Chương 6: Tương Liễu, ngươi có thể giữ lại một mạng vì ta không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tây Viêm và Thần Vinh chuẩn bị đánh nhau.

Một thời gian Tương Liễu không hề xuất hiện.

Đêm khuya tịch mịch, Ly Nhung Hiểu bị ác mộng làm tỉnh giấc, nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ.

Từ ngày trước nghe được Thạch tiên sinh nói Tây Viêm và Thần Vinh sắp xảy ra chiến tranh, mỗi đêm nàng đều gặp ác mộng, đều là ác mộng từ hồi nhỏ.

Nam tử áo trắng, vạn tiễn xuyên tim, máu đen nhuốm cả hòn đảo, còn có âm thanh kêu rên kia…

Mỗi khi tỉnh lại, nàng đều muốn bước ra cửa xem, tìm kiếm bóng dáng áo trắng quen thuộc có đứng dưới trăng hay không.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, ngoại trừ nàng đứng dưới ánh trăng, thì không có ai cả.

Ngày Ly Nhung Sưởng tới tìm nàng là một ngày nắng.

Năm đó sự việc đường tỷ thay nàng gả đi bị phát hiện chỉ trong một tháng. Nàng nhận được thư của ca ca, trong thư không có nửa lời trách móc, chỉ dặn dò nàng chăm sóc tốt bản thân.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng gây rắc rối nhưng Ly Nhung Sưởng không trách móc.

Ly Nhung Sưởng chỉ là độc mồm độc miệng, ngày thường một chút chuyện nhỏ cũng sẽ lải nhải không dứt. Nhưng chuyện lớn như đào hôn lại không hề trách cứ nàng.

Nhiều năm trôi qua, huynh muội hai người gặp nhau, lại không thể nói được gì.

Cũng may, Ly Nhung Sưởng biết điều khiển bầu không khí. Bàn tay vừa đặt trên vai Ly Nhung Hiểu đã nhéo mặt nàng  “Nhiều năm không gặp, béo ra thật rồi.”

“Ca…” Ly Nhung Hiểu đỏ mắt, liền ôm lấy Ly Nhung Sưởng, mọi kỷ niệm đều biến thành nước mắt.

Huynh muội hai người đoàn tụ đều rơi vào trong mắt người đứng ngoài, Tương Liễu dừng bước, lẳng lặng nhìn người bên trong.

“Ca, huynh biết Tây Viêm và Thần Vinh sắp đánh nhau, cho nên mới tới đón ta trở về, đúng không?”

Ly Nhung Hiểu đoán được mục đích chuyến đi.

“Không chỉ béo lên, còn thông minh hơn rồi.” Ly Nhung Sưởng cười, nói đúng sự thật “Muội nói không sai, ta tới đón muội về nhà.

Tây Viêm và Thần Vinh sắp chiến tranh, muội và người kia…… quân sư Thần Vinh không thể nào không đối đầu, ta không yên lòng về muội, muốn đem muội trở về.

Năm đó việc muội đào hôn, mọi người chúng ta đều biết rõ nhưng không nói ra. Chỉ là nghĩ đây là liên hôn, không phải một người, mà là Ly Nhung thị, gả muội hay đường tỷ đều như nhau.

Về sau muội trở về không cần đối mặt với bất cứ chỉ trích gì, chỉ cần làm một Ly Nhung tiểu thư là được, mọi chuyện, ca ca sẽ thay muội gánh.”

Ly Nhung Sưởng nói, Ly Nhung Hiểu đều rõ, ngay cả thân phận Tương Liễu hắn cũng biết, cũng không có gì là kỳ lạ.

Không có lửa thì sao có khói.

Ca ca còn nhớ tới nàng, nàng đương nhiên rất vui.

Chỉ là, nàng cũng không muốn trở về như thế này.

Ly Nhung Sưởng nhìn thấu tâm tư Ly Nhung Hiểu, tiếp tục nói, “Trận đại chiến giữa Tây Viêm và Thần Vinh không hề nhỏ, mà Thần Vinh cũng không có cơ hội thắng.”

“Ta biết.” Ly Nhung Hiểu cúi đầu nhẹ lẩm bẩm “Chính là lấy trứng chọi đá.”

Từ nước Thần Vinh bị diệt, đến hồng giang nghèo nàn, trận này không thể thắng, tương lai cũng sẽ không có khả năng thắng.

Người đời biết, quân lính Thần Vinh biết, Tương Liễu cũng biết.

“Nếu biết, vậy cùng ta trở về đi.” Ly Nhung Sưởng kéo tay Ly Nhung Hiểu, muốn đem nàng rời đi.

Ly Nhung Hiểu lại rút tay, lui một bước “Ca, ta biết huynh vì lo lắng cho ta, nhưng hiện tại ta không thể đi.”

“Theo ta biết, muội muốn đợi người kia. Nhưng hắn đã nhiều ngày không lộ mặt.” Ly Nhung Sưởng nghiêm túc nói “Đại chiến sắp tới, hắn thân là quân sư Thần Vinh, mấy ngày này hẳn đều ở sâu trong rùng luyện binh, sao có thể nhàn rỗi tới tìm muội?

Ở trong lòng hắn, quân Thần Vinh luôn đặt lên đầu tiên, quốc gia trước mắt, muội coi là cái gì? Chỉ cần thân phận quân sư Thần Vinh của hắn còn, muội và hắn đều không có khả năng.

Nếu muội không tin, ta sẽ để muội ở đây ba ngày, xem hắn có xuất hiện không. Nếu hắn không tới, muội phải về nhà với ta, nếu hắn tới, vậy muội nên hỏi hắn.”

