hihi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
gò má rơi vào cây kim tiêm trên tay trái của mình. Lạnh băng.
“Nghệ Hưng ca vạch trần tâm tư của người khác như vậy cũng không tốt đâu nga. Em là bác… bác sĩ khoa thần kinh. Em rất rõ ràng nói như lời của anh…em… tâm tình… của em… sẽ…” Rốt cuộc nói không được nhỏ giọng khóc thút thít.
Không ai nhớ đến, không ai thương yêu thật là đáng buồn.
Biên Bá Hiền đã từng nói muốn Xán Liệt hối hận kia đã chết đâu rồi. Biên Bá Hiền ngạo kiều kia đã chết đâu rồi.
Hết thảy đều xong rồi, nếu như bọn Tử Thao không trở lại cậu sợ rằng thật sự sống không nổi nữa. Bây giờ nhìn không thấy gương mặt của mình, vị trí của mình, hoàn cảnh của mình, thành phố của mình, không thấy được cảm xúc của người khác là thiện hay ác cho nên cậu sắp hỏng mất rồi. Đã cân nhắc tới cái chết rồi.
Nghệ Hưng nhẹ nhàng vỗ lưng Bá Hiền nói, “Đừng sợ… Có anh ở đây, anh sẽ không rời đi đâu hết.”
Bá Hiền dừng lại, người ngay cả mặt cũng không thấy có thể tin tưởng sao?
Bá Hiền cười cười. Tâm tình tốt lên nhiều.
Bá Hiền muốn tìm tay của Nghệ Hưng. Nghệ Hưng đưa tay nắm lấy hai tay xinh đẹp đang bồi hồi quơ loạn trên không. Bá Hiền cười, “Sao em lại cảm thấy giống như một lão già ha ha.” Nghệ Hưng cũng cười cười. Nhưng nhìn sơ cũng biết giờ phút này gương mặt của Nghệ Hưng rất khó coi.
“Bác sĩ Trương, tình huống khẩn cấp cần làm phẫu thuật.” Một vị y tá lảo đảo nghiêng ngã chạy vào phòng bệnh nói.
Nghệ Hưng bối rối “Bá Hiền à…”
“Hưng ca anh đi đi. Em sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ anh trở lại.” Bá Hiền khéo léo gật đầu một cái.
Nghệ Hưng lo lắng nhìn mấy lần rồi gật đầu chạy đi.
Nghệ Hưng rời đi một lát sau Bá Hiền thần kinh nhạy cảm xuống giường, dựa vào tường từng bước từng bước đi về phía trước. Giờ phút này một chút xíu động tĩnh cũng kích thích trái tim Bá Hiền nhảy lên khiến cậu cảm thấy bất an.
Hình như đã đi tới bên cửa sổ, Bá Hiền nhắm mắt lại có thể cảm nhận được một chút xíu bạch quang, mở mắt ra một mảnh bóng tối.
“Không nhìn thấy……” Bá Hiền nhẹ nhàng thì thầm.
“Rầm” Cửa đột nhiên bị mở ra. Bá Hiền ngu ngơ quay đầu lại. Là ai không thấy rõ. Là ai? Tuyệt đối không phải là Nghệ Hưng.
Là một người xa lạ.
Bá Hiền cố gắng áp chế khủng hoảng trong lòng run rẩy thanh âm hỏi, “Là ai vậy?”
Đối phương không nói lời nào, Bá Hiền có thể cảm giác được người nọ còn đứng ở đó nhìn mình chằm chằm. Là ai… cảm giác có chút quen thuộc.
“Rốt cuộc là ai.” Bá Hiền tuy cảm thấy người trước mắt không giống người xấu, nhưng trái tim vẫn không thể thôi đập dồn dập. Tiếp tục hỏi tới. Bởi vì trừ hỏi, cậu không thể ra sức.
Dựa theo tình huống bây giờ của Bá Hiền, đứa trẻ mười tuổi cũng có thể bắt cóc thành công.
Phía sau không có đường lui vậy cậu làm sao biết được sẽ có thứ gì. Phía trước là giường bệnh đi. Cách mình bao xa? Không biết. Cậu đã quên vừa rồi đi được mấy bước.
Thấy người trước mắt không nói lời nào, Bá Hiền thở dài, “Xin hỏi rốt cuộc muốn làm gì?”
Chỉ nghe từ trong điện thoại truyền tới giọng nói Bá Hiền cực kỳ quen thuộc .
