hihi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cảnh sát đi tới nói, “Cậu ta là người thanh tĩnh duy nhất, chúng tôi cần hỏi cậu ta một chút để điều tra chuyện này.”
“Nhưng là vết thương của cậu ấy cũng không nhỏ, cần phải xử lý.” Y tá không cam lòng mất mát.
Bá hiền không kiên nhẫn hét với cả hai. “Thương thế của tôi không có gì. Chị có thể đi rồi. Còn có, anh cảnh sát tiên sinh, chuyện phát sinh quá nhanh tôi cũng không biết tự mình tra đi.”
Sau đó lưu lại hai người cũng không quay đầu mà rời đi luôn.
Đi được một lúc lâu, sờ máu trên đầu lại đi tới buồng điện thoại gọi cho Tuấn Miên.
Kết quả không bắt máy.
Bá Hiền nghĩ hay là không đi nữa, dù sao cũng không có tiền.
Liền một mình đi về nhà.

Xán Liệt về đến nhà, lấy lá thư của Bá Hiền ra đọc lại.
“XXX là có ý gì đây…” Xán Liệt suy nghĩ liền mở laptop, lên Weibo đăng một tin.
“Bạn tôi gửi cho tôi một lá thư. Nội dung thì rất bình thường, chỉ bất quá phía sau có viết XXX đây là ý gì vậy?”
Không đến mấy giây đã tới một đống lớn bình luận đến từ hồ bằng cẩu hữu, đồng nghiệp không quen.
A: “Ý tứ là tôi yêu anh đi? Bạn cậu là nam hay nữ a.”
B: “Nếu như là nữ sinh cậu yêu, ý tứ có phải hối hận hay không? “
C: “Tôi cảm thấy là của nam sinh viết, có phải là ám ngữ gì đó giữa hai người hay không. Tỷ như ngày nào đó gặp, chỗ cũ, hoặc là tôi yêu anh? Oa ô cái này thiệt kích thích nha. Thân ái~ Cậu là công hay thụ?”
Đọc một đống tới mặt hắc tuyến, kéo kéo xuống tuốt dưới không có một câu trả lời hài lòng.
Đang lúc hắn muốn buông tha, bình luận của một bé trái hấp dẫn tầm mắt của hắn.
“Cái tên này…” Xán Liệt khinh bỉ nhìn một lần.
Conan Là Nam Thần Của Em: Em là dân manga 15 tuổi. Trước kia em có xem bộ thứ hai của Conan, bộ đó vừa đúng có một án kiện liên quan tới XXX, không biết ý tứ có phải là giống nhau hay không a. Truyện tranh bikini sao. Dù sao thì em vẫn tin tưởng.
Xán Liệt ôm thái độ muốn thử một chút trả lời một câu, “Nói một chút coi. Nói không chừng cũng không khác là mấy.”
Trả lời rất nhanh.
Nhìn phần trả lời Xán Liệt cố định ở tại chỗ, trái tim vẫn hỗn loạn thành một thật lâu không hồi phục.
Hoá ra Bá Hiền là ý này…
XXX
Có hai loại ý nghĩa.
Thứ nhất là kiss
Thứ hai là tôi hận anh.
Nói hơi ngoan độc chính là để anh nếm thử tư vị bị người ta dùng con dao bạc từ từ bị cắt trái tim ra.

18

Bá Hiền về đến nhà tự mình xử lý vết thương. Điện thoại đã ném, tiền cũng không nhiều.  Nên làm cái gì bây giờ? Ngày mai lại phải đi thực tập ở thành phố khác a!!!
Bá Hiền cố nghĩ cuối cùng quyết định.
Về phòng đổi thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi kéo hành lý rời nhà Tuấn Miên.
“Anh, chờ em trở lại nhé.” Kéo hành lý đi qua thùng rác thì ném bộ quần áo rách vào trong vào rồi cất bước.
Dùng 30 đồng còn sót lại, bắt một chiếc taxi đi tới câu lạc bộ thể thao tìm Hoàng Tử Thao và Ngô Thế Huân.
Bây giờ cậu thật sự không có tiền, lại khát lại đói còn không biết là mấy giờ.
Bồi hồi ở cửa câu lạc bộ chờ Hoàng Tử Thao và Ngô Thế Huân xuất hiện.
