công thực bắt dụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dùng bao giờ đâu."

Khi họ đang nói chuyện, bỗng có thêm mấy người vào tiệm thuốc.

Những người này cũng là học sinh trường họ, có lẽ vừa mới tan tiết tự học buổi tối, tới đây mua đồ. Thấy Trương Triết Hạn ngồi xổm trước giá thuốc ngăn cách cho Omega, đứa nào đứa nấy trố mắt.

Họ vừa định nói gì đó, lại nhớ ra hiện giờ Trương Triết Hạn đã là Omega, mua mấy thứ như miếng dán ngăn cách là chuyện hết sức bình thường.

Trương Triết Hạn cũng chú ý đến họ.

Ngược lại cậu lại rất vô tư, Trương Triết Hạn quơ miếng dán ngăn cách hương bạchà trên tay, nói với mấy người kia: "Làm giề? Chưa thấy Omega mua thuốc ức chế bao giờ à?"

Mấy người kia nghe vậy cũng bật cười.

"Không phải vì vẫn chưa quen sao?"

Thấy cậu đang chọn miếng dán, có mấy Alpha còn tươi cười đề cử, "Bạn gái tôi bảo loại hộp xanh mùi dâu kia dùng khá tốt."

Trương Triết Hạn vung vẩy hộp miếng dán trong tay, ra hiệu đã nghe thấy. Cậu không có yêu cầu gì về mùi vị, tiện tay ném cả hộp mùi bạc hà và dâu tây vào trong làn.

Cậu không mua thuốc ức chế, cái này thì cậu có nhớ mang theo, để cả trong ký túc xá và trong cặp sách.

Nhưng khi đã mua đồ xong xuôi, cậu vừa định rời đi lại phát hiện Cung Tuấn vòng sang kệ hàng bên kia.

Trương Triết Hạn khó hiểu đi theo anh, cậu thấy Cung Tuấn lấy một hộp thuốc ức chế cho Alpha, bỏ vào trong làn của cậu.

"Ông lấy cái này làm gì? Đây là dành cho Alpha mà." Trương Triết Hạn hỏi.

Cung Tuấn nhìn cậu, "Nếu như có tên Alpha nào đầu óc mụ mị lao về phía ông, nhớ tiêm cho hắn ta một mũi."

Trương Triết Hạn: "..."

Trương Triết Hạn: "Cậu suy nghĩ chu đáo quá."

------oOo------

Chương 5: Sân bóng

Nguồn: EbookTruyen.Net

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn mua đồ xong, đến khi quay về ký túc xá đã gần chínrưỡi, Tiết Nghi Hân ở phòng bên cạnh cũng vừa mới về phòng, hai bên chạm mặt nhau.

Trương Triết Hạn nhìn một túi đầy rau dưa và thịt trong tay Tiết Nghi Hân, cậu tò mò hỏi: "Anh chuẩn bị tự nấu cơm à? Nhưng trong phòng đâu có bếp đâu?"

Tiết Nghi Hân đẩy kính trên sống mũi, da anh ta rất trắng, màu môi cũng nhạt, đôi mắt và lông mi lại đen nhánh, khi anh ta nhìn người khác luôn mang lại cảm giác lạnh lùng, khó gần.

Nhưng cách nói chuyện lại vô cùng thân thiện.

"Tôi chuẩn bị nấu lẩu." Tiết Nghi Hân giải thích: "Mạch điện ở ký túc xá phía nam chắc chắn hơn các khu khác, có thể tải được điện để nấu lẩu, lần sau các cậu cũng có thể thử."

Anh ta nghĩ một lát, bổ sung thêm: "Các cậu có muốn ăn không, tôi mua nhiều đồ lắm."

Trương Triết Hạn lắc đầu, "Tôi với Cung Tuấn vừa mới đi ăn về, không đói đâu, nhưng anh mua nhiều đồ ăn như vậy mà cũng ngang nhiên xách vào được sao, bảo vệ không cản anh à?"

