công thực bắt dụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vị trí của mình, thủ sẵn tại đó như một pho tượng, chờ Trương Triết Hạn ra ngoài.

Gạch lát trong bệnh viện là loại gạch trắng trong trẻo, Cung Tuấn cúi đầu nhìn một hồi, anh bỗng nhớ lại vừa rồi khi mình ôm Trương Triết Hạn tới đây, hương hoa lantrên người Trương Triết Hạn lan tỏa khắp dọc đường. Lúc này Trương Triết Hạn đã vào phòng kiểm tra, nhưng mùi hương thoang thoảng kia vẫn còn phảng phất trong không khí.

Hơn một tiếng sau, Trương Triết Hạn mới hoàn thành các hạng mục kiểm tra.

Sau khi được điều trị cấp cứu, nhiệt độ trên mặt cậu mới hạ xuống, sắc mặt lại trắng nõn như bình thường, cậu được dán một miếng giấy trắng sau cổ, mùi hoa lan trên cơ thể cậu lập tức nhạt đi trông thấy. Sau khi thay quần áo bệnh nhân, bộ quần áo quá rộng khiến cậu càng có vẻ gầy gò. Trương Triết Hạn ngoan ngoãn ngồi trên giường, lại khiến cho tình yêu của các chị y tá tràn ra.

Cậu đần mặt nghe bác sĩ khẳng định cậu đúng là Omega, lại còn là loại pheromone dẫn dụ vô cùng hiếm gặp.

Trương Triết Hạn quay sang hỏi Cung Tuấn: "Lão Cung, pheromone dẫn dụ là cái gì?"

Cung Tuấn cũng không hiểu, "Sao tôi biết được?"

Hai người cùng nhìn sang bác sĩ, ánh mắt sáng trong veo, còn nghiêm túc hơn khi đi học.

Bác sĩ ho khan vài tiếng, rồi tận tụy giải thích cho họ nghe: "Mã pheromone của cậu là H8901, là một loại pheromone vô cùng mạnh mẽ. Nhưng cũng có nghĩa là pheromone của cậu có sức hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ với Alpha, các Alpha sẽ vô thức muốn lại cần cậu, thậm chí là đánh dấu cậu. Thật ra lần này cậu rất may mắn, cậu chỉ mới phân hóa, nồng độ pheromone tăng cao, nhưng không đến thời kỳ phát tình, vậy nên pheromone của cậu vẫn chưa đến mức khiến các Alpha hoàn toàn đánh mất lý trí. Nếu như kỳ phân hóa và phát tình đến cùng một lúc, tôi thật sự không dám tưởng tượng."

Nghe vậy, Cung Tuấn nhíu mày, "Nếu đến kỳ phát tình thì sao? Tôi nhớ bất kỳ Omega nào đến kỳ phát tình đều có sức hấp dẫn với Alpha."

Bác sĩ nhìn anh qua lớp kính, "Đúng là Omega nào cũng có sức hấp dẫn với Alpha, nhưng sức hấp dẫn từ pheromone dẫn dụ vô cùng mạnh mẽ. Dù các Alpha có uống thuốc ức chế vẫn sẽ bất chấp tất cả khao khát đánh dấu cậu ấy. Có thể cậu là Beta nên không cảm nhận được, nhưng chỉ cần hiện giờ có Alpha ở đây, người đó ngửimùi pheromone của Trương Triết Hạn sẽ cảm nhận được sự khác biệt."

Cung Tuấn không đáp lại.

Anh đúng là một Beta, vậy nên anh mới có thể bình tĩnh ngồi bên cạnh Trương Triết Hạn, ngồi tại đây với tư thế bảo vệ này, nếu anh là một

Alpha, có lẽ đã bị đuổi ra ngoài rồi.

Quá bất ngờ, Trương Triết Hạn còn chưa thể chấp nhận sự thật mình trở thành một Omega, lại được bác sĩ "đánh úp", giáng thêm một quả đạn pháo thế này nữa, ánh mắt cậu bỗng vô cùng hoang moang.

