Chương hai mươi mốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Archen ở tu viện gần tròn một năm, cuối cùng cũng được nhìn thấy cách đón năm mới của người dân ở đây. Từ khi gần tết thì mọi người đã mua sắm đồ mới, cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa lá khoe sắc, mang đến sức sống tươi mới mãnh liệt. Thái độ mọi người vốn hoà nhã cũng trở nên vui vẻ và nhiệt tình hơn, trên môi là nụ cười và đầu môi đều là những lời chúc tốt đẹp.

Ngày tết, mọi người trong xã bắt đầu lên tu viện để cúng kiếng ở đại điện, Archen và Dunk cũng bận hơn trong việc bày biện đồ cúng và dọn dẹp đại điện. Những đứa nhỏ trong tu viện thì ở hậu viện tự chơi với nhau, tu viện tạm chia thành hai, một khu chính diện đại điện, và một khu hậu viện là không gian sinh hoạt chung của người sống ở tu viện.

Archen vì vẫn không muốn bị gặp người quen ở đây cho nên ít ra đại điện mà chỉ ở hậu viện, còn Dunk thì ở đại điện. Dù gì nếu có người nhận ra cậu thì cũng không dám tin một hoàng tử có thể xuất hiện ở đây.

Fourth nhân dịp năm mới cũng đến xem Archen sống thế nào, hơn nữa cũng đang trong thời gian nghỉ nên rảnh rỗi chạy đến đây chơi. Đường xá đã cơ bản làm xong, không phải say xe nữa nên tinh thần phấn chấn hơn Nhiều. Khi đến nơi thì không thấy Archen mà chỉ thấy đại điện đông người ra vào thờ cúng và cầu phúc cho năm mới, sư thầy thì ngồi niệm kinh cầu phúc cho mọi người.

"Đến rồi?"

Archen bất thình lình xuất hiện, hắn đang quét tướt ở sân sau thì thấy Fourth nên đi đến chào một tiếng. Fourth liền nhảy lên ôm hắn

"Anh iu à anh gầy đi quá trời luôn nè"

"...."

Dunk từ đại điện đi tới, không nói tiếng nào, chỉ ho khan một cái, Archen liền đứng cách Fourth hai mét.

"Anh iu?"

"Chuyện không phải vậy đâu Dunk, Fourth là người em thân thiết của anh thôi à"

Fourth nhìn thấy Dunk liền quỳ một chân xuống hành lễ, Dunk liền tối sầm mặt

"Đứng dậy đi."

"..."

"Miễn lễ"

Fourth đứng dậy phủi đầu gối, nhìn thấy Archen đứng bên cạnh như robot hết pin, ngơ mặt nhìn một chào hỏi vừa rồi.

"Gì vậy? Sao em lại quỳ?"

"Thì gặp hoàng tử nên phải quỳ. Nghe p'Phuwin nói nhà Aydin được đặc quyền không quỳ với tam hoàng tử nên anh không quỳ hả?"

"????"

Dunk không bịt miệng Fourth kịp, để bí mật cứ tuốt tuồn tuột trôi ra. Fourth vẫn không biết gì, vì chẳng có ai nói gì với cậu. Khi nhìn thấy hoàng tử ở đây cậu còn định hỏi tới sự xuất hiện kỳ lạ này, vì vốn nghe nói tam hoàng tử đang ở Anh du học.

"Gemini không đi cùng mày hả?"

"Có, đi vào điện thắp nhang rồi. Nhưng mà anh ở đây với hoàng tử sao không nói với em?"

"Sao anh phải nói với em"

"Lần trước em nói đến chuyện hoàng tử, anh bảo anh không biết gì. Rõ ràng anh ở cùng hoàng tử mà?"

"Em có nói tới hoàng tử nào đâu?"

"Thì tam hoàng tử có hôn ước với p'Pond đó"

Dunk chính thức bỏ cuộc. Đứa nhỏ này quá nhanh miệng, cậu cầm chổi trong tay chỉ muốn quất vào mông nó mấy cái cho hả giận.

Nhưng quan trọng là Archen đứng bên cạnh vẫn chưa tiêu hoá kịp lượng thông tin vừa rồi, nghe đến sốc, sốc đến đơ người.

"Dunk....em là hoàng tử? Còn có hôn ước với bạn thân của anh?"

"Huỷ rồi."

"Em thật sự là hoàng tử?!"

"Bây giờ anh quỳ thì chúng ta kết thúc."

Chân hơi khuỵ liền đứng thẳng trở lại. Hắn không câu nệ lễ nghĩa hoàng tộc, nhưng vẫn biết khi gặp hoàng thất thì phải hành lễ, tuyệt đối không thể ở ngang hàng. Nhưng thời gian qua đừng nói là đứng ngang hàng, từ cái nhìn đầu tiên hắn đã trêu chọc Dunk, ôm ấp rồi hôn lên tóc, đến lúc ngủ cũng ngủ cùng một giường. Bây giờ nghĩ lại mới thấy không ra thể thống gì, cấp bậc đều rối tung cả rồi.

"Dunk hả? sao nghe quen quen vậy nhỉ?"