“Mấy tiếng rồi, hai người này không phải nói ngày ngày tới nơi này luyện tập sao? Tại sao ngay cả một cọng lông cũng không thấy vậy.” Một thân ảnh nho nhỏ, ngồi trên cái vali đá cục đá oán trách.
“Bá Hiền?” Thanh âm quen thuộc truyền đến, Bá Hiền chợt ngẩng đầu. A! Hoàng Tử Thao!
Bá Hiền chạy tới, “Tôi chờ cậu đã lâu.”
“Có người nói có một người kỳ quái vẫn đứng ở đây kêu tôi đi ra xem. Hoá ra là anh a. Bá Hiền có chuyện gì sao? Thật đã lâu không gặp nha~” Đào Tử mặt mày vui vẻ.
“Không phải là mấy ngày trước mới gặp sao?” Bá Hiền không nói. Đối đãi với Hoàng Tử Thao nhất định phải làm tuột thông minh bản thân xuống mấy phần mới có thể nói nên lời.
“Tôi đói bụng, tôi khát, không có tiền, không có chỗ để đi. Tôi kính nhờ cậu chứa chấp tôi có được hay không? Ngày mai sẽ tới nơi khác thực tập rồi. Làm ơn chiếu cố đi mà!” Bá Hiền tận lực nói đáng thương một ít.
Đào Tử có chút xin lỗi nói, “Ngày mai tôi và Thế Huân sẽ tới thành phố A chơi. Việc này…”
Bá Hiền vui mừng trợn to hai mắt, “Thật a.Tôi cũng tới đó. Tôi cũng đến đó nữa. Đưa tôi đi với.”
“Như vậy a. Dĩ nhiên không thành vấn đề.” Nói xong dẫn Bá Hiền lên lầu.
Bá Hiền vui vẻ nhảy lên. Phác Xán Liệt không có anh, tôi vẫn có thể hô hấp, trái tim tôi cũng đập như cũ!

Tuấn Miên ở trong triển lãm ảnh đợi Bá Hiền một hồi lâu cũng không thấy đến, không khỏi có chút bận tâm. Dù sao thì Bá Hiền vừa mới chia tay với Xán Liệt.
Nghĩ tới nghĩ lui quyết định đi tìm. “Đi đâu?” Ngô Diệc Phàm bắt cổ tay Tuấn Miên lại.
“Đẩy hoạt động lần này sang ngày mai đi. Tôi phải đi tìm Bá Hiền.”
“Bảo bối tất cả tâm tư em đều đặt ở cậu ta cũng không tốt đâu nga.” Ngô Diệc Phàm ôm lấy eo của Tuấn Miên nói.
“Đừng có nói đùa. Chuyện rất khẩn cấp.”
“Khẩn cấp như thế nào?” Ngô Diệc Phàm thiêu mi.
“Ai nha. Dù sao đi nữa! Buông tôi ra.” Tuấn Miên chạy trốn khỏi cái cái ôm của Ngô Diệc Phàm đi ra ngoài.
Ngô Diệc Phàm gọi thư ký của mình đến đem hoạt động đẩy sang ngày mai rồi cũng đi theo ra ngoài.
“Anh đưa em đi.” Ngô Diệc Phàm kéo Tuấn Miên ngồi lên xe của mình chạy về nhà.
Lái xe về nhà mới tới một cây số Ngô Diệc Phàm nói, “Phía trước hình như xảy ra sự cố   bị ngăn lại.
Tuấn Miên một trận bất an.
“Tôi muốn xuống xe.”
“Này, bây giờ xuống xe rất nguy hiểm.” Ngô Diệc Phàm cố gắng bắt Tuấn Miên lại thong thả giải thích.
Tuấn Miên chạy về phía trước.
Chạy đến nơi có sự cố. Tách đám người ra lại tránh thoát cảnh sát, chạy tới lôi một cảnh viên hỏi, “Xin hỏi anh có nhìn thấy một thiếu niên mặc màu quần áo trắng hay không?”
“Quần áo màu trắng? Ở đây nhiều quần áo màu trắng như vậy tôi làm sao có thể… A. Hay là cậu nói thiếu niên hôm nay nhảy từ cửa sổ xe xuống tôi lại nhớ.”
