09. kẹo hồ lô, múa kiếm và trà; yugchae

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

từ -fathy-

đến minygbb

Người vì ngôi đế vương mà đánh đổi cả ta.

Đến khi quay đầu, có đánh đổi ngôi vị, cũng chẳng tìm thấy ta.

_

Phụng thiên thừa vận

Hoàng đế chiếu viết

Ban hôn Thái tử Dương Nguyên quốc Kim Hựu Khiêm cùng Thất Công chúa Trung Lương quốc Phác Thái Anh. Đợi ngày lành tháng tốt thành thân.

Khâm thử.

Kèn trống, kiệu hoa đã sẵn sàng. Tân nương áo đỏ mũ phượng, ngồi trong kiệu hoa chờ đợi.

Ngày đại hôn, sắc đỏ bay rợp trời, hoàng cung huyên náo chúc mừng. Kèn trống khua lên ồn ã. Tất thảy đều mang theo "hỷ".

Nhưng hỷ sự là thế, tân nương tân lang sao lại không vẽ cho mình nụ cười ngày trọng đại? Nét mặt ưu sầu Phác Thái Anh, thần sắc lạnh lẽo Kim Hựu Khiêm.

Bởi lẽ, Phác Thái Anh không thể lấy người nàng yêu, nàng không thể tự chọn lựa chân ái cho mình, mà vốn dĩ nàng cũng chẳng có quyền đó.

Nhưng đáng thương hơn, là Kim Hựu Khiêm. Hắn chịu cảnh nhà tan cửa nát, giang sơn tiêu tán, tro cốt phụ mẫu chưa hẹn ngày tìm thấy. Đế quốc của hắn, sụp đổ rồi. Mà sụp đổ, dưới tay ai? Dưới chính Trung Lương quốc đây.

Ép mình lấy kẻ thù, ép mình ở lại đất nước nương tử, ép mình như kẻ ở rể, là một nỗi ô nhục trầm trọng mà hắn phải chịu lấy.

Lời dèm pha, rì rầm bán tán đều có cả. Nhưng hắn đã nguyện thề với lòng, hắn sẽ không rút lui, vì ngày dựng lại giang sơn, vì ngày mà Dương Nguyên quốc sụp đổ, tất cả chỉ còn lại tro tàn hoà vào cát bụi. Dương Nguyên quốc sẽ phải trả giá!

Kiệu hoa từ cổng thành từ từ tiến vào trong, mọi người đều hồi hộp chờ đợi. Bước ra là một nữ nhân nhan sắc như tiên giáng trần, liên hoa tiên tử.

Mọi người trong cung đều trầm trồ ngợi khen, nhưng đâu cũng là lời giả tạo đã được chau chuốt kĩ lưỡng mới bật ra, nàng khinh thường. Chẳng biết ai có tâm cơ hiểm ác, lòng người sâu thẳm ngàn trượng khó đoán như vậy.

Nhưng Kim Hựu Khiêm dù đã thấy được nhan sắc của nàng, mặt vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc. Hắn đây giờ đang nghĩ, bọn họ giao con gái yêu quý bọn họ cho hắn, không nghĩ hắn sẽ giở trò thủ đoạn với nàng? Hay vốn đã nghĩ đến vẫn ban hôn? Nếu vậy, hắn sẽ không phụ lòng bọn họ. Bọn họ gây nên tội, hắn ép con gái họ nhận lấy hết thảy nghiệp chướng.

Phác Thái Anh hai tay đặt giữa bụng, hỷ phục mang sắc đỏ rực tôn lên làn da trắng ngần của nàng, cũng tôn lên cả nét mặt không thần sắc của nàng, vô cảm như mặt hồ lặng yên, dù gió có thoảng, hoa có rụng rời, mặt nước vẫn ngoan cố không gợn.

Kim Hựu Khiêm hai tay buông thỏng, nhìn người trước mặt mà nỗi oán hận càng cuộn lên trong lòng.

