Chapter 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười bảy tháng Mười, đoàn sứ Đồng Vân dưới sự dẫn đoàn của sứ thần Bạch Thành dẫn theo hai công chúa sang Đại Tường công du. Đón đầu, dẫn đường đoàn sứ ngoài quan sứ thần như thường lệ thì còn có Trương Khanh. Chẳng bất ngờ lắm, Trương thị trước giờ giao hảo tốt với Đồng Vân ở biên giới, Trương Khanh đi không phải lẽ thì cũng chẳng ai nói gì vì ngầm hiểu vậy là đã đủ rồi.

Từ sáng sớm, Mẫn Doãn Kỳ và em chuẩn bị tươm tất, cùng chúng tần phi hậu cung, các thân vương cùng lão thần tiền triều đứng đợi sẵn trước đại sảnh Hòa Cát điện tiếp đón. Trái với sự nghi kị, xầm xì bàn tán về việc Đồng Vân đi sứ lại dẫn theo hai công chúa theo, Trương thị có vẻ khá hài lòng. Có thêm một cánh tay đắc lực ai lại không cảm thấy khởi.

"Chúng thần, đại diện cho Đồng Vân quốc xin tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu, thái hậu"

"Miễn lễ"

"Thần- Bạch Thành- trưởng đoàn sứ sang công du Đại Tường lần này. Còn đây là..."

"Đích công chúa- Vạn Bảo Nhai tham kiến hoàn thượng, hoàng hậu, thái hậu"

"C-cửu công chúa- Vạn Di Giai...tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu, thái hậu"

"Nhị vị công chúa, xin đừng đa lễ"

Qua cách nói chuyện, cử chỉ cùng phong thái, có thể thấy đích công chúa có dã tâm vô cùng lớn, vào cung chắc chắn sẽ là đại họa. Ban nãy khi thấy cửu công chúa có phần vì hơi hốt hoảng mà nói lắp còn đánh mắt qua chỉnh đốn. Còn về cửu công chúa... thật vẫn chưa thể biết được con người nàng như thế nào. Cẩn trọng, dụt dè, không toan tính nhưng không phải thuộc hạng người ngu muội chịu nghe sai bảo, có phần khá thông minh và tinh tế nhưng lại rất giữ khoảng cách với mọi người, kể cả hắn và em, đặc biệt hơn cả là tỉ đệ Trương thị.

Sau khi sắp xếp như dự định cho hai người về Tây lâu nghỉ ngơi thì mặt trời cũng đã đứng bóng. Như thường lệ, Mẫn Doãn Kỳ sẽ cùng em dùng bữa tại Dưỡng tâm điện. Có điều hôm nay sẽ có thêm Thái Hanh cùng dùng bữa. Chủ đề trò chuyện hôm không cần nói cũng biết, đương nhiên là về hai vị công chúa được đích thân quý quốc gửi sang có ý muốn được vào hậu cung còn không thì chắc chắn là muốn gả cho một vị thân vương xứng tầm.

"Hoàng huynh, hoàng tẩu, hôm nay thần đệ quả đã mở mang tầm mắt"

Vừa rót rượu Thái Hanh vừa cười vừa cảm thán không ngừng

"Sao? Thấy may vì không chọn đích công chúa hả?"

"Phải phải, lỡ như mà chọn cô ta thật thì...chậc... đệ chắc tèo lâu rồi"

"Công nhận, đích công chúa không phải một nữ nhân tầm thường. Dã tâm có thừa đấy"

"Thế thì tẩu phải sai người mua xích sắt trói hoàng huynh ở Nam Cát cung đi thôi. Không thì... mất phu quân như chơi à nha"

Hắn với y vừa uống vừa cười ha hả trêu tức Hiệu Tích, bày ra đủ thứ trò, dặn dò nhau đủ kiểu. Có tý hơi men trong người nên cười nói cứ sa sả. Nào thì nhỡ huynh có bị ả đó rù quyến làm ra chuyện gì khiến Hiệu Tích đuổi cổ ra khỏi cung thì đến chỗ đệ ngủ nhờ, rồi thì đệ mà bị ép gả thì ta sẽ cứu lấy đời đệ, ép Chính Quốc gả cho đệ sớm hơn. À đó, nhắc đến Chính Quốc, Thái Hanh lấy chiếc vòng tay kết bằng chỉ đỏ ra khoe.

