Chương 8: Chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phạm Trang Anh tới nhà bố mẹ Trần Lam Anh để cùng trông Bảo Linh. Vốn dĩ bé rất ngoan nên hai người chỉ cần thi thoảng để ý tới là được, còn đâu thì ngồi buôn chuyện với nhau. Khoảng tầm một tiếng sau, Trần Lam Anh về đến nhà thì đã thấy cả hai người họ có mặt tại nhà luôn. Cô cất giày để ở trong tủ, sau đó xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà.

"Về rồi đấy à?" Phạm Trang Anh nói với.

Trần Lam Anh thơm một cái vào má Bảo Linh rồi ngồi tiếp chuyện hai người:

"Ừ. Báo cho hai người một tin, mình ngày mai sẽ đi làm."

Bởi hai người mới chỉ biết Lê Vũ muốn cô làm ở đấy mà thôi nên khi nghe cô nói vậy thì họ cũng đều vui mừng thay cho cô. Trần Anh Thư bên cạnh đang nhắn tin dở cũng phải bỏ điện thoại xuống mà nói:

"Chỗ đó thế nào ạ?"

Trần Lam Anh lúc này mới miêu tả nhà hàng của bác Lê một cách ngắn gọn. Lê Vũ có nói qua cho cô biết rằng bác anh là một người rất dễ nói chuyện, nếu như cô không biết thì cứ hỏi bác chứ đừng ngại. Sáng nay cô tới đó để thử việc, bác Lê Vũ đã có mặt ở đó đợi cô, chỉ dẫn cô từng tí một. Bác còn nói:

"Cứ từ từ học việc, không phải vội."

Thật hiếm có người chủ nào lại nói như vậy.

Tới tầm trưa, lúc này có một gia đình tới, bác cho Trần Lam Anh thực hành luôn để sai ở đâu còn sửa. Nhưng cô lại học việc rất nhanh, tùy rằng không tới mức một lần thành thạo nhưng chung quy là không phạm sai lầm gì. Bác Lê Vũ rất hài lòng với cô và nói ngày mai cô cứ tiếp tục tới, vừa học vừa làm.

"Thế cũng ổn. Dù sao cũng đỡ hơn là không có việc làm." Phạm Trang Anh nói.

Trần Lam Anh tán thành với câu nói đó của bạn mình. Giờ cô đã là bà mẹ đơn thân, mối quan tâm lớn nhất chính là con gái. Cũng may là ngày mai Bảo Linh đi học trở lại sau kì nghỉ tết, vì vậy mà cô có thể yên tâm mà làm việc.

"Hôm nay câu lạc bộ không có việc gì sao?"

Giờ này mà thấy Phạm Trang Anh rảnh rỗi ngồi đây, cô cũng thấy làm lạ.

Phạm Trang Anh thở dài ngán ngẩm, kể lại chuyện lúc sáng. Nếu như không phải vì chiếc xe của mình thì Phạm Trang Anh còn lâu mới đồng ý, mặc dù người đó cũng không quá tệ, nhưng vì có định kiến với con gái có sở thích với xe đạp thể thao nên thành ra chả ra làm sao cả. Phạm Trang Anh đã sầu lại càng sầu hơn.

Hai chị em Trần Lam Anh nghe xong thì ngồi an ủi cô nàng. Không phải nói quá nhưng đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt Phạm Trang Anh nói cô không ra dáng phụ nữ, thậm chí còn kì thị ra mặt như vậy. Phạm Trang Anh tủi thân ngồi đó để cho hai người họ vỗ về, lúc này Bảo Linh chạy tới ôm chầm lấy Phạm Trang Anh mà nói:

"Dì Trang Anh là người phụ nữ ngầu nhất."

Lời nói của hai người lớn ngồi kia cũng không thể bằng một câu của Bảo Linh. Phạm Trang Anh cười rõ tươi ôm lấy gương mặt đáng yêu kia mà hôn một cái vào má:

"Bảo bối à, con là người đáng yêu nhất mà dì từng gặp đó."

Đúng là có con gái thì có phúc mà. Nhìn xem này, con bé vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp thế này thì ai mà không yêu cho được.

Bảo Linh cười tít mắt vì được khen, đồng thời cô bé cũng đáp trả cho Phạm Trang Anh một nụ hôn. Một nhà bốn người cứ thế mà chơi đùa với nhau cho đến lúc tới bữa, Trần Lam Anh mời cả hai ở lại ăn cơm, bố mẹ cô xem ra phải chiều muộn mới về rồi. cả hai đều đồng ý luôn, đã mất công tới đây rồi thì ngại gì mà không ở lại dùng bữa chứ. Trong lúc ăn cơm, Trần Lam Anh có hỏi về tình hình học tập của em mình:

"Cậu thấy thằng bé học thế nào?"