Cậu nhìn sang Cung Tuấn, rồi lại nhìn bác sĩ, cuối cùng mới Cung lọi số kiến thức ít ỏi của mình nhớ ra trên thế giới này có hai loại phát minh là "thuốc ngăn trở" và "thuốc ức chế".

"Tôi chỉ cần dán cái này hằng ngày hoặc phun thuốc ngăn cách thôi là được đúng không?" Trương Triết Hạn sờ gáy mình, có một miếng dán hình vuông màu trắng nho nhỏ được dán trên đó, ngay vị trí tuyến sinh dục của cậu, khiến pheromone mùi hoa lan của cậu lập tức nhạt bớt.

"Về lý thuyết là vậy, có điều tôi phải nhắc nhở cậu, thuốc ngăn cách không thể hoàn toàn che chắn pheromone dẫn dụ. Nhưng chút mùi hương còn sót lại sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu. Tôi đề nghị cậu dán thuốc ngăn cách mọi lúc mọi nơi." Bác sĩ chân thành nói: "Sau đó là vấn đề về kỳ phát tình, cậu cũng biết kỳ phát tình của hầu hết Omega rơi vào từ 16 đến 18 đúng không?"

Trương Triết Hạn buồn bực gật đầu.

Cậu không có ý kiến gì với giới tính Omega này.

Nhưng cậu cực kỳ có ý kiến với ba chữ "kỳ phát tình", mỗi lần bác sĩ nhắc đến chữnày, mặt cậu lại méo mó theo.

Không đợi bác sĩ lên tiếng, cậu đã giơ tay đặt câu hỏi trước, "Bác sĩ, có cách nào để không đến kỳ phát tình không?"

Bác sĩ lườm cậu một cái lạnh căm, "Hiện giờ, ngoài cắt bỏ tuyến sinh dục thì tạm thời chúng ta không có phương pháp khác bỏ hẳn kỳ phát tình, chỉ có cách ức chế phát tình thôi. Đó là tiêm thuốc ức chế, hoặc đến bệnh viện cách ly. Kỳ phát tình đầutiên của loại

phermone cao cấp như cậu sẽ khá mạnh mẽ, thuốc ức chế bình thường có thể sẽkhông có tác dụng mạnh như vậy, nên cậu nhớ đến bệnh viện cách ly."

Nghe bác sĩ nói xong, Trương Triết Hạn thật sự không thể tin nổi.

Cậu nghiêng người ngả lên người Cung Tuấn, nghiêm túc hỏi: "Lão Cung, ông nói xem, hay tôi cắt phăng tuyến sinh dục này đi, làm một Beta cũng tốt mà."

Cung Tuấn tức giận ấn lên đầu cậu, "Đừng có mơ, việc này rất có hại cho sức khỏe."

Cung Tuấn lại nhìn sang bác sĩ, "Cho hỏi có còn gì khác cần chú ý không? Có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cậu ấy không?"

"Không còn gì khác, cậu ấy không khác gì Omega bình thường hết. Vốn dĩ sức khỏe của cậu bạn Trương Triết Hạn này cũng khá tốt, nếu cậu là bạn học của cậu ấy thì chú ý đến cậu ấy nhiều một chút. Cậu ấy đã 17 tuổi rồi, lại còn phân hóa muộn như vậy, chắc chắn kỳ phát tình đầu tiên sẽ đến nhanh thôi. Một khi kỳ phát tình đến phải tới bệnh viện ngay lập tức." Bác sĩ nghiêm túc nhấn mạnh thêm lần nữa, anh ta nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn, hỏi: "Cậu không muốn còn nhỏ đã bị người ta đánh dấu chứ?"

Trương Triết Hạn lắc đầu nguầy nguậy, "Không đâu, tôi vẫn muốn tìm bạn gái mà."

Bác sĩ bật cười, "Cậu thích Alpha nữ à?"

"Không hề, tôi thích Omega nữ, Beta cũng được." Trương Triết Hạn buồn bực trả lời.

Sau khi dặn dò thêm vài câu, bác sĩ chuẩn bị đi kiểm tra những phòng bệnh khác.

