Trong bóng tối - Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên không ngớt, còn bên trong Vương Nhất Bác và Bánh bao nhỏ - một lớn một bé cứ thế nằm say giấc trong phòng ngủ. Đại khái là do khóc quá nhiều nên vành mắt của cả hai đều đỏ ửng, sưng húp hết cả lên.

Tiêu Chiến đứng ở ngoài cổng rất lâu cũng không thấy ai ra mở cổng. Ánh mắt lạnh lùng nhìn sang thanh niên đang đứng bên cạnh, là người đã đem Bánh bao nhỏ đến nhà hàng hôm ấy. Cũng chính là người tên Phong Viễn mà Tiêu Chiến nhắc đến lúc ở Tiêu gia.

Sau khi Phong Viễn nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Chiến, cậu liền nhún vai, "Tôi thề, hai người họ thật sự vẫn đang ở trong nhà." Trong ánh mắt cậu có một tia nhìn xa xăm, như đang nói rằng... người ta vẫn đang ở nhà, nhưng không muốn mở cửa cho anh đấy, anh còn không biết lý do sao ? Còn trừng mắt với tôi làm cái gì chứ ?...

"Chìa khoá." Tiêu Chiến đá vào bắp chân cậu ấy. Bây giờ Phong Viễn vẫn còn có thể trêu chọc hắn, chứng tỏ Vương Nhất Bác và Bánh bao nhỏ vẫn bình an vô sự.

"Boss, tôi là một công dân tốt, Vương tiên sinh là cảnh sát, tôi nào dám lấy chìa khoá nhà người ta." Phong Viễn vốn có một khuôn mặt rất ngây thơ, trên má có hai cái lúm đồng tiền rất duyên, lời nói ra lúc này đây lại đầy bất lực, còn có chút gượng gạo.

Tiêu Chiến lạnh lùng cong khoé miệng, vừa định rút điện thoại ra thì bị Phong Viễn cản lại, "Tôi sai rồi tôi sai rồi, đây là chìa khoá nhà Vương tiên sinh, đến lúc đó nếu anh ấy muốn bắt tôi, thì nhờ ngài nói giúp tôi vài câu, giảm bớt hạn giam giữ vài ngày ha..." Nói xong liền nhanh chóng chạy mất dạng.

Tiêu Chiến nhanh chóng mở cửa bước vào. Từ trong tủ giày lấy ra đôi dép hắn đã từng mang qua từ lần trước, ý cười trong đáy mắt ngày càng nồng đậm. Lần trước hắn đến đây trong lúc gấp gáp, đã mang qua đôi dép này một lần. Theo như báo cáo của Phong Viễn, hắn biết được Vương Nhất Bác đã mua đôi dép này cùng lúc đi mua đồ dùng cho Bánh bao nhỏ, Vương Nhất Bác chắc chắn đã nghĩ đến hắn. Chủ nhân của đôi dép này, chỉ có thể là hắn, không thể là ai khác.

Hắn từ từ bước đến mở cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy khung cảnh Vương Nhất Bác ôm lấy Bánh bao nhỏ vào lòng, một lớn một nhỏ ngủ ngon lành, đôi chân mũm mĩm của Bánh bao nhỏ gác lên eo Vương Nhất Bác, miệng còn chảy nước bọt vương lên áo cậu nữa.

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy Vương Nhất Bác còn cưng chiều Bánh bao nhỏ hơn cả hắn nữa. Hắn tiến tới chuẩn bị ôm Bánh bao nhỏ lên thì Vương Nhất Bác đột nhiên mở mắt ra, một tay tóm lấy tay Tiêu Chiến, tay bị thương còn lại ôm chặt lấy Bánh bao nhỏ.

"Bảo bối, đừng sợ... là tôi... Tiêu Chiến." Tiêu Chiến nhẹ vỗ về cánh tay Vương Nhất Bác. Hắn nhìn thấy cánh tay đang bị băng bó của cậu, liền nhíu mày, ánh mắt xoẹt qua một tia giận dữ và đau lòng.

Sau khi nghe được âm thanh của Tiêu Chiến, ánh mắt lạnh lùng của Vương Nhất Bác liền trở nên mơ hồ, trống rỗng, sau khi não bộ khôi phục ý thức, cậu mở to mắt, thất thần nhìn người đang ngồi trên giường mình, "Tiêu Chiến ? Anh đến từ đâu ? À không phải... Anh làm sao vào được đây...?" Dáng vẻ Vương Nhất Bác lúc mới tỉnh ngủ đúng là vô cùng đáng yêu.

"BoBo... con buồn tè..."

Bánh bao nhỏ cất tiếng rất đúng lúc, mắt còn chưa mở nhưng miệng đã kêu BoBo không ngớt.

"Cún con... con mấy tuổi rồi có biết không hả ? Bốn tuổi... chứ không phải bốn tháng... con tự đi đi..." Tiêu Chiến ôm lấy Bánh bao nhỏ đặt xuống đất. Bánh bao nhỏ chưa tỉnh ngủ hẳn, đứng một lúc mới phát hiện ra là Tiêu Chiến, liền nhào về phía hắn không chút do dự.