Ly Nhung Sưởng nói bên tai nàng “Hỏi vị quân sư Cửu mệnh đó, ở trên chiến trường, có chịu vì muội mà giữ lại một mạng?”

“Ca ca, ta biết huynh lo cho ta, nhưng thứ lỗi ta không thể đồng ý. Ba ngày cũng được, ba năm cũng thế, ba ngày hắn không tới, ta sẽ chờ hắn ba ngày, ba năm hắn không tới, ta sẽ chờ hắn ba năm.”

Nghe được lời này, Ly Nhung Sưởng không chịu được, giận dữ hét lớn “Nếu hắn chết trên chiến trường thì sao!”

Ly Nhung Hiểu bình tĩnh như nước “Nếu chết trên chiến trường, vậy ta sẽ đi nhặt xác cho hắn —”

Lời Ly Nhung Hiểu chưa dứt, Ly Nhung Sưởng lạnh giọng “Ly Nhung Hiểu, lời tốt đến nửa câu muội cũng không nghe rõ phải không? Muội không phải không biết, thân phận của hắn không rõ ràng, muội đi theo hắn, làm sao có kết cục tốt?”

“Đi theo ta, tất nhiên sẽ không có kết cục tốt.” Tương Liễu từ ngoài cửa đi tới, ánh mắt nhìn Ly Nhung Hiểu, tự giễu cười: “Cô không phải cái gì cũng biết sao”

Ly Nhung Hiểu vừa định nói tiếp, lại bị Ly Nhung Sưởng tranh trước “Hôm nay ta tới, là muốn đưa muội ấy về nhà, nếu ngươi còn niệm tình năm đó muội ấy cứu ngươi khỏi đấu trường, nên thay nó suy nghĩ tốt một chút.

Ngươi có thể buông bỏ mọi thứ để giết địch trên chiến trường, là vì ngươi không có vướng bận, không có người nhớ mong. Ngươi ở quen trong bóng đêm, một mình cô độc, là vì ngươi luôn chỉ có một mình, không đúng, là một yêu quái.

Nhưng muội ấy khác với ngươi, muội ấy có người thân, có bạn bè, có người quan tâm muội ấy, cũng có người để muội ấy quan tâm. Ngươi chết, mọi chuyện cũng hết, còn muội ấy?”

Ly Nhung Hiểu kéo tay áo Ly Nhung Sưởng, lắc đầu, “Ly Nhung Sưởng!”

“Tốt thôi, ta không nói nữa, nhưng hôm nay muội phải trở về với ta.”

Tương Liễu đứng một bên cười, nhìn Ly Nhung Hiểu: “Mấy năm nay, ta dùng thân phận Phòng Phong Bội dạy cô bắn cung, lại cứu cô một mạng dưới biển, bầu bạn với cô, giúp cô giải tỏa nỗi buồn. Mấy chuyện đó, coi như trả lại ân tình năm đó, đủ rồi nhỉ?”

Ly Nhung Hiểu chưa từng thấy Tương Liễu dùng ánh mắt đó nhìn mình bao giờ, trong đáy mắt chất chứa cảm xúc rất khó diễn tả, khóe mắt như có nước, nhưng lại không rơi xuống.

“Ta chưa bao giờ mong ngươi trả……”

Tương Liễu ngắt lời nàng, nhìn về phía Ly Nhung Sưởng “Sắc trời không còn sớm, Ly Nhung tộc trưởng nếu không lên đường sớm, trời tối sợ là không ra được khỏi trấn Thanh Thủy, hai vị vẫn nên đi sớm đi.”

Ly Nhung Sưởng kéo Ly Nhung Hiểu chuẩn bị rời đi, Ly Nhung Hiểu lại không nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ, Tương Liễu thấy vậy, chỉ xoay người đi vào trong phòng.

Mắt thấy Tương Liễu đi vào phòng, Ly Nhung Hiểu vội đuổi theo, vòng đến trước người Tương Liễu, hai mắt đỏ hoe “Tương Liễu, nếu…… Ta nói là nếu, nếu năm đó ta không thả ngươi đi, mà để ngươi ở bên cạnh ta, ngươi đồng ý không?”

Tương Liễu dừng bước, xoay người nhìn Ly Nhung Hiểu, thấy nàng vẫn chờ mình đáp lại, trái tim có chút run lên.

Vươn tay định lau nước mắt cho nàng, lại thấy tiếng giận dữ của Ly Nhung Sưởng “Nếu không cho muội ấy được thứ muội ấy muốn, thì đừng tiến thêm nữa!”

Nghe được lời này, Tương Liễu muốn thu tay lại, lại bị Ly Nhung Jiểu gắt gao nắm lấy, hơi thở ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến trái tim.

Bốn mắt nhìn nhau, Ly Nhung Hiểu thấy rõ cảm xúc ở đáy mắt hắn, là vạn phần không lỡ.

“Đi!” Ly Nhung Sưởng nổi giận đùng đùng tiến đến, kéo Ly Nhung Hiểu, muốn đem nàng rời đi.

Tương Liễu xoay người, đẩy cửa phòng, bước vào trong.

Ly Nhung Hiểu như nhớ ra gì đó, không màng sự ngăn cản của ca ca, tiếp tục chạy tiến lên. Từ phía sau ôm lấy Tương Liễu, giọng nói nghẹn ngào có chút khẩn cầu “Tương Liễu, ngươi…… ngươi ở trên chiến trường, có thể…… Có thể vì ta mà giữ lại một mạng không?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC