Lẩn trốn trong hồi ức// hai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tôi nhớ, hồi ngồi trên máy bay lần đầu bay nửa vòng trái đất sang đây, tôi chẳng ăn nổi một bữa nào trên máy bay. Bởi hầu hết thời gian đều thu mình lại khóc rồi ngủ, rồi tỉnh dậy mệt mỏi nhìn mọi thứ xung quanh, phát hiện à thì ra mình vẫn đi trên mây.

Đó giờ, kể cả khi tôi có quen với chuyện cô đơn từng chút ăn sâu vào cốt tuỷ mình thế nào, nhưng quả thật vẫn chính tôi không thể khước từ nỗi sợ hãi vội vàng ập đến những lúc chỉ có mình tôi. Trong sâu thẳm, có lẽ tôi vẫn luôn ở đầu cầu mờ mịt được phủ kín bởi hơi sương và mây mù, ngóng trông những chuyến đò dài ngày đến rước và đưa tôi về miền xanh thẳm, nơi không còn những khắc khoải đợi chờ, không còn những ngày đứng trước hiên ủ dột nghĩ về tháng 7 mưa giăng. Nhiều lần tôi nghe trong bán đảo cô đơn ấy tiếng nghẹn ngào, không thể khóc thành lời bởi lẽ có những chuyện, chung quy nên nuốt xuống, giữ kín cho mình.

Còn nhớ chứ, những ngày đầu sang, tôi như kẻ mơ mộng nơi viễn xứ, mơ mộng hão huyền về ngày gặp lại trên đất Mỹ. Em là người tham vọng, là người gánh trên vai những giấc mộng to lớn nhưng em luôn đối với thế giới và xung quanh em cái nhìn hờ hững, hoặc là tôi luôn nghĩ, em luôn dè chừng, với thái độ không nóng không lạnh. Vài năm trôi qua, tôi không biết em có còn đủ sức ám ảnh tôi với chính sự lạnh lùng như tuyết chẳng tan ấy không nhưng nhìn cách em lưu giữ những khoảnh khắc ngày thường qua lens camera, tôi vội nghĩ: có khi em đã ổn định lâu rồi.

Nghĩ lại thì,

Một tháng mười rệu rã, một tháng mười chỉ có mưa xối xả đổi xuống mái hiên nhà tôi đã trôi vào dĩ vãng. Có người nói em cũng bị thương tổn bởi hành động, lời nói của tôi. Người cũng nói em bỏ mặc cuộc sông, tìm đến với tối tăm và sự mù mịt trong chính những kiên định em vẽ sẵn. Nhưng tôi ngoài xót thương cho tình cảm chưa thành đã vội đè nén, tiếc cho em vẫn chưa cùng tôi nói câu tạm biệt thì em đã vội vàng trưởng thành, xoá tôi đi thật nhanh. Và tôi cũng thế, cũng vẫn bắt đầu cuộc sống trống rỗng tình cảm, ai nói lời thương yêu cũng ừ ừ nghe đấy nhưng lại chẳng có bao nhiêu tin yêu thật sự và chờ mong. Có những đêm vùi mặt vào gối, đau đớn nhớ về tháng 10, tháng 11 đã xa, nhớ những đêm trằn trọc đến sáng, đau khổ nghĩ đến những vỡ tan chẳng tài nào chấp vá nổi, tôi cảm thấy chút hy vọng cho sự sống tinh thần này, tắt nhúm vội vàng trong phút chốc.

Người nọ nói em tháng 8 năm ấy chỉ có sự bỏ mặc với chính bản thẩn, bao nhiêu quan tâm trôi sông dạt biển và rằng em có lẽ cũng đã chịu ảnh hưởng từ tôi, từ những khóc lóc yếu đuối ngây ngốc đêm hôm ấy. Nhưng tôi luôn nghĩ, vì em mạnh mẽ, vì em luôn gánh vác trên vai những sự lớn lao nên em nào có để bản thân chìm dần trong sự yếu đuối ấy. Rm vẫn sẽ sống và đi tiếo thôi, cũng như tôi dù lòng đầy xót xa và luyến tiếc, vẫn phải hít sâu thật mạnh cho căng tràn lồng ngực,

Và đi tiếp thôi trên những chuyến bay dài,

Và cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net