Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vùng ven biển phía nam có một bộ lạc nhỏ, tên gọi Tự Châu, đầu hàng Huyền Thanh và bị chiếm lại. Hoàng thượng tỏ thái độ khoan dung, ban lễ và phong ấn trước, thủ lĩnh bộ lạc cảm kích vô cùng, cử con trai trưởng là Tạ Băng làm sứ giả đích thân mang tặng cho triều đình các loại bảo vật quý hiếm. Sau hai tháng mệt mỏi, cuối cùng bọn họ cũng đặt chân đến kinh thành.

Việc chính sự thành công là niềm vui lớn của Huyền Thanh, mấy ngày thánh nhân truyền tai nhau, trong lễ hội Trùng Dương, sẽ tổ chức yến tiệc linh đình, các phi tần trong cung và phi tần thuộc hoàn tộc đều phải tham gia.

Đoàn phi ở trong cung phái Trương Cửu truyền lời đến cho Thời Ảnh, hướng dẫn Thời Ảnh ăn mặc, nghi thức, và phải dẫn Bách Lý đi theo.

"Nương nương đã phân phó cho nội vụ phủ may cát phục đẹp để cho Bách Lý thiếu gia mặc, để cùng ngài tham gia yến tiệc."

"Mang theo Bách Lý?" Thời Ảnh đang uống trà, còn đang suy nghĩ sao hôm nay Tạ Doãn vẫn chưa có tỉnh lại, bộ dạng lười biếng gối đầu ngủ vô cùng đáng yêu, cho nên, người luôn tuân thủ kỷ luật như Thời Ảnh, mấy hôm nay lại luôn ở trên giường, lấy thú vui trêu chọc người lười biếng kia làm vui vẻ. Tạ Doãn là một người da mỏng, luôn nhút nhát và lễ phép, nhưng khi không ngủ được, tính khí rất khó chịu, nóng nảy, cau mày, trốn tránh, thậm chí còn đánh hắn.

Buổi sáng hôm nay, Thời Ảnh không may bị y đánh một cái, cũng may là hắn né kịp, trúng vào cổ, hắn búng tay một cái, Tạ Doãn nửa tỉnh nửa mơ mở mắt ra, dưới con mắt nhìn chằm chằm của Thời Ảnh, y nhận ra mình vừa gây ra tội, "ta làm trúng ngươi sao?" y lẩm nhẩm, nói xong, gọi một tiếng "ca ca" rồi vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ như tiếp tục ngủ.

Thời Ảnh không có quấy rầy y nữa, một tiếng ca ca này, làm hắn thật sự mềm lòng, Thời Ảnh lần đầu tiên nghe Tạ Doãn gọi hắn bằng một cái danh xưng khác, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, quả thật hắn đã nhặt được một tiểu yêu tinh, cho nên bây giờ uống nhiều trà thế nào, cũng không xua tan được cái ngọt ngào này.

Thời Ảnh không muốn nghe những điều vô nghĩa rườm rà mà Trương Cửu nói, thẳng cho đến khi thấy hai chữ cát phục mới phản ứng được là Đoàn Phi muốn hắn đưa Bách Lý cùng nhau đi dự yến tiệc.

Hắn bình tĩnh ngẩng đầu lên nói, "y là thiếu gia của triều thần, theo quy định, không được dự tiệc."

"Đại hôn sắp diễn ra, không sớm thì muộn, Bách Lý công tử sẽ là người của hoàng gia, và bước vào gia phả của gia đình hoàng gia." Trương Cửu nói tiếp, "hơn nữa, bữa tiệc trong cung điện được lên kế hoạch cho lễ hội Đôi lần thứ chín, và nó có thể coi như là bữa tiệc gia đình, ý tứ của nương nương là muốn ngài đi cùng thiếu gia Bách Lý, tiến đến mời rượu sứ giả, biểu hiện rằng, Vương gia thân là hoàng tử trưởng, ý đồ thứ hai là nâng ly mời rượu chúc mừng hoàng thượng, để biểu hiện lòng hiếu thảo của ngài với hoàng thượng."