Tiết Nghi Hân nhếch miệng, anh ta lấy một chiếc túi mua hàng đã gấp gọn ra khỏi túi, chiếc túi đen sì, có thể bọc kín mít đồ đạc bên trong.

Trương Triết Hạn hiểu rồi.

Về phòng ký túc xá của mình, cậu nằm xoài xuống sô pha, nói với Cung Tuấn: "Tôi phát hiện cuộc sống sau giờ học của những người ở ký túc xá phía nam đều rất đa dạng. Lần sau hai chúng ta cũng nấu lẩu đi."

Cung Tuấn lấy bình nước từ trong tủ ra.

Còn lâu anh mới tin Trương Triết Hạn chịu nấu lẩu, cuối cùng kiểu gì cũng là từ mua đồ ăn đến nhúng vào nồi đều một tay anh làm hết.

"Được rồi, đi tắm nhanh lên." Cung Tuấn vỗ Trương Triết Hạn, "Người trông tiết tự học sáng mai là Thái Nồi Nhỏ, nếu ông đến muộn lại bị bắt lên bục đọc thuộc bài nữa thì tôi không cứu ông đâu."

Thái Nồi Nhỏ là chủ nhiệm lớp họ, tên thật là Thái Quốc. Nhưng có lần nọ hắn ta lỡ miệng để lộ tên hồi nhỏ của mình là Thái Nồi Nhỏ, tất cả mọi người trong lớp 11/1 đềubắt đầu gọi hắn là Thái Nồi Nhỏ.

Hắn là giáo viên Ngữ văn, tính tình khá tốt, nhưng cũng khá nghiêm khắc.

Trương Triết Hạn đi học muộn mười lần thì có tới tám lần là bị thầy Thái bắt, cậu thường xuyên bị phạt đứng đọc sách ngoài hành lang. Nhưng từ khi Thái Nồi Nhỏ phát hiện Trương Triết Hạn đứng ngoài hành lang cũng gà gật được, hắn ta bèn bắt cậu đứng học thuộc ngay trước mắt mình.

Trương Triết Hạn ôm gối bịt lên mặt, "Nồi Nhỏ, em với anh là vừa yêu vừa hận."

Thái Quốc thật sự rất nghiêm túc phụ trách cậu, có lần nọ điểm thi văn của Trương Triết Hạn hơi thụt lùi, hắn đặc biệt gọi riêng cậu đến văn phòng phân tích câu sai hơn nửa tiếng. Hắn không mắng chửi cậu, chỉ bảo cậu lần sau cố gắng hơn. Nhưng bình thường nếu Trương Triết Hạn ngủ trong giờ hay cúp giờ tự học tối, hắn sẽ tóm cậu cần mẫn hơn bất cứ ai khác.

Trương Triết Hạn buồn bực nói: "Tại sao ổng không bắt ông? Ông ngủ trong

giờ có ít hơn tôi hở?" Không phục.

Cung Tuấn: "Không phải do ông nhất quyết muốn tìm kích thích à, lần thi nào tôi cũng đứng vững trong top ba toàn khối, còn ông lúc thì lượn lên hạng hai, vèo cái đã tụt xuống hạng mười, lần thi trước còn là hạng 37, Thái Quốc cũng rầu lắm."

Trương Triết Hạn tức bay màu, nhưng cậu không cãi được. Đành phải trườn khỏi sô pha vào phòng tắm.

Cậu tắm rất nhanh, để nguyên mái tóc ướt sũng ra ngoài, cũng không chịu sấy, cậuchỉ lau qua bằng khăn lông rồi nằm xoài lên ghế sô pha tiếp tục chơi game.

Cung Tuấn sấy tóc giúp cậu trước rồi mới đi tắm.

Phòng tắm của họ cũng giống phòng khách, hai người dùng chung.

Trương Triết Hạn vừa tắm rửa trong này, hơi nước và nhiệt độ trong phòng vẫn chưa tan hẳn, một lớp hơi nước trắng xóa che phủ mặt gương, bị Trương Triết Hạn thò ngón tay vẽ con vịt nhỏ lên đó, xấu kinh khủng.