"Nói huynh tẩu biết, người yêu đệ đã đích thân làm tặng đệ đó"

"Người yêu?"

"Phải, đệ có người yêu rồi"

"Là Chính Quốc sao? Mà đệ học đâu ra từ đó"

"Dịch từ tiếng Tây ra thì "lover" có nghĩa là người yêu. Giờ mà còn gọi là tình lang là cổ hủ lắm. Chính Quốc làm vòng cặp đôi cho đệ đó"

Hắn và em quay qua nhìn nhau rồi lại nhìn sang Thái Hanh đang tự ôm lấy chính cổ tay trái đang đeo chiếc vòng kết bằng chỉ đỏ. Ra là chiếc vòng đó. Thảo nào tối qua thấy cung nữ thì thầm với nhau, quay qua trêu ghẹo hỏi xin chiếc vòng đó mà Chính Quốc gắt um lên. Hóa ra là thật sự không thể cho ai khác đeo rồi.

"A phải rồi, ăn uống nhiêu đó quá đủ rồi, đệ xuống chơi với Quốc"

"Gì vậy? Đệ mới ăn được mấy hạt lạc rang chứ ăn gì mà bảo đủ rồi"

"Không có Quốc đệ ăn không ngon đâu. Tẩu, lần sau có thể gọi luôn em ấy lên trên này ăn không? Như Tuyền Hương với Kiều phi ấy"

"Được luôn, rồi người yêu của Chính Quốc sẽ đổi sang là ta, đệ nghỉ đi cho khỏe"

"Ơ thế thôi ạ..."

Nói rồi y chạy biến đi mất, chẳng thèm quay đầu lại nhìn thêm một lần nào nữa. Tình yêu mới nở bao giờ cũng mãnh liệt và cháy bỏng như vậy. Không cần phải tỏ ra quá trưởng thành làm gì, cứ cháy hết mình với nó thôi, miễn là không được trẻ hóa nó đến mức phiền hà cho đối phương là được.

Xoay vần của đất trời, ngoảnh qua ngó lại trời đã chập tối. Sắc pha ánh xanh của bầu trời ngả đêm trong vắt không một gợn mây. Lập đông đã được độ tuần lễ, không khí buốt lạnh của độ cuối năm khiến người ta dễ rùng mình run rẩy.
Cũng bởi đã lập đông nên cảnh sắc chẳng được tươi tắn như độ tháng bảy tháng tám trời hạ nhưng Yên Cảnh đình lại không hề ủ ê kém sắc.

Như cái tên của nó, bất cứ lúc nào trong năm nơi đây cũng đẹp tựa tiên cảnh, yên ả, thanh bình. Sảnh đình ấm áp ánh lửa hồng từ lò sưởi nấp dưới những thân cây to lớn.
Thay đổi theo từng mùa, hoa phòng cũng khéo léo trồng thêm những loại hoa nở trời đông. Nào dã quỳ, cảm tú cầu, rồi lại cả hoa trạng nguyên, vô vàn vô vàn tạo nên những sắc màu ấm áp.

Thật may mắn trời vẫn chưa đổ tuyết, việc đi lại cũng dễ dàng hơn gấp bội. Mẫn Doãn Kỳ tay trong tay cùng em bước vào trong dưới sự chứng kiến của hết thảy những hoàng thất, tần phi,chúng đại thần cùng sứ giả. Ngồi trên nơi cao nhất, là trung tâm của bữa tiệc, hắn bắt đầu nâng ly khai tiệc.