Thời Ảnh cau mày : "ta cùng với Bách Lý chưa bái đường thành thân, danh chính bất chính, ngôn bất thuận, mẫu phi cân nhắc đã thiếu sót rồi."

"Hôn kỳ đã định, ngày mai thánh chỉ sẽ đến gặp Vương phủ." Trương Cửu cười nói, "nương nương đã xin thánh thượng tứ hôn, định tại đến ngày 29 tháng 2, tiết sương giáng."

"Nhanh như vậy?" Thời Ảnh nhíu mày, chén trà trong tay hắn cạn dần.

Trương Cửu nói, "đúng vậy, bảy ngày sau, chính là ngày mồng năm, tháng mười âm lịch, là ngày sinh thần của ngài, nương nương có lòng tốt, muốn đem chuyện tốt đến cho Vương gia....ai, thời gian qua thật mau, lão nô còn nhớ rõ, thời điểm năm đó nương nương sinh Vương gia, là ngày sương giáng, tháng mười băng giá, mùa đông năm đó lạnh lắm....."

Thời Ảnh không muốn nghe Trương Cửu nói những thứ đó, vẻ mặt của hắn ảm đạm suy nghĩ.

Tâm tư của Đoàn phi càng ngày càng không thể che dấu, người sáng suốt đều có thể dễ dàng nhận ra.

Thánh thượng có đến chín hoàng tử, trong đó năm vị là Càn Nguyên, hai người đã trưởng thành, Thời Ảnh là con trai trưởng, là người trẻ tuổi lại thông minh xuất chúng, chưa kịp nhược quán đã được phong Vương, và hắn cũng là hoàng tử duy nhất được đặt niên hiệu.

Đoàn phi gọi Thời Ảnh mang theo Bách Lý đến chúc rượu sứ giả và hoàng thượng tại yến tiệc, cái này rõ ràng là diễn xuất của hoàng tử, có thể nói trong các hoàng tử, chỉ có hắn là có thể đảm đương, bởi vì hoàng tử của hoàn hậu chỉ mới mười tuổi, cho nên, chỉ cần một mình Thời Ảnh vào cung bên trong buổi yến tiệc, ở trước mặt hoàng hậu, cũng đả đủ tuyên bố. Nhưng mà mang theo Bách Lý, có chút không được thích hợp.

Nghĩ đến Đoàn phi, vì lo nghĩ chuyện của hắn, khiến hắn có chút mệt mỏi.

Để thu phục Tật Nghiêu và Tật Giá, hai phụ tử tướng quân chiến công hiển hách, họ đã đưa Tật Xung, một người ăn chơi, ngu dốt, về làm cận vệ cho Thời Ảnh.

Nhị hoàng tử phải thành thân vào hai năm trước, mà Đoàn phi vì muốn lôi kéo Bách Lý thế gia, thì chỉ cần đợi đến khi Bách Lý mười tám tuổi mới bắt đầu xử lí hôn sự của Thời Ảnh, có thể nói là vô cùng kiên nhẫn.

Thời Ảnh lại không có ý định soán ngôi, chưa kể thái tử đã được lập rồi, ai là chủ tử tương lai của Huyền Thanh là việc đã được chắn chắn, không thể thay đổi.

Đoàn phi vì muốn củng cố địa vị của hắn mà kéo bè kéo phái, như vậy là đang giúp hắn hay là đang hại hắn đây?

"Vương gia, Vương gia." Trương Cửu kêu Thời Ảnh thật lâu, nhưng hắn không có trả lời. Nhìn thấy dáng vẻ cau mày nghiêm túc của Thời Ảnh, Trương Cửu không dám nói chuyện, thật lâu sau mới gọi một lần nữa, may mắn sao, đến cuối cùng Thời Ảnh cũng nhìn lại.

"Nương nương phân phó cho lão nô đem Bách Lý thiếu gia dạy các nghi thức yến tiệc, Bách Lý thiếu gia còn nhỏ tuổi, lại lần đầu tiên tham gia yến tiệc hoàng cung, nếu không tiến hành dạy bảo, nếu ở trước điện hạ làm ra sai sót, thì sẽ không hay."

"Được rồi." Thời Ảnh gật đầu liếc nhìn Triệu Đông, Triệu Đông hiểu ý, lập tức lui xuống đi tìm Bách Lý, ở góc cua vô tình gặp phải Tạ Doãn, không biết đứng ngoài cửa từ lúc nào, nhất thời không biết nói gì.

Tạ Doãn mặc y phục mỏng manh, không biết nghe được bao nhiêu, nhưng tất cả trong ánh mắt thể hiện ra đều là thất lạc.

"Tạ tiểu công tử sao lại ở đây? Trở về phòng khoác thêm xiêm y vào, Vương gia đang ở bên trong nói chuyện quan trọng."

Hắn rời đi hai bước, rồi quay đầu lại, ý vị thâm trường nói, "tiểu công tử về sau ở trong phủ chớ đi loạn, càng không được nghe lén."

Bách Lý vào ở trong Vương phủ đã được hơn nửa tháng. Bởi vì hôn sự của Thời Ảnh khiến nàng rất sốt ruột, nàng là người cố gắng vun vén tình cảm cho hai đứa trẻ ở trong cung.

Kể từ khi Thời Ảnh từ chối thành thân vào nửa năm trước, Đoàn phi liền cảm thấy là bởi vì Bách Lý suốt ngày bận học, khiến hai đứa trẻ ít gặp nhau hơn, cho nên tình cảm hai người dần trở nên lạnh nhạt. Lại không ngờ sự xuất hiện của Tạ Doãn lại làm thay đổi rất nhiều chuyện, mà Đoàn phi không thể quản được chuyện củ nhi tử của mình, đành phải đưa Bách Lý vào cung sống. Cũng là để đặt tiêu chuẩn cho Tạ Doãn.

Trước đây ở trong Vương phủ, mọi người đều biết rõ là Thời Ảnh rất sủng Tạ Doãn, cho nên đối với Tạ Doãn cũng coi như là khiêm tốn, hôm nay Bách Lý vào phủ, bầu không khí liền có chút biến hóa, so với thân phận nô tài của Tạ Doãn, Bách Lý rõ ràng là được xem trọng hơn.

Thời Ảnh sắp xếp chánh điện cho y làm chỗ ở, nhưng hắn không sống ở đó mà lại đến Mẫu Đơn đài vào mỗi đêm.

Mặc dù là như thế, những hạ nhân trong nhà đều nói, sau khi thành thân đàng hoàng, thì chính thất sẽ được cùng giường cùng gối với Vương gia, còn tên tiểu tử kia chỉ là tùy ý đùa giỡn.

Lời nói khó nghe như thế, Tạ Doãn nghe càng lúc càng nhiều, nhưng y không quan tâm. Đằng sau Bách Lý là gia đình quý tộc của y và Đoàn phi, còn y, Tạ Doãn, không có gì cả, chỉ có hào hứng sủng ái nhất thời của Vương gia, dù sao điều y muốn cũng chỉ là một nơi bảo vệ, sống an nhàn qua ngày, không có ý muốn xen vào những thứ này.

Chẳng qua là, Thời Ảnh sắp thành thân, lòng y có chút khổ sở.

Tử Nghiên đã tìm được y, phủ thêm xiêm y cho y, bảo y chú y bị lạnh, vịn tay giúp y đi đến sân hoa mẫu đơn, Tạ Doãn uể oải ngáp một cái.

"Thiếu gia hôm nay dậy muộn, nhưng vẫn còn buồn ngủ sao?" Tử Nghiên cười nói, "người gần đây ngủ gà ngủ gật, bây giờ chỉ mới là mùa thu, có phải muốn ngủ đông sớm phải không?"

"Ta muốn đi bộ." Tạ Doãn nói, "Tử Nghiên tỷ, tỷ về trước đi."

Tử Nghiên hỏi : "ngươi ở một mình không sao chứ, để ta đi theo ngươi."

"Không cần." Tạ Doãn lắc đầu, "ta muốn một mình."

Triệu Đông gõ cửa phòng Bách Lý, nhưng không có ai đáp lại. Bởi Trương Cửu đang đợi, cho nên Triệu Đông không quan tâm đến việc người có thể đang ngủ trưa, mà trực tiếp đẩu cửa đi vào.

Tuy nhiên Bách Lý không có ở trong phòng.

Tựa như mỗi đêm Thời Ảnh đi Mẫu Đơn đài, Bách Lý cũng lén lẻn ra ngoài và ở trong phòng của một người thị vệ nào đó, hầu như đêm nào cũng thế.

Buổi chiều Tật Xung không phải trực ban, Bách Lý cũng không có ngủ trưa, thừa dịp Thời Ảnh không rảnh quản lý y, y liền chạy ra ngoài, ngay lúc đó, Tật Xung đang ngồi trên giường, định chớp mắt ngủ trưa, thì Bách Lý đến, vồ lấy hắn rồi cởi bỏ y phục của hắn như một tên lưu manh, tay đưa vào bên trong sờ sờ, miệng nhỏ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, muốn được ngửi mùi thơm của Tật Xung.

Tật Xung cũng không phải là một Càn Nguyên yếu đuối, hắn trở mình đoạt thế chủ động, giữa trưa hai người giống như củi khô gặp lửa, giày vò một đường đến tận bây giờ. Bách Lý bị khi dễ có chút mệt mỏi, nằm ở trong ngực Tật Xung, thở hổn hển, nhắm mắt lại.

Hạ thân hai người còn ở cùng một chỗ, Tật Xung không ngủ, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Bách Lý, dùng ngón tay chạm vào tuyến thể phía sau gáy y, sau khi làm tình xong, hắn vẫn còn bị kích thích bởi mùi thơm của hoa cúc tỏa ra.

Tiểu Bách Lý nâng lên cánh tay, kéo lấy tay của hắn ra.

Hai người đã ước định, chỉ làm và dâng hương thư, chứ không thể đánh dấu hoàn toàn.

Từ sau khi cái đêm hoang đường của hai người, Bách Lý bắt đầu chú ý đến hắn, Tật Xung cũng bắt đầu cảm thấy, nếu như hoàn toàn không có đánh dấu, thì phải đến lúc giải quyết vấn đề của nhau, không có gì để lưu luyến, huống hồ thân phận của hai người thật sự không nên có quá nhiều liên quan, cho nên hắn đối với Bách Lý cũng bắt đầu lẩn tránh.

Nhưng mà hắn không nghĩ đến, không bao lâu sau, Tiểu Bách Lý liền vui vẻ tiến vào sống trong phủ, thậm chí vào ngày đầu tiên đã mò đến chỗ ở của Tật Xung, có chút xấu hổ mà nhào vào trong chăn của hắn.

Dù Tật Xung có xấu xa thế nào, cũng không thể tưởng tượng được sự quá phận của tiểu thiếu gia này.

Lúc đó hắn đã ngăn cản sự cầu hoan của Bách Lý, cảnh cáo: "trên người của ngươi thế nhưng là có quan hệ thông gia hoàng thất." Vương phủ đều đang để ý, hắn làm sao dám làm gì với Bách Lý.

"Thế nhưng ta rất nhớ ngươi." Tật Xung không ngờ, Bách Lý vậy mà khóc nức nở, "đây là lần đầu tiên ta nghe thấy được hương vị Càn Nguyên, cũng là lần đầu tiên của ta.....ngươi để cho ta ngửi lại được không?"

Tật Xung rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ ánh mắt của Bách Lý, không phải ánh mắt tràn ngập thù hận, mà là một đôi mắt tràn đầy sự làm nũng.

Đây rõ ràng là một vị tiểu thiếu gia ngạo kiều, bây giờ lại ở đây cầu hoan với hắn.

Tật Xung có chút hối hận khi đêm đó xúc động, nhưng thấy Bách Lý cầu xin, hắn có chút mềm lòng, cuối cùng hắn mở rộng vòng tay để y chui vào trong ngực hắn, từ từ tỏa ra hương thơm rượu sữa ngựa, trấn an đứa nhỏ trong ngực.