Fourth nghĩ một chút, dò dữ liệu trong đầu xong thì giật mình reo lên

"Dunk bạn trai của anh là hoàng tử Natachai hả !!!?"

Gemini đúng lúc cầu phúc xong quay lại, đỡ cằm há hốc của Fourth rồi quỳ xuống hành lễ với hoàng tử.

"Đứng dậy đi"

Gemini tuy cũng không biết tình hình hiện tại là thế nào, nhưng đã nghe sơ qua về chuyện hoàng tử sau khi đi du học trở về thì đã ở tu viện này, sau khi giải quyết xong chuyện hôn ước thì cũng trở về tu viện này. Nhưng giữa Archen và Dunk là chuyện gì thì không đoán ra.

"P'Archen không biết thì để em giới thiệu một chút. Người lần trước ra mặt chuyển lời huỷ hôn ước của anh với thất công chúa là tam hoàng tử, anh nói muốn được diện kiến để bày tỏ tấm lòng biết ơn. Thì người đó đây."

Dunk nghe được từ khoá quan trọng, liền chuyển thua thành thắng, nhìn Archen đang hốt hoảng mà hỏi

"Archen? Archen Aydin đại thiếu gia?"

"Còn em thì là hoàng tử. Anh chỉ là nhà giàu thôi, còn em là chủ của đất nước đó, em đừng có quay sang trách anh. Anh còn chưa bảo em giải thích cho tử tế đó."

"..."

Nhưng vô tình chuyển thua thành thua thảm hại hơn.

Fourth đứng bên cạnh muốn cười cũng không dám cười, nhỏ giọng nói với Archen

"Giận dỗi thế này, anh iu vẫn chưa bỏ được tính cách của đại tiểu thư sao?"

"Ờ!"

Hắn quay người đi về hậu viện, nói giận thì không hẳn giận, chỉ là dỗi một chút. Từ đầu đến cuối Dunk không hề nói gì với hắn về chuyện bản thân là hoàng tử, nếu không phải hôm nay Fourth vô tình nói ra thì có lẽ cậu sẽ tiếp tục giấu.

Dunk tạm giao lại chuyện ở đại điện cho Fourth và Gemini rồi đi tìm hắn. Hậu viện không lớn, chỉ có ba nơi hắn có thể trốn, phòng học, gian bếp, và phòng ngủ. Nhưng đều không có. Dunk chợt nhớ đến Kongkwan, liền đi tới mảnh vườn sau hậu viện, đúng là nhìn thấy Archen đứng cạnh Kongkwan.

Mặt mày hắn bí xị, bĩu môi vì dỗi, trong ánh mắt nói buồn thì không hoàn toàn là buồn, mà tủi thân nhiều hơn. Bởi vì cách đây vài tháng, người mà hắn theo đuổi vẫn là vị hôn phu của bạn thân hắn. Nếu không phải trong lần Dunk xuống núi để xử lý chuyện gia đình thì sau này họ kết hôn thì phải làm sao.

Thì ra kẻ có phước mà không biết hưởng mà hắn luôn tìm lại không ở đâu xa mà ngay bên cạnh hắn.

Nhưng nếu nói là có phước không biết hưởng thì không đúng. Vì Pond đã có Phuwin rồi.

"Đang nghĩ gì đó?"

Cậu đi tới bên cạnh hắn, hắn liền cúi đầu, quay mặt đi nơi khác để tránh né, nhưng hai tay cậu áp lên gương mặt hắn, ép hắn phải nhìn cậu.

"Lúc đầu em không cố tình nói dối, nhưng mà không ngờ chuyện thành ra thế này. Xin lỗi Joong"

"Đừng xin lỗi, anh không gánh nổi câu xin lỗi của hoàng tử đâu"

"Còn nói vậy nữa thì đến lượt anh dỗ em đấy"

".........."

Bản tính đại tiểu thư của hắn không so được với sự lười nói của Dunk. Nếu chiến tranh lạnh thì cậu dư sức để kéo cuộc chiến đến 10 năm, ngược lại thì hắn không giữ im lặng nổi 10 phút. Đành chịu nhường một bước, thôi đi giọng điệu giận lẫy của mình.

"Em biết anh là Archen từ hôm anh và Phuwin nói chuyện với nhau ở tu viện. Nếu không thì anh nghĩ em có thể ngủ cùng giường với một người mà em không biết gì về người đó sao"

"Nhưng mà anh không biết em là ai cũng ngủ cùng giường với em"

"Vì anh thích em, anh thích em người tốt, không phải vậy sao?"

Hắn đang dỗi nên không muốn thừa nhận, nhưng mà dù hắn không nhận thì cũng không có gì khác biệt. Từ những ngày đầu khi nhận ra bản thân thích cậu, hắn đã tỏ tình mỗi ngày rồi.

"Nhưng nếu em nói em là hoàng tử, em không phải "em người tốt", không lễ độ mà ngạo mạn kiêu kỳ, không hiền lành mà bướng bỉnh khó chiều, không phải em người tốt của anh nữa. Anh sẽ còn thích em chứ?"

