Chương 5: Tương Liễu, ngươi nhất định phải sống lâu vạn tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ đi đông tới, một năm lại một năm nữa.

Ly Nhung Hiểu đã dần dần quên mất mấy năm trước lúc nàng tới trấn Thanh Thủy. Có lúc tỉnh giấc giữa đêm, nàng muốn đứng dậy đi ra khỏi phòng xem có phải đang mơ không.

Dưới tán cây, tiếng ve xác nhận với nàng rằng, nàng không nằm mơ.

Hoa hải đường rơi xuống đầy vườn cũng sẽ nói với nàng, nàng không nằm mơ.

Khi Tương Liễu ở đây, luôn im lặng đứng sau nàng, đứng trong tiểu viện cùng nàng ngăm trăng, hoa rơi, nghe tiếng ve, ngắm tuyết.

Lúc đó, nàng không nói lời nào, hắn cũng không nói, chỉ lặng yên đứng nhìn.r

Khi Tương Liễu không ở đây, nàng đứng một mình, ngóng trông bình minh, ngóng trông người về.

Có đôi khi là ba đến năm ngày, có đôi khi là ba đến năm tháng, nhưng nhiều nhất không quá nửa năm.

Lại một năm hoa hải đường rơi, Ly Nhung Hiểu như thường vẫn chờ đợi Tương Liễu trở về. Tương Liễu đã đồng ý, năm nay sẽ cùng nàng ngắm hoa hải đường, nhưng cho đến lúc hoa rơi, vẫn không thấy hắn đâu.

Nàng muốn đi tìm hắn, rồi lại lo lắng gây phiền phức cho hắn, chỉ có thể ngày đêm ngóng trông.

Cuối cùng vào một đêm thu, nàng cũng chờ được hắn.

Nam tử áo trắng trên người nhuốm đầy máu, vết máu trên khóe môi còn chưa khô, thân thể suy yếu ngã xuống trước cửa.

Ly Nhung Hiểu vội đỡ hắn vào trong.

Tương Liễu thấy nàng hoảng loạn, đưa tay lau đi vết máu. Cười trấn an nàng “Vết thương nhỏ, quá mấy ngày là khỏi hẳn.”

“Ta đi mời đại phu.” Ly Nhung Hiểu không dám trì hoãn một giây, đứng dậy đi ra cửa, tay lại bị Tương Liễu giữ chặt.

Trong giọng nói mang sự uy nghiêm “Quay lại, thay ta thoa thuốc.”

Áo bào trắng cởi xuống, cơ thể toàn vết thương từ đao kiếm lộ ra, không ngừng chảy máu, Ly Nhung Hiểu vươn tay giữa không trung, nước mắt không ngừng rơi.

Tương Liễu quay người về phía nàng, không thấy được sắc mặt nàng, nhưng cũng đoán được vài phần. Vừa muốn nói, miệng vết thương lại có thứ gì đó ấm áp rơi xuống.

Nước mắt rơi xuống vết thương, Ly Nhung Hiểu vươn tay lau nước mắt, bắt đầu giúp Tương Liễu xử lý vết thương.

Ánh trăng ngày thu lạnh lẽo chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu lên miệng vết thương, đỏ đến chói mắt.

Lần này, Tương Liễu bị thương rất nặng. Qua trận tuyết lớn mùa đông mới khỏi hẳn.

Ly Nhung Hiểu từ quán bánh của thỏ tinh đi ra, cũng đã giữa trưa, tuyết rơi cả đêm cũng đã dừng.

Trên đường người đi vội vàng, người bán rong bắt đầu bận rộn bày quán. Tiệm bán y phục lớn nhất trấn Thanh Thủy hôm nay nhập về một lô hàng mới, điều đáng nói ở đây là hàng chỉ tặng không bán.

“Bắn tên tặng quần áo? Đây là quy tắc gì vậy? Trước nay chưa từng nghe tới?”

“Thú vui tiêu khiển của thương nhân thôi. Hôm nay bắn tên tặng quần áo, ngày mai chơi cờ tặng giày. Người có tiền không thiếu mấy bộ quần áo này, mà là thiếu thú vui. Ngươi phải có bản lĩnh, thì bắn thử vài mũi tên. Trúng hồng tâm một lần sẽ được nhận một bộ, trúng càng nhiều đưa càng nhiều.”

……

Vết thương đã khỏi hẳn, Tương Liễu ra khỏi cửa tìm Ly Nhung Hiểu, còn chưa tìm tới tiệm của thỏ tinh, liền thấy một bóng áo xanh quen thuộc đứng trong đám đông, lấy một mũi tên đặt lên cung.

Một mũi tên bắn ra, không nghiêng không lệch, trúng ngay hồng tâm.

Đấm đông xung quanh không ngừng hoan hô.

Động tác như nước chảy mây trôi, bắn từng mũi rất lưu loát, liền bắn tám mũi tên, đều trúng hồng tâm.

Ly Nhung Hiểu vừa nhận được ánh mắt ngưỡng mộ từ người xung quanh, vừa lấy mũi tên thứ chín, tên vừa đặt lên cung, nàng mơ hồ cảm thấy có người đang nhìn mình.

Quay đầu lại, một bóng áo trắng đứng giữa đám người, người nọ khẽ cong khóe môi, nụ cười mang theo vẻ không hề đắc ý.

Ly Nhung Hiểu chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức tận cùng, tay có chút run, tên bắn ra lại lệch hồng tâm.

Đám đông xung quanh lại ồ lên.

Ly Nhung Hiểu ném cung xuống, cúi đầu đang muốn xoay người rời đi, lại bị người chắn phía trước, một thân áo trắng.