Trước khi đi, anh ta còn dặn dò Trương Triết Hạn: "Cậu nghỉ ngơi đi, nếu mai không có vấn đề gì thì có thể về nhà. Lúc nào bố mẹ cậu đến nhớ gọi tôi, tôi phải dặn dò lạinhững việc gần chú ý với bố mẹ cậu."

Bác sĩ vữa ra khỏi phòng, căn phòng đã hoàn toàn im ắng.

Đây là phòng bệnh một người, trong phòng chỉ có Trương Triết Hạn và Cung Tuấn, hai người ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu, không ai lên tiếng.

Cung Tuấn chăm chú nhìn Trương Triết Hạn.

Thật ra mặt mũi Trương Triết Hạn vẫn luôn xinh xẻo, thanh tú, làn da trắng sữa, đôi mắt đen láy, lông mi vừa dài vừa dày. Từ nhỏ cậu đã thường xuyên bị nhận nhầmthành Omega, nhưng cậu không khác gì Cung Tuấn, đánh nhau không ngán đứa nào, đánh quanh trường học không ai làm lại, ngoài hiền trong ác tiêu chuẩn. Dần dần cũngkhông còn ai nghi ngờ cậu có thể là Omega nữa, ngược lại còn kính trọng gọi cậu là "anh Trương."

Cung Tuấn thở dài, "Bây giờ ông thấy thế nào? Thật ra làm Omega cũng đâu có gì không tốt."

"Tôi không nghĩ Omega không tốt." Trương Triết Hạn nhíu mày, "Anh trai với mẹ tôi cũng là Omega mà, tôi không phân biệt giới tính đâu."

Cậu gãi đầu, thở dài, "Tôi chỉ chưa quen thôi. Tôi vẫn luôn nghĩ mình là một Beta, giờ cũng đang làm Beta khá tốt, cuối cùng đùng cái đổi sang giới tính khác, chưa kịp thích ứng thôi."

Cung Tuấn cũng hiểu ý cậu.

Nếu anh đột nhiên biến thành Omega, chắc chắn anh cũng sẽ đần mặt ngồi đây.

Những hiện giờ Trương Triết Hạn đã phân hóa, sự thật rành rành, không thể

thay đổi.

Cung Tuấn không có gì để an ủi cậu, đành phải vỗ vai Trương Triết Hạn, "Dù ông là Beta hay Omega, ông vẫn là anh em của tôi."

Trương Triết Hạn mỉm cười, cuối cùng không khí trong phòng bệnh cũng dịu đi.

Thật ra cậu cũng không thật sự để bụng chuyện giới tính thay đổi, ai quan tâm, không phải cũng đều là Trương Triết Hạn sao?

Nhưng nghĩ lại bác sĩ vừa nói pheromone này của cậu không khác nào "thợ săn trái tim", Trương Triết Hạn kéo cổ áo mình xuống, sáp lại gần Cung Tuấn, "Tuấn, ông có ngửi thấy pheromone của tôi không, có thấy kích thích gì không?"

Cung Tuấn nhìn cần cổ trắng trẻo thon thả của Trương Triết Hạn, anh hơi sát lại gần.

Hương hoa lan nhàn nhạt chầm chậm tỏa ra từ sau gáy Trương Triết Hạn, nhưng nó tựa như đã được nước mưa pha loãng, chỉ có thể ngửi thấy chút hương thơm phảng phất.

"Vẫn ngửi được một chút, giống như mẹ tôi xịt nước hoa thôi, không có gì đặc biệt." Cung Tuấn nhận xét.

Trương Triết Hạn thả cổ áo, yên tâm rồi.

"Xem ra tôi chỉ cần dán thuốc ức chế là không thành vấn đề." Cậu nhìn Cung Tuấn, "May mà ông là Beta."

Cung Tuấn búng trán cậu, "Dù tôi có là Alpha thì cũng không xúc động với ông đâu." Anh nhìn sắc trời bên ngoài, đã gần đến giờ ăn tối rồi, "Nói đi, ông muốn ăn gì, tôi đi mua cho."