Thanh âm nghẹn ngào khàn khàn mang theo tràn đầy tư niệm yêu thương từ trong miệng nói ra hai chữ, “Bá Hiền…”
“Xán Liệt? Phác Xán Liệt?”
Tim Bá Hiền đập cuồng loạn, thật là quá tổn thương lòng tự ái. Vốn muốn lấy tư thái hoàn mỹ xuất hiện trước mặt Xán Liệt, nhưng khi nhìn lại bây giờ. Mình thật chật vật.
“Mời anh tắt loa. Vị tiên sinh này, tôi không biết anh là ai nhưng mà nếu như anh cũng không biết tôi thì mời anh lập tức lập tức rời khỏi nơi này.” Bá Hiền kích động kêu to, “Bá Hiền, anh sai rồi. Em đang ở đâu? Bệnh nặng sao? Anh đi xem xem em có mạnh khỏe hay không?”
Vừa nói xong âm thanh vừa bị cắt đứt.
Bá Hiền thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đang khóc?” Bá Hiền mệt mỏi hỏi. Thật ra thì từ lúc nãy vẫn cảm giác được người trước mắt đang cực độ cố gắng khắc chế cái gì đó, hô hấp cũng không vững vàng.
“Bá Hiền à… Bá Hiền à… Bá Hiền à…” Tuấn Miên kêu tên Bá Hiền huỵch một cái quỳ trên mặt đất lớn tiếng khóc lên.
Em trai mà anh tìm được lại không nghĩ rằng lại có dáng vẻ làm cho người ta đau lòng như vậy. Hơn một tuần không gặp, Bá Hiền của anh gầy đi.
Bá Hiền bị tiếng khóc của Tuấn Miên làm cho giật mình, một bên lại thấy vui mừng.
“Miên ca…” Bá Hiền gọi đi về phía trước, hai tay bất lực mò mẫm ở phía trước,  Bá Hiền lảo đảo một cái té xuống đất. Bá Hiền phẫn hận đứng lên, thử đi về phía trước lại phát hiện thể lực chưa đủ hai chân run rẩy.
Tuấn Miên bò tới chỗ Bá Hiền ngã ngồi ôm cậu kêu, “Bá Hiền à Bá Hiền Bá Hiền.”
Tuấn Miên đang tự trách, là anh không chăm sóc em trai thật tốt, không bảo vệ em trai thật tốt. Mình làm sao lại không bao giờ vì công tác mệt nhọc cộng thêm suy nghĩ tự cho rằng cậu rất kiên cường làm cái cớ, cũng là anh bao nhiêu lần qua loa cho có lệ. Hiện tại em trai bảo bối của anh biến thành như vậy, hơn phân nửa cũng có trách nhiệm của anh. Nói xem anh nên lấy mặt mũi thế nào gặp Bá Hiền?
Hai chữ Bá Hiền gõ lên nội tâm đã sớm phiên sơn đổi hải của Tuấn Miên. Giống như tất cả mọi thứ đều đã bị móc sạch rất đau đớn.
Bá Hiền rúc vào trong ngực của ca ca, không khóc mà cười ngọt ngào. Đây là cái ôm cậu hoài niệm nhường nào. Là người cậu tưởng niệm nhường nào trong những lúc cô độc một mình mấy ngày qua.
Nội tâm khổ sở lại không khóc nổi, Bá Hiền cười ôm chặt Tuấn Miên. Có người đang vì mình khóc là chuyện rất hạnh phúc, mình không cần thiết phải khóc.
“Nếu như em có thể nhìn thấy dáng vẻ anh khóc thì hay biết mấy, nhất định là ngu lắm không đẹp chút nào.”
Tuấn Miên nâng đôi mắt đẫm lệ lên, “Bá Hiền a anh… thật xin lỗi. Về phần Xán Liệt,”
Bá Hiền thản nhiên cười một tiếng, “Anh… đừng kêu hắn tới. Chúng ta cứ như vậy kết thúc thật tốt, cuộc sống của em bây giờ rất tốt…”
Tuấn Miên gật đầu một cái, anh không muốn ép Bá Hiền. Bởi vì tâm của Bá Hiền so với bất luận kẻ nào đều sẽ đau đớn hơn. Đau đến chết lặng.

21

Tuấn Miên đỡ Bá Hiền đứng dậy trở về nằm lên giường bệnh, giải thích cặn kẽ cho Bá Hiền. Bắt đầu từ khi biết Bá Hiền đang ở bệnh viện, miệng không thành thật nói cho Xán Liệt đến sau khi kêu bọn Thế Huân rời đi, bản thân lại lén lén lút lút chạy tới thành phố A.
