chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng về đêm không khí càng lạnh lẽo và khắc nghiệt. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mới đây còn ở bên ngoài vậy mà bây giờ bị nhốt trong một cái phòng không có gì ngoài mấy cái màn hình tivi và đống lá bài cả.


-------- ------- --------


"Ngài Soonyoung, không phải tôi nói đó chỉ là lời chào hỏi thôi sao?"

- Chết tiệt!

Hắn một lần nữa đấm mạnh xuống bàn, và một lần nữa các lá bài lại được sắp xếp theo một thứ tự khác. Jihoon để ý cái chấm đỏ ở góc bên phải trên cùng cái màn hình số 18 kia, cứ nhấp nháy nãy giờ từ khi cả bọn bước vào, trong khi mấy cái còn lại thì không có.

- Ủa? giọng nói đó sao lạ quá thể?

Jun ngẩn người, hỏi. Hàng lông mày thẳng đều chợt nhíu lại, Soonyoung lần này thật sự quá bất cẩn, không cho Wonwoo và Mingyu theo cùng để yểm trợ, hắn cứ nghĩ sẽ một mình giải quyết là được. Tình hình hiện giờ không mấy khả quan, cửa vẫn cứ đóng, mấy cái màn hình thì tắt ngỏm đi, chỉ còn số 17 của cả bọn là vẫn còn sáng.

Jihoon suy nghĩ một lúc, đi đến chỗ mấy cái màn hình kia chạm nhẹ vào cái chấm đỏ trên màn hình số 18. Quả nhiên! Có gì đó không ổn, cái gì đó cồm cộm trên bề mặt màn hình, nó lấy tay cạy cạy chỗ đó ra.

Rầm!

Một tiếng động mạnh phát ra, từ trên trần nhà đổ xuống những đống phế liệu và cả tấn giấy vụn một cách bất ngờ. Jihoon sững sờ đứng nhìn những thứ đó rơi xuống đầu mình, không hiểu sao lúc đấy tay chân nó cứng đơ không cử động được. Jun nhanh chóng chụp lấy đống thẻ bài rồi tránh về phía góc phòng, hắn ngay lập tức chạy đến đưa cậu vào góc phòng.

Sau một hồi lâu thì cả bọn mới có thể bình tĩnh. Trước mắt là một đống hỗn độn phế liệu và giấy, Jihoon ngừng run rẩy nhưng ánh mắt vẫn còn rất hoang mang. Jun đứng dậy tiến đến nhặt đại một tờ giấy lên, cậu mở to mắt mà đọc những gì có trên đó.

- Nó viết gì đấy? - Hắn hỏi.

- Soon à.

- Sao? Nó viết cái gì?

- Hoon.

- Hả?

Jun đột nhiên trở nên kì lạ, Soonyoung và Jihoon nhìn nhau cau mày rồi lại quan sát Jun. Chắc chắn là cái tờ giấy đó đã viết cái gì rồi! Nếu không thì tại sao Jun lại như vậy? Cậu mơ hồ mà đứng lên tiến đến chỗ Jun, nhặt tờ giấy lên.

- Hoon, mày định giấu tao đến bao giờ?

- Jun à, chuyện này...

- Tao có phải là bạn thân của mày không hoon? Tại sao chuyện lớn như vậy mày không nói cho tao biết? Có phải mày vẫn không tin tưởng tao?

- Jun à, không phải. Mày phải nghe tao nói.

Hắn đã hiểu, cuối cùng hắn đã biết được tờ giấy đó viết gì. Mọi chuyện giờ đã bị phanh trần, Jun đã biết. Hắn không phải người, Jihoon có thể nhìn thấy hồn ma, còn cả việc cô chú Lee bị tấn công. Tất cả. Jun chỉ không ngờ là nó không bao giờ nói cho cậu cả, là bạn thân bao nhiêu năm nay, cứ ngỡ là.

- Jun, thật sự là cậu cần nghe tôi nói.

Soonyoung bình tĩnh nói. Jun ngẩn người một lúc, ánh mắt của cậu bây giờ rất khó hiểu, cậu hướng hắn và Jihoon mà nhìn mà rà soát. Đột nhiên cậu nhìn xuống tờ giấy và đống thẻ bài trên tay, không phải tự nhiên mà cả bọn bị tấn công bất ngờ thế này.