Thật nhanh chóng, Phác Thái Anh đã bước đến bên cạnh Kim Hựu Khiêm, nàng khẽ nhìn hắn rồi quay đầu. Trước mặt là trăm bậc thang cao vời vợi. Hai người trầm mặc bước từng bậc, mỗi một bậc đi qua, họ dường như đang buông bỏ, cũng như trầm tư hơn. Một bậc thang, một lòng thù hận càm ghim sâu vào tủy xương như nhắc nhở.

Nhất bái thiên địa...

Nhị bái cao đường...

Phu thê giao bái.

Mắt chạm mắt trong khoảnh khắc, hai người họ cúi đầu về hướng nhau. Kẻ mang lòng thù hận như được khảm sâu vào linh hồn, kẻ hờ hững vô cảm.

Mây trôi theo trời xanh, kéo đi từng đám mây về một hướng, chầm chậm chầm chậm, như kéo trôi cả xúc cảm Kim Hựu Khiêm và Phác Chấn Anh. Nhưng nếu ngày ấy, mây trôi nhanh một chút, sẽ kéo nhanh đi từng loại giác quan, từng cảm xúc từ trái tim con người. Vì mây cứ chầm chậm, nên đã để lại đau thương.

Vào đêm ngày thành thân Phác Thái Anh ngồi trong khuê phòng, ánh mắt lạnh tanh cùng hơi thở đều đặn, nàng cứ mãi ngồi chờ, chờ cho đến khi tân lang đến và tháo bỏ hỷ khăn.

Cạch

Nàng đánh mắt về phía cửa, nơi đó xuất hiện vóc dáng nam nhân cao cao vận hỷ phục đỏ rực cùng ánh mắt tàn nhẫn, lạnh lùng đến lạnh giá.

"Dừng bước."

Kim Hựu Khiêm chỉ còn cách nàng vài thướt, nàng vội lên tiếng lạnh lùng. Người này là người Dương Nguyên nàng không ngốc đến mức không tỏ tường việc Dương Nguyên tiêu tán dưới tay Trung Lương. Người này, có tâm cơ gì, nàng là không rõ. Nàng vẫn nên tự bảo mình thì hơn.

"Phác Thái Anh!".

Kim Hựu Khiêm vẫn vô cảm nhìn, gọi tên nàng một cách dõng dạc. Như muốn in sâu vào lòng này, hắn sẽ khiến nàng đau khổ, để trả hết những tội lỗi, hắn phải báo thù và cướp đi Trung Lương. Họ phải nếm thử thế nào là cảnh mất nước nhà tan, phải trải qua nỗi thống khổ của Dương Nguyên.

"Đừng gọi tên ta. Ngươi tuyệt đối không được gọi tên ta."

Nàng giương mắt nhìn hắn, đôi mắt chất chứa nghìn đau thương không thốt nên lời. Nếu hắn không là người Dương Nguyên, nếu đất nước hắn không điêu tàn, liệu nàng có cảm thấy tốt hơn?

Không

Vốn dĩ là không, hắn mãi là người Dương Nguyên, mà ông trời đã định sẵn, Trung Lương nhất định phải diệt trừ Dương Nguyên. Nàng biết rõ, lỗi không ở nàng, nhưng nàng vẫn cứ nhìn hắn, cảm giác tội lỗi cuộn trào trong lòng, muốn mù gánh hết thảy lỗi lầm hắn. Nàng cư nhiên xem mình là kẻ tội đồ, là kẻ gây ra cảnh đau thương, chia cắt tình phụ mẫu tử của hắn.

"Ngươi nên hành xử để xứng đáng với danh Thái tử phi."

Kim Hựu Khiêm lên tiếng căn dặn nàng, mấy lời này vốn dĩ nàng sẽ không để vào tai, nhưng hắn vẫn nói.

Đêm đó, Kim Hựu Khiêm rời đi không ở lại viên phòng với nàng. Nàng nhìn hắn rời đi, tâm tư nảy lên sự đau lòng, nàng có lí do của nàng, mà nàng cũng chẳng muốn nói với ai.

_

Kim Hựu Khiêm đứng ngoài Lương Nam điện, hắn chắp tay sau lưng, lưng đối với Phác Thái Anh. Nàng vừa từ khuê phòng bước ra, thấy hắn liền trở nên khó xử. Nếu hôm nay không phải theo lễ quy mà thỉnh an phụ mẫu, nàng chắc chắn sẽ đến ngự hoa viên dạo chơi, ít nhất, đến nơi đó sẽ không gặp hắn.