Đây cũng là lần đầu tiên, Tật Xung bị một người bám lấy như vậy, hắn xưa nay là một kẻ ngỗ ngược, lần đầu tiên nếm trải ccảm giác trách nhiệm "bị cần"

"Ngươi vì sao không để ý đến ta?" Tiểu Bách Lý ở trong lòng ngực hắn, rất giống với trẻ con, mơ màng hỏi một câu, một vết ửng hồng thoải mái len vào má, y nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Buổi tối đầu tiên, hai người nằm trong chăn bông không làm gì cả, nhưng sáng hôm nay họ lại phạm vào điểm mấu chốt, bởi vì Tật Xung sợ rằng y ngủ quên sẽ bị phát hiện, chưa đến giờ thìn đã gọi người thức dậy. Bách Lý cũng là kiểu thiếu gia rất dễ sinh khí, khi đang ngủ mà bị làm phiền, y liền nóng nảy, liền đánh hắn, cứ thế đánh qua đánh lại, liền đánh thành một đoàn.

Bách Lý tự biết mình đánh không lại Tật Xung, cố tình gây chuyện mà khóc lóc kể lể rằng Tật Xung ỷ lớn hiếp nhỏ, Tật Xung rõ ràng không nhường y, một chút cũng không có, đã vậy còn bị đánh trúng xước tai, lần này liền triệt để tức giận.

Tiểu Bách Lý chậm rãi thanh tỉnh, ý thức được tình huống không đúng, phảng ứng đầu tiên là vội vàng xuống giường, nhưng người phía sau nhanh hơn y một bước, lồng ngực rộng lớn cường tráng áp vào tấm lưng mảnh khảnh của y, khiến y dường như không thể di chuyển.

Y phục rộng thùng thình rất dễ dàng đã được kéo xuống, thắt lưng vòng eo nhỏ nhắn cùng bờ mông mịn màng của thiếu niên hiện ra, Tật Xung đưa hai tay lên nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn lờ mờ nghe được âm thanh thở gấp của Bách Lý, hắn nở nụ cười, sau đó rất nhanh mà đưa tính khí vào trong y, hỏi Tiểu Bách Lý, "đây gọi là lớn hiếp nhỏ phải không?"

Cứ như vậy, thân thể non nớt lại một lần nữa nằm trong ngực hắn, Tiểu Bách Lý bắt đầu say mê đắm chìm trong dục vọng, rốt cuộc cũng đã nếm được tư vị. Hai người quấn lấy nhau mà hôn, tham lam mà hít lấy hương vị của đối phương, Tật Xung sợ y nhịn không được mà kêu lớn tiếng, cho nên không dám dùng lực quá nhiều, kết quả là bị Tiểu Bách Lý nhìn hắn bằng đôi mắt đầy nghi hoặc, muốn nói lại thôi.

Tiểu hài tử tiến lên hôn hắn, vẻ mặt chiếu cố tôn nghiêm tinh thần trọng nghĩa mà nhìn hắn: "ngươi muốn ăn điểm tâm trước sao?"

Tật Xung sững sờ một chút, trên khuôn mặt không đứng đắn xuất hiện chút ngốc nghếch có chút buồn cười, Tiểu Bách Lý thở hổn hển muốn cười, kết quả một giây sau, dưới hạ thân bị một lực mãnh liệt kèm theo chút bất mãn đẩy mạnh vào, dùng sức gấp đôi, nhưng sau khi đau đớn qua đi, là cảm giác sướng chèn lên đại não.

Tiểu Bách Lý nghẹn ngào để lộ ra âm thanh, bị Tật Xung bịt miệng lại, nghiêng thân áp xuống đỉnh vào bên trong y một cái mạnh mẽ. Đồng thời cắn lấy tuyến thể phía sau gáy, rót vào bên trong một cỗ hương vị rượu sữa ngựa nồng đậm.

Cơ thể Tiểu Bách Lý đổ đầy mồ hôi, có chút nóng, rút vào trong ngực hắn nghỉ ngơi.

