Ngày Noel (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ Nhật ngày 25/12, ngày hôm nay là ngày lễ Noel chính thức trên toàn thế giới...nhớ giữ ấm nhé!

"Tại sao..anh không thể yêu em??"

-Kim: yêu điiii (khóc)

-Vy+M.Anh: (khóc)

-Kim: đm anh nam 9 mà không yêu chỉ là tao đập cái tivi này luôn đó..

-M.Anh: mày đập đi...tivi nhà mày mà

-Kim: thôi

-Vy: sầu ỉa...rồi chừng nào có tập mới trời, đang hay

-Kim: hình như thứ 2 có.

-M.Anh: haizz, mấy giờ rồi?

-Vy: 3 giờ!

Ba cô thả người dựa vào ghế sofa mặt ngước lên trần nhà thở dài

-Kim: dạo này chuyện tình cảm của tụi bây có tiến triển gì nữa không?

-Vy: thằng nhóc đó nói nó thích một người...

-M.Anh+Kim: cái gì??

-M.Anh: ai?

-Vy: tao không biết...nó chỉ nói là nó thích một người nào đó thôi

-Kim: có khi nào nó đang ẩn dụ không...

-Vy: ý mày là nó đang thích tao??

-Kim: ùm

-Vy: không đâu!

-M.Anh: ai mà biết được.

-Kim: hôm qua chắc 2 tụi bây đi chơi vui lắm ha...

-M.Anh: cũng...vui!

-Vy: gì? mày không đi đâu à Kim?

-Kim: tất nhiên là có rồi!

-M.Anh: đi với Huy chắc luôn!

-Vy: trời ơi, vậy là 2 người....

-Kim: Huy hả...

-Kim: có người yêu rồi!

2 người với vẻ mặt bất ngờ nhìn nhau rồi cả 3 ôm chầm lấy nhau.

-M.Anh: chẳng sao cả! trên đời này thiếu gì đàn ông!

-Vy: nếu muốn tao sẽ làm mai cho mày một anh.

-Kim: thôi thôi,..tao sợ mai mối lắm rồi!!

-All: hahaha

-Kim: kiếm gì quậy tiếp đi!

-M.Anh: nhà mày đó

-Kim: tụi bây dọn phụ mà sợ gì

-Vy: nấu ăn đi, hay làm này chơi không

...

---------------------------------------------------------------------------------------------

Bella tỉnh dậy với mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh trên giường, tiếng nước vòi sen và ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm cô từ từ tỉnh dậy..trông rất quyến rũ. Thân hình săn chắc cùng bộ vest lịch lãm từ từ bước ra, anh đang chật vật với việc thắt cà vạt thì

-Bella: good morning babe! (chỉnh cà vạt)

-Peter: good morning honey, did you sleep well? /ngủ ngon chứ/

-Bella: ngủ với anh tất nhiên là ngon!

-Peter: (cười) em làm dâu Việt được rồi đấy!

Cô phì cười, vừa thắt cà vạt xong anh liền hôn lên trán cô nói

-Peter: anh cảm ơn! bây giờ anh phải đi làm rồi có gì thì điện anh.

-Bella: em biết rồi, anh đi cẩn thận!

Anh lái xe đến công ty chỉ mất 20 phút, tệ thật chủ nhật mà cũng mở cuộc họp...

-...: nhờ có cậu Peter sắp xếp lại trình tự làm việc mà cổ phần của công ty này mới tăng cao kỉ lục như vậy.

-Peter: tôi ngụ ý sẽ chuyển giao công ty cho thư ký và phó tổng quản lý công ty game này để tôi có thể cùng lúc phát triển công ty nước hoa Change, mọi người thấy vậy như thế nào?

-Quang: tất nhiên là không được, nếu thiếu cậu thì công ty sẽ lại đi xuống mất!