Trong phòng tắm không lớn lắm này, hơi nước mờ mờ còn pha lẫn với một mùi hương thoang thoảng, Cung Tuấn cũng không thấy lạ, là mùi pheromone của Trương Triết Hạn.

Khi vào tắm cậu đã gỡ miếng dán ngăn cách xuống, hương hoa lan xen lẫn hơi nước tràn ngập trong không khí, còn dây dưa gợi tình hơn thường ngày, nó cuốn theo nhiệt độ âm ấm, đọng lại nơi khóe mắt đuôi mày của Cung Tuấn.

Cung Tuấn là một Beta, theo lý mà nói anh sẽ không bị pheromone này ảnh hưởng.

Nhưng không rõ vì sao, khi anh vặn vòi hoa sen, dòng nước ấm nóng trút xuống làn da mình, anh lại cảm thấy có hơi nóng, phải chỉnh thấp nhiệt độ nước mới thấy phù hợp.

Mùi hoa lan kia cũng tràn ngập trong buồng tắm đứng. Khác với tính cách sôi nổi tùy tiện của Trương Triết Hạn, pheromone của cậu vừa dịu dàng lại vừa bịn rịn, vô cùng yên tĩnh, lại mang theo vẻ khiêu gợi của riêng nó.

Cung Tuấn nhắm mắt, bất giác nhớ lại ngày mình đưa Trương Triết Hạn tới bệnh viện.

Trên đường tới bệnh viện, Trương Triết Hạn vẫn luôn dựa vào lòng anh, đôi mắt đôi môi đều ửng hồng, mồ hôi ướt trán, cẳng tay lộ ra dưới chiếc áo thun trắng và cẳng chân đều thon gầy trắng trẻo, tay cậu vẫn luôn tóm chặt lấy anh.

Cung Tuấn thở dài, bắt đầu suy nghĩ không biết có nên lắp máy lọc không khí trong phòng tắm không.

Tắm rửa xong xuôi, hai người tán gẫu thêm một lát rồi mới ai về phòng nấy.

Trước đây họ vẫn luôn ở phòng hai người, mặc dù diện tích phòng ngủ không nhỏ, nhưng họ vẫn ngủ giường tầng.

Lúc này Trương Triết Hạn được độc chiếm một mình một phòng, cậu ngáp một cái, thầm nghĩ như vậy lại thấy không quen.

Sáng hôm sau, quả nhiên Thái Nồi Nhỏ đến lớp trông giờ tự học, trước mặt Thái Quốc, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn lao qua cửa ngay khi chuông reo. Thái Quốc lườm cậu, không nói gì.

Trương Triết Hạn vô thức rùng mình, nhớ lại cảm giác sợ hãi bị việc đọc thuộc chi phối.

Cậu ngồi vào chỗ, nói thầm với Cung Tuấn: "Sao tôi lại thấy ánh mắt của Nồi Nhỏ khi không thể bắt tôi đọc thuộc bài cứ tiếc nuối sao ấy nhỉ?"

Cậu mở sách ngữ văn ra, lại không tài nào nhớ ra phải học thuộc bài nào, bèn mong chờ nhìn Cung Tuấn.

"Học bài Xích Bích phú."

Cung Tuấn không học thuộc, có thể nói anh có năng khiếu bẩm sinh trong vụ học thuộc này, đã nhìn thấy là không quên. Vậy nên giờ tự học sớm anh dùng để làm đề toán, Thái Quốc cũng mặc kệ anh.

Trương Triết Hạn thì không được như vậy, môn toán và tiếng Anh của cậu không tệ, chỉ có học thuộc văn với làm văn là chết ở trong lòng một ít, cậu viết văn lúc nào cũng lạc đề, học thuộc thì râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Chưa ngồi học được bao lâu, Diệp Nam Sơn bàn bên cạnh đã chớp lúc thầy giáo không để ý, quay sang hỏi Trương Triết Hạn và Cung Tuấn: "Chiều có đi đánh bóng không ông ơi?"

Tiết tám buổi chiều là tiết thể dục duy nhất trong tuần.

Có thể nói là ánh sáng sinh mệnh duy nhất trong tuần đó.