Bá Hiền giống như nghe kể chuyện, nghe rất cao hứng.
“Bá Hiền anh đến rồi.” Nghệ Hưng còn chưa thay áo phẫu thuật đã bỏ chạy tới phòng bệnh, lúc làm phẫu thuật thật là thiếu chút nữa thì thất thần gây họa.
Tuấn Miên và Nghệ Hưng nghi ngờ nhìn thẳng vào mắt nhau. Bá Hiền giới thiệu, “Ca… đây là bác sĩ trưởng của em, Nghệ Hưng ca. Chiếu cố em rất nhiều cũng là đối tượng trước mắt để em lệ thuộc vào nhất.”
“Hưng ca, đây là Miên ca của em, là anh trai em đã quen biết nhiều năm.” Bá Hiền vui vẻ giới thiệu, đã lâu chưa từng như vậy. Giới thiệu cho đối phương người rất quan trọng với mình cảm giác thật là tuyệt.
Tuấn Miên tự đứng dậy gật đầu với Nghệ Hưng để cảm ơn, lại đưa số điện thoại bày tỏ buổi tối muốn hàn huyên một chút.
Nghệ Hưng cũng gật đầu một cái. Bá Hiền hoàn toàn không biết chẳng qua chỉ nghi ngờ trừng hai mắt, cố gắng vễnh tai nghe lén.
Sau khi Nghệ Hưng đi, hai người bắt đầu tám nhảm. Nhưng mà Bá Hiền đã lâu không có vận động nên rất dễ mệt mỏi, bây giờ lại bị thiếu máu nặng, chỉ chốc lát lại hôn mê muốn ngủ.
Tuấn Miên đợi đến khi Bá Hiền ngủ thì gọi cho Xán Liệt.
“Em biết rồi.” Xán Liệt cúp điện thoại nhìn bức ảnh bóng lưng của một thiếu niên áo trắng được treo trên tường có chút nhập thần.
Đây là Tuấn Miên cho hắn. Lúc đó Xán Liệt giữ lại tâm tình lần cuối cùng của Bá Hiền mà cất giấu. Sau đó mỗi sáng sớm, tới đây chào buổi sáng. Buổi tối tan việc về đến nhà lại đến chúc ngủ ngon. Mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng cũng rất tốt.
Xán Liệt nhìn chằm chằm bức ảnh một hồi lâu sau đó rót ly cà phê về phòng. Quyển nhật kí viết đầy về Độ Khánh Tú đã bị Xán Liệt ném đi, tấm hình chụp Độ Khánh Tú ngủ kia theo đó cũng có thể biến mất thành bụi bẩn.
Xán Liệt nhìn hơi nóng toả ra từ ly cà phê, ánh mắt bắt đầu ướt át.
Bá Hiền không còn giống như trước kia nữa mấy ngày nay hắn mới khắc sâu cảm nhận được, với mình mà nói Bá Hiền trọng yếu nhường nào.
Nhưng hắn thì sao, lần lượt bỏ lại Bá Hiền mà rời đi, lần lượt cào lên vết thương trong tim Bá Hiền, lần lượt khiêu chiến cực hạn của Bá Hiền để rời khỏi mình.
Cuối cùng lại dùng một cái tát chói mắt để kết thúc cuộc tình thấp kém này.
Phác Xán Liệt mày thật đáng chết!!!
Xán Liệt suy nghĩ cứ tưởng rằng tâm đã sớm không còn đau đớn được nữa, lại không nghĩ tới càng ngày càng đau hơn. Mỗi tối đều nằm mơ thấy Bá Hiền nói hận hắn, Xán Liệt cũng không ngủ được. Buổi sáng làm việc để tê liệt thần kinh tưởng niệm Bá Hiền, buổi tối dùng mất ngủ tới thay thế chỗ trống của Bá Hiền.
Dường như gương mặt của Bá Hiền càng ngày càng rõ ràng.
Dường như trái tim của Bá Hiền càng ngày càng xa cách.
Xán Liệt sợ chờ đến lúc hắn được gặp lại Bá Hiền, mình sẽ nhịn không được mổ bụng tự sát. Hắn không muốn nhìn thấy Bá Hiền đã từng cười híp mắt, bây giờ lại dùng đôi mắt không có ánh sáng, con ngươi trống rỗng vô thần nhìn vào mặt mình
Hắn còn phải nói với Bá Hiền câu thật xin lỗi đã từng keo kiệt không chịu nói.