-Peter: tôi vẫn sẽ điều hành chỉ là sẽ điều hành 2 công ty thôi! nếu một ngày tôi trở về Anh thì sao đây? mọi người phải tận dụng nhân lực và sử dụng sự tài giỏi của mình để cùng phát triển công ty chứ, đúng không?

-Linh: cậu ấy nói đúng!

-Giang: cũng đúng, giám đốc còn phải lo nhiều việc...

-Peter: cảm ơn mọi người đã hiểu, tôi sẽ lấy vài người ở bộ phận phát triển và hiểu về nước hoa để đem vào công ty Change cho họ có cơ hội làm việc tốt hơn!

Anh đảo mắt nhìn một lược mọi người

-Peter: nếu không còn ý kiến gì nữa thì tan họp, cảm ơn mọi người đã tham gia. Một ngày tốt lành

-All: một ngày tốt lành thưa tổng Giám Đốc!

--------------------------------------------------------------------

-Phương: nhà mới mày đó he, cũng đẹp đó để bữa nào chị dắt cháu qua cho mày đỡ buồn!

-Andrew: thôi dùm em!

-Phương: ủa giờ mày chuẩn bị đi đâu hả?

-Andrew: ờm...thì nay Noel đi chơi chứ đi đâu.

-Phương: lại đi với July à? nè hai bây cứ vậy hoài sao không quen nhau luôn cho rồi, chị thấy con bé đó thích em dữ lắm đó.

-Andrew: July chỉ là bạn bè em quen ở Thụy Sỹ thôi, em ấy thiếu gì người theo đuổi, chị đừng lo.

-Phương: nếu không thích thì đừng gieo cho nó hi vọng! em cũng từng như thế nên chị nghĩ em hiểu rõ...

Anh nhìn chị rồi gật đầu nói

-Andrew: em hiểu, em cũng đang cố dập tắt hi vọng của em ấy đây!

-Phương: vậy thì được, mà nếu không đi với July thì mày đi với ai vậy?

-Andrew: bạn thôi.

Anh nói rồi nhanh chân ra ngoài

-Andrew: khi về chị nhớ khóa cửa đó

-Phương: biết rồi!

Anh vừa đi ra khỏi nhà thì bóng dáng của July xuất hiện, thì ra nãy giờ July đã nghe hết mọi chuyện...

-----------------------------------------------------------

"alo?

Kim hả?

đúng rồi ai vậy?

Huyền nè, học chung năm cấp 3 đó nhớ không?

Huyền! có chuyện gì hả, lâu rồi không gặp khỏe không?

ùm tao vẫn khỏe, còn mày

tao khỏe, mà mày điện có gì không?

à nay lớp mình tổ chức họp lớp nè!

cái gì? ủa chưa đến ngày họp lớp mà?

à tại năm trước ai cũng bận nên năm nay họp bù ý mà

có dụ đó luôn hả trời...

hả?

à không có gì

5 giờ quán cũ, nhớ đến nha không thì..mày nhớ mà đúng không!

ơ nè...

vậy nha, bái baii"

-Kim: chưa kịp nói nữa đã cúp máy rồi!

-M.Anh: chuyện gì vậy?

-Kim: họp lớp!

Nói rồi cô khó chịu vùng vẫy

-Vy: gì vậy?

-Kim: tao không muốn đi chút nào, năm nào cũng vậy không thấy chán hả trời!

-M.Anh: không muốn thì đừng đi!

-Kim: sao được, dù sao tao cũng từng làm lớp trưởng với lại hồi tốt nghiệp tao lỡ hứa nếu không tham gia họp lớp tao phải...

-M.Anh+Vy: phải?

-Kim:  trồng chuối hát bài con vịt!

-M.Anh: trời ơi mày gan ghê.

-Vy: chắc gì tụi nó nhớ mày ơi!

-Kim: Năm nào gọi tao đi họp lớp cũng hăm tao dụ này hết..

-Vy: xui nữa, mà sao mày chơi lớn vậy má, lỡ ngày đó mày bận rồi sao?

