Chương 3: Phòng Phong Bội, ngươi thật sự không tới sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đại hôn, Ly Nhung Hiểu nhận được quà mừng.

Là một cung tên loại tốt.

Nàng liếc mắt một cái liền đoán được, người tặng là Phòng Phong Bội.

Mấy trăm năm này, Phòng Phong Bội dạy nàng bắn cung, dạy nàng cách bảo vệ bản thân, chỉ là vì hôm nay.

Người kia dường như biết sẽ có ngày nàng rời Ly Nhung phủ, bước tới một hành trình khác, sợ nàng không có cách bảo vệ bản thân, cho nên mới dạy nàng bắn cung. Để nàng dù cho có đi đâu, vẫn có cách bảo vệ mình.

Nhận cung tiễn, Ly Nhung Hiểu thay lễ phục, bước ra khỏi Ly Nhung phủ.

Trời xám xịt, giống như sắp rơi tuyết.

“Hiểu Hiểu.”

Ly Nhung Sưởng đỡ nàng lên xe ngựa, trong giọng nói đều là sự không lỡ.

Hôn lễ này đều là vì lợi ích gia tộc, không có người vô tội, cũng không có người làm điều ác.

Người trong tộc nàng, huynh trưởng của nàng, không một ai là vô tội, không một ai là không làm điều ác.

Thân là Ly Nhung tiểu thư, trước nay nàng không thể sống vì chính mình. Có lẽ khi sinh ra làm người, vốn không thể vì bản thân mà sống riêng.

Người bên ngoài Ly Nhung phủ rất đông, nam nữ già trẻ, thương nhân quan lại, trên mặt mỗi người đều là ý cười.

Mà nàng muốn chờ người kia, nhưng lại không chờ được.

Phòng Phong Bội, ngươi thật sự không tới sao?

“Xuất phát.”

Xe ngựa chậm rãi hướng đường lớn đi.

Bên trong quám trà ven đường, tiểu nhị bưng lên ấm trà cho một người mặc áo đỏ: “Công tử, ngài ngồi ở đây cũng đã uống hết trà cả một ngày rồi, trà nóng cũng không làm ấm người được, hay là tiểu nhân sang quán rượu bên cạnh đem cho công tử một bình rượu được không?"

“Không cần.”

Người nọ tiện tay cởi miếng ngọc bội bên hông ném cho tiểu nhị, đứng dậy ra khỏi quán trà, hướng về đường lớn đi tới.

Tuyết đã rơi, lúc đầu thì từng đóa hoa tuyết mỏng rơi nhẹ, sau lại thành tuyết lớn.

Ly Nhung Hiểu ngồi trong xe ngựa, chỉ cảm thấy trên người có chút lạnh lẽo, thị nữ đem áo choàng khoác lên người nàng, lại cầm một đĩa bánh phù dung tới.

“Là đường tỷ đưa sao?”

Thấy hương vị quen thuộc, Ly Nhung Hiểu hỏi thị nữ, thị nữ gật đầu.

Vốn dĩ hôm nay đường tỷ đồng ý muốn tới tiễn nàng, nhưng đêm qua người nọ ăn cá nướng gì đó, kết quả lại đau bụng, chạy nhà xí suốt cả đêm, đến gần sáng mới ngủ được.

Bánh phù dung vừa vào miệng đã tan, vị ngọt dịu tỏa trong miệng, Ly Nhung Hiểu cảm thấy có chút choáng váng, lúc sắp rơi vào hôn mê, nàng nghe thấy âm thanh hoảng hốt ngoài xe ngựa.

“Thiên mã!”

“Là Phòng Phong thị!”

“Mau! Bảo hộ Ly Nhung tiểu thư!”

……

Lúc Phòng Phong Bội dùng cung tên đối đầu với đám người bên ngoài, có người nhân cơ hội nhảy vào trong xe ngựa.

Ly Nhung Hiểu nhìn nữ tử chui vào trong xe ngựa đang tháo thắt lưng áo, liền biết người kia muốn thay thế nàng gả đi, nàng cuống quít kéo nữ tử, lắc đầu muốn để nàng rời đi.

Nữ tử cười ấn tay nàng xuống, an ủi nói “Hiểu Hiểu, nghe lời. Đường tỷ không muốn muội bước vào vết xe đổ của ta. Đời người ngắn ngủi, đừng ngại chuyện gì. Muội hãy yêu người muội yêu, sống cuộc sống mà muội muốn.”

Ly Nhung Hiểu muốn nói chuyện, lại phát hiện không thể phát ra âm thanh gì được.

Cơ thể càng lúc càng xụi lơ, nàng mơ hồ cảm thấy có người kéo nàng khỏi xe ngựa, sau đó thì nàng không còn biết gì nữa.

Đến khi tỉnh lại, đã là nhiều ngày sau.

Trong trấn Thanh Thủy, Thạch tiên sinh phe phẩy cây quạt, kể lại chuyện xưa.

“Kể tiếp câu chuyện, nhị công tử Phòng Phong thị Phòng Phong Bội kia là thanh mai trúc mã với tiểu thư Ly Nhung thị Ly Nhung Hiểu, Phòng Phong Bội tuy ăn chơi lêu lổng, nhưng vẫn một lòng với Ly Nhung Hiểu.

Hơn trăm năm, hai người trở thành một đôi, hình bóng có nhau, gắn bó keo sơn! Phòng Phong Bội đem kỹ thuật bắn cung của Phòng Phong thị truyền lại cho Ly Nhung tiểu thư, đủ để nhìn ra tâm ý của Phòng Phong Bội đối với vị Ly Nhung tiểu thư kia là như thế nào.