Chỉ cần Bá Hiền nguyện ý, hắn cũng sẽ không bỏ cậu lại nữa.

Tuấn Miên cùng Nghệ Hưng đứng trên hành lang nói chuyện.
“Bác sĩ tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện. Ngày mai sẽ có một người bạn đến chiếu cố Bá Hiền, nhưng mà người bạn kia, quan hệ với Bá Hiền không tốt lắm, cho nên tôi có thể biến hắn thành anh đến tới chiếu cố Bá Hiền hay không?”
“Nga… Có thể có thể.  Bất quá tôi phải thường xuyên đến đổi thuốc cho em ấy, khi đó làm sao bây giờ?” Nghệ Hưng có chút mất mát nho nhỏ.
“Khi đó anh cùng hắn tới đây đổi lại là tốt. Chỉ cần ngài không nói gì hết thảy đều ok có thể không?” Tuấn Miên khẩn cầu.
Nhìn ánh mắt của Tuấn Miên, mặc dù không muốn đáp ứng lắm, bất quá vẫn đáp ứng khi rời đi còn dặn dò, “Người bạn kia nếu như có thể kích thích thần kinh của Bá Hiền tốt nhất thì tránh đi. Còn có, tôi sẽ kêu cậu tới, tôi ghi lại hành trình mấy ngày nay của Bá Hiền, theo như cái này mà làm cũng không có vấn đề.”
Tuấn Miên gật đầu một cái. Liếc nhìn Bá Hiền trong phòng bệnh gửi cho Xán Liệt một tin nhắn.
Sau khi Xán Liệt nhận được thì cười.
Tôi rốt cuộc có thể nhìn thấy em sao? Bất kể là dùng loại phương thức gì cũng được chỉ cần còn có thể nhìn thấy gương mặt em là đủ rồi.

22

Ngày thứ hai, Xán Liệt từ chức ở công ty. Sau này không có chuyện gì có thể ngăn trở con đường Xán Liệt đi gặp Bá Hiền.
Xán Liệt một đường thấp thỏm lái xe về phía thành phố A.
Bá Hiền sẽ không nhìn ra sơ hở gì nhỉ. Sẽ không đâu.

Trong bệnh viện:
Bá Hiền rời giường, sau khi Tuấn Miên rửa mặt cho cậu xong, Bá Hiền có chút nghi ngờ   bình thường Nghệ Hưng tới cũng rất sớm sao hôm nay lại trễ như thế.
“Miên ca, Nghệ Hưng ca còn chưa tới sao?” Mặc dù Tuấn Miên ở bên cạnh nhưng cậu vẫn tương đối quen thuộc với Nghệ Hưng hơn, bởi vì dù sao khi cậu bất lực nhất đối tượng có thể lệ thuộc vào chỉ có Nghệ Hưng. Cho nên bây giờ có chút thấp thỏm bất an.
Tuấn Miên kéo tay Bá Hiền cho cậu cảm giác an toàn.
“Bá Hiền a không bằng chúng ta đi ra ngoài một chuyến nhé?” Tuấn Miên nhìn đồng hồ trên tay đã hơn 9 giờ rưỡi. Giấy lưu ý nói thế.
Bá Hiền cũng gật đầu một cái. Cậu rất rõ ràng vào lúc nào thì nên làm cái gì.
Ngồi trên xe lăn được Tuấn Miên đẩy ra công viên của bệnh viện.
“Anh, anh xem. Đi về phía trước sẽ có chỗ phun nước, vị trí bên phải sẽ có một lão thái thái đang ngồi trong tay cầm một cây lược ngắm phong cảnh, sau đó đi về phía trước một trăm mét nữa sẽ đến nơi em thường ngồi nghỉ ngơi, nơi đó có những bông hoa nhỏ nho đủ mọi màu sắc, hương thơm của chúng có thể làm cho người ta rất an tâm.” Bá Hiền vừa chỉ vừa nói rất vui vẻ.
“Đều là Nghệ Hưng nói cho em biết?” Tuấn Miên cũng cười nói. Anh rất cảm tạ khi Bá Hiền có thể kiên cường như thế này.
“Đúng vậy” Bá Hiền gật đầu một cái.
Đến chỗ cũ, Tuấn Miên ngồi bên cạnh.
Xa xa có cái bóng đang đứng u buồn nhìn về phía Bá Hiền.
Sau khi Xán Liệt đậu xe xong, ở xa xa liền nhìn thấy Bá Hiền.
