𝙘𝙝𝙖𝙥𝙩𝙚𝙧 𝙩𝙝𝙧𝙚𝙚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ thì Mark đang nằm thư giãn trong phòng của Yuta và Taeil hyung, tận dụng những tia sáng mặt trời lập lòe may mắn len qua được tấm rèm mỏng, hé ra đến phân nửa căn phòng của họ, sưởi ấm tấm trải giường của Yuta. Căn phòng này đúng là một nơi hoàn hảo để đánh một giấc ngủ trưa và cũng là một chốn hoàn hảo để sán vào Mark mà không bị ai dòm ngó. Yuta đặt điện thoại lên tủ đầu giường khi mắt đã mỏi, các nhóm cơ trán căng, gây đau nhức bởi anh đã cắm mặt vào lướt twitter cả tiếng đồng hồ.

"Thiên thần bé bỏng của anh" Yuta cười sán lạn tiến lại gần, ôm Mark vào lồng ngực. Cái cách mà hơi thở ấm áp của anh làm lộn xộn mái tóc của Mark, cách anh dịu dàng vuốt ve vành tai cậu, khiến trái tim cậu đập rộn ràng. "Mãi bên cạnh anh nhé ánh dương, mặt trời của anh."

Aish chí mạng thật sự, Mark gần như chết đứng trước những lời thủ thỉ ngọt ngào của Yuta nhưng cậu phải cố gắng giữ tỉnh táo thoát ra khỏi vòng tay anh. Yuta trông có vẻ bối rối, Mark hít một hơi, mở lời .

"Anh bạn à" cậu mở đầu với cách gọi tên không mấy thân thuộc với cả hai, xoa xoa sống mũi của mình một cách bực dọc. "Anh không được - không nên nói những điều như vậy với em, anh hiểu ý em chứ?"

"Gì cơ?" Yuta trông hoàn toàn sửng sốt, giọng nói dần trở thành tiếng thì thầm. Mark phớt lờ cảm giác khó chịu trong lồng ngực, mặc kệ cảm giác muốn xoa dịu nét mặt ngơ ngác của Yuta. Cổ họng khô rát, trong thâm tâm muốn thốt lên rằng cậu không thực sự có ý đó. Cậu chỉ muốn khiến anh vui vẻ. Muốn rúc vào vai anh, trêu đùa với anh rồi cười khúc khích như cách họ luôn như vậy. Đây chắc chắn là một sai lầm, sắc mặt Yuta tái nhợt . Và bản thân cậu cũng không cảm thấy vui vẻ gì cho cam.

"Giống như - em biết anh thích đặt tên cho những thứ dễ thương." Mark bắt đầu, đan các ngón tay vào nhau, cố gắng không theo thói quen với tới tay Yuta. Yuta khựng lại, có lẽ anh đã nhận ra sự né tránh của cậu. "Em cũng thích, hyung màa. Nhưng mà kiểu, với mối quan hệ của chúng mình em sẽ thấy hoàn toàn ổn nếu anh khen em "đáng iu", "dễ thưn". Nhưng khi anh gọi em là "nửa kia của anh"... thì khác , hyung. "

"Ồ," Yuta không có bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt, sự trống rỗng này , thậm chí còn tồi tệ hơn vẻ mặt hoảng hốt của anh ấy vài giây trước. "Ồ. Anh không nhận ra rằng anh đang làm cho em khó xử. Anh xin lỗi, Mark. "

"Em không khó-..." Mark thở dài và đảo mắt hướng lên trần nhà. Chà, cậu ấy không thể nói dối và nói rằng cậu chưa từng cảm thấy bực dọc với những cử chỉ đó, nhưng nó không theo cách mà Yuta đang nghĩ. Nhưng làm sao cậu ấy có thể nói ' điều đó không làm em khó chịu, điều em thực sự bận tâm là anh không có ý gì với em trong khi gọi em bằng những biệt danh ngọt ngào ấy'

"Yuta-hyung, thực sự, ổn mà. Đáng lẽ em không nên phàn nàn về điều đó ".