Tuấn Miên không hề nghĩ ngợi gật đầu, “Có thể chính là em ấy. Chính là em ấy.  Em ấy ở đó?”
“Cậu xác định là cậu ta?” Cảnh sát có chút nghi ngờ .
“Tôi nói là em ấy chính là em ấy. Em ấy ở đâu?”
Cảnh sát sửng sốt, nào có ai hét với cảnh sát vậy chứ. Bất quá cũng thành thật trả lời “Cậu ta a. Tôi nhớ là cậu ta tới buồng điện thoại bên kia rồi. Cậu ta còn bị chảy máu.”
Tuấn Miên nghe thế đầu choáng váng trước mắt một mảnh bóng tối, lấy lại tinh thần   chạy về nhà lại gọi điện thoại cho Xán Liệt. Xán Liệt vừa nghe cũng chạy tới nhà Tuấn Miên. Trực giác của hắn hôm nay rất đúng, luôn có chuyện gì xấu muốn xảy ra.
Tuấn Miên về đến nhà thấy Ngô Diệc Phàm đã dừng xe ở cửa chờ anh về. Một khắc kia khi Tuấn Miên thấy Ngô Diệc Phàm rốt cục không nhịn được mà khóc lên. Ngô Diệc Phàm đau lòng ôm chặt Tuấn Miên vỗ lưng anh nói, “Nói không chừng không phải là cậu ta đâu… Trước tiên hãy bình tĩnh. Ngoan a.”
“Kim Tuấn Miên.” Xán Liệt từ trong xe chạy xuống kêu to.
Thấy Tuấn Miên khóc, mắt thấy tim đã nâng tới cổ họng, xoay người chạy vào nhà Tuấn Miên nhà. Đồ đã mất. Đồ của Bá Hiền đã mất.
Xán Liệt ngồi dưới đất lắc lắc đầu. Làm sao có thể… Biên Bá Hiền làm sao có thể cứ như vậy rời khỏi mình.
Em không phải là bị thương sao. Tôi đền bù a. Em không phải là xảy ra tai nạn xe cộ sao? Tôi tới thoa thuốc cho em a. Nhưng mà em đi là thế nào đây. Sống hay chết em cũng nên nói cho tôi biết mới đúng.
Tuấn Miên vừa khóc vừa phẫn nộ chạy tới nắm cổ áo Xán Liệt đánh mấy quyền nói, “Đều tại cậu Phác Xán Liệt. Là cậu hại Bá Hiền. Nếu không phải là cậu, em ấy cũng sẽ không bị thương bây giờ cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ.  Cậu nói đi. Em ấy đã đi đâu? Nếu như ở trên đường hôn mê bất tỉnh thì nên làm cái gì bây giờ? Cậu nói a!” Tuấn Miên rống to. Lắc lắc thân thể của Xán Liệt rồi đánh khiến mặt Xán Liệt lập tức trở nên tím bầm.
Ngô Diệc Phàm kéo Tuấn Miên về hướng về phía Xán Liệt nói, “Cút!” Xán Liệt lảo đảo nghiêng ngã đứng lên đi ra cửa, ngồi lên xe nổ máy xe.
Đi được một trăm mét rốt cục chịu đựng không nổi đau khổ trong lòng mà khóc lên.
“Hoá ra là tôi thích em. Thích em nhiều hơn so với tôi tưởng tượng… Bá Hiền… Em ở đâu? Em thật sự rời xa tôi sao? Tôi nhớ trước kia em không có tôi sẽ sống không nổi… Hoá ra là em đã sớm thay đổi rồi.” Từng giọt nước mắt từ trong mắt của Xán Liệt chảy xuống. Đây là lần đầu tiên hắn khóc vì Bá Hiền.
Xán Liệt tự giễu cười cười, liếc nhìn vị trí phó lái.
“Ngày hôm qua em vẫn ngồi ở đây. Mà hôm nay em bị một cái tát của tôi đánh tỉnh… Là tôi… làm hại em.”
Xán Liệt ha ha cười to. Em rốt cuộc cũng rời xa tôi.
Xán Liệt thật cao hứng. Rời xa mình, thủ phạm hại mình không thể coi trọng Độ Khánh Tú cuối cùng cũng rời đi.
Nhưng mà tại sao nước mắt vẫn rơi, tim đau nhói.

