41,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Kim Taehyung ngồi trong xe bên ngoài đợi Jungkook, nhà hàng người ta dù sao cũng đang dọn dẹp, hắn ngồi lại đó không tiện. Trời bên ngoài tuy có lạnh, nhưng trong xe có máy sưởi cũng không sao.

Ngồi đợi được chưa đến mười phút, bác sĩ Kim lại muốn ra ngoài hít khí trời. Trong xe ấm nhưng bí bách, ngồi một mình còn ngột ngạt hơn.

Nghĩ là làm, Kim Taehyung mở cửa xe bước xuống, đứng tựa lưng lên cửa xe nhìn vào bên trong nhà hàng. Chỗ lớp kính vỡ đã được nhân viên dọn dẹp xong hết, nhưng cửa kính thủng cả lỗ to vậy tất nhiên không có gì che chắn được.

Kim Taehyung chậc lưỡi: "Những thứ đó nếu văng trúng người đi đường chắc chắn sẽ để lại nhiều vết thương."

Trong lúc vị bác sĩ trẻ rất có tâm với nghề đang thầm trách móc ông chủ nhà hàng lý trí không tốt, thì đột nhiên điện thoại trong túi áo của Kim Taehyung rung lên.

Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, khóe môi của bác sĩ Kim hơi nhếch lên.

"Tôi đây."

[Taehyung lạnh thì về trước nhé, em sẽ tự về sau. Seokjin hyung không ổn, em không dám để anh ấy một mình...] Giọng Jungkook bên kia như đang thì thầm, có vẻ cậu đang sợ ông chủ Kim nghe thấy.

Kim Taehyung nhấc tay nhìn đồng hồ, im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi nhẹ nhàng đáp: "Không sao, tôi đợi em. Ăn tối một mình không vui."

Ý tứ rất rõ ràng, bác sĩ Kim muốn đi ăn tối cùng người yêu nhỏ.

Jungkook tuy rất vui nhưng cũng không dám thể hiện ra mặt trước người trông như vừa thất tình kia, chỉ dám tiếp tục thì thầm: [Vậy một lát mình đi ăn mì nha?] Trời lạnh ăn bát mì phảng phất khỏi là điều tuyệt nhất.

"Ừm, em muốn ăn gì cũng được. Nếu lạnh thì nhắn tôi, tôi đem áo vào cho em."

[Không lạnh đâu, trong nhà hàng có lò sưởi mà. Em chỉ sợ Taehyung lạnh thôi...]

"Tôi không sao, máy sưởi trong xe cũng đủ ấm rồi."

[Vậy Taehyung đợi em chút nhé. Giờ em đi hỏi chuyện Seokjin hyung nhé.]

'Cặp đôi gà bông' thì thầm to nhỏ với nhau thêm vài câu rồi Jungkook nhanh chóng ngắt máy, cậu cần hỏi chuyện Seokjin cho nhanh rồi giục anh về. Bụng Jungkook cồn cào nãy giờ rồi.

Bên này, Kim Taehyung vừa cất lại điện thoại vào túi áo xong, định quay vào xe ngồi cho ấm thì chợt nhận ra trong hẻm nhỏ cạnh nhà hàng vừa lập loè hiện ra một ngọn lửa nhỏ như của hộp quẹt.

Trong ánh sáng màu vàng cam có chút mờ ảo, Kim Taehyung nhận ra người đó đang châm điếu thuốc mới. Mà khuôn mặt của người đàn ông đó lại trông rất quen. Có điều bác sĩ Kim có thói quen không tốt đó là rất nhanh quên mặt người khác, lại thêm ánh sáng quá ít và ngắn ngủi nên hắn không hề nhớ nổi người đó là ai.

Khi bác sĩ Kim bỏ cuộc, định mặc kệ người kia mà đi vào trong xe thì ánh đèn của một chiếc bán tải từ xa chiếu đến đã làm hiện rõ cả người của người đàn ông đang ẩn mình trong con hẻm tối.

Lúc này, đôi ngươi của bác sĩ Kim mới chợt dãn ra, khuôn miệng mỏng mang hình dáng vuông đặc biệt khẽ mấp máy: "Anh ta... là quản lý Kim."

***

Jungkook ngồi xếp bằng trên mặt bàn cạnh tủ chén của phòng bếp, hai tay chống cằm nhìn người đã ngán việc dồn đường sữa vào bào tử đang dùng muỗng chọc chọc hũ kem lạnh cóng trong tay.

"Vậy là hyung bắt cá hai tay?" Jeon Jungkook hạ giọng đủ trầm để thể hiện rằng việc này rất nghiêm trọng.

Người Kim Seokjin như vừa bị kiến cắn, lập tức giật lên một cái rồi giương cổ phản bác: "Bắt cá cái gì? Hyung chỉ đi chơi cùng anh ta chứ có đưa nhau vào khách sạn đâu? Hơn nữa, giữa hyung với Kim Namjoon giờ chỉ là bạn tình, khi nào cần thì đến không cần thì thôi chứ có yêu đương đâu! Là do cậu ta tự nghĩ lung tung chứ đâu phải lỗi của anh!"

Jungkook híp mắt, nghe người trên mép vẫn còn dính kem 'xả' hết một tràn xong thì bất bình cầm cọng rau cải trong rổ rau cạnh vòi nước lên, ném về phía Kim Seokjin.

"Yah!" Kim Seokjin hét lên, hất cọng rau xuống đất rồi trợn mắt nhìn Jungkook, nhưng anh chưa kịp mắng trả thì đã bị cậu thiếu gia nhỏ cướp lời.