"Không, không, Mark! Không sao đâu. "Cơ mặt của   Yuta không thay đổi,  vẫn là lớp mặt nạ bình tĩnh đó. Có thể không có lớp mặt nạ nào ở đây cả. Cũng có thể, cuộc nói chuyện này chẳng có chút ý nghĩa nào với ảnh, cậu là người duy nhất đặt tâm tư vào sự việc này. Chắc cũng không có gì to tát khi Yuta ngừng gọi cậu là 'thiên thần''tình yêu của đời anh' , bởi vì đối với anh ta, những lời đường mật đó chỉ là những lời chót lưỡi đầu môi.
"Được rồi," Mark thở phào, và cố gắng tìm hiểu xem tại sao bản thân lại cảm thấy mất mát, khi đó chính xác là điều cậu muốn.

...

"Ô, stylist lại làm tóc chúng mình giống nhau nì Mork Leeee!" Yuta cùng tiếng nói vang vọng như tiếng hát, cùng nụ cười nhăn nhở khiến Mark cười khúc khích. Mark giơ ngón tay cuốn vài lọn tóc lờm chờm trước mắt rồi hướng ánh mắt đến mái tóc của Yuta.

   "Haha, chuẩn rồi hyung, với lại tóc của anh mất nhiều thời gian hơn em." cậu phản hồi. "Và cũng trông sexy hơn nữa", dĩ nhiên vế này chỉ tồn tại trong suy nghĩ của Mark chứ đâu được nói ra, Mark thiệc sự có ý như z ó.
" Anh hợp với tóc đen thật đó, lâu rồi em không được thấy anh để tóc đen."

Yuta đưa tay lên mặt, giả vờ ngượng ngùng.

"Dừng lại đi, cái đồ tâng bốc này." anh ta xuýt xoa trong khi ngồi cạnh Mark trên ghế sofa. Anh nhét chân mình vào bên dưới đùi Mark, ngón chân lạnh như băng.

"Còn em trông thật hấp dẫn với mái tóc đen".
.....

Yuta đang xem Planet Earth- chương trình Mark gợi ý xem để thư giãn cùng cậu . Yuta giả vờ chăm chú xem để làm Mark vui. Yuta khá giỏi khoản này đó chứ. Thường thì Yuta không giỏi im lặng trong khoảng thời gian dài nhưng sức mạnh của chương trình toàn Tiếng Anh, dài đằng đẵng, không phụ đề lớn hơn Yuta tưởng.

"Nhìn em chăm chú coi ipad dễ thương thiệt ấy, anh thích cái cách em làm chương trình này trở nên thú vị hơn với anh." Yuta nói với cậu, lướt tay qua những lọn tóc của Mark. Mark ước gì Yuta sẽ vuốt tóc cậu thêm vài lần. Cũng ước rằng việc cậu muốn đàn anh của mình xoa đầu, cưng nựng như một chú mèo nhỏ tựa vào lòng anh là hoàn toàn bình thường.

"Ôi Mark Lee, em đúng là một chiếc bánh kem ngọt ngào."

Giờ thì rồi. Trái tim Mark đã ổn hơn khi Yuta sử dụng những biệt danh dễ thương vừa đủ, quen thuộc mà hầu hết các thành viên sử dụng cho nhau, và anh ấy làm điều đó ít thường xuyên hơn. Hai người họ đã không thảo luận về nó, chọn giữ vững sự cân bằng mới này một cách cẩn thận. Mỗi khi Yuta gọi Mark là "dễ thương", "bé cưng" anh đều rất thận trọng, Mark không cảm thấy nôn nao với nó nữa, mối quan hệ của họ đã trở lại thành huynh đệ xã hội chủ nghĩa. Y chang như trước khi Mark phát hoảng lên về cách Yuta đối xử với cậu

"Fans của em sắp hết kiên nhẫn chờ thông báo Bubble mới từ em rồi Markeu. " Yuta tiếp tục, duỗi chân ra, đầu gối của anh ấy đang ở dưới đùi của Mark. Không hẳn là thoải mái , nhưng đó là Yuta, vì vậy Mark cho phép điều đó. Cậu tiêu hoá thông tin anh vừa nói, ngẩng đầu lên nhìn Yuta

"Chờ đã - anh thực sự đọc Bubble của em á?" Mark hỏi với sự bàng hoàng. Cậu thừa biết Yuta đăng kí Bubble của mình (giống cách Mark đã làm với tất cả các thành viên). Nhưng...cậu không nghĩ rằng với lịch trình ngập đầu của họ Yuta vẫn đọc tất cả những tin nhắn Bubble của Mark. Vì cậu nhắn khá thường xuyên. Và cậu chắc chắn không nghĩ Yuta đọc cả phản hồi của người hâm mộ Mark . Ngay cả Mark cũng không thường đọc những thứ đó!

"Tất nhiên rồi."  Yuta có vẻ không vui. Giờ thì có thêm một cái cau mày nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt ảnh rồi. "Em là bé con của anh, Mark. Anh thích nhìn thấy những gì em đang làm và biết em đang làm gì khi em quá bận rộn để kể với anh. "

"Ồ, ra vậy." Mark nhấc chân ra, vẫn còn ngạc nhiên. Yuta thu chân về phía mình, từ dưới chân Mark. Anh cảm thấy trái tim mình đang trôi tuột xuống bàn chân.

"Vậy là, em không đọc Bubble của anh?" Yuta khịt mũi, cố gắng diễn tả nó như một trò đùa. Anh chọc vào bắp tay của Mark. "Yah, em nên xem Bubble của anh! Tất cả những bức ảnh selfie đẹp của anh đều ở đó! "

Yuta là một trong những người ủng hộ và yêu thương nhất Mark nhất. Cậu đột nhiên cảm thấy rất tội lỗi vì những gì mà sự bất an của cậu đã khiến cậu phải tạo ra ranh giới cho cả hai. Chỉ vì Yuta không đáp lại tình cảm của cậu không có nghĩa là anh ấy không dành sự quan tâm đến Mark, rõ ràng anh ấy có để tâm đến cậu. Và cậu cảm thấy thật khủng khiếp khi những lời nói của mình khiến Yuta nghĩ rằng Mark không nhận ra sự yêu thương của anh.

"Không, em- em thậm chí không biết mình đang nói gì Yuta-hyung, em xin lỗi." Mark vội vàng xin lỗi. "Em biết anh yêu thương em mà. Em đoán gần đây em - hành xử kỳ lạ nhỉ? Em xin lỗi."

"Thôi nào, đừng xin lỗi nữa Mark Lee," Yuta thở dài, vò đầu bứt tóc. Mặc dù đã cứng họng, Yuta vẫn chịu mở lời với Mark :
"Anh biết em hơi lập dị. Nhưng em là kẻ lập dị bé nhỏ của anh . "

"Haha, oppa ." Mark cười khúc khích đáp lại, gò má đã đỏ lên từ bao giờ. Yuta đặt bàn chân lạnh giá của mình dưới đùi cậu thêm lần nữa, mỉm cười hài lòng với cậu trong khi anh lại sử dụng Mark làm dụng cụ làm ấm chân riêng cho mình. Lần này, anh ấy để Mark xem Planet Earth mà không quấy rầy, chỉ cầm điện thoại và chơi game một cách yên lặng.

Chính Mark là người đã phá vỡ sự im lặng, khi cậu nhớ lại trò đùa mà Yuta đã làm để che đậy sự tổn thương của mình.

"Này, đợi đã - em nghĩ rằng anh đã nhắn tin cho tôi tất cả những bức ảnh tự chụp đẹp nhất của anh!" Mark thốt lên, đưa cho Yuta ánh mắt cún con. "À em hiểu rồi, em không còn đủ đặc biệt để có được nội dung độc quyền nữa sao?"