“Sợ cái gì?”

“Không……”

Tương Liễu không nghe nàng giải thích, nhặt cung dưới đất lên, nắm tay nàng, ngắm hồng tâm, kéo cung, mũi tên bay ra.

Trúng bia.

Trên đường lớn chất đầy tuyết, một bóng trắng một bóng xanh đi trước đi sau. Người áo xanh ôm trong lòng một đống quần áo xanh đỏ, người áo trắng tuy đi trước, lúc mới đi bước chân vô cùng nhanh, lúc sau thấy người phía sau đi không kịp, cố tình đi chậm lại.

Thấy Tương Liễu đi chậm lại, Ly Nhung Hiểu lòng tràn đầy vui mừng đuổi theo, vòng đến trước mặt đối phương, làm nũng: “Tương Liễu, ta sai rồi……”

Tương Liễu nhìn khuôn mặt nàng rồi lại nhìn đống quần áo, sắc mặt trầm xuống, muốn nói lại thôi.

Ly Nhung Hiểu kiên nhẫn giải thích “Ta chỉ cảm thấy ngươi có chín cái đầu——”

“Thì cô cũng nói rồi đấy, ta có chín đầu, chứ không phải chín cơ thể, nhiều quần áo xanh đỏ như thế, mặc sao được? Mỗi cái đầu một bộ à?” Tương Liễu ngắt lời nàng.

Ly Nhung Hiểu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “Một cái đầu thích mặc áo trắng, không nhất thiết tám cái kia thích mà.”

“Cô nói cái gì?” Tương Liễu khẽ nhíu mày.

“Không có gì.” Ly Nhung Hiểu lấy lại tinh thần. Như nhớ tới gì đó, vội đem quần áo trong người đưa cho Tương Liễu, chạy về phía quán của thỏ tinh “Ta còn có chút việc, ngươi về trước chờ ta đi.”

Nắng trưa mùa đông chiếu vào rừng cây, cành cây khô tuyết phủ kín, chim mỏi bay đầy rừng.

Ly Nhung Hiểu cùng Tương Liễu leo lên ngọn núi cao nhất trong trấn Thanh Thủy, nơi đó không chỉ là ngọn núi cao nhất trấn Thanh Thủy, cũng là nơi cao nhất của Đại Hoang.

“Không có gì thì tới đây làm gì?” Tương Liễu hỏi.

Ly Nhung Hiểu ra vẻ thần bí cười cười, bảo Tương Liễu nhắm mắt lại, Tương Liễu không hỏi nhiều, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Một lát sau, có một mùi hương quen thuộc, trong lòng Tương Liễu hoang mang, nhưng vẫn chưa mở mắt, tới lúc Ly Nhung Hiểu kêu mở mắt, hắn mới từ từ mở.

Ly Nhung Hiểu lấy ra bánh chín vị. Tương Liễu có một dự cảm chẳng lành, nhìn thứ trước mắt, đúng là bánh chín vị.

“Cô, cái này……”

Tương Liễu lộ vẻ khó xử, Ly Nhung Hiểu cười nói, “Lần này hương vị so với lần trước không giống nhau đâu, ta nếm thử rồi, thỏ tinh cũng thử qua, còn có Thạch tiên sinh, bọn họ đều nói rất ngon.”

Tương Liễu nhìn xuống, có chút do dự, Ly Nhung Hiểu đã nhéo một miếng đưa lên miệng hắn.

Tương Liễu muốn giơ tay nhận lấy, Ly Nhung Hiểu vẫn cầm đưa ở miệng hắn “Há miệng, ta đút cho ngươi.”

Hoàng hôn buông xuống, chim mỏi về rừng.

Mặt trời lặn, ánh chiều tà chiếu xuống, hoàng hôn nhuốm hồng nửa bầu trời, Ly Nhung Hiểu ngồi cạnh Tương Liễu, nhìn về phía tây, vẻ mặt thản nhiên, “Tương Liễu, ngươi còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu là khi nào không?”

“Nhớ.” Tương Liễu nói.

Ly Nhung Hiểu cười nhẹ: “Ta cũng nhớ rõ. Ngày này năm ấy, ta thả một yêu quái chín đầu từ đấu trường.”

Ánh mắt liếc qua người bên cạnh đang thất thần, Ly Nhung Hiểu quay đầu nhìn phía Tương Liễu, dịu dàng nói “Một con yêu quái chín đầu khiến ta đau lòng nhiều năm.”

Tương Liễu không nói tiếp, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng.

Ly Nhung Hiểu tiếp tục nói “Ngươi từng nói, ngươi không biết ngày sinh của mình là khi nào. Không bằng đem luôn ngày hôm ấy coi như sinh nhật đi, về sau mỗi năm ta đều làm bánh chín vị cho ngươi?”

Tương Liễu như cũ không nói, lại nở nụ cười.

“Được không?” Ly Nhung Hiểu kéo kéo góc áo Tương Liễu, chờ đợi hắn gật đầu đồng ý.

Tương Liễu nhìn nàng, trong mắt không lộ được sự dịu dàng: “Được.”

Đạt được mục đích, Ly Nhung Hiểu đem bánh còn thừa đưa cho Tương Liễu, đứng dậy đưa tay lên miệng, gân cổ về hướng xa hét lớn.

“Ly Nhung Hiểu chúc Tương Liễu sinh nhật vui vẻ! Tương Liễu phải bình an, phải sống lâu trăm tuổi, không, phải sống lâu vạn tuổi! Tương Liễu phải sống lâu vạn tuổi!”

Tương Liễu, ngươi nhất định phải sống lâu vạn tuổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net