-Kim: thì tao cũng phải ráng chạy qua cái rồi đi tiếp.

-M.Anh: haizz (nhìn đồng hồ)

-M.Anh: 4 giờ 31 rồi kìa!

-Kim: (nhìn)

Cô ủ rủ lết thân vào phòng thay đồ

-Kim: dọn dùm tao nha, giáng sinh vui vẻ!

-M.Anh+Vy: ờm..giáng sinh vui vẻ..

Hai cô cũng hiểu dọn dẹp rồi rời đi

-Vy: hôm nay mày có đi chơi không?

-M.Anh: *ngày mai chúng ta sẽ đi chơi tiếp nha!*

-M.Anh: có, còn mày?

-Vy: chắc tao không!

-M.Anh: tao tin mày vẫn chưa quên được ông Kha, đâu phải nói đổi đối tượng là đổi, dù sao mày với ổng cũng xém kết hôn còn gì!

-M.Anh: về việc cậu bé đó, mày buồn vì nó có người thích hay mày tiếc vì giờ phải tìm kiếm đối tượng mới? mày nên xác định rõ..

-Vy:....

-M.Anh: mày cứ suy nghĩ đi, vì cả tao và Kim trước giờ luôn bất mãn với cách yêu của mày, mày thấy Kim không? tình yêu đối với nó rất thận trọng không phải muốn quen ai là quen, bởi nó ế tới giờ đó!

*Kim ở nhà đang thay đồ thì bị hắc xì*

-M.Anh: à quên, độc thân!

-Vy: ừm tao hiểu rồi!

-M.Anh: thôi tao về trước nha, lần sau gặp lại

-Vy: bye!

Vy đi được một lúc thì mới nhận ra..

-Vy: chết! cái túi của mình.

Cô thở dài rồi quành lại nhà Kim, vừa đi vừa điện, nhưng cô không bắt máy

-Vy: không biết nó đi chưa nữa, 5h05 rồi!

Cô đi thang máy lên rồi chạy lại nhà cô, xa xa Vy thấy có một người con trai đang đứng trước cửa. Cô bấm chuông kêu to

-Vy: Kim ơi!!

Anh đứng kế bên thấy vậy nói

-Andrew: cô quen Kim hả?

-Vy: ừm, tôi là bạn của nó, sao vậy?

-Andrew: tôi là bạn cũ của Kim, bạn biết Kim đi đâu rồi không?

-Vy: bạn cũ...à đến đón nó đi họp lớp hả, 5h19 rồi, chắc nó đến nơi rồi đó.

-Andrew: họp lớp?

-Vy: ừm, ông cũng đi đi coi chừng trễ đó! (bỏ đi)

-Vy: đẹp trai dữ trời!!

-Andrew: bạn ơi, bạn biết Kim đi quán nào không?

-Vy: ờm....

-----------------------------------------------------------

-Huyền: tới rồi kìa!!

-Linh: trời ơi, lâu quá không gặp ha

-Kim: hello.

-Đạt: có mặt đầy đủ hết rồi ha!

-Khánh: chưa! còn thằng Quân đang chở con nó đi chơi, nó nói nó qua trễ.

-...: trời ơi phải học hỏi Quân nha mấy cha

-Thúy: tao mới cưới mà thằng Quý cứ dụ chồng tao qua nhà nó giữ em bé dùm hoài!

-Quỳnh: thì biết chồng mày thích con nít chứ sao.

*năm nào cũng vậy mình có gia đình đâu mà rủ qua làm gì không biết, biết nói gì đâu, vô ngồi diễn kịch câm không!*

-Như: Kim, bà sao rồi? có người yêu chưa?

-Đạt: ừ ha, năm trước không họp lớp không biết bà có người yêu chưa ha!

-Lân: cỡ con Hồng còn có không lẽ Kim không có!

-Quỳnh: thơi bây, im để nó nói coi.