"Mua cho tôi bát canh miến với bánh bao áp chảo nhân thịt đi, hôm nay tôi không muốn ăn gì hết."

Trương Triết Hạn ngã mình xuống gối, sai bảo Cung Tuấn vô cùng quen miệng.

Cung Tuấn thầm nghĩ mình chẳng khác nào đang nuôi ông cố nội, cơ thể lại ngoanngoãn đứng dậy, chuẩn bị xuống nhà ăn.

Khi vào thang máy, nhìn số tầng trong thang máy không ngừng giảm xuống, Cung Tuấn bỗng nghĩ lại vừa rồi, Trương Triết Hạn hỏi anh có thấy kích thích chút nào không.

Anh nói không.

Thật ra là nói dối.

Khi vừa mới ngửi thấy mùi pheromone của Trương Triết Hạn, tim anh đập nhanh hơn bình thường, nhưng cũng nhanh chóng bình thường lại. Sau đó khi tới bệnh viện, phát hiện những Alpha kia nhìn Trương Triết Hạn trong lòng mình với biểu cảm vừa đấu tranh vừa khao khát, lửa giận bỗng bốc lên trong lòng anh, anh muốn đuổi những tên Alpha đó đi, sau đó giấu Trương Triết Hạn thật kỹ, giấu ở nơi chỉ có mình anh biết.

Những có lẽ chỉ vì Trương Triết Hạn là cậu em trai đã trưởng thành cùng anh từ thuở bé.

Cứ nghĩ rằng có nhiều Alpha như vậy ngấp nghé em trai mình, anh lại muốn bảo vệ cậu như một bản năng.

Cung Tuấn nghĩ chắc như vậy, sau đó nhuần nhuyễn gọi món với bác gái trong nhà ăn, "Một suất canh miến một suất bánh bao nhân thịt áp chảo, canh miến không cho hành, thêm một thìa tương ớt."

------oOo------

Chương 3: H8901

Nguồn: EbookTruyen.Net

Ăn tối xong xuôi, bố mẹ Cung Tuấn cũng đã tới đây, ba tiếng sau, bố mẹ Trương Triết Hạn cũng vội vàng lái xe tới bệnh viện. Bốn người lớn kéo Trương Triết Hạn dậy nhìn tới nhìn lui, xác nhận cậu thật sự không có gì khó chịu mới yên tâm.

Trương Triết Hạn tựa vào lòng Cung Tuấn ăn táo, chỗ táo này cũng do Cung Tuấn gọt.

Cậu lầu bầu nhìn mẹ mình, "Mẹ nói xem tại sao bệnh viện chỗ mẹ sinh con khôngđáng tin chút nào vậy, Beta hay là Omega còn không xét nghiệm được."

Mẹ cậu vỗ cậu một phát, "Chuyện này lại trách bệnh viện người ta à, trước khi anh phân hóa máy dò cũng không phát hiện ra anh không phải Beta."

Nói tới đây, Trương Triết Hạn nhìn sang Cung Tuấn, nhớ lại hồi sáng khi khám ở dưới, anh bác sĩ kia đã lấy máy dò ra kiểm tra cho cả Cung Tuấn.

Cậu huých Cung Tuấn nói: "Ông nói xem có khi nào thật ra ông là Alpha, chẳng qua bây giờ chưa phân hóa nên mới có vẻ giống Beta không?"

Cung Tuấn khẽ cười, "Ông tưởng đây là siêu thị bán tháo mua một tặng một à? Chuyện 17 tuổi mới phân hóa như ông, trong năm mươi nghìn người chưa chắc đã có một người, làm gì có chuyện có hai người xuất hiện cùng lúc."

Trương Triết Hạn "ò" một tiếng, vỗ tay Cung Tuấn, "Vậy cũng tốt, ông nghĩ xem, ông mà là Alpha thì tôi không thể nằm trong lòng ông thế

này được nữa rồi, kiểu gì nhà trường cũng bêu đầu bảo chúng ta yêu sớm."

Không nói thì thôi, vừa lên tiếng mẹ cậu đã bụp thêm phát nữa, "Anh cũng biết cơ à, mau xuống khỏi người Tuấn đi, nhỏ hơn Tuấn có bốn tháng thôi, sao lại mặt dày thế chứ."