Trương Triết Hạn đang học dở "Nhẹ nhàng như cưỡi gió trên không", vừa nghe cậu ta nói vậy bèn không học nữa, "Đi chứ, chơi với lớp khác hay lớp mình thôi?"

"Lớp mình với lớp 11/3."

"Chốt đơn, thêm tôi với lão Cung."

Diệp Nam Sơn ra dấu tay, tỏ ý chuyện nhỏ như con thỏ. Thấy Thái

Quốc nhìn xuống chỗ này, cậu ta lập tức vội vã cúi đầu.

Nhưng một lát sau, một bàn tay khác lại tò xuống từ bàn trên, là tay Hầu Tử Thành, "Anh Trương, cho tui mượn bài tập toán với."

Trương Triết Hạn lén lút đưa bài thi cho cậu ta, còn không quên nhắc nhở: "Đừng có chép nhiều quá, đề này hơi khó, nếu ông đúng hơn một nửa chắc chắn thầy toán sẽ bắt ông làm lại."

Hầu Tử Thành ôm quyền, "Anh Trương tui vẫn cứ là tốt bụng."

Lần trước cậu ta chép bài Cung Tuấn, chép hăng say quá, đúng tới tận 80%, thế làthầy toán phát hiện ngay.

Đến tiết thể dục buổi chiều, Trương Triết Hạn thay giày thể thao xong bèn tung tăng ra sân thể dục cùng mọi người.

Lớp họ với lớp 11/3 chiếm hết nửa sân bóng rổ, trước khi Trương Triết Hạn vào sân còn nhờ Cung Tuấn kiểm tra lại xem miếng dán ngăn cách sau cổ có chắc chắn không, cậu không muốn đang chơi dở trận lại có sự cố ngoài ý muốn đâu.

Cung Tuấn không tham gia trận này, đến hiệp hai mới vào sân thay Trương Triết Hạn.

Trước khi vào sân, có người bên lớp 11/3 biết chuyện Trương Triết Hạn phân hóa thành Omega, lại thấy cậu dán miếng dán ngăn cách sau gáy, cậu ta bèn không nhịn được cà khịa, giọng nói có vẻ khiêu khích.

"Trương Triết Hạn à, giờ ông có chơi được thật không thế, tôi nhớ ông vẫn đang trong thời kỳ phân hóa đúng không? Nếu không ổn thì ra ngồi cùng các Omega khác, lát nữa phát đồ uống cho người lớp ông đi. Đừng có vào sân rồi lại ra, mất hứng lắm."

Trương Triết Hạn lạnh lùng lườm cậu ta.

Ngược lại các thành viên trong lớp cậu như được nhắc nhở, nhớ ra Trương Triết Hạn vẫn đang trong kỳ phân hóa, họ đều từng học môn sinh lý tại trường rồi, Omega sẽyếu ớt hơn nhiều trong thời gian phân hóa.

Diệp Nam Sơn huých Trương Triết Hạn, "Anh Trương, nếu ông thật sự không khỏe cũng không sao đâu..."

Nào ngờ cậu ta còn chưa dứt lời, đã thấy Trương Triết Hạn cầm quả óc chó không biết của ai trên hàng ghế bên cạnh lên, ngón tay thon dài trắng muốt kẹp quả óc chó, cậu bóp nhẹ, vỏ ngoài quả óc chó lập tức vỡ tan, hở ra nhân óc chó không hư hao chút nào bên trong.

Trương Triết Hạn không ăn óc chó, cậu nhét hết sang tay Cung Tuấn. Trương Triết Hạn nhìn lên, nói với người vừa lên tiếng bên lớp 11/3: "Ông vừa mới nói gì? Tôi chưa nghe rõ, nói lại lần nữa đi."

Khi nói câu này Trương Triết Hạn không cười, mặt mũi cậu nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, nhưng khi nghiêm mặt, đôi mắt kia lại có vẻ lạnh lùng.

Cậu xoay quả bóng rổ trong tay rồi đập xuống mặt đất, quả bóng lại bật lại tay cậu.