-Kim: ờm..tao..ch...

-Huyền: đừng nói là chưa nha, sao ấp úng vậy?

-Linh: trời ơi, bao nhiêu năm rồi, mày ế vậy luôn hả Kim?

-Kim: *tao dành cả thanh xuân của tao để giải thích rằng TAO KHÔNG Ế, tao mệt mỏi quá mà*

-Đạt: u là trời, hồi đó mày thích Hoàng đúng không? không lẽ mày đợi nó chia tay bồ à?

-Thúy: điên hả cha, Hoàng đời nào nó chịu chia tay con Ngân!

-Lân: mà sao? Kim chưa trả lời mà..

-Huyền: trả lời đi

-Đạt: sao vậy? nói đi chứ?

-Kim: tất nhiên là tao có người yêu rồi!

-Huyền: thật hả??

-Linh: quen hồi nào vậy?

-Kim: hồi..năm trước!

-Mai: tao nghĩ nó quen thằng ất ơ nào thôi.

-Thư: vô duyên

-Mai: con này!

-Huyền: ờm, vậy mày cho tụi tao coi mặt đi!

-Kim: hmm, bạn trai tao không thích chụp ảnh!

-Mai: nghe là biết xạo rồi!

-Huyền: vậy sao! vậy chắc mày điện anh ấy đến đây được, đúng chứ?

-Kim: haizz, tất nhiên là không, anh ấy là CEO đó, bận lắm!

-Huyền: cài gì (cười) hừm, CEO hả?

-Quỳnh: nè lố quá rồi đó!

-Kim: sao chứ? bộ tao không thể có bạn trai làm CEO hả?

-Kim: *chết bà, có lố quá không ta*

-Huyền: à không, ý tao là trong lớp mình ai cũng muốn nhìn mặt người đàn ông may mắn quen được mày ý!

-Kim: *nói như kiểu đá xéo vậy ta*

-Kim: ừm, bây giờ thì không được rồi, để lần sau tao sẽ nói anh ấy ha!

Nhóm người con gái đó cứ đứng cười rồi nói nhỏ với nhau, cảm giác như không ai tin cô cả.

-Linh: thôi được rồi, nếu Kim nói dối, mày sẽ trồng chuối và hát bài con vịt!

-Kim: gì chứ? tại sao? cái đó tao đã nói rõ ràng là nếu không tham gia họp lớp tao mới làm mà!

-Huyền: con nhỏ này, mày ác quá đó. Không phải trồng chuối đâu, mày chỉ cần uống 5 ly bia và nhảy ếch xung quanh bàn nhậu thôi!

-Đạt: trời ơi, cũng được đó haha

-Kim: *có cần quá đáng vậy không, mấy cái đứa đáng ghét này!*

-Kim: được thôi, dù sao tao cũng không nói dối, tại sao phải sợ chứ!

Huyền làm vẻ mặt đắc ý nhưng có chút đáng ghét gật đầu.

-Huyền: thôi được rồi, dù sao cũng chúc mừng mày ha, ráng quen tới lúc giới thiệu với tụi tao nha, chứ để lúc đó lại nói là chia tay thì kì lắm đó haha

-Kim: yên tâm đi, tao quen ai cũng bền hết chứ không có chơi đùa qua đường rồi õng ẹo để dụ trai đâu.

Huyền bị nói trúng tim đen dù tức giận nhưng cũng ngồi im. Ngồi ăn được một lúc thì cô lấy điện thoại ra bấm vì..quá chán. *Trời ơi 23 cuộc gọi nhỡ? ai điện dữ vậy?*

-Kim: tao ra nghe điện thoại cái nha!

-Quỳnh: oke.

"alo ai vậy?

tao nè, mày đang ở đâu vậy đã nói hôm nay tao chở đi chơi mà!

Thịnh hả?

ừ...