Trương Triết Hạn mặc xác, ba chân bốn cẳng quắp lên người Cung Tuấn, "Lão Cung còn chưa ý kiến, miss Tưởng Niệm đừng có mà phân biệt đối xử."

Tưởng Niệm tức trợn mắt với đứa con "trời đánh" này.

Mẹ Cung Tuấn, Liễu Triêm lại cười ha ha, cô với Tưởng Niệm là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, cô cũng coi Trương Triết Hạn như nửa con trai của mình.

"Thật ra khi Tiểu Triết Hạn còn chưa chào đời, bọn mẹ đều nghĩ chắc chắn thằng bé làOmega, đúng lúc mẹ cũng đang có mang, khi ấy hai người còn nói hay là đính hôn từbé cho hai đứa." Liễu Triêm nói.

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn đều tỏ vẻ chịu không thấu, thật ra họ đã biết chuyện này từ lâu rồi.

"Cô à, đính hôn từ bé nhà quê lắm luôn ấy." Trương Triết Hạn chê bai, "Đã vậy cô nhìn con với Tuấn đi, lớn từng này rồi còn chưa xẹt ra tí pháo bông nào, nhưng cùng ra ngoài tán gái thì được đó."

Cung Tuấn bật cười, "Bây giờ thì ông khỏi mơ mộng tán gái nữa, gái tán ông còn nghe được."

Trương Triết Hạn im lặng, trưng ra bộ mặt không thiết sống nữa.

Tưởng Niệm búng trán cậu, "Đừng có ngày nào cũng nghĩ đến chuyện yêu sớm nữa,coi mẹ anh là không khí đấy à. Anh đã lớp 11 rồi, tập trung vào chuyện học hành một chút đi, dù anh có phân hóa thành Omega mẹ cũng không bớt tẩn anh đâu."

Trương Triết Hạn thầm nghĩ, mẹ cũng phải rảnh rỗi về nhà mới tẩn được chứ.

Ngày nào bố mẹ cậu cũng bận tới mức chân không chạm đất, đi biệt cả tháng cũng không về nổi một lần, làm gì rảnh rỗi mà tẩn cậu.

Nhưng cậu chỉ nghĩ vậy thôi, không nói, cậu biếng nhác nói: "Biết rồi, cô Tưởng đúng là chiến binh bình đẳng, sinh B hay O cũng như nhau hết."

Thời gian thăm nom cuối tuần ở bệnh viện là từ 8 giờ sáng đến 10 giờ tối.

Đến 10 giờ tối, bố mẹ Trương Triết Hạn vốn muốn ở lại chăm sóc cậu, cuối cùng Trương Triết Hạn lại xua tay, "Bố mẹ về hết đi, Cung Tuấn ở lại với con là được, bôn ba cả ngày rồi bố mẹ không thấy mệt à?"

Bố mẹ Trương Triết Hạn còn muốn nói thêm vài câu, Cung Tuấn đã tự giác trải chăn lên chiếc giường còn lại, "Cô chú về nghỉ ngơi đi, có cháu trông Tiểu Triết Hạn rồi, nếu ngày mai không sao là có thể xuất viện."

Bố mẹ Cung Tuấn cũng kéo họ ra ngoài, "Đừng lo, Tuấn với Tiểu Triết Hạn thân thiết,hai đứa con trai với nhau cũng tiện hơn."

Nghe vậy, bố mẹ Trương Triết Hạn không khăng khăng ở lại nữa.

Khi mọi người đã về hết, Trương Triết Hạn nằm trên giường nghịch điện thoại, Cung Tuấn ngồi bên cạnh làm bài tập cho cả hai người, lại còn viết bằng nét bút khác nhau.

Hôm nay là thứ bảy, mai là chủ nhật, ngày kia phải về trường học. Cả ngày hôm nayrối tung rối mù, không ai chú ý đến chuyện bài tập,

may mà vừa rồi có người hỏi bài tập tiếng Anh trong nhóm lớp, Cung Tuấn mới nhớ ra vụ này.