Không nói không rằng, Jun tiến thẳng đến chỗ cái chấm đỏ trên màn hình số 18 kia lần nữa. Kì lạ! Từ chỗ cái chấm đỏ lại xuất hiện một lỗ trống nhỏ được bọc bởi một lớp màng mỏng, cậu không trực tiếp sờ vào mà chỉ để hờ tay lên. Hơi nóng tỏa ra, có nhiệt. Lát sau thì lại nguội đi, như thể bị thứ gì đó đốt vậy.

- Này!

Jun lên tiếng sau ngần ấy thời gian. Hắn và Jihoon lập tức nhìn về phía cậu, Jun chỉ tay vào cái chấm lúc nãy và ra hiệu cho cả hai đến gần. Cả ba cái đầu chụm lại trước một cái chấm nhỏ.

- Trước đó cái chấm này có tỏa nhiệt, như có gì đó đốt vậy.

Jun nói. Jihoon liền đặt nhẹ một ngón tay lên, quả nhiên. Cái cảm giác mềm mềm này là sao? Giống như có thể trực tiếp làm vỡ nó ra vậy. Soonyoung như hiểu ý, lập tức dùng cây gậy sắt nhỏ gần đó để phá vỡ cái chấm đỏ.

Tất cả các màn hình đều sụp xuống ngay khi hắn chạm vào chấm đỏ, để lộ ra một đường hầm. Cả ba ngạc nhiên nhìn nhau, nhưng cũng không ngần ngại mà đi vào.






.

.

.









Busan, ngày 12/9. 19h00 p.m

Tại căn nhà nhỏ của ông bà Lee và nhóc Chan.

Một mâm cơm giản dị do chính tay bà lee làm được bày gọn gàng ra bàn ăn. Nhóc Chan giúp bà với việc xới cơm và sắp đũa, thìa. Ông Lee bước vào phòng bếp với tờ báo mua lúc sáng, nét mặt ông có vẻ không ổn.

- Con mời ba mẹ dùng cơm ạ.

Nhóc Chan nói, rồi cẩn thận kéo ghế cho ông bà Lee ngồi. Bà Lee hạnh phúc nhìn con trai mình, nét mặt ông Lee cũng phần nào dãn ra. Nhóc đã để ý ba mình có gì đó không ổn từ lúc ông vào, nhưng nhóc lại sợ khi hỏi ra thì ông sẽ không nói.

- Chan à.

Cuối cùng, ông cũng chịu mở miệng sau hơn 15 phút ăn trong sự ngột ngạt.

- Nae?

- Anh con chừng nào về?

- Dạ mai ạ, mà có chuyện gì sao ạ?

Sao ông lại đột nhiên hỏi về chuyện này? Nhóc thầm nghĩ nhưng ý nghĩ đó lập tức bị cắt đứt bởi những suy nghĩ tích cực hơn mang tính gia đình hơn. Chắc là ông nhớ Jihoon.

- Nó đi dã ngoại ở khu ngoại ô phía Bắc nhỉ?

- Nae, ảnh nói chỗ đó đẹp lắm.

- Sáng nay ta mới đọc báo thấy chỗ đó sắp giải tỏa rồi. Ngày 15/9 chính quyền sẽ cho người đến thực hiện.

- Mai là 13/9, cũng là ngày Jihoon nó về mà ông.

Bà Lee gắp một lát kimchi cho vào bát của ông, an ủi.

- Tôi biết, mà cứ thấy lạ lạ trong người sao đó mẹ nó à.

- Mấy bữa nay, tôi cũng thấy khó chịu lắm ông à, từ lúc Jihoon đi đến giờ vẫn chưa hết.

Nhóc nhìn hai người mà suy nghĩ. Là bậc cha mẹ, hiểu rõ con cái nhất trần đời. Họ có chửi mắng, đánh đập hay thậm chí là vứt bỏ con cái đi nữa thì mục đích cuối cùng nhất vẫn là vì tình yêu của họ dành cho con cái. Vì yêu thương mà họ muốn tốt cho con, họ muốn con họ trưởng thành trong một điều kiện tốt nhất. Họ sẵn sàng đánh đổi tất cả để mang lại hạnh phúc cho con mình.