"Vậy sao lần trước hyung giới thiệu quản lý Kim là người yêu hyung? Đến cả em mà hyung cũng muốn lừa nữa hả?"

"Lừa cái gì?" Kim Seokjin tuột xuống khỏi bàn bếp, trừng mắt quát lại: "Thì đúng lúc đó còn là người yêu, nhưng sau đó vì cậu ta quá nhàm chán nên hyung mới quyết định quay lại là bạn tình mà! Chính cậu ta cũng đồng ý đó thôi!"

Jungkook chẳng vừa, cậu cũng tuột xuống khỏi bàn gào lại: "Bộ hyung là con nít hả? Thích thì chơi không thích thì nghỉ chơi hả? Chuyện tình cảm đâu phải chuyện đùa!"

Đầu tròn tức giận đến mức mái tóc nâu mềm mại cũng muốn chuyển thành màu đỏ. 

Với Jungkook, chuyện gì cũng có thể đùa nhưng tình yêu thì tuyệt đối không. Một khi đã yêu thì phải nghiêm túc, mà đã nghiêm túc thì phải nghĩ chuyện lâu dài, không được phép xem là chuyện ngày một ngày hai.

Cậu thiếu gia nhỏ gào thét vang vọng cả căn bếp xong thì dậm chân đùng đùng đi ra ngoài, mặc kệ người vừa bị nạt nộ ngơ ngác ở lại.

Nhìn cánh cửa phòng bếp từ từ đóng lại, Kim Seokjin vò đầu mệt mỏi kêu rít lên một tiếng rồi cũng dậm dậm chân như muốn xả cơn giận.

"Aish! Bực quá đi!"

Anh vừa quay lưng đi định cởi tạp dề ra thì đột nhiên cửa bếp bật mở lần nữa. Người xuất hiện là người vừa rời đi.

Kim Seokjin còn chưa kịp hỏi tại sao quay lại thì Jeon Jungkook đã hùng hổ đùng đùng bước vào, đi đến chỗ ban nãy cậu ngồi rồi chộp lấy điện thoại bỏ quên rồi lại đùng đùng quay đầu hướng đến cửa ra vào.

Lúc đi ngang ông chủ nhà hàng còn trừng mắt nhe răng một cái.

Kim Seokjin thở dài, quyết định mặc kệ khuôn mặt cũng tròn chẳng kém gì đầu của người kia đang hết trợn rồi lại nhăn nhó như quỷ với mình.

Nhưng Jungkook vốn có tính tình trẻ con. Mà trẻ con thì lại không có tư duy giống người lớn.

Jungkook đi cách vị hyung mà cậu đang rất giận kia hai bước rồi, nhưng đột nhiên quay người lại chạy đến chỗ rổ rau ban nãy. Cậu quơ tay nắm đại một nhúm rau ném về phía Kim Seokjin khiến một cọng cải đáp ngay trên mái tóc nâu đã được chải chuốt gọn gàng của anh.

"Quản lý Kim bỏ đi là đúng rồi! Đáng đời hyung!"

Sau đó cong mông chạy gấp trước khi mấy củ cà rốt ông chủ Kim ném lại kịp 'đu bám' lên người.

"Cái thằng nhóc này! Lần sau mày mà đến là anh úp cả rổ rau lên đầu mày đó!"

Thật ra thì... trẻ con hay chơi cùng trẻ con mà.

***

Jungkook hớt hải chạy ra bên ngoài, cùng lúc nhìn thấy Kim Taehyung vừa từ trong con hẻm bên cạnh nhà hàng bước ra.

Cậu thiếu gia nhỏ họ Jeon lập tức chạy đến. Bác sĩ Kim cũng rất hợp tác dang tay ôm cậu vào lòng.

"Taehyung đi đâu vậy?" Jungkook vùi mặt vào cổ áo Kim Taehyung, tham lam hít chút hơi ấm trên người bác sĩ người yêu.

Kim Taehyung chỉnh lại mái tóc loạn xạ của Jungkook, tiện tay choàng luôn cả khăn len trên cổ mình sang cổ cậu.

"Tôi vừa gặp quản lý Kim trong kia."

Jungkook nghe xong lập tức trợn tròn hai mắt, hết nhìn Taehyung lại nhìn sang hẻm tối bên cạnh.

"Seokjin hyung nói anh ta bỏ về từ gần một tiếng trước rồi mà." Nếu người đứng trong con hẻm kia thật sự là quản lý Kim, thì chứng tỏ Kim Namjoon đã đứng ở đó cả tiếng, dưới cái lạnh âm 3 độ giữa mùa đông này.

"Hình như... anh ta đợi ông chủ Kim về."

Jungkook nghe xong vừa thấy thương lại vừa tức giận. Cậu không nói tiếng nào, bước đi về phía con hẻm vắng ngay bên cạnh đó, theo sau là bác sĩ Kim.

Đúng như Kim Taehyung nói, Kim Namjoon vẫn đứng đó, đang châm một điếu thuốc mới.

Jungkook hạ mắt nhìn xuống chân gã, đếm sơ thôi cũng gần hai chục cái tàn thuốc lá, chứng tỏ gã thật sự đứng ở đây từ rất lâu rồi.

"Anh làm vậy có ích gì?"

Sun.

các cặp đôi xung quanh Taehyung và Jungkook chỉ hỗ trợ cho chuyện của hai người thôi nên chap sau đôi NamJin hết đất diễn rồi :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net