Không ai phát hiện ra rằng, bọn họ đã đầy hương diễm vào sáng sớm, thuận lợi mà làm sự tình để cả hai vô cùng sảng khoái, nhất là Tiểu Bách Lý, không giấu được suy nghĩ của mình mà nhảy nhót khắp nơi.

Hơn nữa, Thời Ảnh bình thường đều bận rộn, có thời gian thì cũng đến Mẫu Đơn đài, không có thời gian quản người phu quân tương lai này, việc này dẫn đến hai người nảy sinh tình cảm yêu đương vụng trộm.

Kỹ thuật trèo tường của Tiểu Bách Lý ngày càng thành thạo, hai người da mặt ngày càng dày, ở bên nhau đắm chìm trong dục vọng. Dù sao Bách Lý cũng ỷ vào gia thế, cho nên, dù cho người khác đối với y bất mãn cũng không dám đối mặt trực tiếp với y.

Có câu, "nếu bị phát hiện sẽ bị chặt đầu" điều này dường như là vô ích với hai người, sau khi phá vỡ một vài lần.

Bách Lý còn trẻ, sau khi được khai mở liền trở nên biết quyến rũ, rất có hứng thú với phương diện tình dục, dù bị dày vò cũng không làm y hết hứng thú, mà Tật Xung cũng không phải là người ăn chay, khi mà Bách Lý liên tục quyến rũ hắn, hắn hận không thể đem đứa nhỏ này làm chết, làm sao còn có tâm tình quản lý suy nghĩ của mình.

"Không phải ngươi nói công phu trên giường của ngươi hơn Thời Ảnh ca ca sao?" Bách Lý mệt đến mức không thể hỏi gì khác chỉ biết hỏi hắn như vậy.

"Vậy ta và hắn ai lợi hại hơn?"

"Ta không biết Thời Ảnh ca ca như thế nào?"

Tật Xung nói:"thời điểm động phòng hoa chúc sẽ biết."

"Ngươi biết động phòng hoa chúc là như thế nào sao?" Bách Lý hỏi hắn, "mẫu thân ta nói, đó sẽ là một đêm khó quên."

Tật Xung sờ cái đầu thấm ướt mồ hôi của y, tóc ướt đẫm, phải tìm khăn để lau khô, nếu không sẽ cảm lạnh.

"Ngươi muốn cùng Vương gia động phòng hoa chúc sao?" Hắn đột nhiên hỏi, hắn rất muốn biết, tiểu hài tử nhiệt tình đơn thuần này sẽ trả lời vấn đề này của hắn thế nào.

Nhưng Tiểu Bách Lý chưa kịp trả lời, đã nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài phủ, loáng thoáng nghe thấy tiếng người hầu nói rằng, thiếu gia Bách Lý đang ngủ trưa trong phòng, nhưng giờ không biết y đã đi đâu.

"Âm Âm, tỳ nữ của ta." Bách Lý kinh hồn ngồi dậy, "xong rồi, bọn họ đang tìn ta."

Tật Xung nhanh chóng cầm xiêm y đưa cho y, "ta đây có một cửa sau, ngươi đi ra phía sau hoa viên này, nói rằng ngươi đi chơi ở đâu đó."

Bách Lý nghe hắn nói, liền đi qua cửa sau, chân gần như mềm nhũn, bờ mông vẫn còn đau, có chút ủy khuất mà nhìn qua Tật Xung, Tật Xung thở dài, ôm lấy y một chút, xem như trấn an.

Lúc đi ra ngoài hết thảy đều rất thuận lợi, nhưng thời điểm lúc cách hoa viên một đoạn, đột nhiên trông thấy một vài bóng người, Bách Lý biết rõ những người này tìm y, nhưng là nơi đây thật sự vắng vẻ, bị phát hiện sẽ không giải thích được, nhìn thấy tường hoa viên, y không còn cách nào khác, y bật lên hai ba lần, muốn nhảy qua, vốn dĩ muốn nhảy lên cây dẻ, nhưng chân yếu ớt, giẫm phải cành cây, ngã xuống đất, đầu choáng váng, hoa mắt, chóng mặt, bờ mông càng thêm đau.