ủa tao tưởng mày nói để an ủi tao thôi, tao xin lỗi

bỏ đi, mày đang ở đâu?

ờm, ở quán ****

oke giờ tao qua đấy.

ờ..!"

-Kim: sao nghe giọng nó hung dữ vậy trời!

Cô trở vào bàn ăn nói

-Kim: giờ tao phải về rồi, tạm biệt mọi người ha

-Huyền: mày về với ai vậy?

-Kim: ờm, bạn tao qua rước

-Linh: haizz bạn trai gì mà ngày Noel cũng bỏ bạn gái về với bạn vậy chứ

-Mai: ừ, bạn trai thế thì tệ thật đó. Gặp tao là chia tay lâu rồi!

-Kim: ờ thôi tao về nha, Giáng sinh vui vẻ

-Lân: về cẩn thận nha, Giáng sinh vui vẻ!

-Huyền: ha, nghe là biết nói dối rồi

-Quỳnh: tụi bây bớt đi, vô duyên quá trời à!

-Thùy: ờ, đã biết nó vậy rồi mà cứ hỏi!

-Linh: thì bạn bè có gì nói thật chứ, đâu cần phải bịa chuyện làm gì. Do nó thôi

-Thanh: chứ bây hỏi hoài vậy nó cũng biết quê chứ! không biết điều gì hết à

-Mai: ừ 2 đứa này hết xài.

-Thư: mày luôn đó!

Cô vừa ra khỏi quán thì đúng lúc anh vừa chạy tới, cô ngồi vào xe nhìn anh cười duyên, anh có vẻ khá tức giận nhưng nhìn cô cười vậy làm anh cũng mắc cười.

-Kim: hii, xin lỗi nha, đợi tao lâu không?

-Andrew: ai đợi mày?

-Kim: xí, không đợi sao nói chuyện điện thoại cọc vậy? hay tại dì bắt mày đi, nếu vậy thì không cần đâu! (tính bước ra)

-Andrew: ngồi im, tại lúc nãy có chuyện làm tao bực thôi!

Thật ra là vì đợi cô lâu, còn không chịu bắt máy làm anh lo lắng nên không kìm được mà có chút nóng nảy

-Kim: ha thằng này, vì có chuyện bực nên nói giọng cọc cằn như thế với tao hả?

-Andrew: ờm..thì...

Cô nhìn ra cửa sổ, anh tưởng cô giận nên hạ giọng xin lỗi

-Andrew: tao xin lỗi!

Cô nhìn anh khá bất ngờ, trong lòng nén cơn cười tiếp tục nhìn ra cửa sổ

-Andrew: nè! xin lỗi mà!

-Andrew: xin nhỗi ạ!

-Kim: hahaha!

-Kim: mày làm gì vậy, mắc cười quá đi!

Anh đỏ mặt chăm chú lái xe, cô nhìn vẻ đáng yêu của anh bất giác xoa đầu anh. Anh nhìn cô cười theo, hai người cứ thế nói chuyện vui vẻ trên xe. Sao ở bên cô anh có thể bày ra những lời nói và biểu hiện đáng yêu này chứ, nếu để ai nhìn thấy chắc mất mặt chết
------------------------------------------------

*alo Manh, mày có đi chơi không?

ờ có, sao vậy?

à không gì, tao tính...

hả? mày nói gì?

à thôi cũng không có gì!

ò vậy thôi tao cúp nha

oke..*

-Vy: haizz, không thích đi club chút nào..

[ủa bình thường mê lắm mà] ad

-Vy: thế nào cũng có ông Kha với người yêu ổng!

-Vy: thôi ở nhà cho lành.

------------------------------------------------

Cô bước ra khỏi nhà thì thấy Minh đang đi qua đi lại trước cửa nhà cô, vừa thấy cô anh ngây ngốc đứng nhìn...

-M.Anh: anh đứng trước cửa nhà tôi làm gì?