"Hôm nay trẫm rất vui mừng hoan hỉ tiếp đón đoàn sứ từ quý quốc ghé thăm. Mong chư vị đừng khách sáo, hãy cùng trẫm nâng ly khai tiệc bày tỏ tấm lòng của tất thảy thần dân Đại Tường dành cho quý quốc. Mời"

Tất thảy cùng nâng ly khai tiệc. Riêng với Hiệu Tích, em không dùng được rượu nên hắn đã đặc biệt sai người mang nước ép trái cây đến cho em dùng thay, nhỡ mà có tiếp rượu với ai thì cũng không từ chối trực tiếp mà có cái đáp lại cho phải phép.

"Chà, bẩm hoàng thượng, người mới lập hậu không lâu, lại ban cho hoàng hậu cả quyền phò tá nhiếp chính. Thần rất tò mò lý do vì sao lại lập hậu sớm như vậy nhưng khi ghé thăm, thần mới thực sự khỏi tò mò. Hoàng hậu đây quả thực mỹ mạo thanh tú, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, cử chỉ dịu dàng. Trong lòng cứ như có làn gió mát nhẹ thổi qua"

"Bạch sứ thần quá khen. Làn gió này không phải ai cũng có thể thưởng thức"

"Thần cũng không có ý gì đâu, chỉ là cảm thán thôi. Vị vừa mới nói là..."

"Đó là Nguyệt tần Ninh thị, tôn nữ của quan Thượng thư bộ lễ. Chà, Khuyên Phương, sao muội không ở lại Xuân La cung điều dưỡng cho tốt mà lại đến đây?"

"Phiền Kiều phi nhọc lòng rồi. Thần thiếp chẳng qua chỉ là muốn đến đây gặp mặt đoàn sứ một lần, cũng là có ý muốn chắn ít gió cho hoàng hậu. Sợ là gió đông thì trúng ít gió độc lại trúng nhiều"

Lời lẽ thốt ra nhẹ như lông hồng nhưng nhả chữ nào chữ nấy đều cắn chặt Trí Hoa không buông. Gương mặt thản nhiên đầy tươi tắn của Nguyệt tần càng như lực ấn dúi mạnh lòng tự tôn của ả xuống. Đương nhiên ả không chịu vậy, đánh mắt sang vị đích công chúa đang ngồi đối diện, cô ta liền lập tức hiểu ý gật nhẹ đầu. Bấy giờ mới thấy Trí Hoa thư thả nâng đũa dùng tiệc.

"Hoàng hậu, thần kính người một ly được không?"

Bỗng Trương Khanh đứng dậy, tay cầm một chén rượu hướng đến chỗ em. Ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào em nhưng nhìn kĩ thì đâu có ý xấu, xét cho kĩ thì ẩn thật sâu bên trong là sự run sợ đang xen lẫn với hy vọng. Em khá bất ngờ, đánh mắt sang hắn dò ý. Thấy đã lâu mà hắn thì chẳng có phản ứng gì, em mới toan tự mình làm chủ tình thế nhưng

"Đệ điên rồi à Trương Khanh? Đời thuở ở đâu ra cái lệ đại thần tiền triều được phép kính rượu tần phi hậu cung. Phụ thân đã dạy đệ vậy sao?"

"Đệ... đệ chỉ..."

"Không sao. Ta không phải một tần phi bình thường, ta là hoàng hậu, là người cùng hoàng đế nhiếp chính. Ta với tiền triều ít nhiều liên đới. Trương Khanh, ta không dùng được rượu, hoàng thượng đã chuẩn bị cho ta nước ép trái cây thay thế. Thật thất lễ, nếu khanh không chê..."