Thiếu gia được chiều chuộng làm sao chịu được ủy khuất như vậy, đặt biệt khó chịu, vành mắt hồng hồng, khóe mắt tràn ra nước mắt.

Trước mắt giống như có bóng người, Tiểu Bách Lý bối rối ngẩng đầu lên, đập vào mắt y là khuôn mặt tinh xảo và xinh đẹp, nhưng tái nhợt, đoán chừng là y đang bị hù làm cho sợ.

Người này là Tạ Doãn.

Bách Lý không nghĩ đến, lần đầu tiên hắn và y gặp mặt lại là tình cảnh như thế này, khiến hắn không vui, mắt càng thêm đỏ, ủy khuất càng lớn.

Tạ Doãn theo bản năng lui về sau, nhưng mà thấy Bách Lý như vậy tâm không đành lòng, do dự có nên đi đỡ hắn hay không, kết quả vừa mới thò tay, liền nghe thấy tiếng khóc đau lòng của một nữ nhân.

"Thiếu gia." Đó là Âm Âm, tỳ nữ của Bách Lý.

Bách Lý và Tạ Doãn cùng nhìn lại.

"Đồ tiện nhân." Âm Âm chạy tới đập vào vai Tạ Doãn, chân Tạ Doãn lung lay, suýt nữa bị trượt chân, sau đó nàng còn tát vào mặt y một cái, thật đau.

Tạ Doãn không hiểu cho lắm, y không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ là nhìn thấy người trước mặt càng lúc càng nhiều, đông nghịt, tất cả đều chạy đến, vây quanh Tiểu Bách Lý, và y bị vây quanh đủ các loại chỉ trích.

Âm Âm khóc như thiếu gia của nàng đã chết, đem sự tình Tạ Doãn hại Bách Lý kể lại sống động như thật, giống như là tận mắt nàng nhìn thấy.

Một lúc sau Tử Nghiên chạy đến lôi kéo người đang đứng ngốc giữa đám đông ra.

"Làm sao vậy?" Tạ Doãn sững sờ hỏi, y cảm thấy dường như những chuyện này đã xảy ra ở đâu đó, chỉ là những hình ảnh mờ ảo, nhưng cũng rất ồn ào và rất tuyệt vọng.

Tử Nghiên không nói gì.

"Vương gia, Vương gia đến."

Tạ Doãn giống như phát hiện cây cỏ cứu mạng, "vương gia, vương gia đến rồi."

"Ngươi đừng qua đó." Tử Nghiên ngăn cản y lại.

Thời Ảnh nhìn thấy Tiểu Bách Lý bị thương, sắc mặt không tốt, hắn đem người ôm lên, hướng trong nội cung truyền thái y.

Phía sau hắn còn đi theo một người mặc cung trang lão thái giám, vẻ mặt hoảng sợ.

"Vương gia." Tạ Doãn có chút đau lòng gọi một tiếng, Tử Nghiên muốn ngăn cản y lại, nhưng Tạ Doãn lại gọi thêm một tiếng.

"Vương gia...."

Tiếng gọi lớn, Tạ Doãn quay đầu nhìn theo hắn, Thời Ảnh cũng quay lại nhìn y, Tạ Doãn không rõ vẻ mặt của hắn là gì, nhưng y chỉ muốn nói cho hắn biết, y cái gì cũng không có làm, nhưng nhìn người trong ngực hắn, trong đầu nhớ đến những lời Trương Cửu nói, tiết sương giáng, thành thân, và những thứ tương tự.

Đôi chân y như đông cứng lại, không thể đi được.

Vài lính canh giữ y lại, rồi lôi y đi một cách thô bạo.

Tử Nghiên muốn đuổi theo y cũng bị ngăn lại.

Tạ Doãn đôi mắt trông mong mà nhìn qua, nhìn thấy Thời Ảnh quay đầu lại, thương thế của Tiểu Bách Lý rất quan trọng, đoàn người cứ thế dần dần càng ngày càng mơ hồ trong tầm mắt y.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net