Nhắc tới Trần Minh Đức, Phạm Trang Anh không khỏi mà hết lời khen ngợi:

"Thằng bé học rất tốt, chỉ là lười suy nghĩ một chút thôi, kiến thức căn bản là tiếp thu rất đầy đủ."

À đúng rồi, Phạm Trang Anh nhân tiện đây có kể lại cho hai người họ về vụ việc sáng nay và chiếc xe mình nhìn thấy ở nhà cậu bé đó. Phạm Trang Anh có một cái tật, là cứ hễ nhìn thấy chiếc xe đời mới không cần biết đối phương có am hiểu hay không cô đều nói không ngừng nghỉ.

Một khi đã nhìn đúng với sở thích của mình thì hiếm ai có thể kìm nén nổi.

Hai người ngồi đối diện nhìn Phạm Trang Anh vừa kể vừa khua chân múa tay cũng có chút cạn lời. Nhưng theo lời của Phạm Trang Anh kể thì họ lại rất ấn tượng với người anh trai của cậu bé kia.

"Thật là yêu thương em trai mình mà." Trần Anh Thư nói.

Nghe vậy Phạm Trang Anh cũng phải nhớ lại cảnh tượng đó, mặc dù là đeo khẩu trang nhưng cô có thể thấy ánh mắt của người đó nhìn em trai mình rất ôn nhu, dịu dàng. Trong lòng có chút tò mò về nhan sắc người ta. Căn bản là biết người anh trai này cũng đam mê xe thể thao nên Phạm Trang Anh mới có suy nghĩ này, vừa hay đúng mẫu người mà mình thích.

Nhưng tiếc thay cô chưa kịp nhìn chiếc xe kia một lần nữa thì người xem mắt cô đã đến.

Xong xuôi thì cũng đến chiều, Phạm Trang Anh còn có ca dạy nên về trước, Trần Anh Thư cũng đã đi học trở lại nên cũng về luôn. Vì ngày mai Bảo Linh đi học lại, Trần Lam Anh quyết định chiều nay cùng con gái tới trung tâm thương mại để mua đồ. Hai mẹ con đi tới cửa hàng bán đồ dùng học tập, cô dẫn Bảo Linh đi vào trong, tùy cho con bé thích gì thì cô sẽ mau cái đó. Bảo Linh đi một vòng, cô bé rất thích những đồ có màu xanh nước biển nên khi thấy cuốn sổ tay kia, cô bé liền kéo mẹ tới mà nói:

"Mẹ ơi, con thích cái này."

Trần Lam Anh mỉm cười xoa đầu con gái, nói:

"Được, mẹ mua cho con."

Bảo Linh nghe vậy thì vui mừng mà lấy cuốn sổ tay đó cho vào giỏ, tiếp đó Bảo Linh chợt thấy một gian hàng bán màu vẽ, hai mắt cô bé sáng rực lên vội vàng chạy tới và lấy cái hộp to nhất:

"Cả cái này nữa ạ."

Biết được con gái rất thích vẽ tranh, Trần Lam Anh còn có dự định sau này sẽ cho con bé đi học vẽ. Cô không ngần ngại mà đáp ứng con gái:

"Được. Tiện mẹ sẽ mua cho con một quyển vẽ nhé."

Hai mẹ con đi mua sắm đồ dùng học tập cho Bảo Linh thì một lúc sau con bé kêu đói, muốn ăn kem. Trần Lam Anh dứt khoát từ chối:

"Không được, thời tiết đang lạnh, con ăn kem rất dễ bị ho."

Trần Lam An nhìn quanh khu mình dừng chân, phát hiện có một quầy bán xúc xích, cô nói với con gái:

"Để mẹ mua xúc xích cho con nhé."

"Vâng ạ." Bảo Linh nói.

Trần Lam Anh dặn là con bé đứng yên ở đây đợi mình, còn cô đi tới đó mua xúc xích. Vì người xếp hàng rất đông nên phải mất một lúc mới đến được cô.

"Chị muốn ăn loại nào ạ?" Nhân viên phục vụ nhìn cô nói.

Trần Lam Anh ngước lên xem thực đơn:

"Cho tôi một loại thường, một loại phô mai."

Mất năm phút sau, đồ của Trần Lam Anh gọi cũng đã làm xong, cô trả tiền cho người ta rồi quay về chỗ con gái. Lúc Trần Lam Anh quay lại thì thấy con gái bị người phụ nữ kia đẩy ngã. Trần Lam Anh vội vàng chạy tới đỡ con gái dậy, kiểm tra xung quay xem có chỗ nào bị thương không, cũng may là không sao. Lúc này Trần Lam Anh mới nhìn lên thì thấy người phụ nữ trước mặt mình lại chính là Triệu Tử Thu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net