Sân bóng bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

"Không nói thì tôi coi như ông chưa nói gì vậy, đến lúc lên sân nhớ dám chơi dám chịu."

Đến khi Trương Triết Hạn vào sân, những người khác mới phát hiện thật ra kỳ phân hóa hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cậu.

Thay vì nói như vậy, những người khác trên sân còn giống đang trong kỳ phân hóa hơn cậu.

Trương Triết Hạn dẫn bóng như đi dạo trên sân, cậu liên tục chọc phá tuyến phòng thủ đội đối thủ, ném rổ giành điểm, đánh đến mức đội bạn thấy cuộc đời lắm dấu chấm hỏi.

Chật vật mãi mới chờ đến giờ nghỉ giữa hiệp, lớp 11/1 đổi người ra sân.

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, họ đã thấy Cung Tuấn khởi động cổ tay, đập tay vớiTrương Triết Hạn rồi bước vào trong sân.

Lớp 11/3 chưa kịp thở ra đã nghẹn lại.

Không phải bình thường Cung Tuấn không thích vào sân thi đấu hở? Sao hôm nay lại có hứng vậy?

Cuối cùng lớp 11/3 thua lớp 11/1 với chênh lệch 48 điểm.

Cung Tuấn đi tới trước mặt Trương Triết Hạn, nhiệt độ cơ thể hơi tăng cao vì vận động mạnh.

Trương Triết Hạn ruồng rẫy bảo anh cách xa mình một chút, "Người ông nóng quá đấy."

Khi lớp họ đang nói chuyện, chuẩn bị lát nữa đi ăn cùng nhau, Trương Triết Hạnbỗng nhìn thấy người bên lớp 11/3 vừa mới cà khịa chuyện kỳ phân hóa của cậu đi tới.

Cậu nhớ người này tên là Đoàn Dịch Tuần.

Trương Triết Hạn nhíu mày nhìn cậu ta, "Sao thế? Có ý kiến gì với tỷ số sao, có ý kiến thì tìm trọng tài."

Người nọ bỗng làm vẻ mặt chịu không thấu, cậu ta trợn mắt.

"Tôi tới xin lỗi ông, vừa rồi tôi nói năng không phải." Cậu ta cũng rất thẳng thắn, "Tôi không nên lôi chuyện kỳ phân hóa của ông ra nói, vừa rồi ông chơi rất hay, trước đâytôi chưa từng đánh bóng với ông, không biết là ông ghê gớm như vậy."

Trương Triết Hạn ngạc nhiên nhìn cậu ta, không ngờ cậu ta lại tới xin lỗi,

cậu còn tưởng tính cách người này tệ lắm cơ.

"Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông." Trương Triết Hạn hất cằm, "Còn chuyện gì nữa không, không thì lớp bọn tôi phải đi ăn rồi."

"Không có gì, lớp ông đi ăn ở đâu đấy, hay là đi cùng lớp bọn tôi đi?" Đoàn Dịch Tuần hỏi.

Trương Triết Hạn không có ý kiến gì, nhưng cậu còn chưa kịp lên tiếng, Cung Tuấn đã giành nói trước.

"Hôm nay thì không được, không tiện lắm." Cung Tuấn lạnh lùng nói: "Để lần sau đi."

Đoàn Dịch Tuần có hơi thất vọng ra mặt, nhưng cậu ta cũng không dây dưa nhiều, tạm biệt một câu rồi bỏ đi.

Sau khi cậu ta bỏ đi, Trương Triết Hạn mới quay lại hỏi Cung Tuấn: "Có gì mà không tiện thế, lớp mình có hoạt động gì hả?"

"Cậu ta là Alpha, nên không tiện." Cung Tuấn trả lời. Trương Triết Hạn suy nghĩ vài giây, không hiểu.

Nhưng cậu cũng lười suy nghĩ, bèn nhảy qua bên kia bàn bạc chuyện ăn gì với đám Diệp Nam Sơn.