19

Thế Huân nhìn vết thương trên đầu Bá Hiền không có cự tuyệt hành trình ngày mai. Bất quá mặt vẫn xú thúi thế giới hai người bị khuấy đảo Thế Huân dĩ nhiên sẽ không cho Bá Hiền sắc mặt gì tốt. Nhưng mà cũng tìm bác sĩ tới xem vết thương trên đầu cậu. Bá Hiền vô cùng cảm kích. Cũng quên gọi điện cho Tuấn Miên.
Ngày hôm sau ba người ngồi lên xe tới thành phố A. Thành phố H, trước hết cứ cáo từ rời đi một đoạn thời gian. Bá Hiền suy nghĩ trong lòng. Phác Xán Liệt, cũng tạm biệt. Chờ đến lúc cậu trở lại sẽ chân chân chính chính thành người qua đường với Phác Xán Liệt.
Mấy tiếng sau thì đến thành phố A, sau đó ba người sắp xếp mọi thứ. Bá Hiền đi ngay tới bệnh viện làm việc. Lưu lại Tử Thao và Thế Huân hai người rỗi rảnh đi dạo.
“Thế Huân cậu xem bộ đồ kia nhìn rất đẹp có phải hay không? Chúng ta vào xem một chút.”
Thế Huân bị kéo qua, Tử Thao thay mấy bộ quần áo Thế Huân cũng chỉ gật đầu một cái   không có phản ứng dư thừa.
Tử Thao không có gì vui kéo hắn tới tiệm giày.
Tử Thao: “Bla bla bla…”
Thế Huân “……”
Đến nhà hàng.
Tử Thao “ Bla bla bla…”
Thế Huân “Ờ…”
Tử Thao rốt cuộc không nhịn được nữa hét vào mặt Thế Huân. “Cậu là người chết hả? Sao lại không có phản ứng a? Cậu có biết là tớ đang rất chán hay không a? Cứ tiếp tục đợi với cậu nữa chắc tới thật sự sắp điên mất rồi.”
Nói xong Tử Thao đứng lên đi ra ngoài, Thế Huân tính tiền rồi vội vàng chạy tới, “Cậu đi đâu?”
“Tớ tới bệnh viện của Bá Hiền chơi.”
“Tìm hắn làm gì!”
“Đã nói là đi chơi mà.”
Thế Huân bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cùng đi tới chỗ Bá Hiền.
Mới tới bệnh viện thì phát hiện ở bệnh viện bị một nam tử làm náo loạn.
Tử Thao kéo một vị y tá hỏi, “Làm sao vậy? “
Y tá một vẻ khổ bức, “Bệnh nhân của bác sĩ Biên đột nhiên phát bệnh chạy tới chạy lui trong bệnh viện. Làm sao cũng cũng không khống chế được.”
“Bác sĩ Biên? Cô nói là Bá Hiền?” Mới nói xong Tử Thao đã vèo một cái biến mất không thấy đâu.
Tử thao chạy tới chỗ của Bá Hiền, thấy Bá Hiền bận rộn tới bể đầu sứt trán.
“Bá Hiền cậu có khỏe không?”
Bá Hiền thấy Tử Thao tới gật đầu một cái. Lại tiếp tục bận rộn.
Mất một lát cầm kim tiêm lên liền chạy đi.
Tử Thao cũng chạy theo, Thế Huân thì đứng ở một bên nhìn Tử Thao chạy tới chạy lui theo Bá Hiền.
Lắc đầu một cái, đang làm cái gì vậy chứ.
Đột nhiên một tiếng “A!” vang lên. Thế Huân hơi giương mắt nhìn, người kia là Hoàng Tử Thao .
Thế Huân chạy tới thấy mắt của Tử Thao bị chảy máu, rống giận một trận. “Ai làm?” Chỉ thấy Bá Hiền cùng mấy vị y tá kéo bệnh nhân điên cuồng lại tiêm một liều an thần. Vì thế bệnh nhân ngất đi, ly thuỷ tinh trên tay cũng rơi xuống đất.
Thế Huân tức giận chạy tới cầm ly thủy tinh lên đập lên đầu của bệnh nhân.
“Thế Huân cậu làm gì đó.” Bá Hiền kéo hắn.
Bị Thế Huân hất ra.