Mà Ly Nhung tiểu thư chê nghèo yêu giàu, vì tiến cung làm phi tử, vứt bỏ Phòng Phong nhị công tử, thật đúng với câu nói —— nữ nhân phụ lòng nam nhân si tình! Vị tiểu thư nhà Ly Nhung kia, vì vinh hoa, buông bỏ tình lang, thật là mộ người bạc tình!”

Thạch tiên sinh nói xong, mấy vị khách đều khịt mũi coi thường vị Ly Nhung tiểu thư kia. Có người tức giận bất bình, đập bàn đứng dậy, chửi ầm lên. Mọi người khuyên can mới thôi

“Đau lòng muốn chết, Phòng Phong nhị công tử vì yêu sinh hận, nếu sống không thể thành đôi, thì sẽ thành đôi dưới hoàng tuyền, làm một đôi uyên ương mất mạng.

Ngày đại hôn của Ly Nhung tiểu thư, Phòng Phong Bội cưỡi thiên mã, tay cầm cung tiễn, quyết tâm cướp người trong lòng.”

Thạch tiên sinh nói đến đây, đột nhiên dừng lại, cười nói “Muốn biết chuyện sau như thế nào, ngày mai chúng ta lại gặp.”

Khách nghe đều biết Thạch tiên sinh thích úp úp mở mở, tuy muốn biết phần sau câu chuyện, nhưng cũng không hỏi nhiều, đều tản ra hết.

Ly Nhung Hiểu xách váy, chạy tới trước mặt Thạch tiên sinh, truy hỏi “Sau đó thì sao, Phòng Phong Bội thế nào?”

Thạch tiên sinh nhìn cô nương lạ mặt trước mặt, đang muốn hỏi tên họ nàng, thỏ tinh liền bước tới giới thiệu: “Nàng là họ hàng của nhà Bảo Trụ, trước đó không lâu mới chuyển đến trấn Thanh Thủy, họ Lý.”

“À, họ hàng nhà Bảo Trụ, hiểu rồi hiểu rồi.”

Thạch tiên sinh trên mặt tươi cười, nhìn Ly Nhung Hiểu, ngược lại hỏi thỏ tinh, “Nhiều ngày rồi sao không thấy Bảo Trụ?”

Thỏ tinh nói: “Ngài không phải không biết, hắn cả ngày đều chẳng thấy đầu đuôi, có người tìm thì chẳng thấy đâu, người không tìm thì lại xuất hiện. Chờ đi, nói không chừng ngày mai là có thể thấy.”

“Cũng đúng.” Thạch tiên sinh phản ứng lại, ánh mắt lại nhìn về cô nương vẫn đang nhìn mình.

“Xem ra Lý cô nương thực sự thích nghe chuyện.”

Ly Nhung Hiểu nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, tiếp tục hỏi Thạch tiên sinh “Sau đó thì sao, Phòng Phong Bội thế nào?”

Thạch tiên sinh vốn không muốn nói, lại thấy cô nương trước mặt chờ đến đỏ mắt, phá lệ mà mở miệng "Chết rồi.”

Ban đêm, tuyết rơi xuống trấn Thanh Thủy, năm nay tuyết rơi có vẻ lớn hơn năm trước, thỏ tinh từ sáng sớm đã đem một hộp bánh bao qua nhà Bảo Trụ.

Mấy ngày trước Bảo Trụ rời khỏi trấn Thanh Thủy, nhờ nàng chăm sóc vị họ hàng từ xa đến đây, mọi người đều là hàng xóm láng giềng, giúp đỡ nhau cũng là chuyện nên làm.

Tuyết đọng trên cửa không ai dọn dẹp, chỉ có mấy dấu chân in xuống, cửa lớn khóa từ bên ngoài, có kẹp một phong thư, thỏ tinh cầm lên xem, mặt trên viết một hàng chữ nhỏ:

Ta đi đây, đừng nhớ mong, thay ta nói lời cảm ơn với Bảo Trụ.

Phía đông trấn Thanh Thủy là địa bàn của nghĩa quân Thần Vinh, Ly Nhung Hiểu đạp lên tuyết trắng, đi vào sâu trong núi.

Hôm qua miệng Thạch tiên sinh biết được chuyện, nàng liền muốn tới đây.

Nàng tin Phòng Phong Bội đã chết, suy cho cùng người nọ vẫn lấy thân phận của hắn đi cướp người. Tất nhiên không nói đến đường sống, nhưng nàng không tin người kia sẽ rời trần thế nhanh như vậy.

Càng đi vào sâu trong núi, càng gần địa bàn của Thần Vinh, cách đó không xa có thể nghe thấy tiếng luyện tập của binh lính. Tinh thần và thể xác đã mệt mỏi nhưng Ly Nhung Hiểu vẫn xốc lại tinh thần, tiếp tục hướng về phía trước.

“Tới đây là gì?”

Bỗng nhiên, một âm thanh quen thuộc truyền từ đỉnh đầu xuống.

Ly Nhung Hiểu ngẩng đầu, một tia nắng mặt trời xuyên qua tán cây chiếu lên người người nọ. Chỉ thấy người kia mặc áo trắng, tóc bạc, mang mặt nạ đang ngồi trên cành cây. Thân hình, ngữ khí đều giống với người nàng đang tìm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net