Phác Thái Anh bước tới, nàng nhìn hắn trong giây lát rồi khẽ cười khinh trong lòng.

"Đi thôi."

Đến điện của phụ mẫu, hai người liền hành lễ, cúi đầu bái kiến phụ mẫu ngồi phía trên.

"Miễn lễ miễn lễ."

Hoàng đế vui đến mức cười không che mắt đôi mắt, ông ấy đương nhiên cảm thấy vui. Bởi, con gái gả đi, lại tiện luôn hoà thân. Lợi cả đôi đường!

Nhưng Hoàng đế có biết, người vui thì hắn không vui nỗi, mà số phận của con gái người cũng đâu có vui vẻ mỉm cười như tâm trạng Hoàng đế lúc bấy giờ.

Kim Hựu Khiêm cùng Phác Thái Anh nán lại điện một lúc rất lâu, từng ấy khoảng thời gian chỉ để dùng hàn huyên cùng phụ mẫu. Nhưng vẫn phải gắng vẽ nét cười gượng lên môi, nhưng nhìn bao nhiêu cũng chẳng thể tự nhiên.

Đúng vậy! Vì cứ nhìn đến vị Hoàng đế kia, hắn lại nhớ đến nhà tan cửa nát của một đế chế, nhớ lại hết thảy từng ấy thống khô mà phụ mẫu hắn phải gánh lấy. Ân ân huệ huệ hân tuyệt nhiên sẽ đòi thứ cần, trả lại thứ như giẻ rách.

Rời khỏi điện, Kim Hựu Khiêm nhìn thấy Phác Thái Anh đang ngước nhìn bầu trời với từng áng mây mang theo vô vọng trôi dạt về phương xa vời vợi. Hắn khẽ trầm tư toan lên tiếng nhưng đã bị câu từ của nàng chặn lại.

"Ước gì ta có thể như mây, trôi dạt về bất cứ phương nào nó muốn."

Hắn nhìn Phác Thái Anh, lòng ánh lên sự thương hại nhưng đã gọn ghẽ được dập tắt. Sự thương hại sẽ không sót lại cho đến khi hắn diệt hết thảy dòng họ nhà nàng.

"Kim Hựu Khiêm! Ta không mong ngươi quan tâm ta, chỉ cầu ngươi đừng làm tổn hại đến mẫu hậu, là may mắn lắm rồi."

Không thể làm được.

Kim Hựu Khiêm không thể làm điều đó được, hắn chắc chắn sẽ trả hết bằng ấy ân oán dòng tộc Dương Nguyên đã mang đến, hắn chắc chắn sẽ lấy lại nhưng thứ vốn dĩ thuộc về mình.

"Mai là Tết nguyên tiêu, người có thể đưa ta ra ngoài thả hoa đăng không?"

Bằng một lẽ khác, khi ánh mắt nàng giương về phía hắn, hắn như tìm thấy chút cô tịch và đơn độc từ sâu thẳm, không tự chủ được gật đầu.

Dù sao cũng là Tết nguyên tiêu, cùng nàng ta ra ngoài thả hoa đăng, biết đâu lại có thể tiếp cận thân thiết với nàng, sau đó lại càng thuận lợi cho việc moi tin chính sự Trung Lương quốc.

Phác Thái Anh cùng Kim Hựu Khiêm trở về Lương Nam điện, nhưng nói là vậy, giữa đường hắn đã ghé qua thư phòng, để lại nàng lẻ bóng trở về.

Nàng đi ngang qua ngự hoa viên, đoá sen hôm trước nay đã nở rộ, chỉ nở một đoá, nó đứng đơn độc mà diễm lệ giữa hồ lớn. Đoá hoa toả hương thơm thanh khiết, thuần túy. Dù cho môi trường kề bên nó có nghèo nàn, dơ bẩn đến mức nào, nó vẫn uy nghiêm sinh tồn, để rồi khi bức phá, nó đã có thể kiều diễm lặng lẽ nở hoa một mình. Tự mình làm chủ cả một hồ sâu, tự mình chiếm cả sự chú ý.