------oOo------

Chương 6: Vuốt mèo và o tính luyến ái

Nguồn: EbookTruyen.Net

Cuối cùng mọi người quyết định ăn tối tại nhà hàng nhỏ ở tầng trên căng tin, mười mấy người kéo vào, chiếm trọn bàn tròn lớn nhất trong nhà hàng.

Hôm nay họ tan sớm mười phút, vẫn chưa nhiều người đến nhà hàng nhỏ này,mọi người truyền tay nhau thực đơn, gọi món.

Có người hỏi Trương Triết Hạn và Cung Tuấn chuyển đến tòa phía nam ở đã quen chưa?

Điều kiện trong ký túc xá cấp ba Tấn Nam đều khá tốt, thông thường nội thất đều cógiường tầng, trong phòng có buồng tắm vòi sen và sô pha sát ban công, còn có hai chiếc bàn, không gian phòng cũng lớn.

Điểm khác nhau lớn nhất của tòa phía nam với ký túc xá khác là phòng khách lớn hơn.

"Quen quá luôn ấy chứ, mỗi tội bây giờ có ít người ở đó quá." Trương Triết Hạn suy nghĩ một lát, "Người ở phòng cạnh bọn tôi là hai Omega, một người lớp 12 mộtngười lớp 11."

"Có phải Tiết Nghi Hân không?" Có người hỏi. "Đúng rồi, cậu quenanh ta à?" Trương Triết Hạn tò mò hỏi.

"Không quen." Người nọ xua tay, "Tui biết vì anh ta cực kỳ nổi tiếng trên khối 12 thôi, vẻ ngoài xinh đẹp, lại còn giành hạng nhất cuộc thi toán, từ khi vào trường đến giờ cực kỳ nhiều Alpha tỏ tình với anh

ta, cuối cùng anh ta nói mình là O tính luyến ái."

"Hở?" Trương Triết Hạn bỗng đụng phải một danh từ mới, cậu mờ mịt trông thấy,quay đầu lại hỏi Cung Tuấn: "O tính luyến ái là cái gì?"

Cung Tuấn giải thích cho cậu: "Tức là anh ta thích Omega."

"Ò, hiểu rồi, căng đét nhỉ." Trương Triết Hạn gắp một đũa thăn bò xào, "Tôi không ngờ anh ta lại có tư tưởng tiến bộ vậy đó."

Cung Tuấn nghĩ lại, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, "Vậy tại sao anh ta lại chuyển đến ký túc xá phía nam, lại còn ở cùng một Omega?"

Cậu bạn kia chỉ chờ Cung Tuấn hỏi câu này.

"Bạn cùng phòng của anh ta là người yêu anh ta luôn, hai người chuyển ra khỏi ký túc xá Omega, không biết vì sao nữa."

"Làm vậy cũng được sao?" Các bạn học khác cũng ngạc nhiên cảm thán.

"Tui bỗng phát hiện yêu đương cùng giới cũng tiện ghê đó."

Mọi người cũng chỉ nhiều chuyện vài câu, rồi không quan tâm đến đời sống tình cảm của Tiết Nghi Hân nữa. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến họ, chỉ cónhững người theo đuổi Tiết Nghi Hân đơn phương đau lòng thôi.

Nói hết chuyện của Tiết Nghi Hân, mọi người bắt đầu nói sang chuyện ma quỷ ở kýtúc xá phía nam, chuyện này thì có liên quan đến Trương Triết Hạn rồi.

"Thật không đấy?" Trương Triết Hạn không tin lắm, "Mấy ông chuyên gia thêm nắm dặm muối thôi, có trường nào không có truyện ma quỷ đâu?"

"Thật trân luôn." Diệp Nam Sơn thấy cậu không tin, bèn nói: "Cũng không hẳn là chuyện ma, nhưng người ta nói buổi đêm hay nghe tiếng trẻ em khóc ở ký túc xá phía nam, nhưng tới ban ngày lại không thấy gì hết."

"Còn có người nói nhìn thấy người phụ nữ váy đỏ đứng bên cửa sổ, âm u khiếp hồn luôn, nhưng một lát sau lại biến mất tăm."