Chỉ có điều lần này so với lần trước hoàn toàn không giống nhau, Bánh bao nhỏ nhào vào lòng hắn mà khóc lớn, "Daddy... BoBo bị thương... BoBo khóc... con cũng khóc luôn..."

"Không sao, có Daddy ở đây, sẽ không để BoBo bị thương nữa. Bé con đừng sợ đừng khóc. Con là nam tử hán, phải bảo vệ BoBo chứ, sao lại khóc được..."

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến không ngừng hôn lên khuôn mặt ngập đầy nước mắt của Bánh bao nhỏ, nghe hắn nói Bánh bao nhỏ phải bảo vệ cậu, tâm tình trong lòng cậu liền trở nên vô cùng phức tạp.

Sau khi nghe xong lời nói của Tiêu Chiến, Bánh bao nhỏ lập tức nín khóc, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác rồi lại nhìn sang Tiêu Chiến, ngây thơ mở miệng nói, "Con quên xíu thôi..." Nói xong liền thoát khỏi vòng tay của Tiêu Chiến, chạy đến bên cạnh Vương Nhất Bác mà thì thầm, "BoBo đừng sợ, con bảo vệ BoBo..." Rồi nhẹ hôn lên má của cậu.

Vương Nhất Bác nhịn không nổi mà bật cười, yêu chiều nói, "Nhanh vào nhà vệ sinh, không được tè dầm trên giường nhé." Vương Nhất Bác đã hiểu rõ ý của Tiêu Chiến, Bánh bao nhỏ tuy dễ thương nhưng nói cho cùng cũng là một cậu con trai, không thể quá yêu chiều sủng nịnh được.

~~~
"Bé con có muốn ăn mì không ?"

"Dạ ăn... BoBo nấu..." Bánh bao nhỏ cũng rất thích ăn mì, không hề kén ăn chút nào.

Vương Nhất Bác cong cong khoé môi, mở miệng khen ngợi, "Ngoan lắm."

"Tôi nấu cho, tay em đang bị thương... không thể đụng nước." Tiêu Chiến nhíu mày vừa nhìn cánh tay bị thương của cậu vừa nói.

"Không sao, sáng nay thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, không cẩn thận dẫn đến bị thương một chút, vết thương cũng không có gì to tát, chỉ là không ngờ lại dọa sợ Bánh bao nhỏ." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng tường thuật lại.

Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng của Vương Nhất Bác, "Tôi... lúc trước có bị thương một chút, dọa sợ bé con. Lúc đó bé con còn nhỏ, nhìn thấy người khác chảy máu thì vô cùng sợ hãi, bị ám ảnh đến tận bây giờ."

Vương Nhất Bác rất muốn nói là Bánh bao nhỏ không nhìn thấy máu, mà chỉ nhìn thấy những mảnh gạc băng bó thì liền trở nên như vậy. Thật ra cậu rất muốn hỏi Tiêu Chiến rằng... lúc ấy thật ra đã xảy ra chuyện kinh khủng gì. Nhưng mà Tiêu Chiến không nói, cậu cũng sẽ không hỏi, bản thân chỉ muốn cuộc sống của Tiêu Chiến sau này sẽ luôn bình an, và sẽ mãi ở bên cậu.

Tiêu Chiến tựa lên cửa phòng bếp ngắm nhìn Vương Nhất Bác nấu mì một cách thành thục. Suýt chút nữa nhịn không được muốn tiến đến ôm lấy người nhỏ hơn vào lòng, nhưng kịp nhắc nhở bản thân không nên gấp gáp, phải từ từ từng bước một. Cho dù trái tim hắn lúc này đây đã trở nên vô cùng hỗn độn.

"Anh muốn ăn không ?" Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, cậu biết nãy giờ hắn vẫn luôn nhìn mình. Chỉ cần quay đầu nhìn lại, đã có thể nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Tiêu Chiến, cảm giác thật an tâm.

"Ăn, chỉ cần là em nấu..." Giọng nói đầy ôn nhu cất lên.

Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu, rồi nhanh chân đi chuẩn bị chén bát.

"BoBo... thơm quá..." Giọng nói mang theo âm sữa vang lên.

Cả ba ngồi quây quần trên bàn ăn, cùng nhau ăn uống vui vẻ, một bữa cơm bình dị nhưng chất chứa rất nhiều niềm vui.

Nhìn cách Tiêu Chiến chơi đùa với Bánh bao nhỏ, cậu cảm thấy vô cùng thú vị. Một lão nam nhân 35 tuổi vui đùa rồi nói chuyện lý lẽ cùng một cậu nhóc con vài tuổi... thì ra dáng vẻ làm cha của Tiêu Chiến chính là như vậy. Cậu đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn... may mắn sau những năm qua, Tiêu Chiến vẫn còn có Bánh bao nhỏ ở bên cạnh. Cũng bởi vì có sự hiện diện của Bánh bao nhỏ, mới có được Tiêu Chiến của ngày hôm nay.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
12.07.2021 ❤️💚❤️💚❤️💚❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net