“Thế Huân, tớ đau quá…” Tử Thao ở sau lưng yếu đuối kêu tên Thế Huân.
Bá Hiền quay đầu lại thấy hai mắt của Tử Thao đang chảy máu thì vô cùng hoảng hốt.
Thế Huân bế Tử Thao lên chạy tới khoa mắt không quên bỏ lại một câu, “Biên Bá Hiền   đừng để tôi nhìn thấy cái tên thần kinh đó.”
Bá Hiền lấy lại tinh thần sau đó đưa bệnh nhân mang đi rồi đến phòng cấp cứu. Cách càng gần nhịp tim đập càng lợi hại.
Đi tới khúc quanh ghé đầu nhìn lại đèn đỏ sáng lên rất chói mắt. Thế Huân cúi đầu đứng ở một bên. Thế Huân nhất định rất tức giận đúng không…
Bá Hiền suy nghĩ lấy dũng khí đi lên trước.
Thế Huân thấy Bá Hiền lạnh lùng nhìn, “Nếu như không phải vì anh, chúng tôi cũng không cần gặp phải chuyện như vậy!” Bá Hiền trong lòng đau xót. Đang muốn mở miệng thì bác sĩ đi ra.
Bá Hiền chạy lên trước hỏi, “Bác sĩ Trương tình huống thế nào rồi?”
Bác sĩ Trương thở dài nói, “Có thể sẽ bị mù. Cần giác mạc mà chúng ta…”
“Dùng của tôi! Dùng của tôi…” Bá Hiền bật thốt lên. Cơ hồ là khẩn cầu,
Thê Huân có chút kinh ngạc. Nhưng mà không cân nhắc nhiều, đáp ứng.
Kết quả Bá Hiền cũng được đưa vào phòng cấp cứu. Một giờ sau tiếng hành cấy ghép giác mạc.
Nếu như không có đôi mắt, ít nhất mình cũng không cần nhìn thấy gương mặt của Phác Xán Liệt nữa.
Vậy cũng là chuyện tốt đi.
Nằm bên cạnh Tử Thao, Bá Hiền quay đầu nhìn gò má của Tử Thao. Đôi mắt bắt đầu ướt át.
Phác Xán Liệt, tôi thật sự cũng sẽ không yêu anh nữa. Nhưng mà giờ phút này trong suy nghĩ đều là muốn gặp anh lần cuối cùng.
Bá Hiền tự nói trong lòng, nhớ tới điều ước sinh nhật của mình. Mong muốn của mình đã thực hiện đươc.
Cuối cùng Bá Hiền bị thuốc mê làm ngất tiến vào giấc ngủ sâu.
Lúc tỉnh lại thế giới sẽ là một mảnh bóng tối đây…
Tạm biệt thế giới!! Tạm biệt Phác Xán Liệt!!
Thế giới Biên Bá Hiền có thể nhìn thấy cũng tạm biệt!!

Xán Liệt từ trong mơ tỉnh lại, mí mắt giật lợi hại.
Toát mồ hôi lạnh liếc nhìn đồng hồ.  Ba giờ chiều.
Rời phòng tới phòng khách, đồ ăn ngày hôm qua Bá Hiền đã làm còn đặt trên bàn.
Xán Liệt nhịn ăn, ngồi trên ghế cười khổ.
“Có phải em cũng giống tôi đã từng cô độc chờ tôi về nhà như vậy hay không? Biên Bá Hiền em mới tàn nhẫn đó. Em ít nhất có tôi để đợi, mà tôi bây giờ lại đợi em không được. Em đã đi đâu đây?” Xán Liệt nỉ non. Một giọt nước mắt rơi vào trong ly nước rồi tan ra.
Hoá ra tôi cũng thích khóc.
Xán Liệt xem như đã hiểu. Một người kiên cường không có người yêu như vậy cũng sẽ biến thành một kẻ ngu thích khóc.
Hắn yêu vẫn luôn không phải là Độ Khánh Tú, mà là Biên Bá Hiền. Chẳng qua hắn lĩnh ngộ quá chậm. Sau khi mất đi mới hiểu được thì phải làm thế nào đây? Người ở đâu. Hắn lại nên như thế nào đến khôi phục lại một người đã bị thương muốn tránh né chính mình.