"Sẽ không."

Hắn đáp vội vàng chẳng cần suy nghĩ như thể câu trả lời đã ở sẵn trên môi. Dunk lùi lại một bước, cậu sốc đến không nói nên lời. Rằng tình cảm chỉ đi được đến đây là bởi vì hắn thích cậu ở nơi này, là thiên thời địa lời nhân hoà.

"Nhưng em nghĩ lại xem, tính cách của em có ngạo mạn sao? Em có thể khó chiều đến mức nào? Em bướng bằng anh không?"

Tính cách "đại tiểu thư" của bổn thiếu gia đây không ai chịu nổi, vậy mà hôm nay ở đây có người giành chức danh bướng bỉnh với hắn.

Cái danh bướng bỉnh kia cũng không phải tốt lành gì mà tranh giành, chỉ là hắn muốn cậu biết, cậu xấu tính như thế nào hắn cũng chiều được, giống như cậu đã chiều hắn.

"Anh thích Dunk và anh biết rõ Dunk là người như thế nào. Anh chỉ là không muốn bị lừa."

"Em không lừa anh."

"Em không nói chuyện thì cũng không khác gì lừa anh."

"Nhưng mình ở bên nhau thì có quan trọng những chuyện đó không?"

"Quan trọng là em có muốn ở bên cạnh anh không."

Cậu chợt ngừng lại, vào những lúc quan trọng, đầu cậu nảy số cực nhanh để nhận ra câu hỏi vừa rồi có vấn đề. Dunk cau mày, lại bước tới nhìn hắn

"Anh không giận?"

"Anh vốn dĩ không giận. Anh chỉ muốn được dỗ nên mới dỗi."

"Vậy anh muốn dỗ anh thế nào?"

Hắn phồng má rồi nghiêng mặt về phía cậu. Những lời nói ra như một bản khế ước máu, chỉ một cái thơm má sẽ như ấn chỉ khiến khế ước phát huy hiệu lực. Bản khế ước ở bên nhau của hắn và Dunk.

"Thơm má?"

"ừm ừm"

"Không thích"

Hắn ngạc nhiên quay lại nhìn cậu, Dunk liền đặt môi mình lên môi hắn, vụng về không biết cách hôn một người, cứ mổ như chim gõ kiến, nhưng vụng về như thế hắn mới biết được đây là nụ hôn đầu của cậu.

"Dunk vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh. Dunk có muốn ở bên anh không?"

Cậu gật đầu, ngắn gọn một tiếng nhưng kiên định và dứt khoát, "Muốn."

Trong cuộc đời của hoàng tử, cậu chưa từng mong muốn có được thứ gì vì cả quốc gia là của cậu. Thế nhưng đây là lần đầu tiên cậu muốn có một điều gì đó, một người thuộc về mình, và mình thuộc về người đó. Thậm chí cậu chưa từng nghĩ sẽ phải tìm kiếm một điều gì đó thuộc về mình, nhưng lại may mắn gặp được Joong Archen. Hắn là kẻ bướng bỉnh khó chiều, nhưng cũng là người giúp cậu chẻ củi, đan len, quét dọn tu viện. Hắn là đại thiếu gia chưa từng làm chuyện nặng nhọc, nhưng cũng là người vì kiếm tiền mua bánh kem cho cậu mà làm công nhân ở vườn cà phê.

"Đối với Dunk, anh là phiên bản tốt nhất mà anh không ngờ tới. Cảm ơn Dunk vì đã xuất hiện trong đời anh"

"ừm"

Hoàng tử vẫn không quen nói lời cảm ơn, nhưng Archen đã dạy cậu cách bộc lộ tình cảm, bởi vì có những chuyện phải nói ra thì đối phương mới có thể yên tâm được.

"Archen"

"anh nghe"

"Em thích anh. Thật sự chưa từng nghĩ sẽ có một ngày em biết cảm giác thích một ai đó. Cảm ơn anh, Joong Archen."

"...."

Bị đánh úp bất ngờ, hắn đỡ không kịp mà con tim bị trúng tiếng yêu, kêu vang một tiếng "thịch!" rồi đập rộn ràng như đánh trống múa lân. Ôm lấy cậu mà ghì lấy cậu trong vòng tay, nếu vừa rồi là mơ thì hãy để sự hiện diện của cậu khiến hắn có cảm giác chân thật.

"Dunk à sau tết mình quay về Krungthep một chuyến được không?"

"Để làm gì?"

"Ra mắt gia đình hai bên, anh muốn làm rể nhà em!"

Cậu cũng từng nói nếu kết hôn thì kết hôn cùng người cậu yêu, vậy nên đối với lời đề nghị của Archen, Dunk không chần chừ mà gật đầu một cái.

"Nhưng mà em có muốn làm rể không? Nếu em cũng muốn làm rể thì mình bàn bạc lại một chút nha..?"

"Anh vui là được"

Những chuyện khác cậu đều không câu nệ, cũng chẳng quan tâm. Vì cậu chọn hắn rồi, cũng chiều hắn rồi, là gì cũng được, ở bên nhau là được rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net