?"

Như là đang hỏi nàng, cũng như là tự dằn vặt chính mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net