“Bá Hiền à, em hãy cho tôi gặp em một lần đi. Ít nhất để tôi nhìn thấy em không có bị thương.”

Cuộc phẫu thuật bên kia thành công.
Hai người được chia ra đưa đến hai phòng bệnh. Mắt hai người đều băng lại.
Bác sĩ Trương đơn giản nói cho Thế Huân về tình huống bí mật sau đó tới xem mắt của Bá Hiền rồi mới rời đi.
Khi Bá Hiền tỉnh là thì đã qua hai ngày.
Muốn mở mắt ra lại không mở được. Muốn nói chuyện lại bị thứ gì ngăn chặn thật sâu.
“Tử Thao… Tử Thao…”
Bá Hiền cố gắng kêu tên Tử Thao. Tay đột nhiên bị nắm lấy. Bá Hiền giật mình thử giãy giụa lại nghe được giọng nói của Tử Thao mang âm thanh nức nở.
“Bá Hiền, sao anh lại ngu như vậy a. Vết thương của tôi cũng không phải là lỗi của anh, sao anh lại hiến giác mạc cho tôi? Anh là bác sĩ, không có đôi mắt anh làm sao mà khám bệnh? Hu hu hu…”
Tử Thao kéo Bá Hiền khóc lên.
Bá Hiền hồi tưởng lại tình huống lúc ấy, cười cười.
“Tử Thao, tôi tự nguyện. Không sao!”
Bá Hiền được Tử Thao đỡ ngồi dậy. Uống ly nước.
“Biên Bá Hiền, xin lỗi. Bất quá tôi không hối hận quyết định ban đầu.” Thế Huân thản nhiên nói.
“Tôi biết.” Bá Hiền không có nói gì nữa.
Bác sĩ Trương đi tới nói.
“Vừa đúng hôm nay có thể tháo băng. Hoàng Tử Thao buổi sáng đã tháo rồi hết thảy bình thường.”
Tử Thao có chút khẩn trương nhìn từng tầng băng gạc trên mắt Bá Hiền được lấy đi. Nuốt một ngụm nước bọt.
Biết rõ dù có tháo băng ra cũng không thấy được ánh sáng Bá Hiền vẫn khẩn trương nắm chặt chăn.
Thế Huân cũng nhìn chăm chú dù sao cũng có áy náy nho nhỏ.
“Được rồi.” Không khí đang khẩn trương được hạ xuống. Tháo băng xong, Bá Hiền bối rối một hồi mở hai mắt ra.
“Ừm… một mảnh bóng tối… rất tốt.” Bá Hiền nhàn nhạt nói. “Còn không bằng lúc đang băng lại đây, như vậy có chút cảm giác an toàn.”
Bá Hiền chớp đôi mắt trống rỗng vô lực.
Tử Thao bắt tay của Bá Hiền lại nói, “Ơn này tôi nhất định báo.” Tử Thao nói trong nghẹn ngào hốc mắt đỏ lên. Thế Huân đi tới vỗ vỗ vai Bá Hiền, “Cám ơn.” Đơn giản hai chữ  đã khiến Bá Hiền cảm thấy đủ rồi.
Bác sĩ Trương trả lời, “Xin chào. Tôi tên Trương Nghệ Hưng. Giác mạc, công ty chúng tôi vẫn còn đang tập trung thu thập dù sao người thân có người chết nguyện ý cống hiến giác mạc cũng không nhiều.”
Bá Hiền gật đầu một cái,
“Cám ơn anh.”
“Cậu có thể phải ở lại bệnh viện một thời gian ngắn, trong lúc này tôi sẽ chăm sóc cậu.”
Bá Hiền gật đầu một cái, bác sĩ chăm sóc bệnh nhân là chuyện bình thường. Bất quá đối với Bá Hiền thật lâu chưa từng được nghe những lời này mà nói thì đây là một câu nói rất ấm lòng.
Bá Hiền chỉ bằng câu này có hảo cảm rất lớn với bác sĩ Trương.
“Tử Thao a, giúp tôi một chuyện đi… Giúp tôi từ chức ở bệnh viện thành phố H đi. Tôi không muốn làm nữa.”
“Bá Hiền!!!” Tử Thao đau lòng nói.
“Lòng tôi đã quyết rồi. Nhanh đi!”