Trương Triết Hạn lăn lộn khắp giường không chịu tự làm bài tập, thật ra thành tích của cậu rất tốt, mỗi tội lười, vậy nên từ nhỏ Cung Tuấn đã rèn được ngón nghề bắt chước nét bút tuyệt đỉnh.

Bản thân Cung Tuấn cũng là gương mặt thân quen trong top ba khối, làm một đề tiếng Anh trong nửa tiếng không thành vấn đề với anh, thậm chí anh còn dành bớt thời gian trả lời tin nhắn trong nhóm chat.

Mọi người nhắn tin sôi nổi trong nhóm lớp, có người còn hỏi sao không thấy Trương Triết Hạn xuất hiện, không phải trước đây cậu sôi nổi nhất sao, hơn nữalúc nào cũng xuất hiện cùng Cung Tuấn.

Cung Tuấn nhìn sang Trương Triết Hạn đang chơi game trên điện thoại.

Trương Triết Hạn mặc đồng phục bệnh nhân nằm sấp trên giường, hai cẳng chân nho nhỏ đong đưa qua lại giữa không trung, ống quần rộng thùng thình rơi xuống từ mắt cá chân, để lộ ra đường cong xinh đẹp tinh xảo. Lúc này cậu đang tập trung nhìn điện thoại, thoạt trông vô cùng cẩu thả.

Tạm thời ở trường vẫn chưa có ai biết tin Trương Triết Hạn phân hóa thành Omega, nhưng thứ hai khi cậu đi học, chắc chắn tin tức này sẽ được lan truyền nhanh chóng, một "drama" căng đét như vậy bỗng nhiên xuất hiện trong kiếp sống nhạt nhẽo khô khan của học sinh cấp ba, chỉ nghĩ thôi cũng biết tin này sẽ lan rộng tới mức nào.

Cung Tuấn xoay bút, bụng thầm nghĩ lại thông tin về pheromone dẫn dụ kia, không hiểu vì sao khi tưởng tượng cảnh Trương Triết Hạn quay lại trường, bị một đám Alpha vây quanh, anh lại cảm thấy tâm trạng không được vui vẻ.

Tối hôm nay, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn đều không ngủ sớm lắm.

Khi đi ngủ, Trương Triết Hạn không dán thuốc ức chế, đây là đề nghị của bác sĩ, vậy nên mùi hương hoa lan tĩnh lặng, sâu thẳm lại tràn đầy trong không khí. Dù sao Cung Tuấn cũng là Beta, không sợ bị ảnh hưởng.

Trương Triết Hạn trằn trọc trên giường hồi lâu, vẫn không sao ngủ được.

Cậu ló đầu ra khỏi chăn, nhìn Cung Tuấn nằm đối diện mình. Cung Tuấn cũng đang nhắm mắt, nhưng cậu biết Cung Tuấn chưa ngủ.

"Cung Tuấn." Cậu thì thầm gọi. "Ừ?" Cung Tuấn nhắm mắtđáp lại.

Nghe thấy Cung Tuấn đáp lại mình, không hiểu sao Trương Triết Hạn lại thấy rất yên tâm, cũng không muốn hỏi gì nữa.

"Không có gì đâu, tôi gọi ông tí thôi."

Trương Triết Hạn lại rúc mình vào trong chăn, ngửi hương hoa lan trên cơ thể mình, cậu cảm thấy cũng không tệ lắm.

Hôm sau, bác sĩ đến kiểm tra lại, xác nhận Trương Triết Hạn không có vấn đề gì, có thể xuất viện.

Vốn dĩ cơ thể cậu vô cùng khỏe mạnh, cũng không hề cảm thấy mệt mỏi, mất sức như các Omega bình thường trong thời kỳ phân hóa.

Nhưng kỳ phân hóa của cậu vẫn chưa kết thúc, nồng độ pheromone trong mấy ngày này sẽ khá cao, dù đã dán thuốc ức chế vẫn sẽ có

chút mùi hương lọt ra.