Ước gì Phác Thái Anh cũng có thể dũng cảm như đài sen ấy, tiếc là nàng còn chẳng bằng một bông hoa. Cứ mãi thích chui rúc trong không gian dần bị thu hẹp của chính mình, sợ hãi hết thảy những thứ xung quanh.

Thâm cung hiểm ác, mưu kế đầy rẫy, nàng còn chẳng dám tin vào hạ nhân ngày ngày kề cận bên mình. Chẳng ai biết được, bọn họ có tâm cơ gì, nàng sợ.

Cho đến cả người có thể nói là đầu ắp tay gối với mình, nàng cũng e sợ và thích lẩn trốn. Đối với nàng, chỉ cần không nhìn thấy Kim Hựu Khiêm, là bình an rồi.

"Vì sao đứng ở đây mà không về điện?"

Phía sau vọng lên tiếng nói ngỡ quen thuộc mà xa lạ, nàng khẽ quay đầu, nhận ra bóng dáng của người ấy, liền thở dài.

"Mặc ta."

"Về điện đi, một lát ta có chuyện muốn nói với nàng."

"Không."

"Phác Thái Anh!"

"Đừng có gọi tên ta."

Nàng lập tức lớn tiếng khi bị gọi tên, cái tên này...nếu như không mang họ Phác, nàng ắt hẳn rất vui.

"Nàng..."

"Kim Hựu Khiêm, đừng quan tâm đến ta."

Phác Thái Anh xoay người lại, đưa mắt nhìn người trước mặt. Nàng toan trực trào nước mặt, nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ thảm hại của mình liền chặn ngược dòng lệ. Nhìn Kim Hựu Khiêm nàng càng thấy có lỗi. Chính Trung Lương đây diệt phụ mẫu hắn, cũng chính phụ hoàng nàng ra lệnh giết thôn tính Dương Nguyên. Nàng như hiểu nỗi đau thương của hắn, càng hiểu, nàng càng thấy tội lỗi.

"Về điện đi, ngày mai đưa nàng xuất cung thả hoa đăng."

Hắn dịu dàng nói với nàng, hắn có thật lòng không? Hay có âm mưu gì khác?

"Nhanh."

Phác Thái Anh cúi đầu khịt mũi, nhìn vào đôi mắt hắn, nàng chẳng nhìn được gì ngoài sự lạnh lẽo, vô cảm.

_

Tết nguyên tiêu đêm hôm ấy, Kim Hựu Khiêm đứng trước Lương Nam điện, hắn trầm tư nhìn đăm đăm về khoảng không phía trước. Đêm nay hắn tuyệt nhiên tìm ra chút tin tức về chính sự Trung Lương.

"Ta đến rồi."

Phác Thái Anh bất chợt cất tiếng khiến hắn khẽ giật mình, xoay đầu nhìn người con gái trước mặt. Có chút bất ngờ, nàng đang vận y phục đỏ rực, như ngày thành thân ấy vậy. Ngày đó, hắn không ngắm nhìn nàng một cách chân thực nhất, giờ đây ngắm nhìn lại. Nàng đúng là quốc sắc thiên hương, nàng vận y phục đỏ rực rỡ như một con công chúa.

Kim Hựu Khiêm nhanh chóng quay đầu bước đi, Phác Thái Anh cũng lập tức đuổi theo.

Ra khỏi cung, đi dần về phía chợ đông người qua lại, Phác Thái Anh như mở rộng tầm mắt, mọi người nói nói cười cười tự nhiên, ăn mặc cũng giản dị. Nơi đây, không có hành lễ, cũng không có nhưng lễ quy phức tạp. Nàng cảm thấy như được mở ra một chân trời mới, không còn thấy gò bó và bị gượng ép nữa.

"Ngươi mua cho ta cái này đi."

Phác Thái Anh kéo vạt áo hắn, hắn đứng lại nhìn theo hướng tay nàng. Hoá ra nàng muốn ăn hồ lô.

"Mua cho ta năm xiên đi, ta chưa bao giờ được ăn thứ này."

"Năm xiên? Ngươi ăn không nỗi đâu."