Hầu Tử Thanh ngậm miếng trứng khuấy trong miệng, ú ớ nói: "Chủ yếu là do bình thường không có ai ở tòa phía nam, phần lớn phòng ốc đều trống không nên có vẻ dày âm khí."

Trương Triết Hạn nghe họ nói xong cũng bán tín bán nghi, cậu bất giác ngồi dịch lại gần Cung Tuấn.

Nhưng lý trí cậu cũng không tin chuyện này lắm.

Khắp thành phố có nhiều trường cấp ba như vậy, chọn bừa một trường cũng có mười mấy chuyện ma truyền tai nhau từ khi xây trường. Nhất là cấp ba số mười bảy cách họ một khu, bởi vì trước khi xây trường, đó là một nghĩa trang, vậy nên cực kỳ nhiều chuyện ma, gần như đủ để quay một bộ phim kinh dị phiên bản trường cấp ba.

Cung Tuấn gắp một chiếc cánh gà cho cậu, "Lấy đâu ra nhiều ma như vậy, có thì cũng bị cậu tẩn thôi, ăn đi."

Trương Triết Hạn nghĩ cũng phải, phải ăn no mới có sức đánh người hoặc đấm ma chứ, cậu lập tức vùi đầu xuống ăn.

Đến khi về ký túc xá sau tiết tự học tối, khi về tới trước cửa ký túc xá phía nam,Trương Triết Hạn chợt nhớ lại chuyện ma bạn học kể hôm nay.

Chưa nghe những câu chuyện này thì không cảm thấy gì, nhưng lúc này, Trương Triết Hạn nhìn ký túc xá phía nam độc lập bên cạnh trường, chỉ

có lác đác vài ánh đèn ở tầng một và tầng hai, tầng ba tầng bốn bên trên lại tối đen như mực, thoạt trông có vẻ hơi âm u kinh dị thật.

Khi họ quẹt thẻ vào hành lang, đúng lúc đụng phải Tiết Nghi Hân, bên cạnh còn có bạn cùng phòng của anh ta, Đường Kỳ.

Bởi lẽ hôm nay vừa nghe người khác nhiều chuyện về Tiết Nghi Hân, Trương Triết Hạn không khỏi nhìn họ thêm vài lần. Vóc dáng Tiết Nghi Hân rất cao, ước chừng cao tới 1m8, nhưng không hề gầy gò.

Đường Kỳ thì thấp hơn nhiều, chỉ cao đến bả vai Tiết Nghi Hân, khuôn mặt cũng có vẻ non nớt lại hơi tròn trịa, nhưng mặt mũi rất đáng yêu, là kiểu Omega khiến người khác thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cậu ta có vẻ sợ người ta, đứng sau lưng Tiết Nghi Hân, mỉm cười với Trương Triết Hạn, nhưng khi thấy Cung Tuấn, cậu ta lại không cười nữa, đứng rụt lại sau lưng Tiết Nghi Hân như thể cậu ta thấy anh đáng sợ lắm vậy.

Tiết Nghi Hân cũng lên tiếng chào họ.

Trương Triết Hạn không có hứng thú với xu hướng tính dục của người khác, nhưng cậu nhớ Tiết Nghi Hân và Đường Kỳ đã ở đây rất lâu, bèn không nhịn được hỏi: "Các anh có biết chuyện ma ở ký túc xá phía nam không?"

"Có ma?" Tiết Nghi Hân nhìn cậu, "Chưa nghe bao giờ."

Hiển nhiên, Đường Kỳ đứng cạnh anh ta cũng chưa từng nghe chuyện này, khi nghethấy hai chữ "có ma", cậu ta hơi sợ hãi kéo tay Tiết Nghi Hân.

"Chuyện buổi đêm có tiếng khóc của trẻ con, rồi thấy cả phụ nữ mặc váy đỏ." Cung Tuấn cũng không tin, anh chỉ kể lại những chuyện mình nghe được hồi tối, "Các anh ở đây lâu rồi, chắc chưa gặp phải nhỉ."

Tiết Nghi Hân nghe xong, xoa cằm suy nghĩ một lát rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC