Chương 13: Đây gọi là quan tâm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sóng lưng Hạ Như cứng đờ, đôi mắt to tròn nghi hoặc mà nhìn hắn.

Người đàn ông trước mắt rất đẹp, gương mặt góc cạnh không chút tì vết, như là được điêu khắc đúc kết đẹp đẽ tạo thành. Làn da màu đồng nam tính, ánh mắt sắc bén tựa như có thể nhìn thấu lòng người, đôi môi mỏng mím chặt..

Người ta thường nói, người môi mỏng là kẻ bạc tình!

Hạ Như có chút đắm chìm vào con người trước mặt, như là có hơi men của rượu khiến nàng say đắm không thôi!

Đối mặt với ánh nhìn chăm chú như muốn ăn thịt người của nàng, Hoàng Nhật không khỏi bật cười ra tiếng, chậm rãi đặt ly rượu xuống, nhìn nàng:

"Tôi biết là có hơi đường đột. Nhưng mà Hạ Như, tôi thực sự rất muốn biết thời gian vừa qua em sống có tốt không?"

Hạ Như nghe hắn hỏi, lúc này mới hoàng hồn, lại nhìn thấy ánh mắt hắn đang nhìn mình không chớp, cô bối rối mà cụp mi xuống, vội vàng điều chỉnh lại hơi thở của mình, không nhanh không chậm trả lời.

"Cảm ơn Hoàng Nhật ngài quan tâm, so với trước kia thì 5 năm vừa qua tôi sống thực sự rất tốt!"

Nói rồi cô chậm rãi nâng ly rượu lên uống vài ngụm, vị cay cay thấm sâu vào ngực cô, cay như lòng cô vậy...

Nụ cười trên gương mặt Hoàng Nhật trở nên cứng ngắc, đôi mắt xen kẽ từng cảm xúc khác nhau, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là đau lòng tột độ.

Quá khứ của cô vốn là một hồi đau buồn...

Mà Hoàng Nhật hắn từ bây giờ cũng chỉ có thể dùng hành động nói thay lời xin lỗi với cô.

Cảm thấy lòng ngực rất khó chịu, càng khó chịu hơn khi biết mình chính là người gây nên sự đau buồn đó.

"Vậy còn, cái người tên Tịch Hàn Khiêm kia, có quan hệ gì với em?"

Đây là câu hỏi mà hắn vẫn canh cánh trong lòng, hắn thực sự rất muốn biết tên tiểu tử kia rốt cuộc có quan hệ gì với nàng!

"Chỉ là một người bạn!"

Hạ Như ăn ngay nói thật, cô và Hàn Khiêm chỉ là bạn quen biết nhiều năm, không hơn không kém.

Hoàng Nhật vui như mở cờ, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng được ném xuống khiến hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nghe chính miệng cô xác nhận chỉ là bạn, hắn biết mình vẫn còn cơ hội, mà cơ hội này chỉ thuộc về riêng hắn!

"Hình như Nhật tổng rất hứng thú với chuyện đời tư của tôi thì phải? Trong hợp đồng hợp tác cũng không có mục tra hỏi này!"

"Đây gọi là sự quan tâm đối với đối tượng hợp tác!"

Ánh mắt hắn tà mị nhìn cô, không chút kiêng dè, khiến gương mặt Hạ Như nhanh chóng đỏ bừng. Có chút mất tự nhiên, cô ho vài cái rồi đứng dậy:

"Tôi ăn no rồi, xin phép!"

"Tôi đưa em về!"

"Không cần phiền ngài..."

Chưa nói hết câu Hoàng Nhật đã đứng dậy bước về phía cửa, dường như không để ý đến lời từ chối của cô. Hạ Như lắc đầu, bất lực đi theo sau hắn.

Chiếc xe phóng nhanh trên đường, cô hạ cửa sổ xe xuống, từng đợt gió lạnh ùa vào tê dại từng lỗ chân lông. Hạ Như nhắm mắt hưởng thụ, tóc mái tung bay trong gió, lộ ra vầng trán trắng nõn, lông mi dài khẽ run theo từng hồi của cơn gió ngoài cửa sổ. 

Như là bị mê hoặc, Hoàng Nhật không kìm lòng được quay sang nhìn nàng, có chút ngỡ ngàng khi chứng kiến khung cảnh đẹp đẽ trước mắt. Nàng mỏng manh như những bông hoa giấy, lại quyến rũ như bông hoa hồng, hoặc có thể nói, nàng toát ra một loại độc dược mê người như hoa anh túc!

Hoàng Nhật từ từ dừng xe lại nhưng mắt vẫn không rời khỏi cô, hắn không muốn bỏ lỡ một giây nào của khung cảnh này. Xe dừng, Hạ Như mới mở mắt, khó hiểu quay sang nhìn hắn.

Hai ánh mắt chạm nhau, một tia điện xẹt qua lòng ngực nàng, không ngừng kêu thình thịch. Nàng cố gắng ổn định lại trái tim mình, tại sao có thể đập nhanh như vậy?

Hơi thở của hắn càng gần, càng phả những hơi thở nóng rực vào mặt nàng, khiến mặt nàng bắt đầu đỏ ửng. Nàng mở to mắt nhìn hắn, lại không thể phát ra âm thanh nào, mọi lời nói như muốn nghẹn lại ở cổ họng. Cho đến khi hắn càng đến gần, hai cánh môi chạm nhau, nàng mới nhận ra, hắn đang hôn mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net