“Được rồi. Tôi và Thế Huân lập tức trở về.” Tử Thao kéo Thế Huân đi. Lần này đi sợ rằng phải chờ hơn mấy ngày mới có thể nhỉ.
Mấy ngày này, một người không nơi nương tựa nên làm cái gì bây giờ?
Bá Hiền cứ tưởng trong phòng bệnh không ai mà yên lặng chảy nước mắt. Bất hạnh lại bị người lau đi.
“Ai đó?” Bá Hiền cảnh giác hỏi.
“Là tôi Nghệ Hưng.”
Bá Hiền vừa nghe là bác sĩ Trương mới buông lỏng cảnh giác, nói, “Tôi còn tưởng rằng trong phòng bệnh không ai. Thật mất thể diện a.”
Trương Nghệ Hưng ấm áp cười một tiếng “Tôi sợ cậu không nhìn thấy hoặc vì chung quanh không ai lại cảm thấy hoảng sợ nên mới lưu lại. Tôi cũng lớn hơn cậu mấy tuổi, cậu cứ kêu tôi là Nghệ Hưng ca đi.”
Bá Hiền gật đầu một cái. Có người ở bên cạnh cũng đều tốt hơn một chút.
Dù sao thì cái gì mình cũng không nhìn thấy, trong lòng nói không sợ hãi thì đó là giả.
20

Thế Huân và Tử Thao đã một tuần lễ không có tin tức gì.
Bá Hiền cũng không có gấp gáp, trong một tuần này có Nghệ Hưng chiếu cố rất thỏa mãn.
Một ngày ba bữa được người đút ăn, hai lần ra ngoài đi dạo vòng vòng kể chuyện cười cho mình nghe. Mỗi ngày trôi qua đều đơn giản lại phong phú.
Đây là cuộc sống trước kia Bá Hiền muốn hướng tới nhất. Nhưng trước kia chưa bao giờ trải qua đãi ngộ như vậy. Trong lòng Bá Hiền ấm áp, đã có chừng mấy ngày không nghĩ tới Phác Xán Liệt rồi. Đây xem như là đã thành công quên rồi sao?
Bá Hiền cười.
Giống như thường ngày Nghệ Hưng cầm trái cây và truyện cười đi đến. Hai người đã quen thuộc rất nhiều, người Bá Hiền có thể lệ thuộc vào cũng chỉ có một người anh trai, cho nên hai người rất nhanh liền thân thiết.
“Hưng ca để em xem xem trái cây hôm nay anh mang tới là gì…”
“Được a em đoán đi.” Nghệ Hưng cưng chìu cười cười. Thiếu niên như vậy ở bệnh viện là rất hiếm thấy. Bệnh viện là một nơi âm trầm nhưng mà bá hiền cho tới bây giờ không có vì mình không nhìn thấy mà u buồn khóc lóc. Mà lại cười càng thêm rực rỡ. Nghệ Hưng rất thích khi cậu cười lên. Cho nên mỗi ngày đều nghĩ hết biện pháp khiến cậu cười.
“Ừm… hôm trước là dưa hấu, hôm qua thì táo, hôm nay có phải là dưa gang hay không a?”
Nghệ hưng nhìn đào trong túi ấm áp cười cười, “Đúng vậy Bá Hiền rất thông minh a.”
Bá Hiền cười một tiếng, “Xem ra em đoán sai rồi…”
“Bá Hiền?” Nghệ Hưng kinh ngạc.
“Nghệ Hưng ca, tuy đôi mắt không nhìn thấy nhưng trực giác của em thay đổi rất nhạy cảm nga. Tông giọng của anh so bình thường ảm đạm đi một ít nga.”
Bá Hiền nghịch ngợm cười một tiếng.
“Bá Hiền à muốn khóc thì cứ khóc đi. Anh biết dạo này mỗi tối em đều không ngủ được.  Bởi vì em không cách nào xác định được Tử Thao và Thế Huân có trở lại hay không cho nên cảm thấy rất nôn nóng, em sợ chỉ còn dư lại mình mình, sợ cái gì cũng không nhìn thấy mình sẽ giống như một phế vật trở thành gánh nặng của người khác không phải sao?”
Bá Hiền cúi đầu nước mắt xẹt qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ihhh
Ẩn QC