Anh đứng ngập ngừng một lúc rồi lôi hộp quà từ phía sau lưng ra đưa cô nói

-Minh: quà của em..!

Cô bất ngờ nhìn hộp quà, từ từ mở ra.

-M.Anh: giày!

-Minh: ừm, người ta thường nói tặng giày là không nên, nhất là với người mình yêu thương vì....nó đồng nghĩa với việc người đó sẽ rời đi....

Không gian ảm đạm, chính tính cách và con người này của anh đã khiến cô yêu anh rất nhiều

-Minh: nhưng anh thì nghĩ khác, việc tặng giày cho người mình yêu thương nó thể hiện rằng người đó rất quan tâm từng chi tiết nhỏ nhặt nhất của người yêu.

Cô nghe vậy tay liền cầm chiếc giày lên nhìn size

-M.Anh: 38! sao anh...

-Minh: anh ít khi đi mua giày cùng em nhưng không đồng nghĩa với việc anh không biết size giày của vợ mình

Cô nhìn anh nước mắt rưng rưng, cô lấy lại bình tĩnh nói

-M.Anh: đúng vậy nhỉ! thật may mắn cho cô gái sau này cưới anh làm chồng..

Anh liếc mắt nhìn cô, trong lòng như nghìn nhát dao đang khứa vào vậy, anh nói

-Minh: anh xin lỗi! chúng ta...

-M.Anh: không đâu! không cần xin lỗi làm gì nữa. Lúc em cần nghe 2 chữ này nhất chính anh là người nói

"-Minh: cảm ơn em đã trả lại tự do cho anh!"

Anh nhớ lại rồi nghiến răng, đúng vậy từ lúc đó anh đã không còn tư cách gì để ở bên cô nữa, kể cả danh phận làm bạn anh cũng không xứng.

-M.Anh: anh có biết khoảng thời gian đó tôi thảm hại thế nào không?

-Minh:........

-M.Anh: (cười khẩy) tất nhiền là anh không biết rồi.

Cô vô tình nhìn thấy Khoa đã đến cô nói câu tạm biệt rồi rời đi

-M.Anh: cảm ơn vì đôi giày!

Anh nhìn theo bóng lưng cô không khỏi đâu lòng, anh ôm mặt rồi nhìn xa xăm.

*em hỏi khoảng thời gian thảm hại đó của em anh có biết không sao? anh biết, anh biết chứ..rất rõ là đằng khác, bởi vì anh cũng đã rất thảm hại mà*

--------------------------------------

-Khoa: em ổn không?

-M.Anh: em bình thường mà!

Anh khẽ gật đầu, nhưng anh biết rõ cô không hề ổn. Nhưng anh nghĩ anh không nên hỏi thêm...

Theo làn gió nhưng buồn phiền cũng bay đi. Cô hỏi anh

-M.Anh: chúng ta sẽ đi đâu vậy?

-Khoa: anh sẽ đưa em đến một nơi có lẽ em sẽ thích!

---------------------------------------------------------

*alo ra đi

ra đâu?

trước nhà!*

-Vy: hả??

Cô nhanh chân chạy ra thì thấy anh đứng trước cửa, môi chảy máu, người thì ướt cô liền mở cửa hỏi thăm

-Vy: em bị gì vậy?

-Trường: không có gì đâu! của chị nè!

-Vy: gì đây?

-Trường: hôm qua tôi có quà giáng sinh rồi, giờ tôi tặng lại chị đó!

Cô háo hức mở túi ra

-Trường: tôi nghĩ chị sẽ thích!

-Vy: là em tự lựa đó hả?

-Trường: ừm..sao vậy?

-Vy: đẹp thật đó, chị cảm ơn nhá!

-Trường: không có gì đâu, thôi tôi về đây, tôi còn phải đi làm nữa!

-Vy: ờ..ủa khoan!

-Trường:??

-Vy: sao em biết nhà chị, còn biết chị sẽ ở nhà nữa?