Những nỗi lo lắng hiện giờ của ông bà Lee, nhóc Chan đều hiểu cả. Nhóc chỉ cười và trìu mến nhìn họ, nhưng quả thực, trực giác của người mẹ lúc nào cũng đúng. Họ nói sẽ xảy ra chuyện thì nhất định sẽ xảy ra, chỉ là không biết sớm hay muộn thôi.

- Ba mẹ đừng lo quá, có anh Soonyoung đi theo bảo vệ anh ấy mà.

- Ừ, ta quên mất. Cũng mong là 2 đứa nó bình an trở về.

Đôi mắt bà Lee chợt thoáng lo lắng, bà nhìn ra bên ngoài. Trời đổ mưa nhẹ. Những hạt mưa lần lượt đập vào kính rồi trượt xuống trong veo, mang theo nỗi phiền muộn của bà trượt theo.








.

.

.








Cả ba đi vào cái đường hầm đó cũng đã 20 phút nhưng không thấy đường ra, không một chút ánh sáng nào ngoại trừ ánh đèn leo lắt từ ba cái đèn pin mà họ cầm trên tay. Jun và Jihoon đi đằng trước để lần đường, Soonyoung quay lưng đối diện với hai người để bảo vệ từ phía sau. Giờ thì có cả Mingyu và Wonwoo hỗ trợ cho hắn.

Jun lúc đầu không thể thấy Mingyu và Wonwoo, nhưng sau khi được rắc vào mắt chút bụi thần nên đã có thể thấy được. Thật sự Jun có hơi bất ngờ với Mingyu, cứ ngỡ là Thần chết phải ăn mặc toàn là đen và cầm theo lưỡi hái chứ, ai dè lại thời trang thế đấy.

- Trời ơi, đi như vậy thì khi nào mới ra khỏi cái đường hầm này?

Mingyu than thở. Đã 20 phút rồi.

- Vậy ngươi có cách gì nhanh hơn sao?

Hắn hỏi với giọng hơi chua ngoa.

- Tất nhiên. Mọi người dừng lại một chút.

Nói xong, Mingyu búng tay một cái, chừng mấy giây sau một tấm thảm dài và to bay đến. Không nghĩ ngợi gì, jun nhanh chóng nhảy lên và yên vị tại một chỗ trống. Jihoon thở dài nhìn thằng bạn thân của mình, rồi theo sau ngồi lên. Lần lượt như thế mọi người lên đủ, Mingyu lại búng tay thêm một cái nữa, tấm thảm bay đi với vận tốc rất nhanh khiến cậu và Jun ngả người ra sau.

- Cái này có đai an toàn không vậy?

Jun bám víu vào Jihoon rất chặt, còn Jihoon thì lại bám vào cánh tay của hắn. Cảm thấy sợ rằng bản thân mình sẽ sớm gặp ông bà tổ tiên, Jun bèn hỏi.

- Có phải xe hơi đâu mà có đai an toàn.

Câu trả lời của Mingyu khiến cậu tá hỏa hoàn toàn, người cứng đơ, lại càng bám chặt lấy Jihoon hơn nữa.

- Chời địu, Moon Junhwi tôi đây còn rất nhiều tâm nguyện chưa thực hiện được lắm đấy Thần chết ạ.

- Tôi biết mà, nhưng anh không dễ chết đâu, yên tâm đi.




----------- ------------ --------------





Ánh sáng phía cuối đường hầm cuối cùng cũng đã thấy.

- Lối ra kia rồi!

Wonwoo la lên, Mingyu nheo mắt nhìn theo hướng tay của anh mà cho tấm thảm bay nhanh hơn nữa.

Cuối cùng, mọi người đã ra khỏi cái đường hầm cũ rích tối tăm đó. Nhưng có một điều rằng: ngay khi họ ra khỏi đường hầm thì nó lại tự động sụp đổ và trước mắt họ là khung cảnh của Đại Hàn Dân Quốc thời Joseon.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

------------ ----------- ------------

àn nhon ~ à không... good night =)))

_Su_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net