"Ta ăn hết mà."

"Nhưng ta không đem đủ ngân lượng."

"Hả?"

Mặt mày Phác Thái Anh lập tức bí xị, nàng bĩu môi. Hắn thấy mà bật cười, cô nhóc này có phải quá trẻ con hay không chứ. Hắn vô thức đưa tay xoa đầu nàng.

Mọi thứ như ngưng đọng lại, nét mặt hắn cứng đờ, cái bĩu môi của nàng cũng không thay đổi được nữa, hai người cứ như xa lạ mà nhìn nhau trong ngượng ngùng.

"Bán tôi một bình rượu."

Kế cạnh có nam nhân phát ra tiếng nói khiến hai người giật mình, trở lại về thế giới thực tại. Hắn lập tức rút tay về, cầm lấy một xiên hồ lô đưa cho nàng. Mà nàng cũng vì ngại ngùng, nghĩ suy một lát mới bật ra một câu cứu vớt lại sự ngại ngùng.

"Lần sau ngươi phải mua cho ta 1000 cây hồ lô đấy."

"Được."

Khoé môi hắn khẽ nhếch lên, hắn đáp nàng một câu chắc nịch. Rồi hai người vô thức bật cười mà không hiểu vì sao mình hành động như thế. Như cũng không còn ai trong đôi nam nữ này để ý đến nữa rồi.

"Bên kia có bán quạt kìa. Những cây quạt lạ lẫm thật."

"Phía kia còn bán trâm cài. Nó sao lại có thể đẹp hơn trâm trong cung vậy?"

"Ế?? Đằng trước còn có múa kiếm?"

Phác Thái Anh ở trong thâm cung toàn phải xem ca múa, đánh đàn. Vốn dĩ cái chốn dành để múa kiếm luyện tập binh sĩ, nàng hoàn toàn cấm ghé chân qua. Nên vừa thấy phía trước có múa kiếm, nàng ngay tức khắc kéo tay Kim Hựu Khiêm chạy đi.

Hắn bị nàng kéo cũng gấp gáp chạy theo, nét hồ hởi hiện rõ trên gương mặt ngũ quan thanh tú của nàng. Hắn khẽ cười, cô nha đầu ngốc này.

"Ngươi nhìn kia, múa hay đến thế."

Phác Thái Anh trầm trộ nhìn vị nữ tử đang hăng say múa kiếm. Tại sao nàng cũng là nữ nhân, mà không thể múa kiếm như thế cơ chứ. Suy nghĩ này vừa thoáng qua trong não, nàng lập tức kéo tay Kim Hựu Khiêm.

"Ngươi biết đánh kiếm chứ?"

Hắn nhìn nàng khó hiểu, vì sao nàng lại có hứng thú với vấn đề này?

"Ta biết."

"Dạy...dạy...dạy ta."

Nàng vui đến mức nói cũng không rõ ràng rành mạch, lấp bắp nắm chặt cánh tay hắn. Nhưng sau đó lại bị lời phản bác của hắn làm cho tụt hứng.

"Nàng là nữ nhân, đừng học hỏi người khác. Cứ ca múa đánh đàn thì vẫn hơn."

"Ta không thích."

"Nàng..."

Hắn cũng cạn lời để khuyên răn nàng rồi, không thèm nói nữa chỉ im lặng nhìn hướng khác. Nàng trông hắn im im, cứ ngỡ là hắn đồng ý liền háo hức reo lên.

"Ta biết ngay ngươi sẽ mềm lòng mà."

Ngày hôm đó, Phác Thái Anh thật sự rất vui. Nàng được xuất cung, nàng được nhìn thấy những thứ lạ lẫm, nàng còn được ăn món ngon dù chẳng đắt bao nhiêu. Và nàng còn ghi nhớ, ghi nhớ câu hứa mua 1000 cây hồ lô của hắn. Như có một thứ xúc cảm lạ lẫm dâng trào trong lòng nàng, cảm giác được yêu thương, cảm giác được trân trọng.