"Anh vẫn làm! Những bức tuyệt nhất không phù hợp với tiêu chuẩn cộng đồng, chúng chỉ có thể truy cập thông qua kakao." Yuta đảm bảo. "Anh chỉ nói vậy để em xem Bubble của anh thường xuyên hơn. Chúa ơi, Mark. "

Mark bĩu môi, Yuta ngọ nguậy bên cạnh cậu. Chà, một số điều sẽ không bao giờ thay đổi.

...

Mark đang trong thế giới của riêng mình, chơi guitar trên ghế sa lông như cậu nhóc thường làm vào những buổi chiều rảnh rỗi, cho đến khi Donghyuck quyết định phá tan không gian tĩnh lặng.

Haechan mở toang cánh cửa của ký túc xá tầng mười, tiếng sập của nó đập vào tường vang vọng khắp căn hộ, khiến Mark giật mình, đánh rơi mọi nốt nhạc cũng như chính cây đàn của mình.

" Này! Hyuck, Chúa ơi, đừng làm anh mày sợ như vậy! " Mark phàn nàn, đặt cây đàn an toàn xuống bàn cà phê và xoa xoa ngực, dựa vào ghế sofa.
"Sao mày không nhắn trước cho anh là mày sẽ đến hả?"

Lúc đó Mark mới chú ý đến người đang lấp ló sau Hyuck. Giọng cậu ấy nhỏ dần. Anh nhìn Donghyuck, rồi nhìn Yuta, rồi lại nhìn Donghyuck. Mark nhíu mày, cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

"Chào, hyung?" cậu đã thay đổi ngữ điệu, giơ tay lên chào anh. Yuta đáp lại, nở một nụ cười rạng rỡ, cũng có chút bối rối. Donghyuck thở dài thườn thượt, và lấy tay che mắt. "Chuyện gì đang xảy ra vậy ...?"

"Chào thương mến của anh, thành thật mà nói thì anh không chắc lắm về việc ghé qua, nhưng Hyuckie-"

Vừa hạ tay xuống đập vào mắt Donghyuck là hình ảnh ông anh trai Mark Lee của cậu đỏ mặt trước lời chào của Yuta, cậu chán nản dùng hai ngón tay xoa xoa thái dương.

"Lạy chúa, em không thể chịu đựng được nữa. Nhà có gương không? Đứng trước gương soi xem mình có giống con khỉ trong rạp xiếc không? "Donghyuck bực tức. Anh ta chỉ tay vào Mark, hoặc Yuta, hoặc cả hai người họ. "Giải quyết chuyện này đi, hyung. Khẩn trương lên."

Donghyuck nhanh chóng bước ra khỏi phòng, chắc ẻm đang đi xuống tầng năm, Mark đoán vậy. Mark không hiểu Donghyuck đang cố làm gì lắm.

Yuta trông... hơi ngại ngùng, gần như vậy. Mark không thể chắc chắn lắm, bởi vì cậu biết Yuta không phải người hay ngại nhưng ảnh lại trông y đúc 1 người đang ngượng ngùng. Thật là kỳ lạ. Mà nếu Yuta ngại thì anh ấy đã phải ngại ngùng điều gì? Cổ của Mark đỏ bừng bừng bừng, bởi vì cậu khá chắc rằng Hyuck vừa nói về tình cảm xấu hổ của cậu cho crush, nhưng tại sao Yuta không dám đối mặt mà phải lén nhìn Mark như vậy?

"Ừm..." cậu bắt đầu, rồi lại ngậm miệng lại. Tiếng cười ngượng nghịu cố xoá tan sự lo lắng.

"Chúng ta có thể..." Yuta nói, sau đó hít sâu và nhìn thẳng vào Mark. "Chúng ta có thể nói chuyện ở đâu đó riêng tư chút, được không?"

"Ừ, chắc chắn rồi." Mark đáp lời. Cậu đứng dậy khỏi chiếc ghế sofà, quay trở lại phòng của mình, Yuta theo sau cậu, anh theo sát đến độ khoảng cách giữa họ có lẽ không đến 1 inch.
"Quản lý-hyung đã ra ngoài, qua phòng em nhé."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net