2 tiếng trước:

"-Nu1: tao biết ngay là con Vy không tới mà!

-Nu2: sao mày biết?

-Nu1: thì bồ cũ nó ở đây chắc nó dám tới.

-Nu3: tao thấy 2 người đó yêu nhau lắm mà, hình như còn tính đám cưới nữa đó mày.

-Nu1: đúng rồi, mà mày biết đó, ổng chỉ yêu mỗi bà Rinny thôi, còn mấy đứa kia anh ấy toàn chơi qua đường thôi

-Nu2: qua đường mà 4 năm hả má?

-Nu3: tao nghe nói tại nó quen ổng đúng lúc chị Rinny bay qua Anh nên con Vy thành người thay thế luôn.

-Nu1: ời ơi,...

-Nu2: ê anh Kha tới kìa

Anh mới vừa bước xuống xe thì nhận ngay 1 cú đánh như trời giáng những người ở đó ai cũng bất ngờ

-Kha: mày điên hả!

-Trường: thằng khốn!

-Kha: ha, tao nhớ rồi, hôm qua ở rạp phim. Nè mày là bồ mới nó hả

-Trường: mày không cần biết

Cậu tính đánh thêm cái nữa thì bị Phương lấy thùng nước gần đó đổ lên đầu anh, nhân cờ hội Kha liền đánh mạnh vào mặt khiến cậu nằm ra đất.

-Kha: tao cũng chẳng có hứng thú với việc biết mày là ai, nên cũng đừng đến kiếm chuyện với tao nữa, nếu có lần thứ 2 tao nghĩ đời mày sẽ khổ lắm đó.

-Trường: (khinh bỉ)

Sau khi tất cả đi vào trong, anh đứng dậy tay chùi vết máu ở mép môi nhìn vào trong thở ra rồi điện cho ai đó.

Hiện tại~~~

-Trường: chị không cần biết đâu, thôi vào nhà đi

-Vy: chị cảm ơn nha.

Cậu leo lên chiếc xe máy rồi chạy đi, cô vào nha ướm thử chiếc váy lên người. Chi tiết dù đơn giản nhưng cũng rất xinh xắn nhẹ nhàng.

----------------------------------------------------------------

*What?

Yes, he came to find you! Vâng, cậu ấy đã đến tìm cô ạ!

Okay let me arrange. được rồi để tôi sắp xếp*

-Bella: Nolan, you're back!

~~~

-Peter: Bella em đã nhận được quà chưa?

-.....

-Peter: Bella?

-Peter: Bell...

Cô phóng ra từ phía phòng ngủ ôm chằm lấy anh, anh có chút bất ngờ rồi ôm chặt cô

-Peter: em làm anh dựt mình!

-Bella: (cười) cảm ơn anh về món quà.

Hai người buông nhau ra, nhìn đối phương với gương mặt hạnh phúc. Cô nắm tay anh đi lại bàn ăn, anh bất ngờ nói

-Peter: một mình em tự làm hết đó hả?

-Bella: chứ còn gì nữa, đây là món quà em tự tay làm tặng anh đó!

Anh hạnh phúc ôm chầm lấy cô xoay một vòng, rồi cả hai trao cho nhau nụ hôn nồng nàn nhất..

-Bella: được rồi, ăn thôi!

Anh khẽ gật đầu, 2 người cùng nhau thưởng thức, cùng nhau tâm sự

-Bella: good?

-Peter: very good!

-Bella: (cười)

-Peter: đây có lẽ là ngày giáng sinh tuyệt vời nhất của anh.

-Bella: anh lại nói bự

-Peter: nói bự?

-Bella: thì ở Việt Nam nói cái gì nó phóng đại thì là nói bự mà, không phải hả?

-Peter: (cười) người ta gọi là nói quá.

-Bella: à ờ,..thì ý em là nói quá đó!

Cô thấy anh vẫn còn cười cô cũng cười theo.

-Peter:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net