Kim Hựu Khiêm cùng Phác Thái Anh trở về cung, hai người bọn họ vừa bước vào cổng hoàng cung, cứ ngỡ sẽ bình yên quay trở về. Nhưng không như nàng dự đoán, mẫu hậu từ đâu xuất hiện, bên cạnh còn có thêm hai nô tì đi theo. Dự cảm không lành, nàng vội níu vạt áo hắn, hắn cũng cảm nhận ra sự sợ hãi của nàng, lùi bước che cả thân người nàng bằng tấm lưng rộng lớn.

"Bái kiến mẫu hậu."

"Miễn lễ."

Vốn dĩ mẫu hậu đâu có ý sẽ để tâm đến việc hành lễ. Có lẽ, bà chỉ nghĩ đến chuyện xử tội. Nhưng xem ra, có lẽ chỉ mang ý trách cứ hắn, gán hết tội danh lên hắn.

Hắn sớm biết trước, liền lên tiếng nhận tội. Coi như việc này sẽ lấy được một chút để tâm của nàng, biết đâu nàng sẽ áy náy, lúc đó thừa cơ hội moi tin chính sự.

"Thưa mẫu hậu, là nhi thần không hiểu phép tắc, dụ dỗ Thái tử phi xuất cung khi chưa tấu với phụ hoàng."

Phác Thái Anh đứng một bên ngỡ ngàng, nàng định là sẽ lên tiếng thú tội trước. Làm sao mà biết nam tử ngu ngốc này lại gánh hết tội lên mình. Nàng quay sang nhìn mẫu hậu, nương theo ánh trăng để cầu xin chút lượng tình của người, nhưng tiếc là...ánh mắt người vẫn lạnh tanh ra lệnh.

"To gan! Vì Thái tử Dương Nguyên quốc đây biết ý mà nhận tội. Ta chỉ phạt ngươi 3 ngày ở trong thư phòng không được bước chân ra ngoài."

"Còn Thái Anh, con là Thái tử phi phải cho ra Thái tử phi, để bị kẻ hư dụ dỗ, còn ra phép tắc gì. Cả một đêm Tết nguyên tiêu, con thà ra ngoài bay nhảy cũng không ở ngoan ngoãn ở trong cung thưởng bữa với phụ mẫu."

Từng lời răn dạy của mẫu hậu khiến Phác Thái Anh không biết nên nói gì, cúi gằm đầu ấm ức. Nếu cứ tiếp tục ngoan ngoãn ở trong cung, nàng cư nhiên thành kẻ ngu ngốc nhất thế gian này. Nàng muốn nhìn thấy thứ mới lạ.

Đợi cho mẫu hậu rời đi, nàng mới ngẩng đầu nhìn người trước mặt, lớn tiếng trách cứ.

"Ngươi bị điên à? Là ta dụ dỗ ngươi xuất cung mới đúng."

Kim Hựu Khiêm nhìn nàng nheo mắt, trong lòng hân hoan, xem biểu cảm của nàng đây đi, là đang lo lắng cho hắn sao? Mục đích rồi sẽ nhanh chóng đạt được mà thôi.

"Được rồi, đừng la lối nữa. Về điện nghỉ ngơi đi."

Kim Hựu Khiêm nói xong ngoảnh mặt bỏ đi, giây khắc hắn ngoảnh mặt, mép môi ánh lên đường cong, một nụ cười được vẽ trên môi bằng thảy những oán hận, tâm cơ, mục đích.

_

Kể từ khi ban lệnh không cho phép Kim Hựu Khiêm rời khỏi thư phòng, Phác Thái Anh cư nhiên cũng không được gặp hắn. Nàng từ hôm đó đến nay luôn cảm thấy có lỗi. Tội lỗi chồng chất tội lỗi.

Đã hai ngày không được hắn, nàng cứ bức rức khó chịu, nàng cũng chẳng thèm ăn uống gì. Cao lương mĩ vị đã bày sẵn trên bàn, nàng nhìn nó lòng lại cứ tội lỗi. Nàng ở đây ăn uống cao sang, hắn ở thư phòng ngày đêm phê duyệt tấu chương, hết tấu chương lại phải đọc văn thư, nàng còn tâm trí gì để ăn. Bỏ vào dạ dày miếng nào, lại cảm thấy tội lỗi.

"Thái tử phi, người ăn đi. Người mà lại bỏ bữa, mẫu hậu sẽ trách tội nô tì mất."

Nô tì thân cận ở bên cạnh nàng hết lời nài nỉ, cũng không đổi lại được ánh mắt quan tâm của nàng. Nàng bực bội xé vạt áo, xé qua xé lại, không thể nhịn nỗi, đứng phắt dậy rời khỏi khuê phòng.

Nàng thẳng hướng về phía thư phòng của hắn, nàng không chịu nỗi nữa rồi từ hôm đó đến nay chưa xin lỗi đường hoàng, cứ nhìn đâu cũng thấy buồn sầu.

Cánh cửa thư phòng hiện ra trước mặt, nàng toan bước vào trong nhưng chợt khựng lại. Hắn ở bên trong đang nói chuyện với một cận vệ. Nàng mười chín ngót đôi mươi không tránh khỏi tò mò, đứng nép vào cánh cửa lắng nghe.

"Chuyện chính sự Trung Lương, sao rồi?"

"Thưa Thái tử, thần theo dò thám ra được, Trung Lương sẽ không bỏ sót lại một mạng người nào trên đất Dương Nguyên. Dự là muốn diệt tận gốc người Dương Nguyên. Chiến thuật vẫn đang bàn, dự là đến tháng Chạp sẽ xuất binh."

Đồng tử Phác Thái Anh như mở căng ra, che lấp đi tất cả, làm mờ mọi cảnh vật xung quanh. Chẳng phải Trung Lương xem như đã chiếm một nửa Dương Nguyên quốc rồi sao? Vì mối thù gì? Vì gì mà cả việc chừa cho bọn họ con đường sống, Dương Nguyên cũng không thể? Không, nói đúng hơn, là vì sao Hoàng đế Dương Nguyên không thể?

Nàng đổ rụp người xuống, điều này thu hút Kim Hựu Khiêm, hắn cau mày lại, hớt hải chạy ra cửa. Hắn nhìn thấy nàng mơ mơ hồ hồ nhìn đi đâu một cách mông lung, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Là sợ nàng có bệnh tình gì, hay sợ bị lộ kế hoạch?

"Nàng vì sao lại xuất hiện ở đây? Nếu thấy không khoẻ sao không ở lại trong điện mà nghỉ ngơi?"

Hắn như chất vấn nàng, cũng như đang lo lắng cho nàng. Nàng không hiểu tình ý của hắn, nhưng mọi lời nói của hắn bây giờ, cứ khiến nàng cảm thấy có lỗi. Gia tộc của nàng, có phải quá ác độc không? Vì sao hắn không căm hận nàng, vì sao lại bày ra vẻ mặt lo lắng như vậy? Hắn có tâm cơ gì chăng? Hay chỉ do nàng nghĩ nhiều?

"Xin lỗi, ta xin lỗi ngươi, xin lỗi."

Nàng không nói thì nói, cứ mở miệng thì câu đầu tiên là xin lỗi. Hắn ngớ người nhìn nàng, vì sao phải xin lỗi? Nàng đã làm gì ảnh hưởng đến hắn sao?

"Thái tử..."

Cận vệ ở bên cạnh dè dặt lên tiếng, đôi mắt ánh lên rõ sự lo sợ, hắn cảm nhận được, lập tức ra lệnh cho tên đó lui về.

Hắn đưa tay áp lên gương mặt nàng, liên tục nghi vấn nàng về mọi chuyện, về lời xin lỗi, về sự xuất hiện, về những gì nàng đã nghe, về tất thảy.

"Dương Nguyên...thật sự sẽ không tha cho Trung Lương sao?"

Hắn cứng đờ người. Nàng hoá ra chỉ nghe đến đoạn này thôi sao? Tảng đá trong lòng hắn như rơi xuống, chuyện ở vế sau, hoàn toàn không được nàng nghe thấy.

"Yên tâm đi, đừng lo. Ta có cách giải quyết của ta."

"Ngươi..."

"Về điện đi. Ngày mai, ngày mai ta trở về điện, sẽ dạy nàng múa kiếm. Được không?"

Thuyết phục mãi một lúc, nàng mới lẳng lặng trở về, vế sau,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net