trọng sinh bạn cùng bàn (1-26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhưng khóc thực sự thảm, Trương Kiến Thanh sờ mũi một

Cũng không phải lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này.

"Hy vọng bà có thể yên lặng một chút, trước hết chúng ta nghe bạn Trương Triết Hạn nói đã." Trương Kiến Thanh vỗ vai Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn: "...?"

Châu Châu trong lời của bà ấy là --- Khương Châu?

Nhưng Khương Châu thì liên quan gì đến cậu.

"Xin lỗi, cô chú, cháu không biết là đang nói về cái gì--?" Cậu quả thực không hiểu.
Trương Kiến Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Thái độ của Trương Triết Hạn rất tốt, dù chuyện này có phải cậu làm hay không -- nhưng theo cái nhìn của ông, Trương Triết Hạn hình như hoàn toàn không biết chuyện gì cả, không hoảng loạn, nếu thật sự là cậu làm, như vậy chỉ có thể nói cậu che giấu quá tốt.

"Mày không hiểu cái gì? Mày đánh con trai tao thành ra như vậy!" Cha Khương đột nhiên đứng lên: "Mày có biết hôm qua lúc trở về nhà, doạ chết mọi người trong nhà rồi không?"

Mẹ Khương không nhịn được, ngã xuống người cha Khương: "Con trai tôi từ nhỏ đến lớn đều là đứa trẻ ngoan, chưa từng gây sự với ai, nhà chúng tôi thực sự không có tiền, nhưng từ nhỏ đến lớn luôn cho Châu Châu nền giáo ɖu͙ƈ tốt nhất ---"

Trương Kiến Thanh vừa dỗi tay ra, lại rụt về.

"Nó đắc tội với cậu chỗ nào? Cậu có thể tìm chúng tôi, muốn tiền chúng tôi đưa tiền cho cậu! Nhưng sao cậu lại làm tổn thương con tôi!" "Châu Châu nhà chúng ta sao lại đáng thương như vậy!"

Người đàn bà cứ lặp đi lặp lại mấy lời này.

"Xin lỗi cô chú, chuyện của Khương Châu sáng nay cháu mới thấy." Trương Triết Hạn nhắm mắt, cắt đứt lời nói của bà, tai bay vạ gió gì đây chứ?

Tối qua rõ ràng là cậu ở phòng kí túc điên cuồng làm bài tập mà.

"Nhưng cháu không thể thừa nhận chuyện này, cháu cũng không biết tại sao cô chú lại nghĩ là cháu làm, hai người nói là tối qua, cháu vẫn luôn ở phòng kí túc."

Cậu liếc nhìn Trương Kiến Thanh, Trương Kiến Thanh dường như cũng không ngắt lời cậu.

Nhưng cha mẹ Khương Châu căn bản không nghe lọt lời cậu nói:
"Mày không thừa nhận cũng không sao! Bọn tao có người làm chứng! Con trai tao cũng nói là mày đánh nó! Con trai tao không thể nào nói láo được! Nó đã bị đánh cho thành như vậy rồi!"

Mẹ Khương nhìn về phía Trương Kiến Thanh: "Trường học các người nhất định phải cho con trai tôi một câu trả lời, nó như vậy rồi hôm nay còn thi cái gì? Nếu ảnh hưởng đến sau này thì phải làm thế nào?"

"Nhà chúng tôi chỉ có thể dựa vào Châu Châu..." Mẹ Khương lại nắm lấy áo cha Khương ra sức khóc.

Trương Kiến Thanh cũng rút mấy tờ giấy cho bà.

Trương Triết Hạn ɭϊếʍ môi dưới một cái, vẻ mặt vẫn rất Trương tĩnh: "Thầy Trương, em muốn cùng cô chú xác nhận nhân chứng một chút, rốt cuộc là tại sao em ở kí túc xá mà lại có thể nhìn thấy em đánh Khương Châu?"

Thái độ của cậu hết sức lý trí, hơn nữa vẫn duy trì lập trường của mình.

Mặc dù cậu rất đồng cảm với cặp vợ chồng này, nhưng việc cậu không làm thì cậu sẽ không nhận.

Năm phút sau, Trương Kiến Thanh mang Trương Văn Lý tới.

Trương Văn Lý hình như cũng bị thương không nhẹ, lúc đi bộ có chút khập khễnh, Trương Triết Hạn biết, này là cậu và Cung Tuấn đánh tối thứ sáu.

Trương Văn Lý nhìn thấy Trương Triết Hạn biểu cảm liền biến thành tức giận, tiến lên muốn nắm lấy cổ áo của Trương Triết Hạn: "Mày đã nói là không gây phiền toái cho Khương Châu rồi cơ mà! Mày đúng là đồ rác rưởi! Lật lọng!"

"Thầy Trương, chính là Trương Triết Hạn! Bởi vì nó ghét em và..." Trương
Văn Lý dường như phát hiện ra mình nói hớ cái gì đó, chuyển lời: "Thầy, tan học ngày thứ sau, em dẫn người gây chuyện với Trương Triết Hạn, cái này em nhận, em sẵn lòng chịu phạt, vết thương trêи mặt nó cũng chính là xô xát ngày hôm đó."

Trương Triết Hạn rủ mắt.

Cậu không biết rốt cuộc là Trương Văn Lý không biết chuyện, hay là Khương Châu cố ý làm vậy.

Trương Kiến Thanh nhìn Trương Triết Hạn một cái, quả thật có vết thương.

"Nhưng... Nhưng tối qua, Khương Châu gọi điện nhờ em giúp đỡ..." Trương Văn Lý cúi đầu, nói mà khóc lên, vừa khóc vừa kể lể, một năm một mười * kể chuyện ngày thứ sáu ra.

*một năm một mười [一五一十] – thành ngữ, nghĩa là rõ ràng chi tiết

Cha Khương và mẹ Khương ôm nhau khóc.

Trương Triết Hạn nhíu mày lại: "Cho nên cậu không có ở hiện trường, cũng không nhìn thấy tôi đánh cậu ta."

"Tao không nhìn thấy! Nhưng Khương Châu nói với tao! Hơn nữa trừ mày ra cũng chẳng còn ai khác!"

Không, thật ra thì có, còn Cung Tuấn nữa, nhưng Trương Văn Lý không dám nói.

Vả lại, nếu như Cung Tuấn đánh người, cũng không cần hẹn Khương Châu ra ngoài, hắn có thể quang minh chính đại đánh người trong lớp.

Sắc mặt Trương Kiến Thanh có chút đông cứng, im lặng một lát: "Để tôi gọi Khương Châu đến, nếu không tận mắt nhìn thấy, thì chưa chắc đã là sự thật."
"Hy vọng mọi người có thể bình tĩnh, trường học nhất định sẽ xử lý công bằng chuyện này."

Rất nhanh, Khương Châu cũng bị gọi lên phòng giáo viên.

Cùng lúc đó, tiết đọc sớm cũng kết thúc, tiếng nói chuyện trong lớp học nhiều hơn.

"Chuyện gì vậy?"

"Khương Châu có phải là bị Trương Triết Hạn đánh không? Nếu không sao đầu hói lại gọi bọn họ lên chứ?"

Lỗ mũi Lục Sơ Hành giật giật, nhoài người trêи mặt bàn Trương Triết Hạn:

"Đại ca, anh ăn kẹo sao? Sao lại ăn vị trái cây?"

Thích Vinh cũng xoay người lại: "Kẹo đâu ra?"

Cung Tuấn lắc lư hộp kẹo, vén mí mắt ném hộp kẹo vào ngăn bàn, kẹo chặn lại ở đầu lưỡi.

Vị quýt.

Thật là ngọt.

"Đại ca cho bọn em ăn với!"

"Đầu hói gọi bạn cùng bàn lên làm gì? Không phải là chuyện của Khương Châu chứ?" Lục Sơ Hành gãi đầu: "Đi đến phòng giáo viên ngó chút không?"

Cung Tuấn dựa vào sau ghế: "Không."

Liếc mắt nhìn chỗ của Trương Triết Hạn, hắn lại đá vào chân bàn nhắc nhở:

"Chúng mày không thi sao?"

Lục Sơ Hành và Thích Vinh: "..." Suýt thì quên mất.

Nói xong, Cung Tuấn đứng lên, hừ nhẹ, điện thoại của Trương Triết Hạn vẫn còn đặt trêи bàn.

Phiền phức.

Hắn cắn nát viên kẹo trong miệng, miệng đầy vị ngọt, mặt không nhịn được để điện thoại vào trong túi quần mình, sau đó xoay người ra ngoài.


------oOo------

Chương 19: Hiệp thương

Nguồn: EbookTruyen.Net

Phòng giáo viên.

Khương Châu nơm nớp lo sợ rúc trong ngực mẹ Khương, hắn còn cao hơn mẹ Khương, bộ dáng kia nhìn vừa đáng thương vừa tức cười, cũng không dám nhìn Trương Triết Hạn, trêи mặt còn đầy nước mắt, và bộ dạng xem thường người khác thường ngày không thấy đâu nữa.

Trương Triết Hạn thật ra cũng đoán được gì đó.

Ba người trường nghề kia có thể ôm hận với Trương Văn Lý và Khương Châu, Trương Văn Lý đã bị Cung Tuấn đánh, bọn họ liền tìm đến Khương Châu.

Khương Châu chắc là bị uy hϊế͙p, hơn nữa trước đó còn châm biếm cậu, liền ngậm máu phun người lên cậu.

"Chuyện này nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời! Tiền thuốc thang của con tôi! Tiền tổn thất tinh thần! Làm chậm trễ học tập cuối tuần còn phải mời người dạy kèm tại nhà..."

Khương Châu vừa tới, mẹ Khương ngay lập tức nói mục đích.

Lưu loát nói ra một đống.

Trương Kiến Thanh sờ đầu theo thói quen: "Bà bình tĩnh một chút, Khương Châu, em có thể nói cụ thể thời gian, địa điểm, hay có người nhìn thấy tận mắt làm chứng không?

Cha mẹ Khương Châu lại bắt đầu làm loạn, nói ông thiên vị Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn cúi đầu thấp, nhếch môi một cái, rất nhanh liền ép xuống.

"Báo cảnh sát đi."

"Chuyện này không thuộc phạm vi trường học, hơn nữa tình trạng thương tích của lớp phó học tập như thế này, bản thân em cho rằng hoàn toàn có thể để cảnh sát xử lý."

"Thầy Trương, em xin báo cảnh sát."

Cậu không kiêng nể nhìn Khương Châu chằm chằm, rõ ràng là chưa nói gì quá đáng, giọng nói cũng rất ôn hoà, nhưng Khương Châu lại thấy sống lưng tê dại.

Lúc trước vu vạ cho Trương Triết Hạn, Khương Châu chỉ sợ mấy người trường nghề kia lại tìm đến gây sự, dẫu sao thì hắn cũng hiểu rõ cha mẹ mình.

Cha mẹ hắn vừa nghe con mình bị bạn cùng lớp đánh, ngay lập tức nói nhất định phải làm ầm ĩ lên, làm đến mức bồi thường mới được, cũng không thể để con trai uổng công bị đòn, mặc dù con trai rất sợ, còn ngăn cản bọn họ, bọn họ vẫn đến trường học.

Vừa nghe cậu nói báo cảnh sát, Trương Kiến Thanh do dự một lát, làm lớn chuyện sẽ khiến cho trường học có danh tiếng không tốt, nhưng cha mẹ Khương Châu cứ cắn chặt Trương Triết Hạn, trong lời nói của bọn họ, Trương Kiến Thanh cũng đã hiểu, đây bất kể là ai, giờ đều muốn vu khống Trương Triết Hạn, ông từ trước đến nay không thiên vị ai, cũng không vô duyên vô cớ để học sinh của mình chịu oan ức.

Cha mẹ Khương Châu nhìn nhau, hơi chần chừ: "Vậy... Vậy báo cảnh sát! Để cảnh sát đến xử lý!"

Trái lại Khương Châu bắt đầu tránh né ánh mắt Trương Triết Hạn, ấp úng:

"Tôi... Tôi muốn bồi thường..."

Trương Văn Lý cũng bắt đầu khuyên hắn, nếu Trương Triết Hạn muốn báo cảnh sát, vậy thì báo cảnh sát đi, hắn không tin cảnh sát không tìm được chứng cớ.

Phòng giáo viên nãy còn ồn ào giờ đã yên tĩnh một chút, chỉ còn lại tiếng cha mẹ Khương thầm thì với nhau.

Trương Triết Hạn đứng cách xa bọn họ một chút, không nghe rõ, cậu sờ túi, không mang điện thoại di động.

"Nếu báo cảnh sát thì có phải sẽ nhận được ít tiền hơn không?"

"Không biết nữa..."

"..."

Khương Châu kẹp giữa hai người, vẻ mặt căng thẳng không ngừng nuốt nước bọt.

Mặc dù cái sân vận động đó không có giám sát, nhưng có chứng cớ, chứng cớ đó nằm trong tay mấy người trường nghề, bọn họ hẹn Khương Châu ra ngoài, hắn không dám không đi, sợ bọn họ tìm đến trường, sau khi đánh hắn còn quay lại video uyhϊế͙p, muốn bảo đảm hắn không nói chuyện này ra.

Trương Kiến Thanh gửi tin nhắn cho thầy quản sinh*, hôm nay là thi tháng, thầy quản sinh còn bận rộn hơn bình thường, mãi lâu sau mới nhắn lại cho ông, bảo ông xử lý công bằng, danh tiếng của trường rất quan trọng nhưng danh dự của học sinh vẫn quan trọng hơn cả.

*Giáo ɖu͙ƈ chủ nhiệm 主任, có vai trò hơi giống phó hiệu trưởng, phụ trách sự vụ giảng dạy đào tạo hàng ngày và quản lý kỷ luật, cũng trực tiếp báo cáo công tác cho hiệu trưởng.

Nhận được tin nhắn trả lời, Trương Kiến Thanh thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì báo cảnh sát, cha mẹ Khương Châu, trường hợp của Khương Châu hai người cũng chuẩn bị xong rồi, nếu như phải bồi thường, cái này cũng là chứng cớ trọng yếu... Tôi là giáo viên, nhất định sẽ không để cho học sinh của mình vô cớ bị thương, nhất định sẽ trả lại công bằng cho mọi người." Dứt lời, ông cầm điện thoại, chuẩn bị gọi 110.

Cha mẹ Khương Châu sửng sốt một lát, lập tức biến đổi.

Này thật phải báo cảnh sát, mặc dù Trương Triết Hạn có thêm tôi gì, nhưng tiền bọn họ nhận được chắc chắn sẽ ít đi.

"Chúng tôi cảm thấy, hay là gọi phụ huynh của bạn này đến thoả thuận một chút, chúng tôi..."

Trương Triết Hạn ngẩng đầu, nhìn bọn họ cười một tiếng, nụ cười rất ôn hoà, nhưng sự tỉnh táo lại không giống như một học sinh cấp ba nên có: "Gọi phụ huynh thì hơi khó khăn đấy ạ, cháu không có cha mẹ."

"Vậy nên cháu cũng không có tiền, cháu tương đối tin tưởng cảnh sát, nếu như chú cảnh sát bảo cháu bồi thường tiền, cháu có thể tiết kiệm tiền sinh hoạt phí để bồi thường cho cô chú, nhưng nếu như không phải chuyện cháu làm, hai người bêu xấu cháu như vậy, cháu muốn hai người xin lỗi."

Cậu đột nhiên nhớ đến, kiếp trước đi làm ở quán ăn, có đồng nghiệp trộm đồ, quản lý không tìm hiểu gì đổ hết tội lên đầu cậu, vì lúc ấy không có ai làm chứng cho cậu, Trương Triết Hạn lúc ấy quá ngu ngốc, bị bọn họ doạ một cái liền bồi thường mấy tháng tiền lương.

Trương Kiến Thanh nhíu mày.

Bên ngoài đã yên tĩnh, bắt đầu thời gian làm bài thi.

Cha mẹ Khương Châu im lặng, bọn họ cũng bắt đầu nghi ngờ, Khương Châu nhất định không muốn báo cảnh sát, nhưng không giống với lí do của bọn họ.

Trương Kiến Thanh sờ điện thoại di động của mình: "Trương Văn Lý về thi trước đi, cha mẹ Khương Châu, hai người suy nghĩ kỹ một chút, Khương Châu, em cũng nhớ kỹ lại tình cảnh lúc ấy đi, chờ cảnh sát cũng phải mất một lúc, đến lúc đó nói chi tiết cho cảnh sát." Vì giải quyết nhanh, không ảnh hưởng đến bài thi, còn để cho cảnh sát đến lấy chứng cứ.

Thái độ của Trương Kiến Thanh cũng rất rõ ràng, ông sẽ không nghe thông tin từ một phía, bất kể chuyện gì cũng phải có chứng cứ, nếu giờ cả hai bên đều không có chứng cớ mang tính quyết định, vậy thể giao cho cảnh sát xử lý vẫn là một lựa chọn đúng đắn.

Trương Triết Hạn đã chắc chắn báo cảnh sát, nếu "Bị cáo" cứ như vậy, cha mẹ Khương Châu cũng quá rõ là làm không được, chỉ là vẫn luôn vặn hỏi Khương Châu, vẫn khóc lóc vì sao mạng con trai mình lại thảm như vậy.

Chờ Trương Kiến Thanh báo cảnh sát xong, nói rõ tình huống, phòng giáo viên liền yên tĩnh lại.

Trương Triết Hạn lại rất nhàn nhã, nhìn trêи bàn Trương Kiến Thanh có bài thi, cầm lên giả bộ làm bài, cũng không nhìn xem vẻ mặt cha mẹ Khương Châu là như thế nào.

Trương Kiến Thanh đứng sau lưng cậu quan sát một lúc, sờ sờ cằm.

Cái thành tích này, không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một học sinh.

Mà Khương Châu sau khi Trương Kiến Thanh báo cảnh sát, vẻ mặt còn hoảng sợ hơn lúc đầu, càng ủ rũ, hắn sợ bị điều tra ra được đây không phải là sự thật, càng sợ bị mấy người trường nghề kia trả thù, nói cho cùng, cái này cũng phải trách Trương Văn Lý!

Cha mẹ hắn vẫn thì thầm to nhỏ bên tai hắn, cũng không biết là nói
những gì, sắc mặt ngày càng khó nhìn.

Sau một giờ bắt đầu làm bài thi, cửa phòng giáo viên có tiếng gõ cửa.

Phản ứng đầu tiên của mọi người đều là cảnh sát tới.

Trương Triết Hạn duỗi người.

Bài thi gì mà khó như vậy, cậu xem lại đầu đề một chút, [Luyện tập số học trêи lớp năm nhất cao trung 10]

Không làm được.

Trương Kiến Thanh cũng mệt mỏi đứng dậy.

Ông là một "người trung gian", cũng không tiện rời đi hoặc nghỉ ngơi, sợ mình vừa đi khỏi hai bên lại xảy ra va chạm.

Nghe được tiếng gõ cửa như nghe được cứu tinh.

Đứng ở cửa, Cung Tuấn tóc bị thổi cho rối bù, ống tay áo sơ mi bị cuộn đến cùi chỏ, thở hổn hển hớp mấy khí lớn, nhìn lại có chút phong trần.

Khoé môi không hề có sự châm chọc: "Thầy Trương."

Khương Châu lúc này đã ngừng khóc.

Nói đúng ra là sợ không dám khóc nữa.

Bởi vì sau lưng Cung Tuấn là ba người cao to mặc đồng phục trường nghề, mặt mũi sưng húp, vẻ mặt khổ sở, không còn bộ dáng hung ác như lúc đánh hắn.


------oOo------

Chương 20: Giải quyết

Nguồn: EbookTruyen.Net

"Em đến đây làm gì! Ba người trường nghề này là sao đây!" Mặt Trương Kiến Thanh cứng ngắc.

Nhìn thấy Cung Tuấn, đầu ông đột đột đột nhiên thấy đau, thứ sáu đánh nhau, giờ còn dính vào, chuyện này không phải là hắn cũng có phần đấy chứ?

Trương Kiến Thanh hoài nghi mái tóc này của mình có phải là vì lo nghĩ về Cung Tuấn mà rụng hết không, năm nhất bắt đầu nhận Cung Tuấn, tóc càng ngày càng thưa thớt.

Mặc dù trước đó tóc cũng không có nhiều lắm.

Cung Tuấn nhàn nhạt hừ một tiếng: "Không phải là tìm người đã đánh Khương Châu sao?"

Hắn nghiêng đầu liếc nhìn phía sau, nhóm ba người trường nghề run lên, đang trốn học yên ổn tự nhiên có người báo tin nói Cung Tuấn tìm bọn họ, còn bị đánh một trận.

Thứ sáu vừa rồi Cung Tuấn không đánh mặt, hôm nay lại ra sức đánh vào mặt.

"Hả..." Trương Kiến Thanh nghi ngờ nhìn hắn một cái.

Cung Tuấn mặc dù hơi xấu tính một chút, nhưng từ trước đến nay không nói láo.

Cung Tuấn không trả lời ông, một tay sờ túi, bước sượt qua vai Trương Kiến Thanh, không thèm nhìn Khương Châu và cha mẹ hắn một cái.

"Cậu thực sự quá phiền phức."

Cung Tuấn ném điện thoại di động của Trương Triết Hạn lên bàn, dựa bên cạnh Trương Triết Hạn, một tay chống xuống mặt bàn điều chỉnh hơi thở, không để ý đến ánh mắt Trương Kiến Thanh.

Trương Kiến Thanh: "..."

Chết rồi, thói quen.

Cánh tay Trương Triết Hạn để ép xuống bài thi bài thi đầy chữ, cậu sửng sốt một chút, ngước đầu nhìn Cung Tuấn, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.

Cậu chưa từng nghĩ Cung Tuấn sẽ tới, hơn nữa còn mang đến ba "hung thủ" chân chính kia.

"Sao cậu lại tới đây?" Cậu nhỏ giọng hỏi.

Cung Tuấn cúi đầu xuống nhìn bài thi, cười nhạt.

Làm vớ va vớ vẩn.

Trương Triết Hạn sờ điện thoại di động của mình, vẫn còn chút nhiệt độ cơ thể, còn hơi ẩm.

Từ Văn Lễ đến trường nghề cũng phải mất chừng mười phút, lưng áo sơ mi của Cung Tuấn ướt hết.

Cha mẹ Khương Châu lập tức sốt ruột: "Các người tới đây làm gì? Con trai tôi sao có thể tiếp xúc với những người này? Con trai tôi là học sinh giỏi! Sao có thể qua lại với những người học loại trường như thế này!"

Tên cầm đầu nhóm ba người ngẩng đầu cười mỉa mai một tiếng:

"Cái gì, cô à, bọn cháu học trường nghề thì làm sao?"
"Con trai của cô cầm tiền để chúng cháu giải quyết việc hộ đó, phải không?"

Giọng nói có chút uy hϊế͙p, tên cầm đầu hung hăng nhìn Khương Châu một cái.

Bọn họ sợ Cung Tuấn chứ không sợ Khương Châu. Khoản nợ này còn phải tính lên đầu Khương Châu.

Khương Châu rụt đầu sau lưng cha, liều mạng lắc đầu, cũng không dám mở miệng nữa.

Mẹ Khương cũng bị bộ dáng này của hắn doạ cho hết hồn, nói cho cùng bọn họ chính là đám người bắt nạt.

Cung Tuấn cúi đầu nghịch điện thoại, dáng vẻ rất hài lòng.

Trương Triết Hạn đến bên tai hắn: "Bọn tôi báo cảnh sát rồi."

Thật ra hắn không đến, mọi chuyện vẫn được giải quyết.

Không hiểu sao, Cung Tuấn lại nghe ra ý này, lúc này sắc mặt trở nên khó ngửi, nắm tay trêи bàn làm việc siết chặt, liếc Trương Triết Hạn một cái, lạnh nhạt hừ lạnh.

Nhóm ba người trường nghề kia sợ hãi câm miệng.

Sắc mặt Trương Kiến Thanh cũng khó ngửi, lần đầu tiên gặp phải tình huống học sinh trường khác trực tiếp "trói" đến.

"Bằng chứng đâu?"

Tên cầm đầu cười hì hì sờ túi, lấy điện thoại cung kính đưa tới, cũng vì vết thương trêи mặt hơi nặng, cười lên trông rất dữ tợn.

Mấy tên trường nghề này cũng là kẻ phạm tội nhiều lần, thường hay uy hϊế͙pngười khác, quay video làm chứng, thật ra thì chỉ để cười
nhạo mua vui, tiếp tục đe doạ đối phương, mặc dù hôm nay trở thành chứng cứ đưa mình đến đồn cảnh sát uống trà.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Nói thật cho cha mẹ biết...?"

"Khương Châu! Con học được trò bịa chuyện này ở đâu! Sao con lại dây dưa cùng những người này! Có phải là bọn nó nói láo không!"

Xem xong video, sắc mặt của Trương Kiến Thanh rất phức tạp.

"Đợi cảnh sát đến rồi nói."

"Được rồi, các em chưa được thi, đến giờ tự học buổi tối đến phòng làm việc của tôi làm bổ sung." Ông nhìn Khương Châu một cái, trong mắt xen lẫn thất vọng.

Đầu bút trêи tay Trương Triết Hạn in một dấu tròn nhỏ ở bài thi, bầu không khí trong phòng làm việc càng ngày càng lắng xuống, chỉ còn lại tiếng cha mẹ Khương Châu mắng con trai.

Ba người trường nghề dựa vào tường xem trò vui.

Trương Triết Hạn đợi một lát, chờ đến khi cha mẹ Khương Châu không còn kϊƈɦ động như vậy nữa mới đứng lên.

Cậu rất lễ phép cúi đầu với Trương Kiến Thanh một cái: "Cảm ơn thầy đã cho em cơ hội để làm sáng tỏ."

Trương Kiến Thanh bây giờ rất muốn ném tóc giả đi.

"Xin lỗi, cô chú, bạn Khương Châu nữa, cắt ngang một chút, cháu mong sau khi cảnh sát đến trả lại sự trong sạch cho cháu, mọi người có thể xin lỗi cháu."

Cậu nhìn Khương Châu, sắc mặt không ôn hoà như vừa rồi, ngược
lại còn nhàn nhạt, đáy mắt kiên định không muốn bọn họ từ chối.

Cha mẹ Khương Châu theo bản năng muốn cự tuyệt.

Vừa nãy cậu ngồi im lặng như không ở trong phòng giáo viên, cha mẹ Khương Châu cũng mang câu "Cần bọn họ xin lỗi" ném lên đến chín tầng mây.

Không phải nó thì làm sao? Con trai mình chỉ ra nó, chắc chắn bình thường hai đứa cũng có đụng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112