"Không, không, thần sao dám phụ ý hoàng hậu. Thần kính người một ly"

Mẫn Doãn Kỳ lúc đầu thấy em nhận rượu có vẻ không vui, nhưng nghe thấy lời tuyên bố hùng hồn rằng em là hoàng hậu, là người cùng hắn nhiếp chính có vẻ tâm trạng hắn bớt đi chút khó chịu. Được một lát thì hơi men cũng ngấm vào người, đương nhiên hắn không say nhưng men rượu khiến người hắn ấm nóng lên, cảm xúc vì thế cũng dâng trào mạnh mẽ hơn lúc bình thường. Nhận thấy điều đó, vị đích công chúa lập tức chớp lấy thời cơ

"~Đến rồi, Di Giai, chuẩn bị đi"

"~Hoàng tỷ, mình đừng làm thế được không?"

"~Ngu dốt, sao muội ngu dốt vậy. Sao mẫu phi muội lại sinh ra đứa con gái yếu đuối thế cơ chứ"

"~Không được nói xấu mẫu phi muội. Tỷ nghĩ coi lấy được giang sơn từ thân xác nữ nhân có vẻ vang không. Tỷ chỉ là con cờ thôi"

"~Con cờ thì nó cũng có giá trị của con cờ. Ta phải tận hiếu với phụ vương"

Dứt mạnh tay áo đang bị vị muội muội ghì chặt, cô ta nhất quyết phải thực hiện đúng lời phụ vương đã căn dặn, phải thực hiện cho bằng được kế hoạch này trong đêm nay bởi đây là thời cơ tốt nhất. Đứng giữa trung tâm yến tiệc, cô dõng dạc thưa

"Bẩm hoàng thượng, ta thân là đích công chúa Vạn Bảo Nhai của phụ vương, được người hầu ái, cùng vị muội muội sang quý quốc công du cùng đoàn sứ. Hôm nay muốn góp chút tài hèn sức mọn của mình dâng lên một điệu múa. Không biết liệu có được hay không?"

Ánh mắt đưa đẩy của Vạn Bảo Nhai là minh chứng rõ nhất cho những ý tứ không đoan chính trong đầu cô ta. Ai nấy thấy được điều ấy đều thấy chướng mắt. Hiệu Tích quay sang nhìn hắn, chỉ thấy hắn cười khẩy rồi gật đầu

"Cơ mà, để điệu múa hoàn chỉnh nhất, có thể cho tiểu hoàng muội của ta ra đàn tấu được không? Cầm kỳ thi họa, muội ấy tài nhất ở điểm này"

Nghe thấy có vẻ không ổn, vị cửu công chúa ấy liền lập tức lên tiếng

"Bẩm hoàng thượng, hôm nay trong lúc thêu thùa bất cẩn để lưỡi dao cắt vải cứa vào ngón tay, ta tuyệt không thể chơi đàn"

Nàng đưa ngón tay ra dưới sự chứng kiến của mọi người. Vết thương hở rươm rướm máu, nhìn là biết mới bị thương cách đây không lâu. Có lẽ nàng cố tình chứ chẳng hề có vô ý nào ở đây ả. Sự chống đối ấy khiến Vạn Bảo Nhai tức đến phát điên, chỉ hận không thể chửi cho vị hoàng muội này to đầu ngay tại đây

"Được, vậy cửu công chúa cứ ngồi. Ta sẽ giúp công chúa"

Vắng mợ chợ vẫn đông, Trương Trí Hoa tuyệt không thể để cánh tay đắc lực này vọt đi quá sớm. Ả trực tiếp tiến đến đỡ lấy cây đàn, ngồi đối diện chỗ đích công chúa rồi bắt đầu tấu khúc. Quả thực, cô ta múa vô cùng đẹp, uyển chuyển nhẹ nhàng theo tiếng đàn. Có điều ánh mắt đưa đẩy đầy ám muội là thứ lồ lộ ra rõ nhất. Mẫn Doãn Kỳ vẫn rất bình tĩnh thưởng rượu, ánh mắt không những thế còn nhìn rất chăm chú. Tất cả những điều đó Hiệu Tích là người thấy rõ nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net