Cố gắng khống chế không cho nước mắt rơi xuống, không đành lòng nhìn gương mặt của Bá Hiền, cắn môi đi sát qua.
Bá Hiền của hắn, bây giờ không thấy mình cũng không nhìn thấy cậu, cũng không nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp này, tháng sáu nóng bức cũng không thể khiến Bá Hiền chảy mồ hôi.
Xán Liệt đây là do mày làm hại, truy tìm nguyên nhân cũng là mày làm hại.
Xán Liệt đột nhiên không có dũng khí đi về phía trước, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tuấn Miên. Tuấn Miên phức tạp nhìn Xán Liệt, kêu Xán Liệt tới đây không biết là đúng hay sai. Nhưng chuyện đã tới nước này, cũng chỉ có thể đi từng bước.
Tầm mắt của Xán Liệt bị nước mắt làm cho mơ hồ, hình bóng nho nhỏ của Bá Hiền thay đổi càng thêm nhỏ bé.
“Ca ca,” Xán Liệt bị một bé gái níu lại vạt áo. Xán Liệt lau nước mắt cúi đầu.
“Ca ca, anh đưa cái này cho Bá Hiền ca ca đi. Đây là hoa anh ấy thích nhất nga.” Tay bé gái cầm ba đóa hoa hồng chỉ chỉ Bá Hiền ở phía nói.
“Em ấy rất thích ư?” Xán Liệt ôn nhu hỏi. Nhận lấy ba đóa hoa hồng.
“Đúng vậy. Em thường bán hoa ở đây, nhưng mà mỗi lần Bá Hiền ca ca chỉ muốn hoa hồng ở chỗ em. Lần này em rốt cuộc có thể rồi. Anh giúp em đưa cho anh ấy đi. Vậy tạm biệt.” Bé gái nói xong thì chạy đi.
Xán Liệt nắm hoa hồng thật chặt trong tay, đi từ từ về phía Bá Hiền.
Từng bước từng bước cũng cảm thấy đặc biệt xa xôi, hai chân run rẩy trái tim cũng đang thấp thỏm.
Nếu như tôi có thể không ngã nhào mà thuận lợi đi tới trước mặt em, như vậy tôi nhất định phải ôm lấy em, nói với em một tiếng thật xin lỗi.
Từ từ đi tới nơi chỉ cách Bá Hiền có ba mét. Lẳng lặng nhìn Bá Hiền.
“Có người tới?” Bá Hiền nghi hoặc nắm lấy áo của Tuấn Miên thoạt nhìn có chút khẩn trương.
Không nghĩ tới trực giác của Bá Hiền lại chuẩn như vậy. Đây chẳng phải đang nói, mặc dù mặt ngoài cậu thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng thật ra thì nội tâm rất khẩn trương, một khắc đều chưa từng buông lỏng?
Xán Liệt có chút đau lòng nheo mắt.
Từng bước từng bước đi về phía trước, đi tới trước mặt Bá Hiền.
Bá Hiền bị một bóng đen đột nhiên xuất hiện mà giật mình, toàn bộ ánh nắng bị ngăn trở, Bá Hiền mở to mắt nắm chặt áo của Tuấn Miên. Tuấn Miên vỗ vỗ lưng cậu để cậu an tâm. “Bá Hiền đừng sợ, là người bán hoa thôi.” Tuấn Miên nhìn ba đóa hồng trong tay Xán Liệt cầm lấy nó, bỏ vào tay của Bá Hiền nói, “Nhìn nè. Đây là hoa hồng mà em thích nhất.” Nhưng ý thức được Bá Hiền không nhìn thấy, Tuấn Miên có chút ngạo mạn. Xán Liệt cũng nhíu mi sợ câu nhìn kìa kia thương tổn trái tim của Bá Hiền.
Nhưng mà Bá Hiền lại cười rất vui vẻ, “Hoá ra là như vậy. Cám ơn anh a, tiên sinh.” Bá Hiền cảm giác được trước mặt người nhất định là nam. Gật đầu cảm ơn một cái.
Sau đó buông tay của Tuấn Miên ra, nhẹ nhàng sờ lên hoa hồng, bị gai đâm có hơi đau   nhưng Bá Hiền vẫn tiếp tục sờ, tay đã bắt đầu ra máu. Xán Liệt muốn ngăn cản cũng không dám. Tuấn Miên không thể làm gì khác hơn là đoạt hoa hồng lại nói, “Bá Hiền   chúng ta bỏ nó vào bình


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ihhh