Trương Triết Hạn cũng không để bụng, hôm nay cậu đi ra đi vào bệnh viện cả ngày,dường như người qua đường cũng không bị ảnh hưởng.

"Mấy bác sĩ đó căng thẳng quá thôi." Trương Triết Hạn kêu ca với Cung Tuấn, "Tôi thấy pheromone dẫn dụ này không có thần kỳ vậy đâu."

Nhưng cậu không ngờ rằng khi mình về trường vào thứ hai, cậu đã tự vả mình bôm bốp.

Ngôi trường Trương Triết Hạn và Cung Tuấn đang theo học là trường cấp ba dân lập tốt nhất bản địa, trong trường cực kỳ nhiều Alpha, số lượng Omega vốn ít ỏi nhưng vẫn chiếm một phần ba, ngược lại số lượng Beta là ít nhất.

Vì phải làm thủ tục, khi Trương Triết Hạn về phòng học đã muộn hai tiết rồi.

Khi cậu lắc lư đi qua cửa vào lớp, ánh mắt của mọi người trong lớp đều dồn vào cậu, đăm đăm nhìn cậu ngồi xuống bên cạnh Cung Tuấn.

Họ đã biết chuyện Trương Triết Hạn phân hóa thành Omega, nhưng trong chốc lát vẫn không thể tin được, đến lúc này ngửi thấy mùi pheromone thoang thoảng của cậu,mọi người mới bắt đầu lung lạc.

Trương Triết Hạn lấy sách tiếng Anh trong ngăn bàn, bày sẵn trên mặt bàn rồi dựa vào lưng ghế, cậu lười biếng nhìn xung quanh, "Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy Omega bao giờ à?"

Cậu vừa lên tiếng, chẳng khác nào nhỏ một giọt nước vào trong chảo dầu sôi, cả lớp họ nổ tung.

"Đậu má, anh Trương biến thành Omega thật à?"

"Không phải chứ, tại sao muộn vậy rồi ông mới phân hóa? Không

phải người ta nói phân hóa muộn nhất là 14 tuổi sao?"

"Tôi vừa mới cược với người ta là ông không thể trở thành Omega đó!!! Trương Triết Hạn, ông hại tôi mất 700 đồng rồi!"

......

Trương Triết Hạn ngoáy tai, cuộn cuốn sách lại gõ lên bàn ba phát, "Trật tự đi, ai có câu hỏi lần lượt lên hỏi."

Cậu tự nhận thấy mình khá có khí thế của đại ca.

Kết quả, câu hỏi đầu tiên đã khiến cậu suýt ngã lộn cổ.

"Trương Triết Hạn, có phải ông không biết dùng thuốc ngăn cách không á?" Người lên tiếng là Diệp Nam Sơn ngồi ở tổ một bên cạnh, cậu ta cũng là một Alpha. Diệp Nam Sơn khịt khịt mũi, không hiểu vì sao mặt lại đỏ lên một cách khó hiểu, "Vậy là không được đâu, mùi này của ông quá là..."

Trương Triết Hạn khó chịu nhìn cậu ta, "Mùi của tôi làm sao?"

"Mùi hương của ông có hơi đặc biệt." Người tiếp lời là Bạch Lộ ngồi ngay trước cậu, cô cũng là Alpha, khá thân thiết với Trương Triết Hạn, "Từ lúc ông mới bước vào tôi đã định nói rồi, tôi cũng không phải tấm chiếu mới, nhưng khi ngửi mùi của ông lại thấy tim đập hơi nhanh. Ông mau dùng thuốc ngăn cách đi."

Mấy Alpha xung quanh nhao nhao gật đầu.

Họ như muốn nhìn Trương Triết Hạn nhưng lại không dám, chỉ có thể len lén liếc nhìn cậu, ánh mắt vô thức nhìn vào gáy Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn bỗng thấy cạn lời trước phản ứng của họ.

Cậu biết chắc chuyện này là do pheromone dẫn dụ của mình gây ra, vốn dĩ khi ở bệnh viện không có cảm giác gì, nhưng lúc này cả nửa

lớp họ đều là Alpha, lại còn ở độ mười sáu mười bảy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112